Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"

Chương 40


Đọc truyện Khi Đầu Bếp Xuyên Vào “Xạ Điêu” – Chương 40

Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Hoàng Dung nói: “Sao ngươi không gật đầu nữa? Ta hỏi ngươi, lúc đó bọn Sa Thông Thiên gây khó dễ cho ta, có phải hay không? Bọn họ không lưu được ta, đều bị ta đánh bại, có phải hay không? Khi đó ngươi đã ra tay, có phải hay không? Ta lẻ loi một mình, không ai giúp đỡ, có phải hay không? Ngay cả phụ thân ta cũng biết ta bị người khác ức hiếp, không còn cách nào mới tới cứu ta, có phải hay không?” Nàng càng nói càng nhanh, ban đầu vẫn chờ Âu Dương Khắc gật đầu mới hỏi tiếp, nhưng càng về sau chỉ đơn giản nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.

Diệp Hướng Vãn nhìn biểu tình của Hoàng Dược Sư, hiểu rằng ông đã tiếp thu lời nói của Hoàng Dung, thầm nghĩ: “Tuy nghĩa phụ gọi mình đến để giúp Quách sư huynh, có điều hiện nay không cần mình làm gì nữa rồi.”

Ngoảnh lại thấy Âu Dương Phong nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Diệp Hướng Vãn không hiểu người này đang tính toán điều gì, *D*Đ*L*Q*Đ* dứt khoát không nghĩ đến nữa.

Hoàng Dung mím môi, kéo tay Hoàng Dược Sư nói: “Phụ thân, người xem hắn đều gật đầu cả rồi. Mẫu thân không còn, chỉ có phụ thân mới đau lòng vì con thôi.”

Hoàng Dược Sư nghe nàng nhắc tới ái thê, trong lòng không khỏi đau khổ chua xót, đưa tay ôm nàng.

Âu Dương Phong nhìn thấy tình thế không thuận lợi, nếu để cho nha đầu Hoàng Dung kia làm lộn xộn, việc chất tử* cầu xin mình chắc chắn sẽ thất bại. Hắn vội vàng nói: “Hoàng cô nương, tuy rằng nhiều nhân sĩ võ lâm muốn làm khó dễ cô, nhưng cô có tuyệt học gia truyền của Dược huynh, sao có thể bị bọn họ gây khó khăn được? Dược huynh có tiếng là uyên bác, dạy người tự nhiên cũng khuynh đảo kẻ khác. Cho nên huynh đệ mới không ngại đường xa từ Bạch Đà sơn chạy tới đây, làm người mai mối, hy vọng Dược huynh có thể tán thành hôn sự này. Tuy huynh đệ bất tài, nhưng luận thế gian này có thể khiến huynh đệ làm như vậy, ngoại trừ Dược huynh thật không có người thứ hai có thể nghĩ đến.”

(*chất tử = cháu trai. Bởi vì là truyện xuyên không nên sẽ có lúc HLN dịch là chất tử, điệt nhi, phụ thân, mẫu thân… đó là do những nhân vật trong Xạ Điêu nói. Còn nếu trong ‘mạch suy nghĩ’ của Diệp Hướng Vãn thì HLN để thành ‘chú, cháu, cha, con’ như ở thời hiện đại nhé, dĩ nhiên khi DHV nói chuyện thì vẫn phải học tập cách nói của người ở đây rồi. Giải thích ở đây để các bạn không hiểu tại sao ba hồi dịch vầy bốn hồi dịch khác ^^).

Hoàng Dược Sư cười nói: “Làm phiền đại giá*, nhưng quả là không dám nhận.” Nghĩ tới đường đường Tây Độc, cũng đường xa tới gặp mình, không khỏi tăng thêm vài phần đắc ý.

(*cách tôn xưng đối phương)

Âu Dương Phong quay lại nhìn Hồng Thất Công, há mồm muốn nói gì đó.

Tuy Diệp Hướng Vãn không biết ông ta muốn nói chuyện gì, nhưng biết nhất định không phải chuyện tốt, liền giành nói: ” Lúc đầu là chất tử của ông đánh không lại Hoàng sư tỷ của ta ở trong từ đường, vẫn do Thất Công lão nhân gia cứu lấy tính mạng cháu ông đấy, cho nên ông bớt nói vớ nói vẩn đi.”

