Khi Dấu Yêu Về

Chương 11


Đọc truyện Khi Dấu Yêu Về – Chương 11

Tim Ian đập thình thịch khi anh quay chiếc ống nhòm nhìn đêm vào cái xe đang đỗ trước cửa nhà Meg. Có khách nào quay lại à? Không, anh nhớ hết đám xe đó, cái này là cái khác.

Cánh cửa xe bật mở, một người đàn ông như từ trong xe bắn ra ngoài. Anh ta loạng choạng mấy bước, chẳng buồn đóng cửa xe lại. Ian đứng tim, một tay nắm chặt tay đấm cửa, bên kia phóng to tầm nhìn.

Chỉ lúc nhận ra ông sếp Matt đang lảo đảo đi lên nhà, Ian mới thấy bớt căng thẳng. Trông anh chàng này như uống hơi quá chén. Có lẽ anh thấy nhẹ nhõm là vì thế, bởi hiếm có ai hay nghiêm trọng hóa như Matt cả.

Meg mở cửa, một tia sáng mảnh lọt ra ngoài. Chắc cô đã thấy Matt qua ống kính trên cửa. Ian hướng ống nhòm vào họ, thấy Meg loạng choạng ra phía sau. Ian buông một tiếng chửi thề rồi nhảy ra khỏi xe, tay rờ trên súng và lao đi như tên bắn, qua lối đi dẫn thẳng lên hiên nhà.

Matt nằm co quắp dưới chân Meg, còn cô đang cúi xuống anh ta. Nghe thấy tiếng giày Ian nghiến trên lớp sỏi, cô ngước lên, mặt trắng bệch, miệng há hốc.

Nhưng khuôn mặt Matt còn trắng bệch hơn.

“Có chuyện gì thế này?” Ian kéo Matt ra khỏi chỗ Meg đang đứng. Matt rên rỉ, nằm ngửa ra, máu trào lên từ những vết chém trên ngực và bụng.

Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Meg cũng hét lên, tiếng của cô vọng ra tận bên ngoài, vang qua những dãy núi xung quanh. Một con chó sủa lên, Travis cũng khóc lớn từ trong phòng ngủ.

“Ôi đừng, đừng. Đừng để Travis thấy cảnh này”. Cô lập tức ấn nắm tay lên miệng.

Người Meg run đến nỗi Ian tưởng như cô khó lòng đi vào phòng Travis được. Anh cúi xuống, kéo chân Matt vào nhà, đóng cửa lại, rồi chạy vào bếp lấy khăn lau chén và điện thoại.

Ian đưa chiếc điện thoại cho Meg, “Gọi 911 đi”.

Anh gập đôi chiếc khăn rồi đắp nó lên vết thương chảy máu nhiều nhất của Matt. Travis lại gào lên, Meg suýt nữa đánh rơi chiếc điện thoại lên đầu Matt. Ian tóm chặt lấy tay Meg, kéo cô xuống, “Em giữ thật chặt, gọi cho 911 đi, để anh lo Travis cho”.

Lúc anh đi vào hành lang, vẫn nghe thấy Meg run rẩy gọi cho người trực điện. Ian đứng ngoài phòng Travis, hít một hơi thật sâu rồi giắt súng ra sau lưng.

Ian cúi xuống bên thành giường của Travis, lúc này thằng bé đã ngồi dậy, đang vừa dụi mắt vừa khóc, Nào Travis. Con gặp ác mộng à?”

Travis kéo hai nắm tay xuổng khuôn mặt đầm đìa nước mắt, gật đầu, “Chó sủa”.

“Bố nghe thấy rồi. Chắc nó cũng bị ác mộng đấy”. Anh từ từ ngả thằng bé cho nó nằm xuống, nhưng Travis lại ngã tọt lên đùi anh.

Tay Ian để hờ trên đầu con, rồi vuốt một lọn tóc màu nâu nhạt. Travis sụt sịt, chùi tay lên mũi, nhắm mắt rồi vòng cái tay bé xíu ôm lấy đùi anh.

