Đọc truyện Khi Đầu Bếp Xuyên Vào “Xạ Điêu” – Chương 26
Editor: Hoa Lan Nhỏ.
Khi Diệp Hướng Vãn và Hoàng Dược Sư đi đến gần thành Lật Dương, hai người thuận lợi tìm được một quán trọ để nghỉ chân. Diệp Hướng Vãn đi ra chợ chọn mua nguyên liệu để nấu ăn, Hoàng Dược Sư thì đứng khoanh tay, suy nghĩ về tâm sự của mình. Ông luôn lo lắng cho Hoàng Dung nên khi biết nàng vụng trộm rời đảo, ngay lập tức ông cũng rời khỏi đảo để tìm nàng. Nhưng trời đất bao la, dù cho ông có võ công cao cường cũng không có cách nào tìm được.
Khó khăn lắm mới ngẫu nhiên gặp được nữ nhi ở Quy Vân trang, nhưng vì ý trung nhân của nàng không hợp với sự kì vọng của ông nên làm cho nữ nhi tức giận bỏ đi. Cũng may thoạt nhìn tuổi tác giữa Diệp Hướng Vãn và nữ nhi tuy không khác biệt lắm, nhưng không bao giờ tùy hứng, lại rất am hiểu lòng người. Trên đường đi đến Lật Dương, thấy tâm tình của ông không tốt, biết ông lo lắng về chuyện của nữ nhi, cười nói: “Sự phụ, người yên tâm đi, tuy rằng hiện giờ tinh thần và sức lực của con không đủ để xem Hoàng tỷ tỷ ở đâu, nhưng con cảm giác được hiện tại nàng rất an toàn.” *D*Đ*L*Q*Đ*
Nếu người khác nói ra những lời này, Hoàng Dược Sư sẽ không bao giờ tin tưởng. Nhưng nếu ông đã bảo Diệp Hướng Vãn bói quẻ âm dương thì đương nhiên sẽ có chút lòng tin vào lời nói của nàng, nên cũng giảm bớt lo lắng, nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện ông thảnh thơi đi về phương Bắc với Diệp Hướng Vãn?
Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Hướng Vãn mang về một cái giỏ đựng thức ăn, chào hỏi Hoàng Dược Sư rồi lập tức tiến vào phòng bếp.
Hoàng Dược Sư khoanh tay đứng bên cửa sổ, từ khi ái thê rời khỏi nhân thế, trên đời này chỉ có ông và nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau, sự trưởng thành của nàng là một quá trình rất thú vị, từng chuyện từng chuyện như đang diễn ra trước mắt ông. Đang chìm trong hồi ức thì chợt ngửi được mùi thơm đặc biệt truyền đến, lúc này ông còn đang theo dòng suy nghĩ chưa kịp tỉnh táo lại, thuận miệng hỏi: “Dung nhi, hôm nay nấu gì vậy? Dường như hương vị rất khác so với trước kia?”
Diệp Hướng Vãn đi ra khỏi cửa nhà bếp, nghe thấy câu hỏi của Hoàng Dược Sư, không khỏi giật mình, trong lòng hiểu rằng ông đang nghĩ về nữ nhi thì cười nói: “Sư phụ, đây là món thịt dê om vàng mà người muốn ăn. Người yên tâm, con sẽ nhanh chóng tìm được nơi ở của tỷ tỷ.”
Hoàng Dược Sư nghe xong lời nói của Diệp Hướng Vãn, chợt nhớ ra rằng mình đang ở chung với đồ đệ mới. Rõ ràng bề ngoài của Diệp Hướng Vãn và Hoàng Dung không giống nhau, tính cách cũng thật thà hơn, nhưng tay nghề nấu ăn đều cực tốt giống hệt như nhau, không khỏi thở dài một tiếng.
Diệp Hướng Vãn biết trong lòng Hoàng Dược Sư không vui, bèn nói đến chuyện lúc trước Ngũ Tuyệt đánh nhau trên Hoa Sơn, hy vọng phân tán được sự chú ý của ông, để ông đỡ phải lo lắng cho Hoàng Dung. Sao Hoàng Dược Sư lại không biết suy nghĩ của Diệp Hướng Vãn? Thấy tiểu đồ đệ hết lòng hết dạ lo nghĩ cho mình như vậy, coi như không uổng công ông nhận nàng làm đệ tử.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Diệp Hướng Vãn tính toán thấy đã đến thời gian, đứng dậy đi đến phòng bếp, lấy thức ăn đặt vào trong mâm.
