Khi Dấu Yêu Về

Chương 8


Đọc truyện Khi Dấu Yêu Về – Chương 8

Ian quỳ xuống, ấn hai ngón tay lên cái cổ mảnh dẻ của cô phục vụ phòng. Người cô vắt qua thành bồn tắm, miếng bọt biển vẫn nắm trong bàn tay đeo găng. Một dòng máu chảy vòng qua má, vào tận lỗ tai.

Dưới ngón tay, anh thấy mạch cô vẫn đập, hơi yếu nhưng còn đều đặn. Anh đỡ người cô từ thành bồn xuống, đặt nằm ngửa trên sàn, đôi chân dài lênh khênh thò hẳn ra khỏi cửa buồng tắm.

Anh bước qua người cô gái, vớ lấy chiếc điện thoại rồi quay số 911, sau đó gọi xuống bàn tiếp tân để mô tả lại sự việc cho người trực bên dưới. Anh này bắt đầu lắp bắp, Ian thấy sáng suốt vì đã gọi 911 trước tiên.

Anh cúi xuống cạnh cô phục vụ, cuộn chiếc khăn tắm để kê xuống dưới gáy cô, bật vòi nước trong bồn, rồi rút chiếc khăn rửa mặt từ cái giá lắp trên bồn cầu. Anh hứng nó dưới vòi để thấm nước vào khăn, rồi giũ nó ra, chấm lên đôi má cùng đôi môi nhợt nhạt của cô gái. Giờ anh mới thấy dòng máu chảy ra từ khối u trên đầu.

Có tiếng chân chạy thình thịch trên hành lang, rồi dừng ngay trước cửa phòng Ian, chuyển sang tiếng gõ rầm rầm trên cửa. Ian ấp chiếc khăn tắm vào vết sưng trên đầu cô gái rồi mở bung cửa.

“Có chuyện gì thế? Crystal có sao không?”

“Không ổn lắm”. Ian vừa nói, vừa chỉ tay về phía Crystal đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà tắm, “Nhưng vẫn còn sống”.

Chiếc thang máy từ từ mở ra, ba nhân viên cấp cứu ùa vào hành lang, tay vung vẩy một chiếc cáng và các dụng cụ y tế khác. Ian mở toang cửa rồi vẫy, “Ở trong này”.

Trong khi các nhân viên cấp cứu dồn vào phòng tắm, Ian đảo quanh phòng, bỏ mặc nhân viên lễ tân đang đứng vặn tay liên hồi. Anh chúi vào chiếc tủ đựng đồ, kiểm tra két trong phòng, thấy nó vẫn khóa chặt. Ian bấm mã, lật vài tập tiền mặt, mấy chiếc thẻ căn cước giả, một cái vé máy bay cùng cái iPod của anh. Mọi thứ vẫn nguyên lành, chưa bị ai động tới.

Nhưng lúc quay ra chiếc tủ kê tường, Ian buột miệng chửi. Anh tiến lại chỗ đó, kiểm tra sau chiếc TV, lùng sục mọi ngăn kéo, kể cả dưới đống giấy, nhưng có người đã lấy mất chiếc máy ảnh của Kayla.

Crystal rên lên, Ian như trút được một gánh nặng. Ít ra kẻ đột nhập vào phòng cũng không lấy mạng cô. Có lẽ Crystal chưa kịp nhìn thấy hung thủ, vì nếu không, giờ này cô đã chết chắc rồi.

Bên ngoài cửa lại có tiếng chân uỳnh uỵch, Ian ngẩng lên thì thấy hai viên cảnh sát y phục chỉnh tề đứng túm tụm quanh lối vào… có cả anh bạn cũ Cahill, mũ đội ngay ngắn trên đầu. Crestville hẳn là một thị trấn nhỏ, vì những vụ tấn công, cướp bóc này cũng có cảnh sát trưởng tham gia.

“Thế nào, anh biết những gì?” Cahill khoanh tay, thở dồn.

“Chào cảnh sát trưởng”. Ian gật đầu với người đàn ông, “Tôi thấy cô phục vụ phòng đã tỉnh lại rồi”.

Ian thò đầu vào buồng tắm. Các nhân viên cấp cứu đã đặt Crystal lên cáng, lắp mặt nạ ô-xy và băng bó quanh đầu cho cô.