Lạy Trời, đáng lẽ lúc này anh phải ở ngoài kia xem Matt thế nào. Anh không muốn để Meg ở lại với anh ta, nhưng với tình trạng bây giờ, cô không dỗ được Travis nữa. Anh nhìn con rồi bế đứa bé đang ngủ, đặt trở lại giường.

Anh rón rén ra ngoài, đóng chặt cửa. Chắc Travis sẽ không bị tiếng còi cảnh sát và tiếng lục đục trong nhà đánh thức nữa. Nếu có, chắc lúc ấy mẹ nó đã đủ bình tĩnh để trấn an nó rồi.

Ian vội vàng bước ra phòng khách, đến nỗi va cả đầu gối vào cạnh bàn. Meg đã lấy thêm khăn để dúi lên ngực và bụng Matt. Cô đang dùng khăn ướt thấm lên mặt và miệng anh ta, một tay vòng sau gáy, đỡ lấy đầu.

Cô ngước lên, khuôn mặt và đôi mắt đã không còn vẻ khiếp sợ như lúc nãy, “Anh ấy vẫn thở, ít nhất máu cũng không còn chảy ra nữa”.

Nghe thấy tiếng còi hụ đầu tiên, Meg trở nên bớt căng thẳng, “Ơn Trời, Travis thế nào rồi?”

“Nó ngủ rồi”. Ian quỳ xuống cạnh cô, ấn tay vào mạch Matt, lúc đó đang rất yếu, “Hy vọng tiếng còi không làm nó thức nữa”.

“Nếu có, em xử lý được. Cảm ơn anh đã giúp đỡ”.

Anh hất cằm về phía Matt, “Cám ơn anh vì đã giúp”.

“Em không muốn sếp chảy máu lênh láng ra sàn phòng khách đâu”.

Tiếng còi hụ ngừng hẳn, ánh sáng xanh đo của chiếc đèn xoay hắt qua cửa sổ trước nhà. Ian đứng dậy, mở cửa cho các nhân viên cấp cứu đang khẩn trương chạy vào nhà, “Hình như anh ta bị đâm”.

Ian gỡ bàn tay lấm máu của Meg khỏi người Matt, kéo cô ra xa trong khi các nhân viên y tế sà vào việc. Cô nghiêng đầu, thở hắt ra, “Hình như Travis vẫn đang ngủ”.

Đợt còi thứ hai vang lên trên phố. Meg cắn môi, “Ít ra lúc nãy vẫn ngủ”.


Ian vòng tay qua hông vợ, kéo cô sát vào mình, “Lúc Matt lết đến nhà em, anh ta vẫn còn tỉnh. Trước khi ngã xuống, anh ấy có nói gì không?”

“Anh ấy bảo có kẻ giết anh ấy, rồi kế đến sẽ là em”. Cô giơ bàn tay không bị vướng ra trước mặt, nhìn những giọt máu như rượu đỏ. Bàn tay vững như đá vậy.

Ian ôm cô thật chặt, càng ôm chặt hơn nữa khi cảnh sát trưởng Cahill đi lên đường đánh xe. Mắt Cahill nheo lại lúc anh ta nhìn từ Matt sang Ian lẫn Meg, đều đang túm tụm ở cửa ra vào.

“Tôi nên đuổi anh ra khỏi thị trấn này mới phải, Dempsey”.

Vì những vụ chém giết cứ bám riết lấy anh, hay vì vòng tay của Ian quanh Meg?

Ian bóp sống mũi, “Tôi có đổ lỗi cho anh đâu, cảnh sát trưởng”.

Cahill đứng ngay trên Matt, lúc này đang được nhân viên cấp cứu cắm ống truyền và mặt nạ, “Meg, anh ta có chuyện gì thế này?”

Nhân viên y tế cắm thêm một mũi kim tiêm vào tay Matt, đáp lại câu hỏi của Cahill mà không thèm nhìn lên, “Anh ta bị đâm ba nhát”.

Viên cảnh sát trưởng đấm vào rầm cửa một cái, “Mọi người đang tiệc tùng thì có chuyện à?”