Hoàng Dược Sư thấy Diệp Hướng Vãn bưng ra một cái khay lớn, trên khay có một món ăn mặn và hai chén cơm tẻ. Thức ăn có màu hơi đỏ, thịt dê được cắt thành từng miếng vừa ăn, bên ngoài béo ngậy sáng bóng, trông thật ngon mắt. *D*Đ*L*Q*Đ*
Diệp Hướng Vãn cười nói: “Có rất nhiều cách làm món thịt dê om vàng này, cách làm khác nhau thì tác dụng cũng khác nhau. Con thấy sư phụ đang ở tuổi trung niên, hiện tại không cần dùng dược liệu bồi bổ, nên con dùng phương pháp cơ bản nhất nấu món này, có thể bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, tăng sức khỏe và tốt cho gân cốt, ngoài ra chuyện đó ra cũng không có tác dụng gì khác.”
Ở hiện đại, nàng là một đầu bếp nổi tiếng, rất giỏi về chế biến món ăn để trị bệnh, còn rất chú trọng đến màu sắc và hương vị của món ăn, ở thời đại đó hầu như không có ai giỏi hơn nàng. Nếu nói Hoàng Dược Sư là một trong Hoa Sơn Ngũ Tuyệt, võ công đạt đến trình độ thượng thừa, vậy thì ở hiện đại trù nghệ của Diệp Hướng Vãn có thể nói là tương đương với “Ngũ Tuyệt”. Vì nguyên nhân đó, khi Hoàng Dược Sư nói học võ công có thể tung hoành thiên hạ thì nàng mới nhận ra, tuy địa vị của mình ở hiện đại cũng ngang bằng với Hoàng Dược Sư ở nơi này, nhưng cuối cùng vẫn mất đi thứ quý giá nhất.
Hoàng Dược Sư cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt dê đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhai trong chốc lát, càm thấy thịt non mềm trơn bóng thơm ngon, béo nhưng không ngấy, nêm nếm cũng vừa miệng. Hơn nữa thịt dê vừa vào miệng như tan ra, cả khoang miệng đều tràn đầy hương vị thơm ngon, không có chút mùi hôi nào, tin rằng món này nếu để cho người không chịu nổi mùi thịt dê ăn thử, nhất định cũng sẽ thay đổi khẩu vị.
Hoàng Dược Sư cười nói: “Tay nghề nấu ăn của con quả nhiên rất cao siêu, Hồng Thất Công luôn yêu thích thức ăn ngon, nhận được con làm nghĩa nữ quả là có lộc ăn rồi.”
Diệp Hướng Vãn cũng cười đáp: “Sư phụ thích là tốt rồi, sau này Vãn nhi sẽ chăm nấu ăn cho người.”
Hoàng Dược Sư nghe Diệp Hướng Vãn nói xong cũng không trả lời, chỉ tiếp tục gắp đồ ăn.
Diệp Hướng Vãn biết Hoàng Dược Sư không bao giờ để ý đến lễ giáo, nên ngồi xuống ghế, bưng một chén cơm khác lên ăn.
Vừa ăn vài miếng, Hoàng Dược Sư gắp một đũa thịt dê đặt vào trong bát của nàng, nói: “Dung nhi, ăn thịt đi.”
Diệp Hướng Vãn ngẩn ra. *D*Đ*L*Q*Đ*
Hoàng Dược Sư cũng kịp nhớ lại, người ngồi trước mặt không phải là nữ nhi của mình. Ông ho nhẹ một tiếng nói: “Vãn nhi, mau ăn đi.”
Vài lần Diệp Hướng Vãn bị Hoàng Dược Sư gọi nhầm, lại nhớ đến kiếp trước cha mẹ của mình đều mất sớm, không khỏi cảm thấy có chút thương cảm, cũng không trả lời, chỉ vùi đầu ăn lấy ăn để.
Hai người im lặng ăn xong bữa cơm, món dê om vàng cũng được chén sạch trơn. Diệp Hướng Vãn đứng dậy thu dọn bát đũa, bưng vào phòng bếp rửa sạch sẽ. Khi trở lại phòng thì nhìn thấy Hoàng Dược Sư đang ngồi bên cạnh bàn để viết gì đó.
Diệp Hướng Vãn cảm thấy không tiện đến xem, nên đứng bên cạnh cửa sổ ở phía xa xa, tùy ý ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Trên đường người đến người đi nhộn nhịp, tuy rằng không bằng Nghi Hưng phồn hoa hưng thịnh, nhưng vẫn có chỗ náo nhiệt riêng của nó.
Diệp Hướng Vãn đảo ánh mắt, bỗng nhiên tạm dừng lại một chút.
