Đọc truyện Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược – Chương 46
Chap 38
Thùy Vân ôm đầu ngồi dậy, cô nhìn lên đồng hồ thì thấy đã 10h. Đầu đau như búa bổ, cô nhớ lại tối qua mình có nhậu với tên Lý Cảnh vội quay xuống nhìn lại bên dưới.
“May quá, hàng còn y nguyên.” – cô thở phào nhẹ nhõm – “Mà nhức đầu chết đi được.”
Thùy Vân loạng choạng đứng dậy, đi ra khỏi phòng thì đứng hình khi thấy Lý Cảnh đang ngồi làm việc bên ngoài. Cô quay vào phòng nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn người này. Đúng là hắn 100% mà.
“Sao anh ở đây giờ này” – cô hỏi. Giờ này đúng hơn là người này không nên ở nhà mà đi làm.
Lý Cảnh kéo mắt kính xuống để lên bàn, đi vào bếp rót trà giải rượu và đưa cho Thùy Vân mỉm cười dịu dàng.
“Em uống trà giải rượu trước đi. Em không quen uống mấy thứ chất có cồn mà.”
Cô nhận ly trà giải rượu từ tay người đàn ông đang đứng đối diện ngoan ngoãn uống. Nếu tên này là phụ nữ thì hắn xác định là nữ chính thần thánh rồi.
“Mà không phải giờ này anh đang làm ở công ty hả?”
Lý Cảnh đưa ánh mắt ôn nhu nhìn Thùy Vân.
“Em như thế này làm sao tôi an tâm bỏ em lại 1 mình được. Mấy ngày nay tôi sẽ nghỉ làm , ở nhà cùng em.”
Thùy Vân cười nhạt – “Anh đừng làm như tôi là người làm lung lạc anh như Dương Quý Phi hại Đường Minh Hoàng mất nước chứ?”
Lý Cảnh đưa tay lên má cô mỉm cười – “Tôi không phải dạng người dễ bị lung lạc đâu. Tôi không phải Đường Minh Hoàng làm mất nước vì 1 người phụ nữ, mà không tôi sẽ giành lại tất cả vì người phụ nữ của mình. Tôi không cho bất kỳ người nào có thể đụng đến người mình yêu. Kẻ nào dám cả gan đụng đến em tôi sẽ không tha đâu.”
Nhận thấy trong thoáng chốc ánh mắt người đàn ông này đầy sát khí, Thùy Vân lạnh cả người.
Chết mẹ rồi, tên này là yandere. Sao hôm nay mình mới nhận ra cơ chứ? Con nhà người ta, nấu ăn ngon, dịu dàng với người yêu. Đây đều là biểu hiện của yandere. Số phận các nam chính bị mấy con yandere yêu đều cực kỳ bi thảm. Khốn nạn thật, hắn là đàn ông nên mình quên mất. Ngu quá mà.
Yandere: dang phụ nữ yêu điên cuồng 1 người đàn ông đến độ giết hết kẻ dám tiếp cận người mình yêu và có khi còn xử luôn người yêu.
Thấy ánh mắt có phần kinh hãi của Thùy Vân nhìn mình, Lý Cảnh biết bản thân mình vừa không kiểm soát được bản thân. Anh ôm lấy cô từ tốn nói.
“Anh sẽ luôn ở bên em. Không ai làm hại em được đâu. ”
Anh ở bên tôi mới sợ đó anh hai. Nữ chính yandere kinh điển của manga – Yuno cũng nói câu này với nam chính Yukiteru đó thôi. Sau cùng nó thịt thằng bé mấy kiếp theo nghĩa đen. Còn School days nữa, thằng nam chính chết còn không toàn thây vì bị 2 con bạn gái yandere xẻ thịt. Mà thằng này đúng là nam chính đen nhất lịch sử mà. Chơi bắt cá cả chục tay mà chọn thú dữ không. Đệch, tên này còn là mang máu tội phạm bẩm sinh trong người nữa, số phận mình có khi còn kinh dị hơn 2 thằng nam chính số nhọ kia.
