Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 77
Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Mười tháng mang thai, một đứa bé từ một quả trứng thụ tinh nhỏ nhoi phát triển thành một cơ thể đủ điều kiện ra khỏi cơ thể mẹ phải cần khoảng chín tháng.
Nó từ từ lớn lên trong tử cung, cứ như một hạt thóc, sinh trưởng một cách vô hạn.
Cơ thể mẫu thân bị nó chiếm cứ, dinh dưỡng bị nó cướp lấy.
Một cơ thể thon thả đầy nữ tính sẽ trở nên tròn trịa như phụ nữ mang thai, từ một cô gái cũng sẽ thay bằng thân phận một người mẹ.
Bụng Eva càng lúc càng to lên, tới tháng thứ năm đã tròn vo.
Bụng của nàng lớn hơn những người mẹ bình thường khác, vì bên trong có tới hai đứa bé.
Bác sĩ kiểm tra xong nói có tới hai đứa bé rất khỏe mạnh, còn là nam hay nữ thì Mộc Vị Ương không hỏi, nàng muốn giữ lại, đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra thì sẽ biết.
Eva vì mang thai mà hai má bắt đầu phù lên, đôi mắt trở nên mềm mại như nước.
Thường thường sẽ thấy nàng và Mộc Vị Ương hai người nắm tay nhau tản bộ trong tiểu khu, nàng sẽ mỉm cười chào hỏi hàng xóm, hàng xóm sẽ quan tâm hỏi han tiểu hài tử trong bụng nàng, và nàng sẽ trả lời lại một cách ngắn gọn.
Từ khi Mộc Vị Ương cắt tóc ngắn, chỉ qua mấy ngày tóc lại bắt đầu dài ra, nàng bất tri bất giác để mặc nó hơn nửa năm nó lại trở thành tóc dài, nàng buộc mái tóc dài màu đen cao lên đằng sau đầu, trông bộ dáng thật nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ và gọn gàng.
Mộc Vị Ương bây giờ vừa theo học đại học, vừa làm người mẫu kiếm tiền, niềm vui mỗi ngày là được trò chuyện với hai đứa trẻ trong bụng Eva xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, ngày mai sẽ kiếm được bao nhiêu, tài khoản ngân hàng ra sao. Bảo bối a, con cứ an tâm ra đời đi, các mẹ sẽ không để các con đói đâu.
Trần Mặc Nhiễm cũng đang học năm ba, tới cuộc thi cuối kỳ, Trần Mặc Nhiễm đã quyết định xong con đường tương lai của mình, nàng muốn đi thi cao học, về Chiết Giang để thi, muốn từ nơi Bắc Kinh xa xôi trở lại Chiết Giang, hơn nữa sẽ định cư ở đó.
Nàng không thể lưu luyến được nơi xa lạ này, nàng thích phía Nam, ở nơi có bầu không khí ẩm ướt, nơi mà nàng đã quen thuộc.
Liễu Hạ Niên để mặc nàng quyết định, Trần Mặc Nhiễm muốn thi cao học, nàng giơ hai tay hai chân tán thành, nhưng khi Trần Mặc Nhiễm nói sau này muốn về Chiết Giang làm việc, Liễu Hạ Niên cũng không nói gì thêm. Bắc Kinh là nơi Liễu Hạ Niên sinh ra và lớn lên, ở đây sống hai mươi mấy năm, cũng hiểu nơi này không hẳn là dễ sống.
Rốt cục cũng đành chiều ý Trần Mặc Nhiễm.
Công việc ở sở luật sư Bắc Kinh cũng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa bất cứ việc gì ở vụ sở đều phải có ý kiến của Liễu Hạ Niên, nàng liền biết thời biết thế, một mặt nghiêm mặt không để lộ ra điều gì khả nghi, một mặt âm thầm bắt đầu lên kế hoạch chuyển nhà.
Liễu Hạ Niên không phải là người dư tiền đến mức có thể đặt mua được bất cứ căn nhà nào, bây giờ gần như phải lập tức về Chiết Giang nên cũng phải lo lắng rất nhiều.
Thế nhưng cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua ngày qua ngày.
Thấm thoắt cũng đã tới tháng năm, theo tính toán thì ba ngày nữa Eva sẽ sinh, sức khỏe của nàng rất tốt, không phải lo lắng gì cả, chỉ một lòng chuyên tâm sinh hạ đứa nhỏ ra thôi.
Mộc Vị Ương tổ chức một bàn tiệc rượu tại nhà, mời Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm tới.
Trước ngày Eva nhập viện, họ dự định ăn tiệc xong, sau đó Eva sẽ vào bệnh viện chờ sanh, nàng phải ở nơi đó mấy ngày, không được ăn nhiều thức ăn ngon như vậy nữa.
