Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"

Chương 38


Đọc truyện Khi Đầu Bếp Xuyên Vào “Xạ Điêu” – Chương 38

Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Diệp Hướng Vãn ngơ ngẩn trong chốc lát, không ngờ Hồng Thất Công lại nói những lời này.

“Con cũng đi ạ?”

“Đúng vậy. Ta thấy con rất tán thành chuyện Tĩnh nhi và Dung nhi, lại nói Hoàng Lão Tà đối xử với con không tồi, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta không thích hợp nói chuyện này ra miệng lắm, nếu con giúp ta nói vào, vậy có thể tăng thêm một phần thành công. Dĩ nhiên, nếu như con thật sự không muốn đi, nghĩa phụ sẽ không làm khó con… con tự cân nhắc đi.” Hồng Thất Công nói.

Diệp Hướng Vãn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.

Bình tĩnh mà xem xét, Đào Hoa Đảo là một nơi luôn xảy ra sự cố, có mấy sự kiện lớn đều xảy ra trên đó, cho nên nàng thật không muốn đi.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Diệp Hướng Vãn bèn giật mình.

Nơi xảy ra sự cố?  *D*Đ*L*Q*Đ*

Trừ hôn sự Quách Hoàng bị ngăn cản, còn có chuyện gì đã từng xảy ra trên đảo Đào Hoa đây?

Diệp Hướng Vãn tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến Giang Nam lục quái bị đám người Âu Dương Phong và Dương Khang giết chết trên đảo Đào Hoa, cuối cùng chỉ còn một mình Kha Trấn Ác sống sót, rồi giá họa cho Hoàng Dược Sư.

Vậy lúc nào sẽ xảy ra chuyện đó nhỉ?

Lòng của Diệp Hướng Vãn rối loạn cả lên.

Nàng không muốn đếm xỉa đến, không muốn có quá nhiều dính dấp đến tình tiết câu truyện. Nhưng tính mạng của mấy vị sư phụ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ nàng có thể làm như không thấy? Hoàng Dược Sư cũng bị oan uổng, chẳng lẽ nàng cũng có thể coi như không biết gì cả?

Ngay tại lúc này đây, rốt cuộc Diệp Hướng Vãn bắt đầu hối hận trước khi xuyên qua không đọc kỹ nguyên tác, nên hiện tại nàng chỉ nhớ đại khái nội dung chính, ngay cả lúc nào xảy ra chuyện gì nàng cũng không nhớ rõ.


Nếu sau khi nàng và Hồng Thất Công lên đảo, có thể nhân cơ hội ở lại đó, sớm muộn gì cũng có thể chờ được mấy vị sư phụ đến đảo Đào Hoa? Như vậy có thể ngăn cản được chuyện này xảy ra sau này rồi?

Diệp Hướng Vãn dứt khoát quyết định, ngẩng đầu lên trả lời: “Được, nghĩa phụ, con theo người đến đảo Đào Hoa.”

Hồng Thất Công cười nhẹ nhõm: “Có con ở đây, chuyện của Tĩnh nhi và Dung nhi lại nắm chắc thêm vài phần, để ta xem xem có phải Hoàng Lão Tà thật không cho ta một chút thể diện hay không.”  *D*Đ*L*Q*Đ*

Tâm tư của Diệp Hướng Vãn không hề đặt vào câu nói của Hồng Thất Công, nàng biết cuối cùng rồi Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng sẽ ở bên nhau, cho nên lần này mặc kệ kịch tình có thay đổi hay không, tình cảm của bọn họ cuối cùng vẫn sẽ nở hoa kết trái.

Còn về phần nàng, nhất định phải cứu tính mạng của mấy vị sư phụ.

Lại nghĩ đến việc muốn cứu mấy vị sư phụ thì phải đối đầu cùng Dương Khang và Âu Dương Phong.

Diệp Hướng Vãn tự biết công phu thấp kém, đừng nói so với Âu Dương Phong, ngay cả Dương Khang hay Âu Dương Khắc cũng tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là nàng học võ khá trễ, không hề có căn cơ nội lực. Mặc dù trong khoảng thời gian này, nàng chăm chỉ tu luyện đã có một chút cơ sở, nhưng về căn bản vẫn chưa đủ.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, trên đời có việc nên làm có việc không nên làm. Lục quái rất thương yêu nàng, nàng đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Mấy ngày sau đó, Diệp Hướng Vãn theo Hồng Thất Công một đường đi về phía nam, lúc nghỉ ngơi vào ban đêm thì tận dụng thời gian để luyện công. Nàng vốn thông minh lại có khiếu học võ, một khi hạ quyết tâm chăm chỉ khổ luyện, võ thuật tự nhiên sẽ tăng mạnh, nhưng về nội lực thì nàng lại như cũ không cách nào xoay sở được.