“Cô ta có nói được không?” Cảnh sát trưởng Cahill đứng lù lù trước đoàn y tế.

“Được chứ”. Một nhân viên gỡ mặt nạ ra, làm Crystal phun phì phì.

“Ai đánh vào đầu tôi? Mới lúc trước tôi còn đang cọ bồn tắm, lúc sau đã thấy mấy người này cầm mặt nạ khí độc nhòm xuống mặt tôi rồi”.

“Đây không phải mặt nạ khí độc đâu ạ”. Nhân viên y tế trẻ nhất mặt đỏ gay, có vẻ tự ái, “Đấy là mặt nạ ô- xy giúp cô thở đấy”.

“Nhưng tôi có thấy nó giúp được gì đâu”.

“Vậy là cô không biết ai đánh mình?” Cảnh sát trưởng Cahill rút từ trong túi ngực ra một cuốn sổ.

“Không ạ. Cũng không nghe thấy gì. Tôi để cửa mở, mà cũng đang miệt mài làm việc”. Nói tới đây, cô ta liếc sang phía nhân viên lễ tân, để xem anh này có nghe thấy mình nói gì không.

“Thế còn anh, anh… Shepherd?” Cahill gõ gõ bút chi lên bìa sổ, “Anh ở đâu lúc đó?”

“Tôi có việc ra ngoài. Sáng nay về phòng thì thấy chiếc xe để cuối hành lang, còn cửa phòng khóa chặt. Tôi phát hiện thấy cô này nằm gục trên thành bồn tắm nên đã gọi 911”.

“Anh có thấy thứ gì bị mất không?” Anh ta chĩa đầu gắn tẩy của chiếc bút chì vào Ian như thể đang quy kết tội cho anh.

Ian nhún vai, “Chỉ mất cái máy ảnh mà hôm qua tôi lơ đễnh để trên mặt tủ thôi”.

Viên cảnh sát trưởng nheo mắt, “Vậy anh cho đây là vụ trộm cắp vặt?”

Crystal nhăn mặt vì đau, cự lại, “Tôi thấy không phải trộm cắp vặt đâu ạ. Ở khách sạn chúng tôi chưa bao giờ xảy ra chuyện này, phải không hả Tate?”


Tate, anh chàng lễ tân, lắc đầu mạnh đến nỗi cái đuôi ngựa ngắn tủn cũng lúc lắc theo.

“Thế còn anh thì sao, anh Demp… Ý tôi là anh Shepherd. Trộm cắp vặt hả?” Hàng lông mày sẫm màu của Cahill so thành hàng thẳng băng trên sống mũi.

Ian dựa hông vào thành tủ, hai tay thọc vào túi, “Có người lấy trộm chiếc máy ảnh. Theo anh thì đó có phải trộm cắp vặt không?”

“Người này phải đánh vào đầu cô phục vụ để thực hiện hành vi, chứng tỏ có dã tâm lớn hơn, anh có nghĩ vậy không?”

“Tôi cũng cho là thế”.

“Thế còn anh thì sao, Tate?” Cahill quay sang anh lễ tân, từ nãy vẫn đang theo dõi cuộc hỏi đáp giữa hai người như theo dõi một trận quần vợt, giờ nuốt đánh ực một cái ngay khi bị cảnh sát trưởng hỏi thăm.

“Dạ?”

Cahill ve vẩy chiếc bút chì trước mặt Tate, “Sáng nay anh có thấy gì đáng ngờ không? Có ai hỏi thăm anh Shepherd đây chẳng hạn? Có thấy ai có hành vi lén lút, rình rập không?”

“Dạ không, thưa cảnh sát trưởng Cahill. Tôi biết Crystal làm nhiệm vụ ở tầng này, nhưng không nghe cũng không thấy gì khả nghi hết ạ”.

Cahill hỏi thêm Crystal và Tate mấy câu, còn Ian ra vẻ rất hứng thú. Hai người này chẳng biết chút gì, rõ ràng Cahill cũng biết thế.

Ian còn nhiều việc phải làm, không thể xem trò chơi của Cahill mãi được. Anh bèn hắng giọng, “Mọi người có định đưa Crystal đi bệnh viện không thế? Lúc tôi phát hiện ra cô ấy, cô ấy bị chảy máu nhiều và người rất lạnh”.

