Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 8
Chạng vạng, Mộc Vị Ương vẫn ngồi lỳ ở phòng khách khiến Trần Mặc Nhiễm không thể tin được, cô ta thản nhiên xem nhà của Liễu Hạ Niên như là nhà mình, cởi áo khoác lộ ra chiếc váy bó sát người, đi giày cao gót loay hoay ở nhà bếp, thỉnh thoảng lại đi ra hỏi Liễu Hạ Niên muốn ăn, muốn uống gì.
Liễu Hạ Niên tươi cười không ôn hòa cũng không lãnh đạm, cứ như nước ba mươi bảy độ, không phỏng tay, chỉ âm ấm mà thôi, cô lắc đầu đáp: “Không cần đâu.”
Trần Mặc Nhiễm đi đến sau sô pha, Mộc Vị Ương mới vừa bị cự tuyệt thấy cô ta liền đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn cô.
Trần Mặc Nhiễm nói: “Tôi khát nước.”
Liễu Hạ Niên đứng lên, cầm cái ly rót nước vào đó, đưa cho nàng, độ ấm nước vào khoảng năm mươi độ, rất thích hợp uống vào thời tiết thế này.
Trần Mặc Nhiễm hỏi: “Cơm chiều xong chưa?”
Mộc Vị Ương nói: “Xong rồi. Đang chờ các đại gia dùng bữa đấy.”
Ngồi xuống bàn ăn mới biết nguyên lai nấu ăn giỏi cũng có thể di truyền, chỉ khác biệt là Mộc Vị Ương nữ tính hơn một T anh tuấn như Liễu Hạ Niên mà thôi.
Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm dán chặt vào đồ ăn trên bàn, nước miếng ứa ra. Nhìn thật ngon mắt. Trong lòng nhịn không được thầm cảm tạ ông trời.
Mộc Vị Ương thật giống một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng con người chuyên nghiệp đó nhìn thấy nữ nhân thấy đồ ăn liền ứa nước miếng ra kia liền bắn cho cô ánh nhìn khinh thường.
Mở một chai rượu đỏ, rót đầy một ly cho Trần Mặc Nhiễm, chất lỏng màu đỏ tràn vào chiếc ly chân dài như thác đổ, thiếu chút nữa đã tràn ra ngoài.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy trên mặt mình bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng nói: “Tôi không biết uống rượu.”
Mộc Vị Ương rót rượu cho Liễu Hạ Niên, đợi rượu đầy gần tràn ly, cô mới thu tay lại.
Mộc Vị Ương đập bàn thật mạnh, bát đĩa trên bàn đều bị chấn động vài cái, khi mọi người ai nấy đều nhìn cô, cô mới vừa lòng mở miệng nói: “Hôm nay phải ăn cơm, uống rượu, mọi người nể mặt tôi một chút đi, hôm nay là sinh nhật tôi, các người may mắn lắm đó, có vận khí được chúc mừng sinh nhật tôi, người khác muốn còn không được đâu a.”
Trần Mặc Nhiễm hỏi: “Thật à? Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Được, ít ra cũng biết nói câu này, nhưng tôi nghe mãi chán rồi.” Mộc Vị Ương vung tay lên, cầm ly rượu đổ hết vào miệng, giống như rượu đỏ chỉ là nước trái cây vậy, uống cạn một hơi.
“Cụng ly, sinh nhật vui vẻ.” Liễu Hạ Niên nâng ly, khẽ chạm vào ly của Mộc Vị Ương, uống vài ngụm để lại xuống bàn.
Mộc Vị Ương đập bàn, ngón tay chỉ thẳng vào Liễu Hạ Niên, lớn tiếng quát: “Khốn kiếp, chị đâu thèm nhớ sinh nhật của em.”
“Thật có lỗi.” Liễu Hạ Niên thừa nhận .
“Quả nhiên là vậy, hừ, chị không xem em là em gái, Liễu gia các người chẳng có ai tốt cả, chị lại là con người xấu xa nhất trong số đó.” Mộc Vị Ương nói xong lại đập bàn, khiến mọi thứ trên đó lại rung lên vài cái, tạo nên những tiếng leng keng thật dễ nghe, nhưng nếu mỹ nữ kia không quá khủng bố như thế thì tốt rồi, cái cách cô ta nhìn Liễu Hạ Niên thật giống như muốn giết cô vậy.