Hôm nay hai người đã đến Gia Hưng, mắt thấy sắc trời không còn sớm, nên dừng chân ở một khách điếm.  *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn mua nguyên liệu, đến phòng bếp tự mình nấu nướng.

Hồng Thất Công nghe trong phòng bếp truyền tới tiếng cắt băm, nhớ tới tình cảnh trước kia lúc truyền thụ công phu cho Quách Tĩnh. Phen này ông đi đến đảo Đào Hoa là vừa bảo vệ tính mạng học trò, thứ hai là giúp tên đồ đệ ngốc này làm mai. Chuyện thứ nhất nghĩ đến cũng không lo ngại, lại không biết chuyện thứ hai có được thuận lợi hay không.

Đang suy nghĩ, Diệp hướng Vãn đã đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng một cái khay lớn.


Hồng Thất Công thấy trên khay để hai cái đĩa một lớn một nhỏ, bên trong là hai đĩa mì xào phân lượng khác nhau, bên cạnh còn có một bầu rượu, một ly rượu nhỏ và một chén canh thịt có mùi thơm lạ lùng đang xông vào mũi.

Diệp Hướng Vãn châm rượu vào chén, đặt trước mặt Hồng Thất Công rồi nói: “Nghĩa phụ, người nếm thử xem, trong khoảng thời gian này dù nấu nhiều món ăn cho người, nhưng chưa từng làm qua loại mì sợi này.”

Hồng Thất Công không đợi nàng nói thêm nữa, đưa tay cầm lấy một đĩa mì xào, nâng chiếc đũa gắp một ít bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm mềm mại mỹ vị. Sợi mì này hơn hẳn các loại mì sợi khác ở sự co dãn dẻo dai, lúc nhai thì mùi vị tuyệt vời, hơn nữa sợi mì lại trơn mịn, kích thước không lớn hơn sợi tóc bao nhiêu, nên trầm trồ khen ngợi: “Giỏi lắm.”  *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn cười giải thích: “Trước kia khi rèn luyện tay nghề thì từng nghe người khác nói qua chuyện có thể dung nhập nội lực trong lúc nhào bột mì, nhưng vì Vãn Nhi không rành công phu nên thôi, mỗi lần nhồi bột đều cho thêm một quả trứng gà bên trong để gia tăng tính đàn hồi của bột. Vừa rồi con thử dung nhập nội lực vào trong đó, quả nhiên khác hẳn so với bình thường. Không ngờ công lực của con không cao, nhưng nếu chỉ dùng để nhào bột mì thì quá đủ rồi.”

Hồng Thất Công không cầm được mồm liển tục ăn, rượu cũng không kịp uống… trong thời gian Diệp Hướng Vãn nói vài câu, ông đã ăn hơn phân nửa mì sợi trong đĩa rồi.

Diệp Hướng Vãn nói: “Thật ra, vắt mì này có chỗ khác lạ, mời Thất Công xem thử.” Nói rồi đặt chiếc đĩa chứa ít mì xào xuống trước mặt mình, dùng chiếc đũa gắp lên một sợi mì, nâng lên thật cao, lúc này Hồng Thất Công mới nhìn thấy, vậy mà đĩa mì của Diệp Hướng Vãn chỉ có một sợi!

“Thất Công thật ra trong đĩa này có hai sợi mì, Vãn Nhi phân lượng ít đi một chút, chỉ còn một sợi.”

Hồng Thất Công gõ nhịp than thở: “Tuyệt thật!” Sợi mì trơn mịn mỏng như sợi tóc, một sợi là một phần. Càng khó hơn là vắt mì này trải qua luộc sơ chế sau lại xào, lại có thế không bể không đứt đoạn, có thể nhìn ra kỹ thuật điêu luyện của người đầu bếp.

Diệp Hướng Vãn thả sợi mì lại trong đĩa, lại bưng chén canh đến trước mặt Hồng Thất Công.