Ian còn chưa hiểu làm sao viên cảnh sát này biết về bữa tiệc của Meg, thì cô đã đập lại, “Tất nhiên là không. Matt đập cửa nhà rồi ngã gục vào tay em đấy chứ”.

“Anh ta có nói thủ phạm là ai không?” Mắt Cahill nhìn trúng bàn tay Ian đang đặt hờ trên hông Meg.

“Không”.

“Thế anh ta có nói gì không?”

Ian thấy Meg điếng người lại, rồi hắng giọng, rõ ràng báo hiệu một câu nói dối, “Kh… không”.

Cô còn lắp bắp nữa. Nếu Cahill là cảnh sát, chắc chắn sẽ nhận ra biểu hiện này. Quả nhiên viên cảnh sát mím môi lại.

Một nhân viên y tế đứng bật dậy, chạy ra chỗ chiếc xe cứu thương. Người còn lại giơ cao chiếc bình truyền dịch vào tay Matt, “Chúng tôi chuẩn bị đưa anh ấy đi. Có ai là họ hàng bà con của anh này không?”

Meg nhún vai một cái, “Sao các anh bảo anh ấy sẽ không sao?”

“Anh ấy mất nhiều máu quá. Mọi người nên báo cho họ hàng anh ấy thì hơn”.

Cảnh sát trưởng Cahill nhướn lông mày nhìn Meg trong khi hai nhân viên cấp cứu khiêng Matt lên chiếc cáng đẩy, “Matt có người thân ở Crestville không?”

“Vợ cũ của anh ấy hiện đang sống ở Colorado Springs, còn cô bạn gái đang đi công tác. Tôi sẽ gọi cho họ từ bệnh viện”.

Ian chém tay vào không khí, “Em không được đến bệnh viện. Còn Travis thì sao?”

“Ian, anh ở đây với con được không? Em muốn đến chỗ Matt xem sao. Có kẻ đâm Matt, rồi anh ấy trèo vào xe để lái tới…”. Giọng Meg bé dần khi thấy mắt Cahill sáng lên, “… tới chỗ em”.

“Vấn đề là tại sao anh ta lại làm vậy?” Cahill lên tiếng khi chiếc xe cứu thương hụ còi và chuyển bánh.

“Pete, em cũng không biết”. Cánh tay lành lặn của Meg buông thõng bên sườn, “Có lẽ là để cảnh báo em. Có người bắn em, rồi đâm anh ấy, ai biết tiếp sau đây có chuyện gì?”

“Cái đó là cái anh muốn biết”. Cahill khoanh tay, tựa người vào khung cửa như thể anh ta thừa thời gian vậy.

“Từ từ đã”. Ian nhún vai, “Liệu để Meg đến bệnh viện có an toàn không?”

“Tôi sẽ ở đó với cô ấy”. Cahill đứng thẳng người, “Đằng nào tôi cũng phải hỏi Matt vài câu lúc anh ta tỉnh lại. Anh thấy xe em không đỗ ngoài kia, đúng không Meg? Anh sẽ chở em đi”.

Có điều gì về Meg mà tay này không biết hay không để ý thấy không?

Cô quay sang Ian, tóm chặt ống tay áo của anh, “Anh ở lại với Travis nhé. Em ở khách sạn không sao đâu, mà cũng không muốn gửi con cho ai ngoài anh”.


Ian đưa tay quệt ngang miệng. Trông đứa trẻ hai tuổi đang ngủ khó đến thế kia à? “Rồi, anh sẽ ở lại. Nhưng em theo sát cảnh sát trưởng Cahill đấy nhé”.

Anh ấy điên rồi sao?

Sau khi Cahill cùng Meg chui vào chiếc xe cảnh sát, Ian tìm một cái xô với mấy cái giẻ, cọ sạch máu của Matt trên sàn nhà, ngay chỗ cửa ra vào. Có chuyện gì với Matt vậy nhỉ? Liệu có phải hung thủ tấn công Matt để rồi với tay tới Meg không? Nhưng hắn đã biết Meg sống ở đâu rồi mà.