Trần Mặc Nhiễm định tránh mặt đi một chút, nàng cảm thấy mình đang nghe thấy những điều cơ mật quốc gia, không biết có bị diệt khẩu hay không nữa.
Liễu Hạ Niên nắm lấy tay nàng không để nàng rời đi, cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: “Phải uống mừng em ấy tới cùng chứ. Nếu đi lúc này chẳng khác nào xem thường em ấy cả.”
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy hai người trước mắt này đều nguy hiểm như nhau, không biết có phải do di truyền hay không, có lẽ thế, nếu không làm sao tính cách hai người này có thể giống nhau thế chứ.
Mộc Vị Ương rót rượu cho mình, nâng ly đổ thẳng vào miệng, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy trong lòng giống như những đồ vật trên bàn lúc nãy vậy, rung rung không ngừng.
Ngón tay Mộc Vị Ương chuyển hướng từ Liễu Hạ Niên đến mặt Trần Mặc Nhiễm, tròng mắt hằn lên những đường đỏ ửng, cô hung tợn nhìn Trần Mặc Nhiễm, đột nhiên lại khóc lớn lên.
Trần Mặc Nhiễm bị biểu hiện bất thình lình của cô ta làm cho luống cuống, bèn nhìn Liễu Hạ Niên cầu cứu.
Liễu Hạ Niên bình tĩnh nói: “Trong bụng của em ấy có một bụng khí, giống như khinh khí cầu vậy, khi có lỗ thủng sẽ xì khí ra.”
Trần Mặc Nhiễm gật gật đầu, sau lại lắc đầu, vươn người lại sát bên tai, thì thầm: “Nhưng đâu có liên quan gì tới tôi đâu.”
“Đôi cẩu nam nữ các người, không, là cẩu nữ nữ, ở chỗ này thân thiết cái gì chứ. Đừng cho là tôi không thấy a.” Mộc Vị Ương uống một hơi cạn ly rượu, nâng ly chỉ vào Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên, lớn tiếng trách cứ.
Trần Mặc Nhiễm lập tức ngồi thẳng người lại, giơ tay lên, nói: “Tôi không có quen chị ấy.”
Liễu Hạ Niên bị nàng chọc cười, tay che miệng, cố gắng che nụ cười lại.
“Tôi nên làm gì bây giờ?” Trần Mặc Nhiễm đáng thương hỏi Liễu Hạ Niên.
“Có thể khiến em ấy nói ra vậy là tốt rồi, không sao đâu.” Liễu Hạ Niên xoa đầu Trần Mặc Nhiễm đáp.
Không ngờ cô ta lèm bèm cũng hơn nửa giờ, kể lể nhân sinh thật dài, thật thê thảm.
Mộc Vị Ương và Trần Mặc Nhiễm chuyển sân sang phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ, sàn được trải một tấm thảm thật dày, cả hai ngồi xếp bằng dưới sàn. Mộc Vị Ương đã uống cạn 4 chai rượu đỏ, khi rót rượu ra tay rung rung khiến rượu chảy ra làm ướt thảm, lưu lại những vệt thật khó coi, Trần Mặc Nhiễm vừa uống bia nhẹ độ, vừa nghe Mộc Vị Ương chửi đổng.
Trần Mặc Nhiễm nghe Mộc Vị Ương kể cũng hiểu được đại khái, đó là một câu chuyện rất bi kịch, loạn luân hơn nữa lại là đồng tính luyến ái, tình yêu đã nảy nở trong một gia đình tràn ngập hơi hướm cách mạng.
Kỳ thật chuyện đó cũng rất đơn giản, năm đó khi cha Liễu Hạ Niên còn trẻ, đã phản bội tổ chức, cùng mẹ của Liễu Hạ Niên là một mỹ nữ trốn ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, nhưng ông ta lại dính dáng tình cảm với một tiểu mỹ nhân, nhưng khi đó hôn nhân một vợ một chồng là chuyện đại sự của quốc gia, cho nên người kia chỉ có thể câm lặng ôm đứa bé trong bụng bỏ đi, hy sinh hạnh phúc của mình. Mà khi đó Liễu Hạ Niên mới 4 tuổi.