Đáp lại lời anh, ba nhân viên cấp cứu buộc Crystal vào cáng rồi đẩy cô ra khỏi phòng, mặc cho cô gào thét phản đối. Một viên cảnh sát mặc đồng phục quay trở ra hành lang, còn Cahill dang hai tay như để đỡ cái khung cửa, “Nếu thấy còn gì bị mất thì nhớ báo cho tôi”.

“Tôi sẽ làm vậy, cảnh sát trưởng”.

Ian đóng sập cửa vào mặt Cahill, trút bỏ quần áo rồi nhảy vào giữa chiếc vòi hoa sen. Năm phút sau, anh kéo chiếc quần bò Levis sạch lên, rồi mặc từng món đổ leo núi một, không quên giắt thêm khẩu súng.

Đã đến lúc làm một chuyến leo nhanh trên chặng Morningside rồi.

* * *

Meg dừng lại lần thứ một trăm chỉ trong sáng ngày hôm đó để đợi các vị khách còn đang tản mác ở phía sau. Cả trang web lẫn sách quảng cáo của công ty du lịch Núi Rocky đều xếp chặng này vào loại dễ, thế mà con đường mòn thoai thoải dốc, hai bên có các tán cây mùa thu và hoa dại rung rinh trong gió, lại làm mấy người này thở không ra hơi như thể họ đang bò theo đường K2 giữa trời bão tuyết vậy.

Meg cố nở một nụ cười khi người khách đi cuối cùng, một anh chàng mang lắm đồ ăn vặt, hổn hển lết về phía cả đoàn, “Nghỉ uống nước chút đi ạ?”

Các du khách vui vẻ lập tức tóm ngay lấy ba lô, lục tìm chai nước và đồ ăn. Cô có bảo họ đang đi dã ngoại đâu nhỉ?

Meg ấn tay vào hốc mắt. Bình tĩnh nào, đêm qua mình được một phen chết khiếp, nhưng không được đổ lên đầu những du khách vô can này. Làm sao họ biết được đêm qua cô mất ngủ trong khi chồng nằm một đống trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách?

Và ở trần nữa chứ.

Thực ra anh vẫn mặc quần bò, nhưng thế vẫn có thể coi là ở trần, và cô lại thích điều đó. Hai năm nghỉ làm cho Prospero đã cải thiện hình thể anh nhiều, khuôn ngực đã vạm vỡ hẳn, bụng nhìn rõ sáu múi.

“Meg? Meg?”

“Hả?” Cô quệt tay qua cằm rồi quay sang anh chàng đi cuối cùng lúc nãy.

Anh ta đang chăm chú nhìn một chùm dâu đỏ chót, “Cái này có ăn được không?”

Cô chìa tay, lắc lư các ngón, để anh ta thả chùm quả vào lòng bàn tay. Meg bứt lấy một quả, bỏ tọt vào trong miệng, trề môi vì nó quá chua, “Ăn được. Nhưng nếu anh không chắc thì cứ nên dùng mấy thanh granola anh đang ăn. An toàn nhiều khi chỉ cách ngộ độc có vài phân thôi đấy”.

Người đàn ông chùi tay lên quần bò, ngồi phệt xuống một tảng đá lớn. Anh này bắt đầu lôi rất nhiều đồ từ trong ba lô để lấy ra một quyển sách về thực vật và hoa trái vùng Colorado.


Anh ta không tin cô cơ đấy?

Meg tu vài ngụm nước rồi đút cái bình vào ba lô, “Mọi người đi tiếp được chưa ạ?”

Họ khẽ rên lên, nhưng cuối cùng cũng buộc lại chai nước rồi xếp thành hàng, đi theo cô như đàn vịt mới nở. Cô ngoái lại sau nhìn, lòng thầm mong một trong số những con vịt kia không phải chỉ đang đội lốt. Cô không muốn nghe Ian, nghỉ làm ngày hôm nay, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm khi dẫn một chặng dễ như thế này.

Ở điểm dừng chân ngắm cảnh tiếp theo, cách đích hai mươi phút đi đường nữa, anh chàng đi chót bắt đầu than lên rồi thả phịch cái ba lô xuống đất. Meg quay bắn lại, va phải người anh. Nếu cô để mất một du khách nữa thì…

“Có chuyện gì thê?”

