Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 70


Đọc truyện Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược – Chương 70

Chap 58.1

Thùy Vân đi tắm xong ra thấy Lý Cảnh cứ ngồi đăm chiêu nhìn cái điện thoại, không phải anh ta mới nói là kế hoạch bên kia đều thuận lợi sao? Hay là có chuyện rồi…

“Bên kia có vấn đề gì hả?” – cô lên ghế sofa ngồi cạnh anh hỏi.

“Không”

“Sao anh nhìn cái điện thoại này nghiêm trọng thế?”

“Cha anh mới gọi” – Lý Cảnh đáp giọng hoài nghi.

“Ông ta tính làm gì hả? Hay tính bắt cóc em tiếp” – Thùy Vân hốt hoảng hỏi. Quen nhau hơn một năm, cô bị bắt cóc ba lần, giờ chỉ còn thiếu mỗi thành viên cuối của gia đình này thôi. Gia đình này có truyền thống thật kỳ quái mà.

Lý Cảnh ngẩn mặt lên nhìn cô rồi bật cười – “Trí tưởng tượng em phong phú thật.”

“Chứ có chuyện gì mà nhìn anh căng thẳng vậy?”

“À, cha anh gọi điện hỏi thăm anh…” – anh trả lời. Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động gọi hỏi thăm đứa con này làm sao anh không nghi ngờ được. Ngay cả 8 năm anh học ở Anh cũng có bao giờ người cha này gọi anh đâu. Kỳ lạ thật!

“Anh hai ơi, anh làm quá quá đi. Anh làm lố như phim “Cô dâu 8 tuổi” ấy, có chút chuyện nhỏ xíu mà làm như thế giới sắp diệt vong.”

“Đây là lần đầu tiên…” – Lý Cảnh ngập ngừng – “…ông ta gọi hỏi thăm anh.”


Cái gia đình này chắc chắn phải mở cuộc họp gia đình mới được. Sao toàn trai tự kỷ không thế này… Mình biết thêm một lý do anh ta rối loạn nhân cách nữa rồi.

“Ông ta nói muốn gặp con dâu tương lai.”

“Hả?” – Thùy Vân mở to mắt nhìn anh – “Em mới qua ải ông ngoại anh giờ tới cha anh sao? Em không có nhiều thông tin về cha anh thì làm sao mà có cách đối phó đây…”

“Ông ta nói muốn gặp em dưới tư cách cha chồng…” – Lý Cảnh nói – “… nếu em không muốn thì thôi…”

Thấy gương mặt không vui của người đàn ông này, Thùy Vân thấy cũng hơi tội nên đưa tay lên vỗ vai anh mỉm cười vô tư nói.

“Thôi, có gì gặp thì cứ gặp. Dù sao thì anh có là Lý Cảnh bao lâu nữa đâu, em cũng chả cần hầu nhà chồng thôi thì cho ông già anh có cơ hội được làm cha chồng một lần xong tụi mình dọt luôn.”

Lý Cảnh nghe cô nói thế thì không giấu được nụ cười, anh nói – “Anh chưa hề cầu hôn em thực sự à nha. Em nôn đến thế sao?”

Chết mẹ nó hố rồi, mình ở bên thằng cha này riết bị loạn mấy cái này, hết đóng kịch lừa hắn khi xưa tới đóng phim lừa ông ngoại hắn… Chết tiệt!

Thấy gương mặt ngượng ngùng của Thùy Vân, Lý Cảnh nghiêng người về phía trước đẩy mạnh cô xuống, mỉm cười gian manh.

“Nếu em muốn quá thì tụi mình hợp thức hóa gạo nấu thành cơm luôn đi.”

“Này, anh đừng có được nước làm tới đó.”

Nhìn gương mặt vừa xấu hổ vừa cáu của cô, anh càng không nhịn được mà cười lớn. Cô gái này đúng là quá đáng yêu mà.