Sau khi người phụ nữ đáng kính kia qua đời, con gái bà: Mộc Vị Ương khi đó vẫn còn nhỏ, nhưng lại giống mẹ như đúc, mới đến Bắc Kinh tìm người cha bây giờ đã là một quan viên cao cấp. Khi ấy Mộc Vị Ương mới 6 tuổi, nội tâm rất thuần khiết, Liễu Hạ Niên đã 11 tuổi, tính tình trầm lặng thiện lương. Tỷ muội quen biết nhau trong trường hợp đó, vui buồn lẫn lộn a.
“Khốn kiếp, mẹ của chị ta là một mụ già biến thái, bà ta nói mẹ tôi xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi (ý mẹ Niên là mẹ Ương nói dối việc Ương là con của ba Niên a, nói dối xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi, nhớ đó nhá mấy bạn ), cô nói tôi có thể chịu được không. Tôi mới sáu tuổi a, tối nào cũng ngủ không ngon. Oa oa …” Mộc Vị Ương lau nước mắt nước mũi, lại uống một ngụm rượu tiếp tục nói: “Tối nào tôi ngủ không được thì cuộn tròn người lại ngoài ban công mà khóc, Liễu Hạ Niên đi tới, kéo tay tôi về phòng chị ấy, bảo tôi ngủ trên giường chị ấy đi. Từ đó tôi cứ ngủ ở đó đến khi mười sáu tuổi.”
Trần Mặc Nhiễm cũng lau nước mắt, cảm thấy thương cảm với hoàn cảnh trước mắt.
“Khi đó tôi khờ lắm, người Bắc Kinh rất khinh thường dân nông thôn, khi tôi đi học hay bị một đám lưu manh, tự nhận là những người lãnh đạo quốc gia tương lai, mỗi ngày chỉ biết bắt nạt tôi, túm tóc, vây quanh tôi nói tôi là đứa mồ côi, là tạp chủng, tôi phát hỏa, định vùng lên đánh bọn chúng lại bị Liễu Hạ Niên chặn lại, chị ta lúc ấy rất uy phong, là Tam Giang của trường, cô có biết cái gì gọi là Tam Giang không? Là đại đội trưởng a. Đám kia thấy chị ta, sợ hãi lùi lại. Chị ta nói tôi là em gái của chị ta, chị ta hỏi bọn chúng dựa vào cái gì mà đánh tôi. Ngay lập tức tôi bật khóc tức tưởi. Cô thấy con người tôi có phải rất dễ xúc động hay không? Phải không?” Mộc Vị Ương cầm lấy cánh tay Trần Mặc Nhiễm, trong ánh mắt tràn ngập nước mắt, Trần Mặc Nhiễm nhịn không được gật đầu.
“Mẹ nó, về sau mới biết được, Liễu Hạ Niên cũng là một tên biến thái, chị ta thích con gái. Tôi cho cô biết, chị ta thích con gái, mẹ nó, con gái có cái gì hay chứ, ngay cả cái “cái đó” cũng không có!” Mộc Vị Ương mắng.
Bia trong miệng Trần Mặc Nhiễm phun thẳng ra ngoài, phun ra thật xa, Liễu Hạ Niên lấy khăn giấy, giúp cô lau khô miệng.
Liễu Hạ Niên cũng ngồi xuống, ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc Nhiễm, trong tay cầm một chai bia, uống một ngụm nhỏ.
“Tôi khi đó rất ngốc, rất khờ, không ngờ học tỷ xinh đẹp lớp sơ trung lại hay cùng về nhà học chung với Liễu Hạ Niên, học tỷ rất xinh đẹp, so với chị ta xinh đẹp gấp trăm lần, không, là một vạn lần, chị ta a, chỉ có thể so sánh với tôi thôi.” Mộc Vị Ương vỗ vỗ khuôn ngực đầy đặn nói.
Trần Mặc Nhiễm nhịn không được cũng ưỡn ngực lên, giờ không nên so đo với cô ta ai đẹp hơn ai, nhưng không thể cứ để cô ta hạ nhục thế chứ, nhưng ngẫm lại thôi cũng bỏ đi, người ta là ai, là người mẫu siêu cấp, mình đương nhiên không xinh đẹp bằng cô ta rồi.