“Tôi để quên ống nhòm dưới kia rồi”. Anh ta khoát hai tay xuống phía sau cả đoàn, lúc này đang ngán ngẩm đảo và cười khúc khích. Sao nhóm nào cũng phải có một người thế này nhỉ?

Meg đưa hai tay ấn lên thái dương, đầu óc vẫn còn hoang mang vì sợ, “Tôi rất tiếc. Lần sau đừng mang nhiều đổ vớ vẩn như thế nữa nhé”.

“Tôi phải quay lại lấy”. Anh ta bắt đầu đút đồ đạc vào trong túi.

Meg chạm lên cánh tay anh ta, “Không, không được. Tôi không thể để anh một mình quay lại chỗ đó”.

Anh ta ngước lên, đôi mắt sau cặp kính nhìn như cú vọ, “Tôi không muốn mất cái ống nhòm đấy. Có phải đồ của tôi đâu”.

“Để tôi nói thế này nhé”. Cô nhăn mũi, nhặt chiếc bình nước nóng giờ đã rỗng vừa rơi khỏi túi anh ta lên, giúi vào bàn tay đang chìa ra rồi tiếp, “Ta sẽ leo đúng như đã định, rồi nếu anh không phiền đợi khoảng một giờ, tôi sẽ quay trở lại lấy ống nhòm cho anh. Anh cũng có thể đi nếu muốn, tôi sẽ để lại văn phòng để anh tới lấy sau”.

“Liệu nó còn ở dưới đó không?” Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Tôi nghĩ sẽ chẳng bạn đồng hành nào lấy mất cặp ống nhòm của anh đâu, trừ phi họ nhặt để trả lại cho văn phòng chúng tôi. Mà nếu có người nhặt được, thể nào tôi cũng sẽ gặp họ”. Cô giúp anh kéo chiếc phéc-mô-tuya của cái ba lô đang phình tướng, “Anh thấy thế nào?”

Anh ta nhìn qua vai cô rồi lại nhìn mặt Meg, “Thế cũng được”.

Mọi người phía sau nhất loạt thở dài, còn Meg đứng dậy để chấm dứt cuộc nói chuyện và tiếp tục hành trình. Hai mươi phút dài dặc, yên ổn trôi qua, cả đoàn quay trở lại điểm xuất phát của chặng đi, đến chỗ những chiếc xe để quanh góc rẽ.

Anh chàng lề mề Evan chui vào xe trong khi Meg chào tạm biệt những du khách còn lại trong đoàn. Cô bước tới ô tô của Evan, anh này lập tức kéo cửa sô xuống, “Sẽ phải mất khoảng bốn lăm phút để tôi trèo lên kia rồi quay trở lại đây. Anh đợi được chứ?” Cô chỉ vào khu đỗ xe, lúc này chỉ còn mỗi xe cô và của anh ta.

“Được”. Anh vỗ vỗ vào chiếc hộp đá trên ghế hành khách, “Tôi có cất ít đồ ăn trong này. Cô làm một cái sanchwich nhé?”

“Thôi, cảm ơn anh. Tôi không đói”.

Meg giậm giậm chân rồi leo trở lên con đường mòn. Không có đàn vịt con bám theo sau, cô có thể đi nhanh gấp hai lần.

Dù ngày hôm đó trời rất lạnh, nhưng cứ nghĩ đến Ian và Travis tối hôm trước, Meg lại thấy ấm áp trong lòng. Travis là đứa bé dễ gần, nhưng nó chưa dạn dĩ với ai như với Ian. Nó cứ tự nhiên tin tưởng cha đẻ như vậy thôi.

Meg tin là đứa trẻ nào sinh ra cũng sẽ tin tưởng cha mẹ, và vẫn tiếp tục như thế dù cha mẹ chúng không củng cố nổi niềm tin ấy. Chính thế nên những người như bố mẹ Ian đã hủy hoại con cái – hủy hoại Ian.

Họ đều nghiện rượu, đến nỗi khi có con, cả hai không biết làm gì cả. Ai biết Ian vào Tổ chức có tốt hơn hay không. Bố mẹ anh lúc nào cũng nhanh hơn dịch vụ xã hội một bước.

Ian đã học cách sinh tồn trong điều kiện hà khắc. Hồi tốt nghiệp trung học, anh nhập ngũ, nhận tất cả những thử thách với lòng quả cảm và tinh thần chiến đấu không mệt mỏi. Anh đã chứng tỏ được mình.