Yuno, Yukiteru: 2 nhân vật chính của bộ truyện Mirai Nikki (Chị nữ chính Yuno hơi bị bá đạo).
School Days: 1 bộ anime của Nhật.
Thùy Vân đẩy Lý Cảnh ra, cố gượng cười.
“Tôi khó chịu quá. Muốn tâm sự gì để sau ha.”
Khốn rồi, sao mình ngu thế này. Hắn ta ở bên Hoàng Minh nên vô tình bị tên S kia chiếm ưu thế hơn làm mình phân tâm. Thú dữ yandere không phải luôn được che giấu trong vỏ bọc hiền lành như thế sao? Chết thật, nên thay đổi kế hoạch tìm cho hắn 1 con nữ chính khác hy sinh không đây trời. Yandere là đại kỵ của đàn ông, yandere – kun là đại kỵ của tất cả phụ nữ. Bình tĩnh, tìm cách ứng phó thôi, không được hoảng. Giờ hoảng là chết.
Lý Cảnh nghe Thùy Vân nói vậy liền đẩy cô ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống dưới chân cô, hỏi tới tấp.
“Em không sao chứ? Còn khó chịu không? Nếu có gì thì nói tôi nghe.”
Thùy Vân lắc đầu – “Không sao đâu. Chỉ là hơi nhức đầu thôi. Mà tối qua tôi có quậy gì không? Có nói bậy gì không?”
Lý Cảnh nhìn cô dịu dàng nói.
“Không em ngoan lắm. Uống say là ngủ. Còn nói bậy thì…”
“Tôi nói gì bậy bạ hả?” – Thùy Vân hoảng hốt hỏi anh.
Chết mẹ nó, có bể kế hoạch không? Hắn ta khùng lên chặt đầu mình như con điên của School Days thì chết. Mà con đó là gái nhà lành đó, thằng cha này là con nhà nòi tội phạm bẩm sinh chắc chắn nguy hiểm hơn.
Nhìn gương mặt của cô gái này, Lý Cảnh không thể nhịn cười được nữa. Anh quét ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.
“Em sợ tôi biết gì sao?”
“Không…” – cô trả lời khô khốc. Lòng rối như tơ vò.
Anh mỉm cười, đưa tay lên đẩy cô vào phòng ngủ.
“Em cứ nghỉ tiếp đi. Chút nữa trà mới có tác dụng. Nếu em cứ ở đây nói linh tinh thì làm sao tôi tập trung làm việc được, kẻo mất nước như Đường Minh Hoàng thật đó.”
Thùy Vân nằm trong phòng, lòng tràn ngập suy nghĩ. Cô cố nhớ lại diễn biến của ngày hôm qua, mình đã tâm sự cùng Lý Cảnh chuyện sư phụ và Thành Đạt. Nghĩ lại chuyện đó cô không khỏi khó chịu trong lòng.
“Không được, giờ không được nghĩ linh tinh. Phải tìm cách đối phó thằng cha yandere này. Khốn thật, trước giờ cứ cho là yandere không yêu S mà nghĩ lại chúng có mâu thuẫn nhau đâu.”
Kế hoạch ban đầu của Thùy Vân là sau khổ nhục kế giảm mức độ đề phòng của Lý Cảnh với cô xuống thì bước tiếp theo làm hắn tin 100% cô yêu hắn. Cái đùng nói cô yêu hắn thì chắc chắn hắn không tin nên phải tìm chất xúc tác. Có nên đổi kế hoạch tìm 1 người thế mạng cho cô không? Nghĩ lại ánh mắt sắc lạnh ban nãy của tên này cô cảm thấy thật rợn người. Linh tính cô mách bảo điều Lý Cảnh nói đều là sự thật.
“Chết tiệt thật, làm tới đây mới phát hiện hắn là yandere. Muốn lui cũng không được.”
…
Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Gần đây anh đã liên kết với mấy tổ chức ngầm của khu vực hình thành 1 hệ thống tài chính ngầm tương đối hoàn chỉnh như dự tính. Tập trung hoạt động trung gian rửa tiền đúng là 1 ý tưởng không tồi, mức rủi ro có cao 1 chút nhưng không ai dám đụng vào do sợ mất lòng mấy tổ chức tội phạm lớn tham gia đường dây này. Tuy nhiên, điều khó khăn hiện nay là cần bành trướng thế lực cho đến khi giới chức năng không thể động đến nhưng lại không làm cảnh sát quốc tế vào cuộc. Nếu không thì thật rắc rối.