Tay này đúng là khó đoán trước. Hình như dạo này các tổ chức khủng bố đang giao việc cho bọn không chuyên nghiệp hay sao?

Sau khi dọn rửa xong xuôi, Ian tháo giày ra, lấy tấm chăn anh đắp tối hôm qua, gập lại rồi để ở đuôi giường ngủ của Meg. Anh vớ lấy một chiếc gối của cô, vì rất thích mùi hương vương ở đó.

Anh nằm trên ghế sô pha, súng nhét bên dưới, giũ tấm chăn ra. Bỗng tiếng khóc ri rỉ từ phòng Travis vọng sang làm anh chồm khỏi ghế như hòn đá bắn ra từ chiếc ná. Anh lao vào phòng ngủ, thấy Travis đã ngồi dậy từ khi nào, đống chăn dúm dó xung quanh.

“Con lại thức rồi à?”

Chiếc giường nhỏ lún xuống dưới sức nặng của anh, Travis lăn vào lòng Ian.

Nó lấy ngón tay xoáy một lọn tóc quăn, “Mẹ đâu?”

“Mẹ đang ngủ. Bố ở đây với con nhé?”

Travis tròn xoe mắt nhìn anh, chớp hai lần rồi gật, “Bố!”.

Ian nuốt cục nghẹn đang vướng trong cổ họng, “Đúng rồi, anh bạn nhỏ. Bố ở đây rồi”.

*

* *

Meg bước vào bệnh viện ở Colorado Springs lần thứ ba trong vòng hai ngày – một lần vì Travis, một lần vì cô và lần này là Matt. Pete chỉ huy và tới bàn tiếp tân để hỏi thông tin. Người trực trả lời không chút bối rối, bảo bác sĩ của Matt sẽ ra nói chuyện với anh sau.

Meg ngồi xuống một chiếc ghế lót nệm ở ngoài phòng đợi. Matt nói vậy là có ý gì? Sao lại có người , muốn lùng giết cô? Cô hiểu tại sao hôm nay trên núi, hai người lại bị bắn. Cả cô và Ian đều xâm phạm vào một vùng đất rất nguy hiểm. Nhưng sao gã này vẫn còn bám riết theo cô? Meg hoàn toàn không biết gì cả.

Meg nghĩ một cách tội lỗi là sao gã này không tìm quách cái vali rồi biến đi cho rảnh. Nhưng cô hiểu như vậy sẽ gây mối nguy hại lớn cho đất nước, có thể còn đe dọa tính mạng của Jack nữa.

Cô thở dài, vươn vai. Pete ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhấc mũ ra khỏi đầu, “Em có thích gì trong cái máy bán đồ ăn kia không?”

“Thôi khỏi, tối nay em ăn nhiều đồ Trung Quốc quá rồi… mà cứ như ăn từ bao nhiêu năm trước ấy”.

“Anh ta là bố đẻ của Travis, đúng không? Chỉ cần nghe thấy họ anh ta là anh biết ngay”.

Cô nghiêng đầu, nhắm mắt. Phải phong huân chương cho anh cảnh sát này mới phải, “Đúng vậy, Ian là bố của Travis”.

“Thế mà anh ta bỏ con, bỏ em à?” Giọng Pete căng thẳng đến độ có thể làm đầu anh ta nổ tung được.

Meg không mở mắt, đung đưa đầu trên chiếc nệm,

“Không phải đâu Pete. Không phải như vậy. Lúc em biết mình có thai, em và anh ấy đã ly thân rồi. Em không muốn nói cho anh ấy biết thôi”.

Cô nghe thấy tiếng Pete hít một hơi sâu, mới hé mắt, “Giờ ai là người có lỗi đây?”

Anh ta lắp bắp, “Chắc chắn em phải có lý do riêng”.

“Đúng rồi, rất nhiều lý do, toàn rất ngớ ngẩn”.