Có vẻ anh cũng thể hiện chính tinh thần ấy với đứa con trai của mình, thêm một lần muốn chứng minh với bản thân rằng sự ra đời của anh chỉ là một sự tình cờ về phối hợp gien.

Lúc nhìn thấy miếng giấy bạc gói thanh granola vứt giữa đường đi, Meg suýt nửa gầm lên. Cô thầm mong có người vô tình làm rơi nó ở đây, vì chỉ việc dẫn đoàn xâm nhập vào chốn thiên nhiên này đã khiến Meg áy náy lắm rồi. Tất nhiên nếu không có cô thì người khác cũng làm, đến lúc đó cô sẽ chẳng có quyền kiểm soát.

Cô đã gần đến chỗ Evan bỏ quên cái ống nhòm mà vẫn chưa thấy ai. Chứng tỏ nó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Meg giậm chân mạnh hơn, nhanh hơn, để chóng tới nơi. Cô rẽ qua nhánh đường vòng rồi vấp một cái.


Một người đàn ông cao lớn đang đưa cặp ống nhòm lên mắt, nhìn chằm chằm vào con đèo chạy xuống phía bên tay phải. Nhưng anh không phải là một du khách đi leo núi một mình.

Ian hạ chiếc ống nhòm xuống rồi cười.

Trái tim ngớ ngẩn của Meg líu lo như con chim đang bay thẳng vào cái cửa sổ bằng kính. Cô vẫn cười lại, gắng cưỡng lại tác động của anh.

“Anh làm gì ở chỗ này thế?”

“Quan sát chim trời”. Ian giơ chiếc ống nhòm đeo quanh cô lên, rồi thả xuống, để chúng đập thịch vào ngực.

“Anh đi theo em à?” Cô cố lấy giọng trách cứ, nhưng nó lại ngọt ngào dễ thương ngoài mong muốn.

“Anh đến chặng này vừa lúc em với đoàn leo lên xong, rồi canh chừng em suốt lúc đó. Cũng không khó lắm, đây đúng là đoàn chậm nhất mà anh từng biết đấy”.

Meg nhăn mặt, “Cả hai ta từng biết, rồi một người còn bỏ quên ống nhòm nữa. Anh nói em biết anh làm thế này là có dụng ý gì được không?”

Cô đã biết từ trước, nhưng muốn nghe từ miệng anh. Có lẽ nó sẽ phản lại hoàn toàn lời anh nói tối qua về chuyện không muốn ngủ cùng giường với cô. Cô chi muốn xóa sạch nó đi, để anh thừa nhận lại bằng một tình cảm ngọt ngào hơn.

“Em cũng biết anh không muốn em dẫn chặng này mà”. Anh nhún vai, hai vai áo căng phồng chạm lên tới tận tai, “Thấy em chẳng có vẻ quan tâm tới mong muốn của anh, anh nghĩ tự mình dõi theo em cũng được”.

Ôi, cô có quan tâm tới mong muốn của anh chứ, quan tâm tới từng cái một là khác.

“Anh tốt quá, nhưng không cần thiết đâu. Anh đã tìm hiểu thêm được gì về đoàn du khách hôm qua chưa?”

“Chưa, nhưng có việc khác mới xảy ra”, anh vuốt tay trên dây đeo của chiếc ống nhòm.

Thấy Ian nghiến răng, tim Meg như nhảy khỏi lồng ngực. Việc khác mà anh vừa nhắc đến chắc không phải trúng số độc đắc hay hai cụ thân sinh suốt ngày say rượu của anh đã bắt cóc Ian từ gia đình Cleaver.

“Anh nói thẳng ra đi, Dempsey”.

“Lúc sáng, anh quay về khách sạn thì thấy cô phục vụ phòng ngất xỉu, cả căn phòng bị lục tung, còn chiếc máy ảnh của Kayla bị mất cắp”.

Cô thốt lên, tay ôm lấy miệng, “Cô phục vụ ấy có sao không?”

“Cũng may, chỉ bị u ở đầu thôi”.

“May?”

“May là không nhìn thấy mặt hung thủ”.

Meg thấy lạnh người, “Thế còn máy ảnh của Kayla? Nó bị hỏng mà?”