Hoàng Dược Sư quát: “Vãn Nhi không được vô lễ.” Nhưng ông cũng biết nàng chỉ nói giúp nghĩa phụ, hợp lý hợp tình, cũng không phải sai lầm lớn, bởi vậy chỉ quát bảo ngưng lại rồi thôi, cũng không nói lời quở trách nào nữa.

Âu Dương Phong bị một tiểu bối đối đầu, ngoài ý muốn không hề phát hỏa, chỉ cười nói: “Quả nhiên miệng lưỡi tiểu cô nương này cực kỳ bén nhọn, Dược huynh sợ là phải một phen cực khổ rồi.”

Hoàng Dược Sư cười đáp: “Chỉ là tiểu bối không hiểu quy củ mà thôi, mong đừng cười chê.” Ý thiên vị rất nồng đậm.

Diệp Hướng Vãn không nói leo nữa, Hoàng Dung lại bắt đầu kể tội của Âu Dương Khắc: “Ngươi chớ cho rằng nói vài lời tốt đẹp trước mặt phụ thân là đủ nhé. Ngày ấy trong Triệu vương phủ, có phải ngươi buộc hai tay ở phía sau nói không cần ra chiêu cũng có thể thắng ta hay không? Ngươi lại dùng chân vẽ ra vòng tròn, còn nói nếu như ta ép ngươi ra khỏi phạm vi đó thì ngươi nhận thua, ta hỏi ngươi, có việc này hay không?”

Những câu nói của nàng đều là thật, Âu Dương Khắc không cách nào phản bác, chỉ đành gật đầu, ngoảnh lại liếc mắt nhìn Diệp Hướng Vãn, thấy vẻ mặt và bộ dáng Diệp Hướng Vãn như chuyện này không liên quan gì đến mình, không khỏi nghĩ thầm: “Ta cầu được thúc phụ tới nơi này đề thân, nàng lại chẳng quan tâm một chút nào cả.”


Hoàng Dược Sư nghe xong lời Hoàng Dung nói, quả nhiên cực kỳ bất mãn với Âu Dương Khắc, không thèm nhìn thúc chất hai người này nữa, mà quay sang nói với Hồng Thất Công: “Thất huynh đột nhiên giá lâm đảo Đào Hoa của ta, không biết là có chuyện gì?”

Hồng Thất Công thấy Hoàng Dược Sư đã biết Quách Tĩnh là đồ đệ của mình, tự sẽ không lấy tính mạng Quách Tĩnh nữa. Nhưng ông có một chuyện quan trọng khác,*D*Đ*L*Q*Đ* liền cười nói: “Lão khiếu hóa lần này tới là có việc cầu xin huynh.”

Hoàng Dược Sư biết tính tình Hồng Thất Công chính trực hiệp nghĩa, công phu lại cực cao, luôn luôn kính phục ông, lúc này nghe ông nói có việc nhờ vả, không khỏi cười nói: “Thất huynh có chuyện cứ nói, huynh đệ bất luận thế nào cũng nghe theo.”

Hồng Thất Công cũng cười đáp: “Lời này huynh đừng đáp ứng quá sớm, sợ là việc này không dễ xử lý đâu.”

Hoàng Dược Sư nói: “Huynh đệ chúng ta đã có giao tình nhiều năm, còn có chuyện gì không thể làm được đây?”

Diệp Hướng Vãn nghe sư phụ cùng nghĩa phụ một hỏi một đáp, thầm nghĩ: “Hình như hết thảy đều thuận lợi, xem ra lần này thật không cần dùng đến ta…. Không biết lão ngoan đồng ở đâu? Ông ấy không nên đến đây quấy nhiễu là tốt nhất.” Ngoảnh đầu thấy Âu Dương Khắc nhíu chặt lông mày, bộ dáng dường như đang kìm nén đau đớn, nhớ tới trước kia hắn che chở cho mình khi đánh nhau với quân Kim, tim lập tức mềm nhũn, lặng lẽ vươn tay bảo hắn: “Ngươi qua đây.”