Hồng Thất Công dùng muỗng nhỏ khuấy đều, nhìn ra là canh xương đùi dê ninh nhừ, nước canh trắng noãn, màu sắc lại có mấy phần tương tự nhũ bò, không khỏi nói: “Ừ, đẹp mắt. Chỉ là hình như khi ngửi có chút cổ quái.” Sau đó nhắm mắt tỉ mỉ phân biệt một lúc mới nói tiếp, “Không tệ, bên trong có mùi vị dược liệu nhàn nhạt, cực ít, rất khó phát hiện.”

Diệp Hướng Vãn cười nói: “Nghĩa phụ thật là lợi hại, canh xương dê ninh nhừ này đúng là nấu với dược liệu và hương liệu, chẳng những mùi ngon, còn có thể bổ thân thể. Thịt dê vốn mang tính nóng, bây giờ là mùa hè, không thích hợp ăn nhiều, vì vậy nếu thêm chút dược liệu hạ hỏa, có thể đáp ứng nhu cầu làm canh uống quanh năm suốt tháng. Chỉ là, nếu dược liệu trực tiếp xuất hiện trong nước canh sẽ ảnh hưởng mỹ quan, cho nên lúc nấu phải dùng bao vải nhỏ bọc dược liệu lại mới thả vào nồi, sau khi nấu canh xong thì vứt bao vải đi là được.”   *D*Đ*L*Q*Đ*

Hồng Thất Công múc một muỗng cho vào miệng, nhấp nháp trong chốc lát, mới chậc chậc than thở: “Ngon thật, uống rất ngon. trước kia ta ăn thức ăn của Dung nha đầu làm thì nàng luôn đặt một cái tên cổ quái cho những món ăn kia. Vãn Nhi, tài nấu nướng của con không thấp hơn nàng ấy, những thức ăn này có thể đặt tên hay không?”


Diệp Hướng Vãn cười đáp: “Bàn về tài văn chương, con vẫn kém xa Hoàng sư tỷ. Chỉ là món mì và canh này quả thật có chút lai lịch. Nghe nói thuở xa xưa có một đôi phu thê rất ân ái, nhưng cuộc sống kham khổ, mỗi ngày người nam phải xuống ruộng làm việc. Bởi vì ruộng đất của hắn tương đối xa chỗ ở, thê tử của hắn mỗi ngày đều sẽ đưa cơm cho hắn. Nam nhân đó rất thích ăn mì sợi, nhưng làm xong mì lại phải đi một quãng đường xa, đến được tay nam nhân thì sắc hương vị hoàn toàn thay đổi rồi. Thê tử của hắn muốn hắn ăn được thức ăn ngon miệng, dùng hết tâm tư cuối cùng làm được một tô mì sợi thơm ngon. Hơn nữa, đã dụng tâm làm rất nhiều lần, nghe nói sợi mì sau này đã nhỏ đến mức có thể xuyên qua lỗ kim cũng không bị đứt gãy. Có người cảm động bọn họ phu thê tình thâm, đặt tên vắt mì này là “Nông Nông Diện*” ý khen ngợi tình cảm của bọn họ. Dĩ nhiên, đây chỉ là một truyền thuyết, không thể coi là thật được.”

(* Nông là mì, diện là gương mặt, chỗ này HLN không biết dịch thế nào nên để nguyên từ Hán Việt nhé).

“Còn món canh này? Có lai lịch thế nào?” Hồng Thất Công lại hỏi.

“Tuy thịt dê rất bổ, nhưng khá nóng, bên trong thêm dược liệu ngon miệng cũng điều hòa tính chất của canh, kết hợp lại càng bổ sung lẫn nhau nữa. Vì vậy hợp với câu thơ ‘Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan*’, cho nên này canh tên là canh Tương Hoan**.” Diệp Hướng Vãn cười nói.

(*/** một câu trong kỳ ba bài Thanh Bình Điệu của Lý Bạch, tả về nhan sắc của Dương quý phi thời nhà Đường. Dịch nghĩa là Hoa nổi tiếng, sắc nghiêng nước, cả hai cùng vui).

Hồng Thất Công thở dài: “Mới vừa rồi con còn nói tài văn chương không bằng Dung nha đầu, ta thì thấy tên gọi mấy món ăn của các con đều quái dị như nhau cả.” Một bên nói một bên yên lặng đem thức ăn trước mặt ăn sạch, rồi mới bắt đầu húp canh.