“Lúc về phòng, anh có kiểm tra rồi, nó vẫn hoạt động được. Anh có xem qua mấy bức ảnh, đang định phóng to. Có người chụp một bức cho Kayla trước khi cô ấy chết… khả năng là hung thủ”.

Meg thấy càng lạnh hơn, nên ôm lấy người. Đầu tiên là nhà cô, sau lại đến khách sạn của Ian. Người này bám theo hai bọn họ. Sao hắn không đi tìm chiếc vali, hay hắn nghĩ họ có thứ hắn cần?

Ian nắm lấy bàn tay đeo găng của Meg, “Em lạnh à?”

“Đến tận xương luôn”.

“Anh có ý này. Em vội gì không?” Đôi mắt xanh da trời của anh ánh lên sự thách thức và vẻ tinh quái. Cô đã thấy cùng đặc điểm đó trong mắt Travis rồi.

Anh vẫn ấp lấy hai tay cô, ngày càng ấn mạnh hơn, như thể muốn độc chiếm Meg. Anh chỉ cần ôm chặt, áp đôi môi mềm lên môi cô, rồi anh muốn đi tới đâu cũng được.

“Này, em phải đem trả chiếc ống nhòm anh vừa chiếm được cho thân chủ của nó đấy”.

“Ai bảo anh ta bỏ lại làm gì”.

“Anh định làm gì?”

Anh chỉ vào rìa núi chạy ngang qua con đèo, “Có phải rẽ qua đó là đến thác nước không?”


“Phải”.

“Từ chỗ đứng cũ, có lẽ Kayla nhìn sang đó rõ hơn. Lúc trèo xuống sông, coi như ta đã mất lợi thế đó rồi”.

“Anh định bảo mình đi xuống đó để xem à?” Cô cắn môi, nín thở. Thêm một chuyến mạo hiểm với Ian à? Chuyến đi lần trước đã quá dài và quá đơn độc rồi.

“Không mất nhiều thời gian lắm đâu. Chỉ hai chúng ta thôi. Em không phải dẫn theo một đoàn du khách hay ca cẩm mà”.

Chỉ hai chúng ta thôi. Và Travis nữa.

“Sao không đi chứ? Nếu Evan muốn lấy lại cặp ống nhòm, anh ta có thể ghé qua văn phòng… hoặc cứ việc báo em mất tích cùng đồ bị mất là đựợc”.

Họ uống chút nước rồi bắt đầu leo xuống thảm cò dày xanh mướt, xen lẫn những vệt màu nâu và các trảng màu hổ phách, tím, vàng đỏ hay cam sẫm – tấm thảm thêu mùa thu ở vùng núi Rocky.

Họ băng qua những bụi cây rậm, làm thành một lối đi mới mà người khác không thể bám theo. Meg hít lấy mùi thông hăng hăng, thấy tâm trí sảng khoái và minh mẫn hơn hẳn. Lúc Ian ra đi, chính vùng thiên nhiên hoang dã đã cứu giúp Meg sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Dần dà nó đã khiến cô lấy lại niềm tin trong mọi thứ, kể cả chính bản thân mình. Nơi đây chính là chỗ trú ngụ, nơi ẩn náu của cô.

Nhất là khi mẹ và người chị song sinh qua đời. Suýt nữa Meg cũng ở trong cùng chiếc Limo đó khi tay tài xế say rượu tông thẳng vào cây cầu xi măng, nếu ngày ấy cô chịu nghe theo sự sắp đặt của người cha dành cho cô và người chị, Kate. Ông muốn cả hai phải đi con đường của những cô gái thượng lưu, nhưng chỉ mình Meg phản đối. Kate đã tuân theo mọi sự sắp đặt để được lòng ông. Hôm đó, Kate và mẹ đang trên đường về nhà từ một buổi khiêu vũ ngớ ngẩn thì gặp nạn.

Và rồi bố cô không giấu nổi rằng ông ước người ngồi trong xe lúc đó là Meg, chứ không phải Kate, cô con gái đã từ bỏ quyền tự chủ với cuộc sống của mình để được thấy chút bằng lòng trên khuôn mặt lạnh tanh của người cha. Meg không bao giờ làm thế không bao giờ.

Cô chớp mắt, nhìn vào lưng Ian. Anh đã gần xuống chân đồi.