Âu Dương Khắc thấy Diệp Hướng Vãn chủ động gọi mình, không đoái hoài tới cơn đau nhức ở ngực, vội vàng đi tới.

Diệp Hướng Vãn sờ thử xương sườn trong lồng ngực của hắn, cau mày nói: “Cái này sợ là bị trọng thương rồi.”

Âu Dương Khắc cười khổ: “Nàng đừng lo lắng, tự ta cảm giác được, chẳng qua là bị gãy xương sườn thôi mà.”

Diệp Hướng Vãn tỏ thái độ: “Đại thiếu gia, thương thế nằm trên người ngươi mà dường như ngươi không có cảm giác gì thì phải, còn có cái gì gọi là “Chẳng qua là” bị gãy  xương sườn chứ?”

Âu Dương Khắc nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Có nàng lo lắng ta, ta chết cũng đáng mà.”

Diệp Hướng Vãn nghe miệng hắn lại chiếm tiện nghi, không khỏi lườm hắn một cái, nói: “Có thể có chút tiền đồ được không? Ngươi hướng sư phụ ta cầu thân, lại ở trước mặt ông miệng mồm ba hoa với nữ tử khác, sư phụ ta chịu gả Hoàng sư tỷ cho ngươi mới là lạ.”

Âu Dương Khắc ngơ ngác, không ngờ Diệp Hướng Vãn lại cho rằng mình muốn cầu thân với Hoàng Dung, khó trách mỗi lần hắn vừa nhắc chuyện đến đảo Đào Hoa, vẻ mặt nàng liền lộ ra vẻ phản đối.

Âu Dương Khắc đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe bên kia Âu Dương Phong không nhịn được nữa, nói: “Lão khiếu hóa, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì mà không nói thẳng được? Cứ nhiều lời như vậy làm gì.”

Hồng Thất Công cười nói: “Lão độc vật, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng ngang ngược lôi thôi, cứ ngồi chờ uống rượu mừng là được rồi.”

Âu Dương Phong ngạc nhiên hỏi: “Uống rượu mừng?”


Hồng Thất Công nói: “Đúng vậy.” Nói rồi đưa một ngón tay chỉ Quách Tĩnh và Hoàng Dung, nói: “Hai đứa này đều là đồ đệ của ta, lão khiếu hóa lần này lên đảo, chính là muốn thay Tĩnh Nhi hướng Dược huynh cầu hôn.”

Hoàng Dược Sư giật mình, không ngờ chuyện Hồng Thất Công nhắc đến lại là việc này. Ông luôn thương yêu Hoàng Dung, mặc dù biết trong lòng nữ nhi bảo bối chỉ có “Tĩnh ca ca” của nàng, nhưng khi chính ông nhìn thấy Quách Tĩnh tại Quy Vân trang, ông liền không thích Quách Tĩnh quá đoan chính phúc hậu, thật không thú vị. Lúc này nghe Hồng Thất Công nói vậy, Hoàng Dược Sư không khỏi nhíu chân mày lại, nhìn về phía Quách Tĩnh.

Lúc này Âu Dương Khắc đang đứng bên người Diệp Hướng Vãn, tiếp đó là Quách Tĩnh. So sánh hai bên, Âu Dương Khắc càng lộ ra tuấn nhã xuất chúng, tài hoa hơn người, Hoàng Dược Sư càng thêm phần chán ghét Quách Tĩnh, lập tức quyết định tuyệt không đem nữ nhi gả cho Quách Tĩnh. Nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, Hồng Thất Công sẽ đánh mất mặt mũi, Hoàng Dược Sư bỗng suy nghĩ được một chủ ý, cười nói: “Thất huynh làm ông mai, đúng là không nên từ chối. Nhưng đảo Đào Hoa cũng không thể một lúc gả cả hai ra ngoài được, bởi vậy việc hôn nhân hôm nay, chỉ có thể hứa cho một nhà thôi. Không bằng ta thiết kế một trận đấu, người thắng sẽ được như mong muốn, thế nào?”