Diệp Hướng Vãn cúi đầu ăn một ít mì trong đĩa nhỏ, ngẩng đầu thấy Hồng Thất Công đã chén đĩa sạch bong, vẫn vuốt cái bụng than vãn: “Tài nấu nướng của Dung Nhi rất giỏi, lại kết đôi cho tiểu tử ngốc Tĩnh Nhi này. Vãn Nhi, tài nấu nướng của con cũng tốt như vậy, tương lai không biết sẽ kết duyên với người nào đây. Lúc Lão Khiếu Hóa còn trẻ, sao lại không gặp được nữ nhân có tài nấu ăn tốt như vậy chứ?”  *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn cười một tiếng, đứng dậy thu thập chén dĩa sạch sẽ, từ bên ngoài trở vào phòng đã thấy Hồng Thất Công nằm nghiêng trên giường, nàng liền khêu ánh nến, lấy bản “Bát Bộ Độc Kinh” ra.

Lại nói Hoàng Dược Sư lưu lại mấy tờ công phu kia, Diệp Hướng Vãn chỉ nhận được hơn phân nửa mặt chữ, còn lại chỉ có thể đoán mò, hơn nữa khi ấy có Hoàng Dược Sư bên cạnh chỉ điểm, nên cũng biết toàn bộ. Còn bản “Bát Bộ Độc Kinh” này, chẳng những dùng chữ phồn thể, hơn nữa còn đề cập đến nhiều tên thuốc lạ, Diệp Hướng Vãn không thể cầm sách đi hỏi người khác, mỗi ngày chỉ có thể lựa ít chữ không biết rồi dùng bút viết ra giấy, lúc tìm nơi ngủ trọ vào ngày hôm sau sẽ hỏi chưởng quỹ của khách điếm, buổi tối lại xem nội dung của đêm hôm trước. Vì vậy tốc độ đọc rất chậm, đến hiện tại cũng chỉ mới xem được một phần ba, nói chi tới toàn bộ quyển sách.

May là Diệp Hướng Vãn có tính kiên nhẫn, không có chuyện thấy khó mà lui. Nếu không phải nàng có tính tình này, kiếp trước cũng sẽ không tôi luyện ra kỹ thuật nấu nướng tốt như vậy. Giờ đây nàng mở sách, lật tới số trang đã xem vào tối hôm trước, dùng Vân Tiêu chích máu ngón tay, lấy máu bôi loạn trên trang giấy rồi cúi đầu xem.

“Nghe nói trên sườn núi Côn Lôn có tiên cảnh, sinh hàn tàm, khi tiếp xúc với nó cỏ cây sẽ chết. Nếu làm theo phương pháp hướng dẫn bên dưới đem hàn độc nhập vào cơ thể, công lực sẽ tăng mạnh.” Diệp Hướng Vãn vừa thấy đến hàng chữ này, trong lòng chấn động. Mỗi ngày nàng đều nghĩ tới biện pháp có thể nhanh chóng tăng cường nội lực, nếu quả thật tìm được cái gọi là hàn tàm này, chẳng phải rất hợp tâm ý của nàng sao?

Nhưng khi nghiên cứu lại mấy lần, tâm tình kích động của Diệp Hướng Vãn từ từ nguội lạnh. Trong sách Hoàng Thường đã cố ý ghi hai chữ “Nghe nói”, điều này cho thấy ông cũng chỉ nghe người khác nói, chưa từng tận mắt thấy qua. Coi như hàn tàm có thật trên đời, vậy núi Côn Lôn ở nơi nào? Đợi đến khi nàng tìm được núi Côn Lôn, sợ là không biết ngày tháng năm nào, làm sao cứu mấy vị sư phụ đây?  *D*Đ*L*Q*Đ*

Trừ phi có người nào đó mang hàn tàm tới Trung Nguyên còn may ra.

Nhưng khi nàng đọc “Xạ Điêu” thì bên trong căn bản không nói tới hàn tàm gì đó, coi như vật này có thật, cũng không thể nào xảy ra chuyện có người mang đến còn đúng dịp để nàng nhìn thấy?

Tuy nghĩ như vậy nhưng Diệp Hướng Vãn vẫn trầm tư một hồi, rồi lật sách sang trang kế tiếp, tiếp tục bôi máu lên phía trên, muốn nhìn xem có manh mối gì về hàn tàm để truy tìm hay không.


Nhưng trang kế tiếp chỉ vẽ một cái hình, trên đó là một tăng nhân gầy nhom, biểu diễn một tư thế cổ quái, huyệt đạo trên người được đánh đầy mũi tên, có lẽ ứng với công lực của người đã hút hàn tàm rồi.

Diệp Hướng Vãn xem trong chốc lát, ghi nhớ toàn bộ bức tranh, lúc này mới khép sách lại, tỉ mỉ suy nghĩ.