Ở con phố đối diện có một người mặc bạch y đang đứng, cả người mặc phục sức đẹp đẽ quý giá như công tử con nhà quyền quý, đúng là cái tên yêu nghiệt kia rồi. Thật ra bề ngoài của hắn rất xuất chúng, ăn mặc như vậy đứng bên đường, quạt giấy nhẹ nhàng lay động, hấp dẫn không ít ánh nhìn của người khác. Nhưng hắn lại một lòng ngẩng đầu hướng về phía trước, nhìn thấy Diệp Hướng Vãn xuất hiện bên cửa sổ, hắn vội vàng khép cây quạt lại, mở miệng nói bằng khẩu âm.
Tuy rằng thị lực của Diệp Hướng Vãn rất tốt, nhưng phải nhìn thật kĩ đến mấy lần mới mơ hồ đoán ra được, hắn bảo nàng thừa dịp Hoàng Dược Sư không chú ý thì vụng trộm chuồn đi với hắn.
Từ khi Diệp Hướng Vãn đi vào “Xạ Điêu” đến nay, gặp qua vài nhân vật từ Hồng Thất Công cho đến Giang Nam Lục Quái thậm chí gặp cả Hoàng Dược Sư, tuy rằng tính cách của họ khác nhau, nhưng dù sao cũng là người nổi danh trong truyện, nàng cũng có chút hiểu biết về tính nết của bọn họ. Nhưng hiện giờ nàng vẫn không đoán ra được thân phận của tên bạch y nhân này, hơn nữa hắn còn sở hữu một đôi mắt hoa đào*, có thể thấy được hắn không phải là một chủ nhân biết an phận. Vì vậy, mặc dù tài trí và võ công của hắn đều thua kém Hoàng Dược Sư, nhưng trong lòng nàng vẫn đề phòng hắn nhiều nhất. *D*Đ*L*Q*Đ*
(* Theo internet: Tướng mắt đào hoa có hình mắt dài, đầu và đuôi nhọn không có mí mắt hoặc có nhưng rất mờ, ánh mắt lúc nào cũng ướt và luôn luôn đưa đẩy, cười mỉm. Đàn ông sở hữu tướng mắt đào hoa thường rất giỏi bộc lộ cảm xúc,tình cảm. Vì thế họ dễ dàng đánh gục mục tiêu chỉ bằng ánh mắt đào hoa của mình. Những người này trong chuyện tình cảm là kẻ đa tình và không chung thủy.)
Người mặc bạch y muốn nàng rời khỏi Hoàng Dược Sư để đi với hắn, không nói đến Diệp Hướng Vãn đã bái Hoàng Dược Sư làm sư phụ, cho dù chưa bái sư đi chăng nữa cũng không có chuyện nàng nghe lời của hắn.
Bạch y nhân thấy từ đầu đến cuối Diệp Hướng Vãn đều hờ hững với hắn, lúc đầu có thể hiểu rằng Hoàng Dược Sư gây áp lực với nàng. Nhưng mới vừa rồi rõ ràng là Hoàng Dược Sư không ở bên cạnh nàng, vẻ mặt của nàng vẫn luôn lạnh nhạt, rõ ràng là đang tỏ thái độ để hắn xem. Từ khi hắn ra đời đến nay vẫn luôn sống trong cẩm y ngọc thực, uy danh của thúc phụ vang vọng Tây Vực, không có người nào dám đụng chạm đến, tưởng chừng như muốn có cái gì thì có cái đó, muốn làm gì thì làm cái đó. Không ngờ sau khi đến Trung Nguyên, gặp phải tiểu cô nương này, đầu tiên nàng cậy tuổi còn nhỏ làm cho hắn sao lãng kế hoạch lớn, sau đó luôn lạnh nhạt với hắn, tránh né như rắn rết, chuyện như vậy làm sao hắn chịu nổi?
Hơn ba mươi năm nay, có loại nữ tử nào hắn chưa gặp qua, nét mặt của các mỹ nhân nếu không lạnh như băng sương thì nhiệt tình như lửa, dịu dàng như nước hoặc ngoài mềm trong cứng. Do đó hiện tại Diệp Hướng Vãn làm như vậy, hắn chỉ tưởng nàng sử dụng phương thức lạt mềm buộc chặt, muốn mình coi trọng nàng thêm vài phần mà thôi.
Hắn thấy ý tưởng lạt mềm buộc chặt vốn là một cách hay, nhưng làm quá trớn thì không tránh được việc nảy sinh sự chán ghét.