Diệp Hướng Vãn nghe Hoàng Dược Sư nói xong, không khỏi kỳ quái trong lòng: “Cái gì là gả cả hai ra ngoài?” Có điều tóm lại là muốn thi đấu, xem ra cũng không khác biệt với nguyên tác, Diệp Hướng Vãn than nhẹ một tiếng, cho tới bây giờ, không biết mình có thể làm được những gì?

Vừa nghĩ tới đây nàng lại hết sức lo lắng Giang Nam lục quái, tâm cũng trầm xuống.

Không biết chuyện đó sẽ phát sinh lúc nào đây?

Chỉ cần nàng ở lại đảo Đào Hoa, có phải sẽ ngăn cản được hay không?

Nàng còn đang chìm trong nỗi băn khoăn, bên kia mái hiên Âu Dương Phong muốn trị thương cho cháu trai, vẫy tay một cái với hắn.

Âu Dương Khắc vội vàng nói với Diệp Hướng Vãn: “Ta đi qua bên thúc phụ.”

Tâm Diệp Hướng Vãn không yên “Ừ” một tiếng.

Âu Dương Phong dẫn Âu Dương Khắc vào trong rừng trúc, *D*Đ*L*Q*Đ* thay hắn nối lại xương sườn bị gẫy cho thỏa đáng, mới lần nữa quay trở lại.

Diệp Hướng Vãn nghe Hoàng Dược Sư nói thi ba đợt mới định thắng bại, đại khái nghĩ kết quả cũng như trong sách, cuối cùng là Quách Tĩnh thắng cuộc. Nhưng hiện giờ Chu Bá Thông còn chưa hiện thân, rốt cuộc vào lúc nào ông ta mới đến đây?

Diệp Hướng Vãn quay đầu nhìn kỹ bốn phía, chỉ thấy trong rừng vắng vẻ, trừ mọi người ở nơi này thì không nghe được âm thanh nào khác, nếu Chu Bá Thông không phải ẩn trong chỗ tối thì vẫn chưa tới nơi này. Diệp Hướng Vãn không khỏi thở dài, mặc dù nàng biết nội dung cơ bản cốt truyện, nhưng thực sự không dùng được chút gì cả, trong lòng mơ hồ có chút uể oải.

Bên kia Âu Dương Phong và Hồng Thất Công lại cùng nhau giao đấu, Diệp Hướng Vãn phục hồi tinh thần lại, ngoảnh đầu thấy Âu Dương Khắc đứng một bên, liền đi tới thấp giọng hỏi: “Nè, Đại thiếu chủ, sao thúc thúc của ngươi lại đánh với Thất Công lão nhân gia vậy?”

Âu Dương Khắc ngạc nhiên hỏi: “Chuyện vừa rồi nàng không thấy sao?”


Diệp Hướng Vãn đáp: “Ta nghĩ vài việc khác, không chú ý đến.”

Âu Dương Khắc giải thích: “Là Hồng thế bá muốn so đấu với thúc thúc của ta một chút.”

Diệp Hướng Vãn bĩu môi: “Đừng tưởng rằng có thúc thúc ngươi làm chỗ dựa thì có thể nói bậy, là thúc thúc ngươi muốn tranh cao thấp cùng Thất Công lão nhân gia thì có.” Mặc dù nàng nói như vậy, trong lòng cũng biết Ngũ Tuyệt mấy năm mới thấy mặt một lần, lúc gặp mặt tự nhiên muốn biết đối phương có tiến bộ gì hay không, so đấu một chút cũng là chuyện thường tình.

“Tại sao ngươi cứ nhất định tới đảo Đào Hoa cầu thân vậy?” Diệp Hướng Vãn lại hỏi.

Âu Dương Khắc mỉm cười đáp: “Do tơ tình vương vấn.”