Ian nhảy ra một khoảng đất trống, hai chân đứng vững trên nền cỏ. Anh chìa hai tay về phía cô, “Sẵn sàng chưa?”

Cành cây Meg nắm tuột khỏi tay, cô nhào vào lòng Ian, trúng phần dưới ngực, xô anh về phía sau, loạng choạng.

“Ái chà”. Anh nằm dưới Meg và trên nền đất, đỡ cho cú ngã vừa rồi của cô.

“Anh có sao không?” Cô chống tay dậy, phả một hơi thở lạnh giá vào mặt anh.

Anh chớp mắt, ôm chặt cả Meg lẫn chiếc ba lô, “Anh không biết em nhảy từ trên đó xuống, nên chưa chuẩn bị tinh thần đỡ em”.

Cô thổi phù phần tóc mái vương trước mắt, “Em xin lỗi, em bị tuột tay”.

Và mất tập trung nữa chứ.

“Không sao đâu”. Anh luồn hai tay xuống dưới chiếc ba lô, áp lên phần lưng dưới, “Em nhẹ như bông ấy”.

“Thế nên lúc em làm anh mất đà, anh mới phải kêu lên chứ gì?”

Anh cười, “Cứ lúc nào thích chí anh đều kêu cả. Em không nhớ à?”

Cô làm sao quên được dù rất muốn, nhất là bây giờ, càng không thể. Cô có thể dựa vào Ian mà không bị chi phối hay nuốt chửng. Cứ dính đến chuyện ràng buộc hay gắn bó, cả anh lẫn cô đều khó tính như nhau. Điều này đã có thời hợp với cả hai. Meg liếm môi, mặt chỉ cách Ian vài phân.

Anh bỏ tay ra khỏi lưng rồi chuyển lên cổ cô, níu đầu Meg xuống bằng những ngón tay mảnh dẻ luồn qua mái tóc.

Lúc môi hai người chạm nhau, Meg nhắm mắt lại, nhưng sau mống mắt cô vẫn thấy một chùm sáng chói lòa. Ánh mặt trời rọi vào từng ngõ ngách tối tăm trong tâm hồn, sưởi ấm, nuôi dưỡng cô. Cô đáp lại nụ hôn, miệng hơi hé mở, từ từ từng bước quay trở lại trong trái tim anh. Chỉ cần một bước đi sai, anh sẽ nhớ ra chuyện cô đã giấu biệt Travis suốt hai năm như thế nào, và rồi lúc đó nụ hôn kỳ diệu này sẽ chấm dứt.

Ian vẫn giữ lấy miệng cô, hai tay tuột quai chiếc ba lô khỏi vai Meg rồi tháo nó ra khỏi người. Tay anh luồn vào lớp áo dày, tìm kiếm làn da ấm áp. Ngón tay đeo găng lần dọc theo dải xương sườn, khiến Meg run lên vì hồi hộp chứ không phải vì cái lạnh vương trên chiếc găng của anh.

Anh cười trong khi vẫn hôn cô, “Nếu em lạnh thì anh thôi vậy”.

Trước khi cô kịp quả quyết rằng cả người đang nóng ran lên đây, anh đã lật Meg qua, đặt cô nằm xuống thảm cỏ dày và mượt. Trong lúc luồn chân vào giữa chân Meg, anh cũng tháo bỏ chiếc túi rồi vùi đầu vào cổ cô.

Cô không biết họ sẽ làm được gì trong buổi chiều lạnh giá, dưới chân đèo với năm mươi lớp áo quần ngăn cách hai người thế này. Nhưng giờ Meg chẳng nghĩ được gì ngoài đôi môi mềm và hàm răng sắc đang hết hôn rồi gặm lên da thịt mình.

Ian uốn lưỡi vào phần lõm dưới cổ Meg, làm cô rên rỉ trong khi một tay vuốt lên mái tóc tỉa ngắn của anh, còn tay kia thả lỏng sang bên cạnh, mặc cho cảm xúc xâm chiếm. Anh kéo lưỡi xuống sâu hơn. Bàn tay buông thõng co lại rồi tê liệt.

Ian nói thầm trên ngực Meg, “Em có muốn anh dừng lại không?”

Cô thả lỏng bàn tay ra rồi nghiêng đầu sang một bên. Bỗng Meg thốt lên, hai tay ôm chặt lấy Ian.

“Hình như kia là Hans”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.