Đọc truyện Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược – Chương 72
Chap 59
Hoàng Trí nhìn lên màn hình máy tính không thể giấu được kinh ngạc, không ngờ danh sách cán bộ công chức cấp cao có liên quan đến đám tội phạm này nhiều đến thế. Hèn chi tổng bộ trung ương tìm mọi cách bắt ông Năm phải dừng mọi hoạt động điều tra lại.
Bất chợt anh thấy camera của chung cư báo Trần Hùng đang lên căn hộ của mình. Anh nhìn lại quá trình dữ liệu mới có 35%… Lần này khó khăn lắm anh với Thành Dương – một trong những nội gián ông Năm giống anh được cài vào – mới dụ hắn ra ngoài đột xuất được, không làm lần này thì chắc chắn không bao giờ có được cơ hội khác.
“Nhanh lên giùm đi…” – Hoàng Trí nhìn lại điện thoại thấy hắn lên tới thang máy rồi nhìn lại màn hình máy tính mới 50%… Chút hắn lên mà thấy anh ở đây thì chết… Khốn nạn thật!
Thang máy sắp đến nơi rồi, không thể nào kịp được… bình tĩnh… Có cách rồi.
…
Ông Hùng mới bước tới căn hộ của mình đã thấy tên thuộc hạ của mình đứng la ỏm tỏi trước nhà – “Ông Hùng ơi, ông Hùng!”
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hoàng Trí quay qua nhìn ông kinh ngạc – “Ủa, ông không có ở nhà hả?”
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“À, tôi mới điều tra được một số chuyện quan trọng của đám người Lý Nam Thành nên muốn báo cáo ông đó mà. ” – Hoàng Trí cười toe toét nói. Giờ quan trọng nhất phải dụ hắn cho anh vào nhà để lấy cái USB đang dang dở.
“Thôi được, vào nhà đi!” – Trần Hùng lạnh lùng nói, tay cầm thẻ từ mở căn hộ của mình.
Yes, có thế chứ…
Bước vào nhà, Hoàng Trí tỏ ra kinh ngạc cách bài trí của căn hộ khen tới khen tấp. Anh không muốn ông già này để ý thấy cái USB đang cắm ở laptop.
“Nói chuyện chính đi…” – Trần Hùng ra lệnh.
“À em mới điều tra được đám người của Lý Nam Thành giờ dù đang án binh bất động nhưng thực tế đang ngầm liên kết lực lượng các bên để chống lại mình” – anh bắt đầu chém gió, nghề này của anh từng qua mặt được Lý Cảnh thì chắc qua mặt được ông già này thôi – “…hắn đang cố tạo nhiều hậu thuẫn để giúp thằng Thanh lên… Đây, em hack điện thoại của ông Thành rồi mã hóa các tin nhắn của ông ta ra hệ thống mật mã anpha sau đó sử dụng thuật toán omega…”
“Thôi được rồi, gửi tôi hết kết quả ngay” – Trần Hùng lên tiếng – “… mà sao mấy cái cậu nói toàn ký hiệu vật lý không thế?”
Đù má, đúng là cấp cao có khác, có học đại học mà… Em đây học cảnh sát không phải hacker hay làm ở phòng tình báo đâu mà biết giải mật mã chứ?
“À… mấy hệ thống khoa học cơ bản thì tên cũng như nhau cả thôi, có nhiêu đó vòng vòng à…” – Hoàng Trí lấp liếm – “… mà nói nhiều làm em khát nước quá đi…
Sau đó anh cố tự nhiên đứng lên đi tới cái bàn để laptop của Trần Hùng cầm chai nước lên tu ừng ực rồi nhanh tay giật luôn cái USB của mình nhét vào túi một cách kín đáo.
Trần Hùng liếc thấy Hoàng Trí tới gần máy tính của mình thì không khỏi khó chịu… Ông lên tiếng – “Cậu về được rồi.”
“Dạ, em biết rồi.”
Mới bước ra khỏi căn hộ của Trần Hùng, mồ hôi hột của Hoàng Trí không ngừng túa ra. Chút xíu nữa thôi là chết mẹ nó rồi… Anh nhanh chóng xuống hầm lấy xe chạy tới chỗ ông Năm giao cho ông ta cái USB này ngay, giờ là mạng sống anh an toàn rồi bởi con nhỏ kia nói đúng, làm người bình thường cho khỏe, không bị đau tim.
“Hoàng Trí, cậu lấy được rồi hả?”
Anh quay lại thì thấy đồng đội của mình là Thành Dương đang mỉm cười nói. Nụ cười này kết hợp cùng cây súng đang cầm trên tay thì hoàn toàn không thân thiện chút nào… Sao cuộc đời anh chó má quá đi…
“Cậu làm gì vậy?” – anh cố bình tĩnh hỏi.
“Đưa tôi cái USB”
“Ok, tôi không phải dạng hám công danh. Có gì anh em ta bàn bạc, tôi hứa 90% mọi chuyện là công lao của cậu được không?’