Bạch y nhân nghĩ như vậy, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ nên cho nha đầu kia một chút giáo huấn, nếu không nàng còn tưởng nàng rất quan trọng, còn quên mất ai mới là chủ tử.”
Nghĩ vậy, bạch y nhân “xoát” một tiếng mở ra cây quạt, xoay người rời đi.
Diệp Hướng Vãn nào biết tâm tư của tên yêu nghiệt kia lại cong cong vẹo vẹo như vậy. Nàng đứng ở trong phòng một chốc, rồi lặng lẽ đi rình ngoài cửa sổ một chút, phát hiện ra bên ngoài đã không còn bóng dáng của tên mặc áo trắng kia, lúc này mới cảm thấy yên tâm. *D*Đ*L*Q*Đ*
Nhưng nàng cũng biết tên kia sẽ không bỏ qua cho mình một cách dễ dàng như vậy, cho nên chế xà thuật, công phu chạy trốn, hoặc là công phu tự bảo vệ mình, nàng đều muốn học.
Không làm thay đổi tình tiết của nguyên tác là một chuyện, nhưng bị người khác hạn chế tự do hay thậm chí nắm trong tay sinh mệnh của mình lại là một chuyện khác.
Nàng đang suy nghĩ thì chợt nghe Hoàng Dược Sư nói: “Vãn nhi, con lại đây.”
Diệp Hướng Vãn nghe lời đi đến.
Hoàng Dược Sư đưa vài tờ giấy mỏng manh mà ông vừa mới viết giao cho nàng: “Con nhìn xem có nghi vấn gì hay không?”
Diệp Hướng Vãn nhìn lướt qua, ở mỗi tờ giấy đều mở đầu bằng một tiêu đề khác nhau như: Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ. Thậm chí, tờ giấy cuối cùng còn vẽ một hình người, trên cơ thể còn tinh tế chỉ ra các huyệt đạo và tên gọi của nó.
Diệp Hướng Vãn nhìn từ đầu đến cuối, vẫn không phát hiện ra chỗ nào có gút mắc. Nhưng nàng càng xem càng kinh hãi, trong lòng hiện ra một ý nghĩ không thể bỏ đi được: “Sư phụ, người phải rời khỏi đây sao?”
Hoàng Dược Sư nói: “Không phải đi ngay lập tức, ta tính ở lại đây với con vài ngày. Mấy hôm nay con phải nghiên cứu học tập những công phu mà ta giao cho con, cái gì không hiểu thì hỏi ta.”
“Sư phụ không muốn chờ tin tức của tỷ tỷ sao? Trong vòng mấy ngày này con sẽ cố tích góp từng chút một chắc sẽ đủ tinh lực.” Thật ra Diệp Hướng Vãn không dám chắc rằng trong vài ngày nữa có thể nghĩ ra chi tiết của cốt truyện.
Hoàng Dược Sư nói: “Nàng đã trưởng thành sẽ luôn luôn có những nơi mà nàng muốn đi đến. Con nói nàng bình yên vô sự thì ta cần gì lo lắng nữa. Nếu ta chờ con bói được nơi ở của nàng, rồi vội vàng đi đến đó, thế nhưng nàng vẫn muốn chăm sóc cho cái tên ngốc kia, dù ta có ép buộc bắt nàng về thì nàng cũng sẽ sống không vui vẻ.” *D*Đ*L*Q*Đ*
Hoàng Dược Sư xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Thuở nhỏ nàng đã phải để tang mẫu thân, đã mất đi rất nhiều niềm vui. Ta không biết còn có thể chăm sóc cho nàng trong bao lâu, cho nên hi vọng mỗi ngày đều nhìn thấy nàng hạnh phúc. Nếu gặp mặt chỉ làm tăng hiềm khích, tốt hơn là không gặp. Biết nàng bình an, ta đã an tâm rồi.”
Diệp Hướng Vãn có hơi nao nao lòng, nhớ đến khi xem “Xạ Điêu” thấy Hoàng Dược Sư ghét bỏ Quách Tĩnh đôn hậu ngay thẳng, tư chất không cao, thế nên đảo Đào Hoa mới cự tuyệt hôn sự mới gây ra nhiều chuyện phong ba như vậy. Cho nên trong lòng nàng vẫn luôn kín đáo phê bình ông về chuyện này. Bây giờ chính thức ở bên cạnh ông, nàng mới phát hiện ra, trên đời này chuyện dễ dàng làm cho người ta bỏ qua lại là chuyện quan trọng hơn hết thảy, đó chính là tấm lòng của người làm phụ mẫu.