Đọc truyện Khi Đại Thần Gặp Đại Thần – Chương 33: Trà đắng
Tiểu Trà Trà vui vẻ báo địa chỉ, sau mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Nhẹ nhàng nắm lấy vật thể bằng kim loại trong tay, đến tận khi cảm thấy nó lạnh buốt. Rất lâu sau Diệp Hân Mạch mới nhìn lên màn hình điện thoại. Trên màn hình, là một cô gái đang cười, nụ cười hồn nhiên không hề phòng bị.
Bàn tay trong suốt dường như có thể nhìn thấy mạch máu dưới da khẽ vuốt ve bức ảnh đó, kèm theo là tiếng thở dài như có như không.
Chờ Diệp Hân Mạch đi gần tới trước cửa công ty Lôi Đình, đã thấy Tiểu Trà Trà đứng đó chờ. Nhìn thấy cô nàng, Tiểu Trà Trà liền lập tức thân mật nhào lên, khoác tay khoác chân, nói là vừa mới phát hiện một nơi rất hay, muốn đưa cô đi xem. Sau đó cứ tự cho rằng Hân Mạch đã ngầm đồng ý nên hai người bắt đầu xuất phát.
Dọc đường đi Tiểu Trà Trà không ngớt lời khen nơi đó có trà rất ngon, Diệp Hân Mạch lẳng lặng mặc kệ cô nàng vừa nói vừa túm lấy tay mình kéo đi.
Đi không bao lâu, rốt cục tới một tiệm trà khá tĩnh lặng. Là một cửa tiệm nho nhỏ bị che khuất bởi những khu nhà cao tầng xung quanh. Bên ngoài thoạt nhìn cũng khá bình thường, nhưng khi đi vào, theo hành lang nhỏ được bố trí rất nhiều cây xanh, phóng tầm mắt nhìn, sẽ thấy đây cũng là một nơi u nhã, gần gũi thiên nhiên
Gian phòng này có kiến trúc không đối xứng, hơn phân nửa vách tường đã được đổi thành thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào rực rỡ, những vách tường còn lại dùng giấy dán màu xanh biếc, hoà với ánh mặt trời, cho người ta cảm giác an bình. Từng gian phòng được ngăn cách bằng những khóm cây, thật sự rất yên tĩnh. Tuy nhiên có vẻ là quán mới mở, lại thêm mặt tiền không bắt mắt nên khách khứa không nhiều. Gian phòng lớn thế này tính cả hai người họ, tổng cộng cũng chỉ có bốn người mà thôi.
“Thế nào, không tồi phải không?” Tiểu Trà Trà vô cùng hưng phấn.
Diệp Hân Mạch nhẹ nhàng hưởng ứng, đem trà người phục vụ vừa mới bưng lên nhấp một ngụm nhỏ.
Trà vào miệng, liền thấy thanh tỉnh vài phần
Cư nhiên là trà đắng chính gốc. Đúng lúc ấy chợt nghe văng vẳng tiếng hát như có như không.
“Pha một ly trà đắng
Làm bạn với em suốt đêm dài
Người biết hay không
Người không xinh đẹp mỹ lệ nhưng đặc biệt
Cho anh dũng khí
Chống chọi cái rét lạnh của mùa đông
Thế nào mới tốt đây
Người đàn ông ấy…”
Các đốt ngón tay giữ chén trà hốt nhiên trở nên trắng bệch.
“Hề Hề, bạn trai cô để cô ra ngoài một mình mà không nói gì sao?” Tiểu Trà Trà cũng uống một ngụm trà, buông chén trà xuống, hạ thấp thanh âm, sợ sẽ phá vỡ bầu không khí an nhàn.
“Anh ấy… không biết.”
Không biết rõ là tại nói hắn khôngb iết rõ ràng ra, vẫn là không biết rõ hắn rốt cuộc có bỏ được hay không nàngra.
Tiểu Trà Trà nghiêng đầu cười: “Hề hề à, cô vận khí tốt thật nha, tôi biết hai người có thể hạnh phúc mà! Đúng rồi, chức vụ của anh ta ở Lôi Đình là gì? Để hôm nào tôi đi quấy rối anh ấy! Ha ha.”
Hân Mạch cúi đầu, mấp máy môi. “Tôi cũng không rõ.”
“Không thể nào? Thế nào lại không biết?” Tiểu Trà Trà giật mình chớp chớp mắt, sau đó vẩy vẩy đầu ngón tay: “Mấy vị tổng đại biên tập ở Lôi Đình rất nổi danh nha! Như Sam Thụ, Hạnh Hoa, Tùng Bách… Sam Thụ khẳng định không phải rồi, Tùng Bách nghe nói đã bốn mươi, có khi cũng đã kết hôn mất rồi, Hạnh Hoa thì sao nhỉ … A, tôi nghĩ ra rồi, còn có người là Trà nữa …”
Diệp Hân Mạch tâm tình đang ủ ê, bỗngnhiên bị mấy lời nói đùa vừa rồi làm cho lo lắng: “Anh ấy không phải đại biên tập…”
“…”. Một câu này khiến Tiểu Trà Trà bị đả kích không ít, chỉ thấy cô nàng tròn mắt, tay khẽ run run, nửa ngày nói không nên lời.
Hân Mạch đưa tay vén tóc ra sau tai, nhíu mày.”Sao vậy?”
Duy trì tư thế kinh hãi quá độ khá lâu, Tiểu Trà Trà mới chớp chớp mắt, tỉnh lại. “Cô… Là Mật Đại?”
Lần này, đến phiên Diệp Hân Mạch giật mình.”Hả?”
“Không phải đại biên tập thì chỉ có thể là tổng biên mảng tiểu thuyết tình cảm, mà bộ phận đó chỉ có duy nhất một tổng biên là nam… Trước đó vài ngày, tôi có nghe nói vị tổng biên đó và Mật Đại…” Tiểu Trà Trà rốt cục thu tay về, trong tròng mắt đã đầy hưng phấn và mong đợi.”Hề Hề… À không, cô thực sự là Mật Đại sao? Thật sao, thật sao?”
“Uh.”
“Ôi trời ơi!!” Tiểu TràTrà hung hăng vỗ trán.”Hề Hề, cô thật quá đáng nha! À, không, Mật Đại… Sao cô có thể lừa tôi chứ?! Hề Hề, cô… À không,là Mật Đại…”. Tiểu Trà Trà lâm vào trạng thái hưng phấn quá độ, nói năng lộn xộn hết cả.
“Tôi không có lừa cô mà.”
Tiểu Trà Trà chớp chớp mắt, hồi tưởng lại quãng thời gian từ khi quen biết đến nay cô nàng quả thật chưa từng nói tên mình là gì, rốt cuộc là ai… Ngược lại, chính mình lại là kẻ luôn mồm kêu Hề Hề không ngừng nghỉ thì không khỏi nhăn mặt..”Nhưng cô cũng không thể để mặc tôi hiểu lầm, cái gì cũng không nói thế chứ!”
Diệp Hân Mạch khẽ cười cười, tầm mắt lại hạ xuống bên chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.