“Đưa tôi cái USB” – Thành Dương cầm súng lạnh lùng chĩa vào người đồng đội của mình.
“Ok” – Hoàng Trí móc trong túi ra USB ném cho Thành Dương, xui cái hôm nay anh không mang súng mà nhìn câu súng kia quen quen thật. Mà có đem thì đời không như phim truyền hình bắn nhau loạn xạ, có mấy ai biết cảnh sát nổ 1 phát là 10 tờ báo cáo không? Chưa kể bắn bậy bắn bạ trúng của cải thường dân thì bị khiếu nại lên báo chết mẹ hay lạc đạn là xác định số phận luôn. Phim ảnh xạo chó thế đấy.
“Ngoan lắm… tạm biệt…” – Thành Dương chụp USB mỉm cười, tay từ từ bóp cò.
“Khoan… cho tôi hỏi cây súng này hơi quen quen… Đằng nào tôi cũng chết cho hỏi luôn, cậu tham công tới mức đó hả?” – Hoàng Trí cố kéo dài thời gian.
“Cây súng này là của anh. Anh nghĩ tôi ngu tới mức xài súng mình gây án hả?” – Thành Dương thản nhiên đáp – “… Còn câu hỏi kia thì tôi nghĩ anh có đáp án rồi chứ?”. Sau đó hắn nhìn vào cái USB.
“Cậu là người của trung ương?” – Hoàng Trí nhíu mày hỏi – “… là mấy người dính líu chuyện làm ăn của đám người này?”
“Thông minh”
Khốn nạn thật, tình tiết này éo có trong phim… Đám người này cài hắn vào ông Năm để hắn được cài lại vào đám người này… Nhức đầu quá… Hèn chi thành tích trong ngành Thành Dương này lý tưởng như thế, có đám giang hồ cả chính quyền hậu thuẫn mà…
“Chỉ tiếc cậu theo ông Năm không thức thời, nếu biết nghe lời đâu ra nông nỗi này…” – Thành Dương mỉm cười từ từ bấm cò súng.
Hoàng Trí nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên.
“Bốp”
Anh mở mắt ra thì thấy 3, 4 tên đánh Thành Dương ngất xỉu lấy USB, ok giờ không còn súng mà nhìn đám người này anh biết chúng cũng chả tốt đẹp hơn tên cảnh sát biến chất kia đâu.
” Các anh là ai nữa ? ” – Hoàng Trí cố mỉm cười nói. Anh hiểu sao con nhỏ Thùy Vân kia dù được anh soái ca yêu thương chiều chuộng không muốn hưởng mà cứ tìm cách chạy trốn rồi. Tối ngày đau tim thế này có ngày đau tim cục bộ đứt bóng sớm.
“Chúng tôi là người của ông Thành”
…
Thùy Hân đưa gương mặt nghiêm túc nhìn 2 người đàn ông trước mặt.
“Sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi đã có quyết định của mình…”
“Em cứ nói đi” – Ken lên tiếng.
“Dù thế nào tôi cũng tôn trọng quyết định của em” – Lý Thanh nói.
“Ngày xưa tôi là 1 con ham danh lợi, thích hưởng thụ thích sống dựa vào đàn ông, giờ thì mới bắt đầu làm lại từ đầu. Tôi còn phải nuôi con trai mình nữa.”
“Tôi sẽ chăm sóc 2 mẹ con em mà” – cả 2 người đàn ông đều lên tiếng.
Thùy Hân lắc đầu. Cả Thanh Phương và Lý Thanh đều không hiểu vấn đề sao?
“Tôi muốn làm 1 phụ nữ độc lập không dựa vào đàn ông” – cô dịu dàng nói – “…người tôi chọn ngay bây giờ là con trai mình nên cả 2 anh tôi đều xin lỗi… Hiện giờ tôi chưa có ý định đi thêm bước nữa.”
Cả Ken cùng Lý Thanh đều nhìn cô thông cảm.
“Tôi chờ em mười năm thì chờ thêm chút nữa cũng không sao đâu.”
“Em là người phụ nữ đầu tiên của tôi nên tôi không dễ dàng bỏ cuộc.”
“Chết tiệt, nói nãy giờ mà 2 thằng này không hiểu gì hết. Còn tên Lý Thanh nói chuyện gây dễ hiểu lầm quá… Đúng là ranh giới giữa bám đuôi và chân tình cách nhau cực nhỏ mà…” – Thùy Hân thầm nghĩ.
“Tùy 2 anh mà làm ơn đi… Kêu đám người của 2 người đừng quấy rối công chuyện làm ăn của tôi.”
…
“Này, cha anh là người như thế nào hả?” – Thùy Vân lên tiếng hỏi người đàn ông đang nằm cạnh mình. Nói thật cô không có chút thông tin nào về người này, người đàn ông bí ẩn nhất lịch sử sau ông Bàng chính là thằng cha này.
“Anh cũng không biết…” – Lý Cảnh lạnh nhạt trả lời.