Khi Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên tới thì đã tới giờ cơm chiều, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, lần này Mộc Vị Ương đích thân xuống bếp làm, mà trình độ nấu nướng của nàng hoàn toàn không thua kém Liễu Hạ Niên.
Vì phải bồi dưỡng cho cơ thể Eva, nên toàn bộ thức ăn đều là những món có hàm lượng dinh dưỡng cao.
Liễu Hạ Niên vào bếp giúp Mộc Vị Ương nấu ăn, nàng sợ một mình Mộc Vị Ương sẽ làm không nổi.
Nàng làm rất nhiều đồ ăn, ước chừng có đến hơn mười món.
Chỉ có bốn người ăn, tính luôn hai đứa nhỏ trong bụng EVA thì cũng chỉ có sáu người, nhưng Mộc Vị Ương nhất định phải làm nhiều như vậy, cứ như đang thiết đãi một buổi tiệc mấy chục người vậy.
“Chị đã đặt tên cho hai đứa nhỏ chưa?” Mộc Vị Ương hỏi Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên suy nghĩ hồi lâu, mới nghiêm túc trả lời: “Chị còn chưa biết giới tính của chúng.”
“Vậy không sao, cứ lấy tên nào đó mà nam nữ đều hợp là được rồi. Em nghĩ một là Liễu Bảo Bảo, Liễu Bối Bối, hai là Liễu Nhất, Liễu Nhị, tên vậy sẽ dễ nhớ hơn.” Mộc Vị Ương cười khẽ.
Liễu Hạ Niên cũng mỉm cười, cúi đầu rửa rau, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, liền nhìn Mộc Vị Ương, nàng đang khóc, nước mắt lăn trên gò má không dứt. Mộc Vị Ương cứ như một đứa trẻ, che mặt lại mà khóc, nhưng nước mắt vẫn tràn ra kẽ tay của nàng.
“Khóc cái gì?” Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi.
Mộc Vị Ương đáp: “Ai biết, cứ nghĩ một chút lại muốn khóc, không nhịn được, hôm nay không biết tôi bị làm sao nữa.”
Nói xong, nàng lại tiếp tục khóc, Liễu Hạ Niên không an ủi, ngược lại tiếp tục nấu ăn, bỏ đồ ăn ra chén đĩa.
“Vì sắp làm mẹ sao?” Liễu Hạ Niên hỏi.
“Có lẽ, tối hôm qua em mơ thấy Eva nửa người dưới đều là máu, khiến em sợ đến mức ngủ không được, gọi em ấy dậy hỏi em ấy có sợ không, ngược lại em ấy lại an ủi em.” Mộc Vị Ương quay đầu nhìn bên ngoài nhà bếp, nơi ánh đèn thật sáng, Eva đang đầu tựa đầu với Trần Mặc Nhiễm nói chuyện với nhau.
“Đừng sợ, không sao đâu. Bác sĩ chẳng phải đã cam đoan rồi sao? Eva một trăm phần trăm sẽ thuận sản.” Liễu Hạ Niên trấn an Mộc Vị Ương.
Mộc Vị Ương đột nhiên cười khan, hỏi: “Chị làm sao hiểu được nỗi khổ của em?”
Liễu Hạ Niên gật đầu, đáp: “Chính xác, vì thế niềm hạnh phúc đó một mình em nhận là được rồi.”
Mộc Vị Ương bưng đồ ăn ra ngoài, chuông cửa đột nhiên vang lên, Trần Mặc Nhiễm vội chạy ra mở cửa.
Nhìn từ lỗ mắt mèo ra ngoài trông thấy một đôi vợ chồng già, nam đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt khá quen, đứng ở bên cạnh hắn là một nữ tử thân cao, xinh xắn lanh lợi, đứng cạnh nam nhân nọ trông có vẻ rất mảnh mai.
Trần Mặc Nhiễm nhận ra nam kia nhân kia chính là phụ thân của Liễu Hạ Niên: Liễu Minh, nhiều năm không gặp, không ngờ hắn lại già nhanh như vậy.
Nàng quay đầu về phía Liễu Hạ Niên, quát: “Làm sao bây giờ, ba ba của chị tới kìa!”
Liễu Hạ Niên ngây ra một lúc, sau đó bình tĩnh nhìn Mộc Vị Ương. Mộc Vị Ương nói: “Không sao, là tôi kêu bọn họ tới.”
“Này…”
Mộc Vị Ương cười với Liễu Hạ Niên, nói tiếp: “Chị sợ cái gì, em chỉ nghĩ đồ ăn nhiều quá ăn không hết, nên mới gọi ông ấy đến ăn giúp.”
Thực là thế sao? Liễu Hạ Niên tin mới lạ, Mộc Vị Ương không phải người ngốc, nên viện lý do lấy cớ đó cũng tệ quá.