Còn chuyện ông anh và cha anh thì Lý Cảnh đang ngầm giảm thế lực của họ lại và tái cơ cấu lại tổ chức. Anh sử dụng phương pháp như cách thức hoạt động của các két bảo hiểm ở ngân hàng Thụy Sĩ – chia nhỏ mã số. Không ai được nắm toàn bộ mà chỉ nắm 1 phần nhỏ của kế hoạch, quyền lực, nhân sự anh giao đều cho cả 2 bên để chắc chắn không ai ưu thế hơn ai. Giờ quan trọng nhất là khiến họ cứ giữ cán cân thế lực như thế này để anh dễ bề xây dựng lực lượng riêng cho mình đủ để đối phó cả 2 lão già đó.
Lý Cảnh liếc nhìn cửa phòng của Thùy Vân thở dài.
” Tôi làm tất cả vì em mà em không nhận ra sao ? “
Anh gập laptop lại, đứng lên đi đến phòng cô gõ cửa.
” Đợi tôi 1 chút. ”
Thùy Vân vội để chiếc điện thoại cũ của mình vào ngăn bí mật rồi sắp xếp đồ lại. Cô muốn hỏi Hoàng Trí điều tra mấy cô bạn gái cũ của Lý Cảnh đến đâu rồi nhưng chưa kịp làm đã bị làm phiền. Cô mở cửa phòng ra bình thản hỏi.
” Có chuyện gì không ? “
Lý Cảnh thấy cô gái này không còn say nữa lại bình tĩnh hơn hôm qua thì cảm thấy nhẹ trong lòng, anh dịu dàng nói với cô.
” Em cứ giam mình ở nhà không tốt đâu. Tối nay chúng ta đi ra ngoài đi. “
” Ờ, cũng được. “
” Em muốn đi đâu ? “
” Tùy anh thôi. Mà đừng đưa tôi tới mấy nơi trang trọng quá. “
” … “
” Tôi không có đồ đi tới mấy nơi đó đâu. Mặc kinh tởm quá thì thành ra dị hợm.”
Lý Cảnh bật cười.
“ Tôi hiểu rồi.”
…
Cả buổi tối hôm nay, Lý Cảnh hết đưa Thùy Vân đi xem phim rồi lại đi ăn và mua sắm nhưng cô gái này chả buồn nói gì. Chỉ im lặng đi theo anh. Anh nhớ lại chuyện tối qua, nhớ lại người khiến cô gái này đau lòng đến mức phạm phải nguyên tắc của mình. Một kẻ cô ghét hơn cả anh nhưng lại là người cực kỳ quan trọng với cô. Tại sao lòng anh thấy đau thế này? Bất giác bàn tay anh siết chặt lấy bàn tay cô.
“Đau quá đi.” – Thùy Vân nói.
Lý Cảnh nhìn lại tay mình mới vội buông tay cô gái này ra và mỉm cười gượng gạo.
“Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ vài thứ.”
Anh nhớ mình từng cho người điều tra Thùy Vân và các mối quan hệ của cô thật không thấy người nào nổi bật. Cô gái này có giao du bao nhiêu người đâu? Chưa từng yêu ai. Chưa từng hẹn hò. Bạn thân có mỗi Kiều My. Anh có hỏi Kiều My nhưng cô ấy nói Thùy Vân không giao du với người khác giới nào đặc biệt cả. Cuối cùng người đó là ai chứ?
“Thùy Vân…” – Lý Cảnh lên tiếng – “Tôi biết không nên tò mò cuộc sống đời tư của em nhưng tôi có chuyện muốn hỏi.”
Anh không tò mò cuộc sống đời tư tôi mà cho người theo dõi, giám sát sao?
“Có gì cứ hỏi đi.”
“Người em từng nói cực kỳ quan trọng đó với em là ai?”