Diệp Hướng Vãn khe khẽ nói: “Ngươi có thể đảm bảo cả cuộc đời này chỉ có một mình Hoàng sư tỷ thôi ư? Ngươi có thể đảm bảo sau khi ngươi cưới Hoàng sư tỷ sẽ không nhìn nữ tử khác vào trong mắt ư? Ngươi có thể đảm bảo sau khi Hoàng sư tỷ trở thành thê tử của ngươi thì ngươi sẽ yêu nàng hơn tính mạng của mình ư? Ngươi có thể đảm bảo cả đời Hoàng sư tỷ sẽ được hạnh phúc ư? Nếu như ngươi chỉ muốn thỏa mãn sắc tâm, thì cần gì phải tận lực chia rẽ một đôi tình nhân yêu nhau như thế?”

Âu Dương Khắc nghe nửa phần đầu lời nàng nói vẫn nhầm lẫn hắn muốn cầu hôn Hoàng Dung, nhưng nghe nửa phần sau nàng nói, lại nghĩ ngữ điệu của nàng có chút buồn bã, dường như cũng bị cảm động lây. Âu Dương Khắc quá đỗi kinh ngạc, giải thích: “Vãn Nhi, thật ra thì…”

Diệp Hướng Vãn nói: “Thiếu chủ, nếu ngươi không thể toàn tâm toàn ý với một nữ tử thì ngươi không nên lấy nàng. Mỗi một người đều có trái tim, cưới nàng rồi lại ở cùng những nữ tử khác, sẽ làm nàng thương tâm đó.”

Âu Dương Khắc trầm mặc một lát, mới mở miệng hỏi: “Vãn Nhi, lời nàng nói đều là thật?”

Diệp Hướng Vãn đáp: “Chẳng lẽ ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi lại cho rằng tất cả đều là giả hở?”

“Trong lòng nàng muốn thế sao? Thích một nữ tử thì cả cuộc đời phải đối tốt với một mình nàng ta?” Tuy rằng Âu Dương Khắc xin thúc phụ tới cầu hôn, nhưng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ lời nói này, hiện không khỏi có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy. Thiếu chủ, ngươi nghĩ xem, nếu như ngươi cưới Hoàng sư tỷ, mà bên cạnh ngươi vẫn có nhiều kiều cơ xinh đẹp như vậy, Hoàng sư tỷ sẽ nghĩ thế nào? Nếu như trao đổi thân phận, bên người Hoàng sư tỷ cũng có rất nhiều mỹ nam, vậy ngươi sẽ có cảm tưởng gì? Quách sư huynh đời này không phải Hoàng sư tỷ thì không cưới, ngày sau chắc chắn sẽ cùng nàng “Một đời một thế một đôi”, cho nên ngươi tội tình gì muốn chen vào giữa làm người xấu chứ?”

Âu Dương Khắc không nói gì, một lát sau mới cười đáp: “Ta sẽ suy nghĩ về vấn đề này, sẽ trả lời sau.”

Diệp Hướng Vãn than thở: “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Nếu ngươi thu tay quá trễ, sợ rằng kết cục rất đáng lo đấy.”

Âu Dương Khắc cười nói: “Ta sẽ có kết cục gì?”

“Kết cục cuối cùng của ngươi là….” Diệp Hướng Vãn quay đầu nhìn Âu Dương Khắc, bỗng giật cả mình.

Âu Dương Khắc có kết cục gì?

Số phận của Âu Dương Khắc, trong sách viết rất rõ ràng.

Sau khi hắn và Hồng Thất Công cùng Hoàng Dung lưu lạc đến một hoang đảo, sắc tâm vẫn không thay đổi, cả ngày chỉ muốn làm sao dây dưa với Hoàng Dung, cuối cùng bị Hoàng Dung cài bẫy dưới vách núi bị cự thạch đè gãy hai chân. *D*Đ*L*Q*Đ*Nhưng gãy chân rồi mà tính tình Âu Dương Khắc vẫn phong lưu như cũ, cuối cùng ở Ngưu gia thôn đùa giỡn Mục Niệm Từ và Trình đại tiểu thư, sau đó bị Dương Khang xuống tay giết chết.


Có thể Diệp Hướng Vãn không nhớ ra được chi tiết trong truyện, nhưng đối với kết cục của Âu Dương Khắc lại biết rất rõ ràng.