“Tôi ở nhà học bài, không biết làm câu kia, đừng hỏi tôi câu đó là câu gì, là cái đề khỉ khô gì đó trong sách Toán, hình như là trong cái lồng đó có bao nhiêu con thỏ, bao nhiêu con gà, hỏi trong lồng có tổng cộng bao nhiêu cái chân, tôi không biết phải giải thế nào, tôi liền chạy lên lầu tìm Liễu Hạ Niên, cô đoán tôi nhìn thấy cái gì?” Mộc Vị Ương nhíu mắt lại, nhưng Trần Mặc Nhiễm đã đoán được câu trả lời.
“Thấy cái gì? Chị ta hôn học tỷ, vuốt ve học tỷ? Chẳng lẽ họ quan hệ với nhau à?” Trần Mặc Nhiễm hưng trí bừng bừng, ánh mắt tỏa sáng.
“Hừ, đúng là sức tưởng tượng phong phú. Chứng minh trong đầu của cô rất dơ bẩn, đúng là nữ nhân dâm đảng.” Mộc Vị Ương khinh thường mắng Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm cúi đầu xoay người lại, nhìn đương sự, hỏi cô: “Khi đó chị đang làm gì?”
Liễu Hạ Niên dựa vào sô pha, bắt chéo chân, tay đặt ở trên đầu gối, đảo chai bia trong tay, lãnh đạm đáp: “Tôi quên rồi.”
“Liễu Hạ Niên cư nhiên làm lễ kết hôn với học tỷ.” Mộc Vị Ương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Kết hôn?”
“Đúng! Cầm thánh kinh, chấp tay lại, tôi nghe thấy Liễu Hạ Niên nói: Tuệ, cậu nguyện ý làm vợ mình không? Đời này, cho dù toàn bộ thế giới đều phản đối, cũng nguyện ý lấy mình, cả đời không hối hận. Tôi thấy học tỷ đỏ mặt, e lệ đáp: Đồng ý. Khi đó rốt cuộc tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chị của tôi là một người đồng tính luyến ái.”
“Sao kì vậy!” Trần Mặc Nhiễm nói: “Cô sao vội khẳng định thế chứ, lỡ đó là đùa thì sao? Không có đâu, cô sai rồi.”
“Khốn kiếp, cô mới sai đó, cô có biết chị ta lên giường với bao nhiêu người phụ nữ rồi không? Còn có thể sai gì chứ, nhìn cô là biết, cô có thể kiếm đàn ông dễ như trở bàn tay, bộ ngực của cô nhét bánh mỳ vào còn lọt, mấy tên dê xồm nhìn chả lẽ không thấy.” Mộc Vị Ương cầm chai rượu đã uống cạn trên tay, mắng Trần Mặc Nhiễm.
“Nhưng khi đó làm sao cô biết chị ta là như thế?”
“Ánh mắt, cô không thấy ánh mắt của chị ta đâu, chăm chú nhìn học tỷ, giống như ngoại trừ học tỷ ra, thì trên thế giới không có gì nữa cả. Chị ta sinh đầu tháng ba a, cô bảo một người sinh đầu tháng ba sẽ thích chơi mấy trò gia đình như con nít thế à?” Mộc Vị Ương nói xong lại bắt đầu khóc rống lên, tóc tai bù xù, vẻ mặt lấm lem, thật giống y chang một bà điên.
Trần Mặc Nhiễm ngây người, nắm tay người bên cạnh nói: “Em gái của chị thích chị sao?.”
Ngón tay Liễu Hạ Niên khẽ rụt lại, đánh nhẹ ót nàng một chút, đáp: “Đầu óc em sao vậy, thứ như vậy cũng có thể nghĩ ra được.”
“Ánh mắt, chị không phát hiện ánh mắt của cô ta nhìn chị giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, khi cô ta nhìn tôi thì lại như muốn giết tôi a.” Trần Mặc Nhiễm nói.
Liễu Hạ Niên nở nụ cười nhẹ. Cô đứng lên, đi lại trước mặt người uống say đến mức lảo đảo sắp té kia, một tay đặt sau bả vai, một tay đặt vào phía sau đầu gối, bế em ấy lên. Liễu Hạ Niên cắn răng ôm chặt lấy em ấy, quay đầu lại nói với Trần Mặc Nhiễm: “Em ngủ trước đi, tôi đưa em ấy về.”
Trần Mặc Nhiễm a một tiếng, nhìn Liễu Hạ Niên ôm Mộc Vị Ương rời đi.