Nghe Mộc Vị Ương nói như vậy, Trần Mặc Nhiễm cũng yên tâm mở cửa.
Tận đáy lòng Trần Mặc Nhiễm vẫn không yên tâm, nàng đã gặp Liễu Minh một lần, nhưng hình tượng nghiêm khắc của người nọ cứ khắc sâu trong đầu nàng.
Hắn là phụ thân cực kỳ nghiêm khắc lãnh khốc của Liễu Hạ Niên, đồng thời cũng là phụ thân vô cùng tuyệt tình của Mộc Vị Ương, cũng là một tên nam nhân bất trung đối với vợ của mình.
Mà lần duy nhất Trần Mặc Nhiễm gặp hắn cũng được xem là khá mạo hiểm, không hề có một câu đối thoại, đùng một cái lại gặp.
Trông thấy tên nam nhân phương Bắc cường thế này, Trần Mặc Nhiễm vẫn hơi sợ.
Nàng quay đầu lại nhìn Liễu Hạ Niên, ánh mắt Liễu Hạ Niên nhìn lại làm cho nàng an tâm.
Sợ gì chứ. Có Liễu Hạ Niên ở đây mà.
Nàng mở cửa, người ở phía ngoài không còn giống trong tưởng tượng của nàng cứ như một con mãnh thú hoặc một dòng thác lũ nữa, mà chỉ đơn giản là một đôi vợ chồng già bình thường.
Người chồng rất cao và vạm vỡ, là mẫu đàn ông điển hình ở miền Bắc Trung quốc, nhưng động tác lại cứng ngắc, tay không tự chủ được mà run lên.
Thê tử là một người thật xinh đẹp và ôn hòa, đứng cạnh chồng mình trông bà có vẻ nhu thuận.
Liễu Minh gật đầu mỉm cười với Trần Mặc Nhiễm, vẻ mặt tuy nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại rất hòa ái.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy yên tâm, mời họ vào nhà.
“Đứng đó làm gì?” Liễu Minh vừa vào cửa, đã hỏi.
“Nghênh đón ba tới a.” Mộc Vị Ương đáp, nàng dời ghế dựa qua, mời họ ngồi.
“Ngồi xuống đi.” Liễu Minh bảo các nàng ngồi xuống, nhưng ngữ khí vẫn còn hơi hướm mệnh lệnh, có lẽ là quán tính, nét uy nghiêm đó vẫn không bỏ được.
“Bác sĩ có nói khi nào thì sinh không?” Liễu Minh hỏi Mộc Vị Ương.
Mộc Vị Ương tự rót một chén rượu đỏ, nghe vậy, ngẩng đầu đáp: “A, bác sĩ nói là ba ngày sau.”
“Ba ngày sau.” Liễu Minh nhẹ giọng lặp lại.
“Yên tâm, ba còn sống đến ngày đó mà.” Mộc Vị Ương lạnh lùng nói.
Liễu Minh nhìn Eva: “Vậy là tốt.”
Người vợ ngồi cạnh hắn không nói gì cả, ngón tay run rẩy của Liễu Minh chỉ Mộc Vị Ương, hỏi: “Em nhận ra con bé không?”
Bà lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, đáp: “Hình như đã từng gặp, nhưng lại không nhớ gặp ở đâu.”
“Con bé là con gái thứ của chúng ta.” Liễu Minh nói, “Khi sinh con bé em thiếu chút nữa đã khó sanh, nhớ không?”
Liễu Minh đang nói dối, nhưng đó là một câu nói dối đầy thiện ý, ngoại nhân không thể nào biết được.
Bà vẫn lắc đầu, cố nhớ lại quá khứ, nhưng đầu vẫn trống rỗng.
Bà nói: “Em nhất định đã từng làm đau con bé.”
Mộc Vị Ương phun hết thức ăn trong miệng ra, thấp giọng nói một câu: “Muối bỏ nhiều quá, mặn thật.”
“Còn đây là con gái lớn Liễu Hạ Niên.” Ngón tay hắn chỉ Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên dùng ánh mắt phức tạp nhìn mẫu thân của mình, bà nhìn Liễu Hạ Niên, ánh mắt trong suốt chưa từng thấy.
“Em nhớ, con bé là Hạ Niên của em.” Bà đáp.
Liễu Hạ Niên bất động thanh sắc, gắp rau cho Trần Mặc Nhiễm. Trần Mặc Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn lại, nhìn thấy khoé mắt Liễu Hạ Niên ươn ướt.
Liễu Hạ Niên là một nữ nhân kiên cường, cho dù có khóc, cũng khóc thực âm thầm.
Ở dưới bàn, Trần Mặc Nhiễm trộm thò tay qua, đặt trên đùi Liễu Hạ Niên.
Tay Liễu Hạ Niên nắm lại tay Trần Mặc Nhiễm.