Nếu Hoàng Thường chưa từng thấy qua hàn tàm, sao lại biết rõ ràng sức mạnh của hàn tàm như vậy được? Quá trình hút hàn độc vừa nghĩ đã biết nhất định vô cùng nguy hiểm đáng sợ, chỉ sơ ý một chút sẽ bị mất mạng. Nếu Hoàng Thường không nắm chắc mười phần, sẽ không thể công khai vẽ một bức tranh thế này được. Nhưng nếu nói ông đã nắm chắc… 

Diệp Hướng Vãn suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không thông, cuối cùng chỉ có thể phỏng đoán có thể là Hoàng Thường lĩnh ngộ được cái gì đó ở kẻ thù, kẻ thù đã luyện qua thứ này, hắn ép hỏi được nên viết lại. Hoặc là người bạn nào đó của ông có công lực tăng nhanh, nói bí mật cho ông biết, rồi ông theo đó mà ghi chép lại. Về phần phỏng đoán này rốt cuộc là thật hay giả, cũng chỉ có Hoàng Thường người đã sớm qua đời biết rõ.

Diệp Hướng Vãn mở sách ra lần nữa, nhìn chữ vừa hiện ra lại chậm rãi biến mất, khôi phục thành một tấm giấy trắng, lúc này mới yên lòng đem sách giấu kỹ trong người.  *D*Đ*L*Q*Đ*

Mặc dù Hồng Thất Công một mực nhắm mắt dưỡng thần nhưng lại không ngủ. Diệp Hướng Vãn bèn gọi: “Nghĩa phụ.”

“Vãn Nhi, có chuyện gì?”

“Người nghe qua hàn tàm bao giờ chưa?”

“Hàn tàm ư? Đó là vật gì vậy?”

Diệp Hướng Vãn trả lời: “Con mới vừa đọc trong sách, nói là sinh trưởng bên sườn núi Côn Lôn, có thể tăng cường nội lực. Nếu quả thật có loại đồ tốt như vậy, nghĩa phụ nên biết chứ ạ?”

Lúc này Hồng Thất Công mới mở mắt, nói: “Vãn Nhi, trên đời này quả thật có một ít đồ vật, ăn vào cường thân kiện thể, thậm chí cũng có lợi ích tăng nội lực. Nhưng con phải biết, chỉ có bản thân sớm chiều luyện tập đến nơi đến chốn mới là ổn thỏa nhất, những thứ phương pháp nóng lòng cầu thành kia, không cẩn thận sẽ đi theo tà đạo. Hơn nữa, dựa vào hấp thu vật gì để tăng cường thực lực, cũng tương đối hung hiểm, chuẩn bị không tốt sẽ khó giữ được mạng nhỏ. Cho nên mặc dù nghĩa phụ không ngăn cản con xem quyển sách kia, cũng không hi vọng con trầm mê quá sâu trong đó.”

Diệp Hướng Vãn nhẹ gật đầu. Mặc dù nàng biết Hồng Thất Công suy nghĩ cho mình, lời ông nói cũng rất có đạo lý, nhưng chẳng biết lúc nào mấy vị sư phụ sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nàng sao có thể vờ như không biết?  *D*Đ*L*Q*Đ*

“Sớm biết có hôm nay, ban đầu vì sao lại kháng cự học công phu đây?” Diệp Hướng Vãn âm thầm hối hận. Chỉ là lời này lại không thể để Hồng Thất Công biết, nếu không ông sẽ hỏi vì sao nàng biết chuyện tương lai, khi đó sẽ khó mà giải thích. Chẳng lẽ còn phải như Hoàng Dược Sư vậy, khiến Hồng Thất Công nghĩ rằng mình là vu sư sao? Hoàng Dược Sư đoán là một chuyện, nhưng để cho nàng chủ động mở miệng lừa gạt người khác, nàng lại không làm được. Khi ấy qua loa tắc trách với Hoàng Dược Sư vốn là hành động bất đắc dĩ, nếu đổi thành hiện tại, nàng sẽ không làm như vậy nữa.

Hồng Thất Công không nói gì nữa, lật người ngủ thật say. Diệp Hướng Vãn ngồi một lát, khẽ thở dài, trở về phòng mình, trằn trọc trên giường hồi lâu, rốt cuộc mơ mơ màng màng đi ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Về hàn tàm…  Khụ khụ…  Cũng không phải là ta bịa đặt đâu nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.