“Cảnh sát trưởng Cahill?” Một anh chàng bác sĩ trẻ măng cầm bảng chẩn bệnh trong tay, bước ra phòng đợi, “Tôi là bác sĩ Patel”.

Pete đứng dậy, mặt vẫn nhăn nhó vì không hiểu câu Meg vừa thú nhận, “Thật may là có anh. Anh Beaudry không sao chứ ạ?”

Bác sĩ Patel liếc qua bảng như thể câu trả lời in sẵn trong đó, “Anh ta mất rất nhiều máu, nhưng các nhân viên cứu hộ đã xử lý kịp thời. Anh ta đã tỉnh lại rồi, và sẽ không sao đâu, có điều những vết sẹo tối nay sẽ đi theo cả đời như kỷ niệm đáng nhớ đấy”.

Meg áp một tay lên miệng, lầm rầm khấn một câu.

“Tôi gặp anh ta được không?” Pete vuốt lên vành mũ.

“Được, nhưng đừng lâu quá. Anh ta cần phải nghỉ ngơi”. Bác sĩ Patel chỉ về phía cánh cửa đang đu đưa dẫn vào một hành lang dài, “Phòng 583”.

Meg giơ điện thoại lên, “Trên đường tới đây tôi có gọi cho vợ cũ của anh ấy. Cô ấy có phải tới không ạ?”

Viên bác sĩ nhướn mày, “Cô ấy có muốn tới hay không ấy chứ?”

“Cũng không hẳn”. Meg xòe hai tay ra, “Tôi đã nói là vợ cũ rồi mà”.

“Cô ấy không cần tới nữa. Hiện tại anh Beauđry đã qua cơn nguy kịch. Chúng ta không cần làm gì to tát vội”.

“Tôi có nhắn tin cho bạn gái Ali của anh ấy, nhưng hiện giờ cô ấy đang đi vắng. Ít ra lúc về, cô ấy cũng tới chăm sóc cho Matt được”.

Pete chỉ vào chiếc ghế cô vừa đứng lên, “Đợi ở đây đã. Anh muốn nói chuyện với Matt một mình”.

Meg cảm ơn bác sĩ Patel rồi quay trở lại chồ ngồi. Trong lúc Pete rời phòng, cô vớ lấy một cuốn tạp chí, lật qua xem, nhưng tranh ảnh và các khuôn mặt trên trang giấy mờ nhạt như suy nghĩ của cô lúc này. Matt đã có chuyện gì, và sao nó lại liên quan cả tới cô?

Lúc Pete nhào vào trong phòng đợi, Meg giật mình, đánh rơi quyển tạp chí. Nhìn nét mặt cau có của anh ta, xem chừng câu chuyện không suôn sẻ lắm, ít nhất là với Pete.

“Matt sao rồi?”

“Trông như người sắp chết ấy”. Pete gầm lên.

Anh… anh ấy có nói gì không?”

Meg cúi xuống nhặt quyển tạp chí, mái tóc rũ xuống mặt, làm Pete không nhìn chòng chọc vào cô được.

“Không nói nhiều. Anh ta muốn gặp em”.

Tim Meg đập thình thịch, làm cổ áo cũng run lên, “Pete, anh ấy bảo sao?”

“Anh ta bảo bị một gã đeo mặt nạ tấn công ở bãi đỗ xe của công ty du lịch Núi Rocky trong thị trấn. Matt làm rơi điện thoại di động, nên phải lái xe thẳng tới nhà em, vì trên đường cái không còn chỗ nào mở của hết”. Pete thóp má, đôi mắt nâu vằn lên vì tức giận.

“Thôi, để em vào gặp anh ấy, rồi nói em đã nhắn cho Ali luôn”. Meg đi giật lùi ra khỏi phòng vì không muốn quay lưng lại với Pete trong khi anh ta đang cáu tiết như thế này.

Cô chạy vội vã vào hành lang như sợ người trực sẽ không cho khách thăm vào nữa. Lúc tới phòng 583, Meg ngó vào qua cửa sổ hình chữ nhật trên cửa ra vào rồi mới bước vào phòng.