Một bữa cơm ăn vô cùng im lặng.
Tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.
“Nghe nói con phải rời khỏi Bắc Kinh.” Liễu Minh hỏi Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên trả lời: “Vâng, đã lên kế hoạch cả rồi, ước chừng là qua sang năm, Nhiễm thi đỗ nghiên cứu sinh chúng con sẽ đi Chiết Giang.”
“Đây là quyết định của con sao?” Ánh mắt nghiêm túc của Liễu Minh không vì ốm đau mà bớt đi mảy may sự lợi hại, hắn nhìn Liễu Hạ Niên, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
Liễu Hạ Niên sắc mặt không thay đổi, đáp: “Vâng. Quyết định của con.”
“Ở Bắc Kinh con đã có tiền đồ, ba vất vả trải đường cho con đi, bây giờ con lại muốn bỏ tất cả để…” Câu nói của Liễu Minh bị vợ mình cắt ngang. Bà dịu giọng nén giận nói: “Minh, các con mất hứng bây giờ, anh đừng nói nữa.”
Liễu Minh không nói gì thêm, hắn yên lặng ăn, ăn rất ít, gắp từng nhúm cơm vào miệng, cố gắng nuốt xuống.
Ăn cơm xong, Liễu Minh dắt tay vợ mình rời đi.
Liễu Hạ Niên và Mộc Vị Ương tiễn họ.
Ở dưới lầu có một chiếc xe cứu thương, nhân viên trong bệnh viện ở dưới chờ họ.
Liễu Hạ Niên nhìn hắn bị người ta đỡ lên xe, hắn ngồi phía sau, sắc mặt lạnh lùng, dáng lưng thật thẳng, mang đậm phong thái quân nhân trong quân đội.
Trước đây Liễu Hạ Niên thích xem ba ba uy phong lẫm lẫm, bây giờ thì tướng quân đã không còn mang thương nữa, và ba ba đã già đi nhiều lắm rồi.
Thời gian trôi đi vừa nhanh mà cũng vừa chậm.
Nhanh vì chỉ dừng chân nghĩ ngợi một chút, người trước mắt tóc đã trắng xoá.
Chậm vì sự già cả đó, đã tiêu phí biết bao nhiêu năm.
Liễu Hạ Niên cúi người xuống, gọi hai người trong xe một tiếng ba ba, mẹ.
Liễu Minh nhìn nàng, nói: “Con phải tự giải quyết cho tốt đi, bây giờ ba còn có sức sắp xếp cho con, sau này ba cũng bất lực.”
“Cám ơn, ba ba.”
“Con thích con gái, ba biết, ba nuôi dạy con cứ như con trai, tận đáy lòng ba luôn xem con như con trai, cho nên ba không trách con sống cùng con bé kia. Ba chỉ sợ Liễu gia sau này không có người nối dõi, và cũng không có ai chăm sóc con, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.”
“Ba…”
“Khụ khụ…”
Liễu Hạ Niên trầm mặc.
Liễu Minh nhẹ nhàng nói tiếp: “Con là niềm tự hào của ba, luôn là vậy.”
Mộc Vị Ương đứng ở cách đó không xa nghe thấy cuộc đối thoại đó, nàng ngẩng đầu nhìn không trung tối đen, không có sao bầu trời đêm trông y hệt một đầm nước tĩnh mịch.
Cảm giác ấm áp là thứ mà Mộc Vị Ương luôn tìm kiếm, nhưng kiếm mãi vẫn không thấy, nhưng nay rốt cục đã hiểu được, sự ấm áp của nàng không có ở đây.
“Ba đợi Mộc Vị Ương không được, chỉ vì ba không biết làm thế nào để đợi, ủy khuất của nó ba biết.” Liễu Minh nhìn vợ ngồi bên cạnh, nói tiếp: “Nhắn với nó, ba cũng cảm thấy tự hào về nó.”
“Cám ơn ba ba.” Liễu Hạ Niên nhẹ giọng nói, nàng không dám hít thở mạnh, không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ thanh âm sẽ để lộ cảm xúc của mình.
“Con muốn đi đâu thì cứ đi đi, nhớ về thắp nén hương cho ba.” Nói xong, cửa kính xe từ từ nâng lên, nhân viên lái xe lái xe rời đi. Liễu Hạ Niên dõi theo bóng dáng chiếc xe, thở dài.
“Về thôi. Ở đây coi chừng trúng gió độc Tây Bắc.” Mộc Vị Ương vỗ vai Liễu Hạ Niên, hai người cùng lên lầu.
“Ba ba nói em là niềm tự hào của ba.” Liễu Hạ Niên nói.
Mộc Vị Ương cười khẽ, đáp: “Người này đến chết mới chịu nói thật, nhưng em đã không còn muốn nghe nữa rồi.”