Nhưng khi nhìn cái tên bạch y yêu nghiệt đang ở trước mặt nhìn mình mỉm cười, nàng bỗng nói không ra những lời đã đến khóe miệng.

Mặc kệ hắn phong lưu thế nào, mặc kệ hắn chưa từng làm chuyện gì tốt đẹp, chỉ là trong khoảng thời gian hắn và nàng cùng tiếp xúc mà nói, hắn quả thật không làm chuyện gì xấu cả.

Nàng vẫn phản cảm Âu Dương Khắc luôn chen giữa Hoàng Dung và Quách Tĩnh, vẫn lo lắng lục quái sẽ chết thảm như trong sách. Nhưng nếu như người trước mặt rơi vào kết cục trong sách, nàng có thể thờ ơ không quan tâm đến hay không?

Tuy nam nhân này phong lưu nhưng cũng từng trợ giúp cũng như bảo hộ nàng.

Tuy nam nhân này miệng mồm ba hoa nhưng cũng từng chủ động giúp nàng chẻ củi nhóm lửa.

Nam nhân này tuy bị nàng chỉnh thê thảm nhưng vẫn ăn sạch sành sanh đĩa chân gà đó.

Nam nhân này tuy bị nàng điểm huyệt đạo thảy ra sân nhưng cuối cùng vẫn mang theo trứng gà luộc của nàng lặng lẽ rời đi.

Nếu như hắn thật chết đi…

Diệp Hướng Vãn nhẹ nhàng rũ mí mắt xuống: “Sau này, ngươi đừng… làm chuyện xấu nữa, tự nhiên sẽ có kết quả tốt… Còn có, đừng… quay về Hoàn Nhan phủ nữa, đừng… quan hệ bất chính với cô nương khác nữa.”

Âu Dương Khắc hiển nhiên lại hiểu lầm ý tứ của nàng: “Nếu như ta không đùa giỡn họ, có phải nàng chịu đi theo ta hay không?”

Diệp Hướng Vãn ngoài ý muốn nhìn về phía Âu Dương Khắc: Cái này có quan hệ gì với nàng chứ? Nàng chỉ có lòng tốt nhắc nhở hắn một chút thôi mà?

Bỗng nhiên giữa sân vang “Đùng” một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Diệp Hướng Vãn và Âu Dương Khắc cũng nhìn sang.

Hóa ra sau khi Âu Dương Phong và Hồng Thất Công so với đến mức tận cùng thì thi triển tuyệt học. Hoàng Dung chưa thấy qua “Cáp mô công”, cảm thấy thú vị, *D*Đ*L*Q*Đ* bèn lấy kim châm phóng về phía Âu Dương Phong. Kết quả luồng kình lực của Âu Dương Phong mạnh mẽ hấp thụ kim châm, ngay tức khắc đánh trả toàn bộ về hướng Hoàng Dung.

Quách Tĩnh thấy tình thế không ổn, vội vàng đẩy ra Hoàng Dung, hai tay thi triển chiêu thức “Kiến Long Tại Điền*” trong “Giáng Long Thập Bát Chưởng”, nhất thời bị chấn động lùi lại bảy tám bước, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào trong ngực, lại không bị tổn thương gì cả.

(*Kiến Long Tại Điền (見龍在田 – Jiàn long zài tiàn) lời hào Cửu nhị của quẻ Kiền, có nghĩa là: “con rồng đã hiện ra trên mặt ruộng”. Lúc này khí dương bắt đầu được khai mở. Theo wikipedia).

Tiếng vang thật lớn kia là do Quách Tĩnh và Âu Dương Phong dồn sức tấn công phát ra âm thanh.

Hoàng Dược Sư thấy Quách Tĩnh cứu tính mệnh ái nữ, ác cảm với hắn liền tiêu tan không ít, lập tức quyết định cho dù không gả Hoàng Dung cho hắn, nhưng chắc chắn sẽ thưởng chút gì.

Diệp Hướng Vãn xem rõ kết cuộc, lúc này mới thở ra một hơi, thấp giọng nói: “May là không xảy ra chuyện gì.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.