Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 73
Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Ngày nghỉ đương nhiên có quyền ngủ đến khi không muốn nữa mới phải tỉnh. Nhưng Liễu Hạ Niên lại bị đồng hồ sinh học thôi thúc, đúng giờ đã tỉnh lại.
Cửa sổ đang mở, không cần quạt máy hay máy điều hòa, rèm cửa trắng tinh bị gió thổi tung bay, làm bật ra hình dạng của làn gió. Ánh dương quang trải rộng khắp sàn nhà, chiếu sáng y phục của hai người.
Quả là một buổi sáng yên tĩnh, bên ngoài vọng đến giọng nói của người dân miền quê xa lạ. Một lúc lâu sau, Liễu Hạ Niên mới thanh tỉnh hoàn toàn.
Nơi này không phải Bắc Kinh, mà là Nam Kinh.
Trần Mặc Nhiễm gác một tay và một chân lên người Liễu Hạ Niên, dùng thân thể nàng làm chăn bông, ôm chặt không buông. Trần Mặc Nhiễm đang ngủ say, hít thở phà vào da thịt nơi cần cổ. Liễu Hạ Niên dùng tay vén phần tóc đang tán loạn trước ngực đối phương ra, đẩy chúng về phía sau, để lộ cái lỗ tai trắng hồng.
Ngón tay Liễu Hạ Niên vuốt nhẹ lên vành tai nọ, người trong mơ bị hành động đụng chạm be bé này quấy rầy, rụt cổ về phía sau, nỉ non: “Ghét quá…”
Ha ha. Liễu Hạ Niên khẽ cười, hành động này khiến lồng ngực Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng run lên, làm Trần Mặc Nhiễm giật mình tỉnh giấc, bởi vì đầu của nàng đang đặt ngay trên đó, nên tiếng vang nơi lồng ngực kia lọt vào tai chẳng khác nào địa chấn.
“Chị…. làm gì thế?” Nàng thì thào trong miệng. Cặp mắt vẫn còn lười mở lên, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mơ.
“Thức dậy, làm điểm tâm cho em.” Liễu Hạ Niên hôn lên trán Trần Mặc Nhiễm một cái, sau đó khởi động phần thân trên. Chân vừa chạm đất, cánh tay ngọc ngà của Trần Mặc Nhiễm đã vươn đến kéo người nàng về, nghe đối phương nói: “Em không muốn ăn, ngủ với em đi.”
Liễu Hạ Niên cứ như vậy bị kéo về giường, nằm thẳng, Trần Mặc Nhiễm dùng trọng lượng ngàn cân của nàng đè lên người đối phương, dùng thân thể Liễu Hạ Niên làm tấm đệm.
“Buổi sáng không ăn, không tốt cho sức khỏe.” Liễu Hạ Niên nói.
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, vùi mặt vào chiếc gối đặt lên cạnh. Gối đầu bên trong trộn lẫn đậu xanh, lúc nằm lên sẽ tạo ra âm thanh sột soạt, rất là thú vị, cũng mệt cho nó, phải có trách nhiệm giúp người ta ngủ thật ngon lành.
“Nhiễm…” Liễu Hạ Niên không kiên nhẫn nữa. Không ăn điểm tâm thì không ăn, có thể dùng cách nói của Trần Mặc Nhiễm mà biện minh, đó là không ăn một bữa cũng không chết được.
An tâm nằm thẳng trên giường, nhẹ nhàng hít thở, mí mắt nhắm lại, thản nhiên thừa nhận số phận tấm đệm thịt người cho người yêu.
“Ngủ đến trưa luôn, được không?”
Nghe giọng nói rù rì bên tai của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên đáp: “Đến lúc đó tính sau.”
Vì thế, Liễu Hạ Niên cũng sa ngã theo.
Các nàng ngủ thẳng giấc đến ba giờ chiều. Buổi trưa có tỉnh lại một lần, uống được một ly nước, ăn vài viên kẹo, lại tiếp tục vận động trên giường một hồi, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, lại ôm nhau ngủ bù.
Ba giờ chiều, dưới lầu vang lên giọng hát của một ai đó. Toàn là những bản nhạc xưa, từ “Hoa lài” đến “Đêm Thượng Hải”, kế tiếp là “Một đóa hồng, đóa hồng anh yêu em”. Những bài nhạc xưa ở đất Thượng Hải được vang lên trong một buổi chiều óng ánh dương quang, rất hợp phong cảnh a.
Và tiếng ca đó đã bay vào giấc mộng của hai người.
“Hoa hồng, hoa hồng, anh yêu em…” Tiếng ca cứ vang vọng bên tai, lúc này cả hai mới xác định nó không phải ảo giác trong mơ, mà là âm thanh chân thật.
Cùng với tiếng ca, còn có cả hương vị của cà phê, nói vậy chắc lúc này mọi người đang uống trà chiều.
Điểm tâm, cơm trưa, trà chiều, bữa tối, party, bữa khuya, tất cả mọi người nơi đây dường như đang đắm chìm trong hưởng thụ và nghỉ ngơi mà vượt qua một ngày này.