“Ít nhất anh cho em một chút thông tin như ông ta thích gì, làm gì để em biết mà mấy ngày nữa gặp nhau mà ứng phó chứ?”
“Anh không biết thật mà” – Lý Cảnh đáp. Thật tình anh không biết ông già anh thích gì nữa bởi 2 cha con có mấy khi gặp đâu. Anh về nhà thì ông ta đi hay ở biệt trong phòng và ngược lại, ngay cả nói chuyện ngoài bàn chuyện công thì còn lại chỉ nói 1, 2 câu là xong… Từ nhỏ đến lớn đều thế, không có gì thay đổi.
“Kỳ quái thật.”
“Thôi, đi ngủ đi. Ngồi cả ngày trên máy bay không mệt hả?” – Lý Cảnh thúc giục Thùy Vân ngủ, anh không muốn cô cứ hỏi chủ đề về cha anh nữa. Người này anh không muốn nói tới tý nào.
“Mà này, phòng anh nó rộng rãi hơn phòng tôi sao không ngủ ở đó hả? Giờ anh có nằm đây tôi cũng không cho anh làm ăn được gì đâu…” – Thùy Vân lên tiếng. Cô không hiểu nổi, hai người không quan hệ nhau thì hắn cứ chui vào phòng cô nằm ngủ chung làm quái gì chứ? Có làm ăn được gì đâu mà lại ngủ chật chội. Phòng hắn to gấp đôi phòng cô mà giường hắn cũng lớn hơn giường cô … Lại có nhà tắm riêng trong phòng nữa. Thật sự Lý Cảnh này M vừa vừa thôi.
“Ngủ đi, hỏi nhiều quá” – anh nói.
Thùy Vân kéo tay Lý Cảnh ra rồi lẳng lặng bước ra ngoài.
“Em đi đâu thế?” – anh nhìn cô thắc mắc.
“Thích thì anh cứ ngủ ở đó đi. Chật chội thấy bà luôn” – Thùy Vân thản nhiên đáp rồi nhanh chân bước vào phòng Lý Cảnh khóa cửa lại ngay không cho anh kịp phản ứng.
Cô nhìn 1 lượt phòng anh, thật ra lúc trước khi đóng phim cùng anh ta cô cũng ngủ ở đây mà do đang bận bày mưu tính kế nên chả quan tâm ở đây có gì… Thùy Vân nhìn kỹ thì thấy tên này cũng đơn giản, ngăn nắp thật, nội thất từ trong ra ngoài chủ yếu chỉ có 2 màu trắng và đen.
“Này, em mở cửa ra cho anh!” – Lý Cảnh đập cửa lớn tiếng nói. Cô gái này chả biết nghe lời gì hết, anh quá nhân nhượng mà cứ được nước làm tới mà.
“Này, anh biết mấy thứ tiếng hả?” – Thùy Vân nhìn lên tủ sách trong phòng anh lên tiếng hỏi. Cô chỉ đọc được tiếng Anh và nhận mặt phân biệt được tiếng Pháp cùng tiếng Tây Ban Nha…
“Em hỏi làm cái quái gì hả? Mở cửa cho anh.”
“Nói” – cô ra lệnh.
“5 thứ tiếng: Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Đức và Nga”
“Anh là thú hả?” – Thùy Vân lên tiếng. Đù má, cô học 4 năm buổi tối chỉ mới có N2 Nhật ngữ, tiếng Anh thì thời đại này không biết thì chết mẹ nó đi. Thế mà thằng cha này biết 5 thứ tiếng chưa kể tiếng Việt.
“Không trường anh ai cũng vậy hết mà Hoàng Minh nó thông thạo 8 thứ tiếng kìa, nó biết cả tiếng Nhật cùng tiếng Trung”. Thật ra Lý Cảnh anh cũng không phải giỏi gì chỉ là mấy thứ tiếng châu Âu kia trừ tiếng Nga thì tương đối giống tiếng Anh, chỉ cần nắm tốt tiếng Anh linh hoạt vận dụng thay đổi là có thể thông thạo được ngay.
“Trường anh là sở thú hả?”
“Em nói nhảm đủ rồi, giờ mở cửa cho anh ngay đi” – Lý Cảnh lớn tiếng ra lệnh. Giờ anh đổi ý rồi, đàn bà không thể chiều được.
“Thôi, tôi bực quá. Đi ngủ đây!” – Thùy Vân bắt đầu cảm thấy GATO đám con nhà người ta này. Giờ cô mới hiểu cuộc đời vốn bất công thế nào và thẩm thấu quy luật chọn lọc tự nhiên của Darwin, giống chọn lọc tụi nó hợp chung theo loài nên thế quái nào không giàu thêm chứ, một lần nữa khẳng định Bill Gates nói đúng “Cuộc đời không công bằng, hãy chấp nhận nó đi.”
“Này, em mở cửa cho anh…”
Lý Cảnh cứ lớn tiếng ra lệnh, đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Cuối cùng anh đành bỏ cuộc, trở về phòng Thùy Vân ngủ… Chả hiểu tại sao cô ta giận anh chứ…