Cô vấp chân rồi đứng sững lại, cùi tay va vào cánh cửa, cũng may không phải cánh tay đang bị thương. Matt đang nằm dài trên tấm ga trải giường, người tái đi, mặt trắng bệch. Trên mũi và khắp hai cánh tay đẩy dây nhợ, một chiếc máy kêu rít lên bên cạnh anh.

Trông anh như đã chết vậy.

Meg rón rén đi tới gần chiếc giường, chạm tay vào bàn tay lạnh ngắt của anh, rồi thì thào, “Matt à?”

Anh cựa mình, mắt khẽ co giật. Có lẽ cuộc nói chuyện với Pete lúc nãy đã làm anh kiệt sức. Pete luôn gây cảm giác đó cho mọi người.

“Matt?”

Tay anh giật lên, nắm chắc cổ tay Meg bằng một sức mạnh lạ thường.

“Meg đây mà”. Cô vẫn để yên, không muốn giằng co với bệnh nhân đang sống dở chết dở này.

Một lúc sau, tay Matt thả lỏng, anh quay đầu sang, hàng mi động đậy, “Meg à?”

“Ừ, tôi đây. Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi. Tôi gọi Ali cho anh rồi, cũng để lại lời nhắn cho cô ấy luôn”.

“Meg à?” Những ngón tay của anh bấu chặt vào da cô.


“Tôi đây, Matt”.

Cặp môi khô ran của anh mấp máy, Meg phải ghé sát đầu xuống. Mọi sức lực trong người anh như kiệt quệ, tay anh buông thõng, rồi rít lên một từ duy nhất, “Chạy đi!”.

Meg thấy lạnh cả người. Cô ngẩng đầu lên, rút tay khỏi giường, mắt nhìn vào chiếc máy màu xám đặt đầu giường đang kêu u u đều đặn. Hơi thở của Matt sâu hơn, các nếp nhăn trên mặt giãn phẳng ra.

Anh ấy đã ngủ. Có lẽ y tá đã cho uống thuốc để giảm đau. Đợi khi nào anh nghĩ được nhiều hơn, chắc sẽ nói cho cô hơn thế này, “Chạy đi?” Lời khuyên đó nghĩa là sao? Để làm gì? Những tên khủng bố này muốn gì ở cô và Matt? Dù thế nào đi nữa, chắc Matt cũng không làm được như chúng yêu cầu.

Cô vỗ vỗ lên tay Matt rồi ra khỏi phòng. Nếu Pete muốn khai thác thông tin gì từ cô, anh ta vẫn còn cả đêm. Cô đẩy cửa bước ra phòng chờ, thấy vậy, Pete đứng bật lên.

“Thế nào?”

“Matt bị ngấm thuốc rồi. Lúc em vào đó, anh ấy lịm đi luôn”. Cô ngáp một cái, rồi vươn một tay quá đầu, “Anh chở em về được không? Vai em đau quá, chắc em cũng phải uống mấy viên giảm đau mất”.

“Được rồi”. Anh ta chụp mũ lên đầu, “Chắc em lo cho bé Travis lắm”.

Cô đặt tay lên tay Pete, “Không, em không lo cho Travis, nó đang ở cùng bố mà”.

Pete nuốt rước miếng, mặt mũi đỏ gay.

Tốt. Có lẽ anh ta đã hiểu ý rồi. Cô sẽ không để anh ta nói xấu Ian. Nếu muốn chĩa súng vào cô thì cứ việc. Cô xứng đáng ăn mắng, chứ không phải Ian.

Họ lái xe về nhà trong im lặng. Khi nhìn thấy căn nhà hiện lên, tối mịt, yên ả, tĩnh lặng, Meg trút một tiếng thở dài. Chiếc xe thuê của Ian đỗ ngay cổng vào khiến căn nhà trông an toàn hơn hẳn – có lẽ vì nó thuộc về anh.

Pete đánh xe ra sau chiếc ô tô Ian thuê rồi tắt máy, “Anh đưa em vào nhà. Anh đã bảo với Dempsey là sẽ trông chừng em mà”.