Nghỉ lễ chọn đến nơi này quả nhiên không sai, nếu như ngày thường mà lựa nơi này để đi du lịch, không bào mòn ý chí của mình mới là lạ.
“Không khí có vẻ sôi động, em muốn xuống dưới xem thử.”
Liễu Hạ Niên còn chưa kịp phản ứng, cô gái nằm trên người nàng một ngày một đêm tên Trần Mặc Nhiễm kia giống như đã được hồi sinh, đột nhiên nhảy lên, không để ý cơ thể lõa lộ của mình đang tắm trong ánh nắng chiều tạo thành cảnh sắc mỹ lệ ra sao, chạy thẳng đến cửa sổ, dùng tấm rèm mỏng che cơ thể lại, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Từ cửa sổ có thể thấy được một góc của phần sân, nhóm người kia hình như đang nhàn nhã ngồi dưới mái che nắng, ăn cái gì đó.
May mà nàng tỉnh dậy kịp lúc, không thì đã bỏ lỡ đồ ngon rồi.
Liễu Hạ Niên bị một loạt động tác nọ làm bụng bị đau, nằm lì trên giường không chịu đứng lên. Trần Mặc Nhiễm vội vàng chạy lại, hối nàng dậy.
Trần Mặc Nhiễm đẩy cơ thể đối phương vài cái, kêu nàng đứng lên. Liễu Hạ Niên vốn đã tỉnh, nhưng lúc này lại nổi lên hứng thú muốn chọc ghẹo người kia, nên không thèm đáp lại.
Trần Mặc Nhiễm bước lên giường, ngồi lên bụng Liễu Hạ Niên, từ cao nhìn xuống, cao giọng nói: “Liễu Hạ Niên, dậy.”
Liễu Hạ Niên đành phải mở mắt, nói: “Không ăn, ngủ tiếp đi.”
“Không được, dậy!” Trần Mặc Nhiễm bỗng nhiên phát hiện câu nói này thật là quen tai. Nàng một lòng một dạ chỉ muốn Liễu Hạ Niên tỉnh dậy, sau đó cùng đối phương xuống nhà dưới thôi mà.
Liễu Hạ Niên bó tay, đáy lòng đã nghĩ đây là sự khác biệt giữa hai người, không phải sao.
“Chị còn không đứng lên, em sẽ thọc lét đó nha.” Bàn tay Trần Mặc Nhiễm đang đặt trên phần ngực lộ ra ngoài của đối phương. Liễu Hạ Niên cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang sẵn sàng tấn công đó, nói: “Em đang dùng bạo lực bức bách tôi hả?”
“Không có, cái này gọi là thuyết phục một cách ôn nhu.” Nói xong, Trần Mặc Nhiễm bắt đầu bắt chước động tác làm mì sợi, nhào nặn bộ ngực của người bên dưới.
Liễu Hạ Niên chỉ nhăn mày lại, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn động tác của người phía trên.
Qua hồi lâu, Trần Mặc Nhiễm đành buông tay, nhụt chí than: “Một tiếng cũng không rên.”
“Tôi nói rồi, do em không đủ kỹ thuật a. Tôi sẽ cho em học hỏi một chút, cái gì gọi là kỹ thuật của T.” Nói xong, Liễu Hạ Niên đột nhiên xuất thủ, ôm chầm lấy thắt lưng Trần Mặc Nhiễm, dùng sức cù lét eo đối phương, náo động một trận, tư thế của hai người đã thay đổi.
Lúc này, Trần Mặc Nhiễm không còn cao cao tại thượng, mà bị Liễu Hạ Niên đặt ở dưới thân. Hai tay của Liễu Hạ Niên đang đặt trước ngực Trần Mặc Nhiễm, náo động vừa rồi còn chưa ngừng lại, hai viên cầu đầy đặn còn bị ảnh hưởng, thoạt nhìn như sóng xô bờ, một tay không thể ôm trọn. Đây là chuyện vừa phiền não lại vừa hạnh phúc.
Trần Mặc Nhiễm bận rộn dùng tay bảo vệ phần ngực, vì lúc này giữa bộ ngực màu mỡ lại có thêm một cái đầu của Liễu Hạ Niên.
Nàng cúi xuống trước ngực Trần Mặc Nhiễm, hai tay tỉ mỉ xoa bóp, còn đầu lưỡi bắt đầu trở nên nghịch ngợm.
Là người chuyên chăm sóc cho bộ ngực của Trần Mặc Nhiễm, nàng sớm đã biết chúng rõ như lòng bàn tay. Cô gái vừa rồi còn kiêu ngạo bây giờ đã hóa thành một bãi nước, chỉ biết khuất phục.
“Đê tiện.” Giọng điệu kháng nghị của Trần Mặc Nhiễm đã trở nên vô lực.
“Nhiễm, bây giờ đi xuống uống trà chiều được chưa?” Đầu lưỡi của Liễu Hạ Niên chạy dọc theo hàm dưới chuyển tới bên tai, đảo một vòng trong đó. Giọng nói ẩm ướt đó không bị cản trở, mà xông thẳng vào não Trần Mặc Nhiễm khiến nàng phải hít sâu một hơi.