Anh hay thật, nói muốn tôi nguôi ngoai nỗi buồn mà đi chọc khoét lại hả? Mà anh là yandere lỡ anh cho người làm gì cậu ấy thì sao?
“Hỏi làm gì?” – cô bình thản đáp.
“Không có gì đâu.” – Lý Cảnh mìm cười.
Tên này ghen sao? Không thể để hắn quan tâm cậu ấy được, mình ghét cậu ấy nhưng không muốn người này có chuyện chút nào.
“Anh yên tâm. Tôi không có dan díu gì sau lưng anh đâu. Người đó và tôi tiếp xúc cực kỳ ít, thậm chí chưa bao giờ nhắn tin, chat chit cho nhau cả. Gọi điện thì quen nhau cả chục năm mà chỉ có 1 lần duy nhất nên tuyệt không có chuyện lửa gần rơm đâu mà lo.”
Một người như thế lại có thể làm em quan tâm đến vậy sao? Thật sự có 1 mối quan hệ như thế?
“Bên cạnh đó, quan hệ của chúng tôi hoàn toàn không thể tiến xa hơn. Cả tôi và cậu ấy…” – Thùy Vân ngập ngừng – “đều trân trọng mối quan hệ này tới mức chỉ biết đứng yên tại chỗ.”
Nhìn thấy ánh mắt thoáng chút xúc động của cô gái này, Lý Cảnh cảm thấy càng đau hơn. Mối quan hệ đó đáng coi trọng đến mức này sao? Thật có 1 thứ quan hệ của nam và nữ không chút tỳ vết như thế?
“Em đừng nói nữa.” – anh nắm chặt lấy tay cô kéo đi.
“Lên cơn nữa hả, anh hai. Tôi chưa coi đồ mà.”
Lý Cảnh sợ sự ghen tuông này sẽ khiến anh mất kiểm soát làm chuyện có lỗi với Thùy Vân, nhìn ánh mắt cô nghĩ đến người đó, anh thật sự cảm thấy rất khó chịu. Đó không phải là ánh mắt của 1 cô gái đang yêu mà là thứ gì đó còn lớn hơn tình yêu. Thứ duy nhất anh có thể làm là nắm chặt bàn tay này, dù thế nào cũng không buông ra.
…
“Này Đạt, hôm qua Thùy Vân có tìm anh đưa 1 bản thảo cho anh.”
“Thì sao?” – Thành Đạt không buồn bỏ cuốn truyện tranh đang đọc trên tay xuống.
“Con bé trình độ bây giờ có thể nói ngang hàng với em đó. Câu chuyện lại mang 1 sắc thái rất riêng. Nếu được anh cũng muốn gửi nó qua Nhật đó.”
“Nếu?”
“Vẫn khuyết điểm cũ. Anh nói con bé khuyết điểm của mình rồi. Chỉ còn chờ con nhóc đó nhận ra thôi.”
Đạt nói không hề do dự – “Chắc chắn cậu ấy sẽ nhận sớm thôi.”
“Sao em tin tưởng thế hả?”
“Bởi vì đó là Nguyễn Thùy Vân mà.” – Thành Đạt quay qua sư phụ mỉm cười vô tư.
“Nghe sặc mùi Bakuman thật đó. Nếu thế 2 đứa sẽ có 1 trận chiến sống còn ở Shueisha nhỉ?” – Tiến Khoa châm chọc.
“Không, dù có nhận ra thì cậu ấy cũng không bao giờ làm việc cho Shueisha được đâu.” – Thành Đạt cầm cuốn truyện tranh lên đọc tiếp hững hờ đáp.
Tiến Khoa nhìn Thành Đạt không giấu được sự kinh ngạc. Cậu học trò lúc nào cũng tỏ ra kỳ quái này thật nhìn thấy 1 số thứ mà không ai nhìn thấy được. Cái này người ta gọi là thiên tài và thằng khùng cách nhau đường kẻ đây mà.
Anh thở dài – “ Em còn hiểu Thùy Vân hơn bản thân con bé nữa.”
Bakuman: bộ truyện tranh viết về nghề họa sĩ truyện tranh của Nhật.