Cô mỉm cười đầy vẻ cảm kích và đợi Pete vòng ra cửa ghế khách để giúp cô ra ngoài. Lúc này cái vai bắt đầu nhức nhối, Meg chỉ muốn vào uống mấy viên thuốc giảm đau thật nhanh.

Cô tra chìa vào ổ rồi mở bật cửa, bước qua chỗ Matt vừa ngã xuống lúc nãy. Cô quay sang Pete, lúc này đang đứng bên ngoài, “Cảm ơn anh, Pete”.

Anh ta nhấc mũ rồi bước xuống hiên. Meg khóa chặt cửa, thả chiếc ví lên bàn cạnh cửa sổ, rồi rón rén bước tới chiếc sô pha vì không muốn đánh thức Ian.

Cô nhòm qua chiếc ghế rồi sững lại, bụng cồn lên vì sợ. Ian đã đem một cái gối từ giường cô ra đây, kê nó ở một đầu, còn chiếc chăn anh đắp tối qua vun thành một đống.

Có gối, có chăn, nhưng không thấy Ian đâu cả.

Cô chạy vào hành lang, bật đèn rồi hấp tấp vào phòng Travis, tay tóm lấy khung cửa, nhào vào phòng đứng khựng lại rồi thở phào nhẹ nhõm.

Đôi chân của Ian đong đưa cuối chiếc giường dành cho em bé, một tay chạm xuống tận sàn, tay kia ôm vòng qua Travis. Thằng bé rúc vào ngực anh, bàn tay nhỏ xíu bấu lấy cái cằm đầy râu ria của bố nó.

Meg thấy mũi mình cay cay, mắt ướt nước, Ian đã để lỡ quá nhiều thứ, chính cô đã tước chúng khỏi anh. Cô khẽ nấc lên một tiếng rồi rón rén bước lại gần hai cha con đang ngủ.

Nêu cứ để anh nằm trong cái giường bé tí này, chắc ngày mai Ian sẽ đau nhức khắp người. Nghĩ vậy, cô lay cánh tay đang buông thõng xuống sàn nhà, “Ian”.

Anh lẩm bẩm rồi liếm môi. Meg bóp chặt vai, lắc mạnh hơn nữa, “Ian, dậy đi!”.

Ian ngồi bật dậy, Travis tuột xuống dưới, nhưng không kêu ca gì.

“Có chuyện gì thế?” Anh lần tay xuống dưới giường, kéo khẩu súng trên sàn.

“Không có gì đâu”. Cô vuốt tay lên tay anh, “Mọi thứ vẫn ổn. Em chỉ vào nhắc anh ra ghế ngủ thôi. Travis có khóc không?”

Anh gạt tóc khỏi khuôn mặt Meg, ôm lấy má cô, ngón tay miết qua gò má. Lúc đó Meg mới nhận ra vài giọt nước mắt vừa chảy xuống. Anh níu đầu cô lại gần, áp lên trán mình, “Em vừa khóc à?”

“Em… vì em thấy anh với Travis..”. Những giọt nước mắt nóng hổi dâng lên, trào ra ngoài.

Ian nâng cằm rồi nghiêng đầu để hôn Meg, cô đón nhận anh, luồn tay vào mái tóc anh để kéo anh lại gần hơn.

Anh đứng hẳn dậy, kéo theo cả Meg, với tay ra sau để giắt chăn xung quanh người Travis. Rồi Ian bế phốc Meg lên, đưa cô ra khỏi phòng con trai.

Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu. Lưỡi anh quyện với lưỡi Meg càng lúc càng nhiệt tình, làm cảm giác ham muốn nóng bỏng, ngọt ngào thấm vào từng phần cơ thể cô. Meg thấy người mềm nhũn, cô phó thác hoàn toàn cho Ian.

Lúc anh bế cô ra hành lang, đá cho cánh cửa phòng Meg mở toang, cô biết tối nay anh sẽ không ngủ trên ghế.

Và cô cũng không phản đối gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.