“Anh đùa thôi, anh hứa dạy em từ A đến Z mà mới bước A em còn học chả ra làm sao thì sao mà nhảy tới Z được chứ…”

“Anh…” – Thùy Vân mở to mắt nhìn Lý Cảnh, tên này tối ngày cứ chê bai cô – “… anh dạy tôi cái quái đó làm gì chứ? Tôi không có hứng đóng phim cấp 3…”

Anh bế cô đưa lên giường rồi ôm chặt lấy Thùy Vân nhất quyết không buông, dịu dàng nói – “Hôm nay nghỉ vẽ ngủ sớm đi để mai còn đi tiếp nữa.”

“Chết tiệt, chúng ta thuê phòng 2 giường làm cái éo gì chứ? Chật chội quá à, buông tôi ra” – Thùy Vân gắt lên. Cô cực kỳ không thích cái tính này Lý Cảnh, cứ được nước làm tới. Ngay khi làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn cô nghi rồi, tại sao hắn không thuê 2 phòng chứ mà thuê phòng 2 người nhưng do người chi trả không phải cô nên không làm gì được. May mà cô học tiếng Nhật nên vận dụng chút Hán tự ít ỏi bí mật ra hiệu cho nhân viên tiếp tân chuẩn bị phòng 2 giường.

“Em muốn qua bên kia ngủ?” – anh hỏi.

“Chứ gì nữa!”

Lý Cảnh buông cô ra, Thùy Vân ngay lập tức chạy ngay qua giường bên kia trùm kín chăn lại. Anh nhìn hành động này khó mà nhịn cười được. Sau đó anh đứng lên tắt đèn và leo lên giường Thùy Vân ôm chầm lấy cô thì thầm nói.

“Em không muốn ngủ bên kia thì mình qua đây ngủ. Anh chiều em quá rồi, trước nay anh quen con gái chỉ có 3 bước thôi mà quen em anh cho 24 chữ cái là quá nhân nhượng lắm rồi…”

“Chật chội thấy mẹ luôn. Anh đúng là thằng M mà, sung sướng rộng rãi không muốn…”

Lý Cảnh thản nhiên nói – “Anh còn M hơn em nghĩ đó”. Thùy Vân này làm như muốn làm một thằng đàn ông quân tử dễ lắm vậy, nằm chung 1 giường mà kiềm chế hết sức không làm bậy trước người mình con gái yêu cực kỳ khó khăn nhưng chết tiệt nhất là anh lại thích cái cảm giác được ôm cô ngủ như thế này.


“Cuối cùng cũng xong xuôi mọi thứ, cảm ơn cậu nha” – Thùy Hân mỉm cười nói. Giờ cô có thể dành nhiều thời gian cho con trai mình được rồi.

“Không có gì đâu, chúng ta là đối tác mà” – Ken dịu dàng mỉm cười đáp lại. Cả 2 tháng nay anh thường xuyên gặp Thùy Hân chăm sóc cô ấy chắc chắc điểm trong mắt cô tăng lên không ít – “À, tới nhà cậu rồi”. Anh dừng xe trước nhà Thùy Hân.

“Cảm ơn” – cô lịch sự đáp – “Mà cậu không phiền nếu vào nhà tôi dùng 1 ly chứ? cậu chưa thưởng thức tay nghề tôi mà đúng không?”

“Tất nhiên” – anh cố tỏ ra lịch sự không hồ hởi quá đáng làm Thùy Hân sợ mai mốt đề phòng mình. Chinh phục phụ nữ ngoài tốc độ còn phải biết khi nào tăng ga khi nào giảm tốc nếu không thì…

“Thùy Hân, sao giờ em mới về” – Lý Thanh ở trong nhà mở cửa ra hét lên. Không ngờ cô gái này nhờ anh giữ con miễn phí để đi cùng tên này, đúng là quá đáng quá mà. Còn thằng cha này mới nhìn mặt là đáng ghét rồi.

“Con tôi ngủ chưa?” – cô xuống xe hỏi.

“Ngủ rồi.” – Lý Thanh gắt lên. Cô gái này xem anh là bảo mẫu thật sao?

“Ok, anh đi được rồi” – Thùy Hân thản nhiên nói. Cô không hiểu tại sao cứ có cảm giác 2 người này không ưa nhau dù mới gặp nhau một hai lần.

Ken nhìn Lý Thanh khó hiểu, lần trước vô tình gặp người này cùng Thùy Hân thì anh có chút thắc mắc quan hệ của 2 người này rồi.

“Tôi từng nói chịu trách nhiệm với 2 mẹ con em nên không thể để mấy thằng đàn ông khốn nạn đụng tới em được” – Lý Thanh nói đưa ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người đàn ông còn lại.

“Hả?” – Ken nhìn 2 người kinh ngạc.

“Cậu đừng hiểu lầm” – Thùy Hân vội giải thích, không thể để đối tác vàng này nghĩ xấu hình tượng cô. Sau đó quay sang Lý Thanh cáu gắt lên – “Anh đừng có nói chuyện gây dễ hiểu lầm chứ”. Anh ta nên nói đầy đủ là có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của 2 mẹ con cô.

Lý Thanh không nói không rằng kéo Thùy Hân lại hôn cô trước mặt tình địch rồi xấu hổ lấy tay che miệng lại nói – “Bây giờ em phải có trách nhiệm với nụ hôn đầu của tôi”. Anh không giống thằng em phong lưu của mình, trước nay chỉ tập trung bành trướng thế lực ở bang hội không quan tâm phụ nữ mà tối ngày tiếp xúc đám đực rựa nên Thùy Hân là mối tình đầu của anh.


“What?” – Thùy Hân và Ken đều kinh ngạc nhìn anh thốt lên. Không thể tin được 1 thằng 30 tuổi chưa từng hôn bất kỳ cô gái nào…

“Chết tiệt, anh có bị khùng không?” – cô lấy tay xoa trán nói – “Thanh Phương, cậu về trước đi, ly café đó tôi nợ cậu.”

“Tôi yêu em” – Ken nói. Ngày xưa anh từng do dự mà không can đảm như người đàn ông này hôm nay, anh không muốn do dự nữa. Anh nói tiếp – “Tôi yêu em từ khi chúng ta học chung đại học nhưng chưa bao giờ dám nói… Chưa bao giờ tôi quên em cả, Thùy Hân.”

“Hả?” – Thùy Hân kinh ngạc nhìn Ken. Cái ngày gì thế này…

“Ha ha ha, tôi nói rồi mà… ” – Lý Thanh cười lớn hả hê nói quên cả xấu hổ ban nãy.

“Ok, tôi hiểu rồi!” – Thùy Hân bước vào nhà đẩy Lý Thanh ra rồi quay lên nhìn 2 người đàn ông trước mặt – “Giờ tôi chả biết nói gì cả, cho tôi thời gian”. Sau đó cô đóng sập cửa lại.

“Chết tiệt, biết ngay mà” – Ken rít lên. Kế hoạch anh đã tính toán kỹ càng chỉ vì 1 hành động nhất thời của tên này mà phá hết.

“Này, mày yêu cô ấy từ khi còn đi học hả?” – Lý Thanh quay sang hỏi tình địch.

“Thì sao?” – Ken hững hờ đáp.

Lý Thanh mỉa mai nói – “Mày có biết ranh giới giữa kiên trì đơn phương 1 tình yêu và bám đuôi khá là gần nhau không?”

“Anh nhìn lại mình trước đi” – Ken mỉa mai đáp lại – “… người mà bám đuôi tới tận nhà cô ấy là anh không phải tôi.”

“Tạch…”

Một xô nước rớt xuống cả hai người, tiếng Thùy Hân ở trên lầu vang lên.

“Có muốn chửi nhau ra chỗ khác mà chửi, đừng có làm phiền trước nhà tôi” – sau đó cô ném chìa khóa xe của Lý Thanh xuống rồi lẳng lặng bước vào nhà. Phiền thật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.