“Ừ, nghe lời chị.” Bây giờ, Trần Mặc Nhiễm làm sao còn đủ tỉnh táo quan tâm đến bữa trà chiều nữa. Đôi tay nàng bắt đầu ngao du ở phần lưng trơn bóng của Liễu Hạ Niên.
“Vậy thì rời giường nào, bé yêu.” Liễu Hạ Niên nói xong, bật người đứng dậy. Đôi chân trần đặt lên sàn nhà ấm áp được ánh nắng bao phủ, khom lưng tìm quần áo của mình.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy trọng lượng đang đặt trên người biến mất, thất thần không thôi.
Nàng biết Liễu Hạ Niên làm vậy để đòi lại thể diện. Lần này ân oán gì cũng tính xong. Trần Mặc Nhiễm thất thần lau khô nước bọt còn dính lại trong tai, cảm giác ấm áp truyền từ đầu lưỡi của Liễu Hạ Niên vẫn còn lưu lại, dư vị giống như vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Đến khi phục hồi tinh thần lại, y phục trên người đã được Liễu Hạ Niên hầu hạ mặc vào, đối phương vỗ vỗ hai má nàng, nói: “Bé ngoan, chúng ta xuống thôi.”
Trần Mặc Nhiễm bị Liễu Hạ Niên kéo tay xuống lầu, đến chân cầu thang, hương vị cà phê càng nồng hơn, còn pha lẫn mùi trà sữa và bánh bông lan nữa.
“Buổi chiều tốt lành.” Tiểu Mễ mặc một chiếc tạp dề đáng yêu, chào hỏi hai người.
“Buổi chiều tốt lành.” Trần Mặc Nhiễm cười đáp.
“Điểm tâm các cô chưa ăn phải không?” Tiểu Mễ hỏi.
Bữa sáng a… Trần Mặc Nhiễm đỏ mặt, nhớ tới mà cái bụng lại bắt đầu phản đối rồi.
Ăn mấy miếng chocolate và bánh quy chống đói, còn chia một chút cho Liễu Hạ Niên. Cho dù người kia không thích đồ ngọt lắm, nhưng cũng nể tình mà ăn vài cái.
Khi biết những món đồ ngọt này toàn do một người thoạt nhìn rất “man” như bà chủ làm ra, mọi người quả thực bôi phục không ngớt. Thời này hình như là thời đại T làm chủ a, biết nấu cơm, may quần áo, nuôi con nhỏ không chừng đều do những người bề ngoài phi thường đàn ông như T phụ trách.
Trần Mặc Nhiễm rơi lệ đầy mặt.
Bà chủ có vẻ ngượng ngùng, nói: “Tôi chỉ biết làm mấy thứ lặt vặt thôi, nấu cơm vẫn là do tiểu Mễ làm.”
Tiểu Mễ tự hào giơ hai ngón tay tạo thành chữ V, lấy lại thể diện cho P.
“Bánh nướng ngon không?” Tiểu Mễ khom lưng, hỏi Trần Mặc Nhiễm.
Trong miệng nhét đầy bánh quy, Trần Mặc Nhiễm không tiện mở miệng, chỉ biết dùng cặp mắt rưng rưng và hành động gật đầu lia lịa để biểu đạt bánh ngon lắm mà thôi.
“Cô muốn uống gì không, trà sữa, cà phê, hay trà xanh, hồng trà…” Bà chủ hỏi hai người mới vừa tham gia vào đám đông.
“Trà sữa.” Trần Mặc Nhiễm nhanh chóng trả lời, “Nhiều đường nha.”
“Còn cô?”
“Nước lọc.” Liễu Hạ Niên đáp.
Không bị sự lựa chọn của Liễu Hạ Niên làm khó, bà chủ đưa cho Trần Mặc Nhiễm một ly trà sữa tỏa hương ngọt ngào, được đựng trong một cái ly của Đức khá lớn, đồng thời tặng thêm một ly nước lọc cho Liễu Hạ Niên.
Kèm thêm hai miếng bánh bông lan và một phần bánh quy, đây là toàn bộ đồ ngọt của buổi trà chiều.
Thời gian thưởng thức trà chiều vốn không có hoạt động trọng yếu gì. Có mấy người ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Những người còn lại thì bàn về kế hoạch đi chơi cho những ngày còn lại. Bà chủ và Liễu Hạ Niên nói về những đề tài mà Trần Mặc Nhiễm nghe không hiểu. Vì thế cô gái trẻ bưng cái ly trà sữa đi khắp nơi, hứng thú nhìn ngắm những tấm hình được dán đầy trên tường.
Những ảnh này đều được chụp ở cùng một nơi, chỉ khác nhau về thời điểm chụp và người trong ảnh thôi. Còn có cả những ghi chú khác nhau, được ghi phía dưới. Trương Tam Lý Tứ (ông A bà B) thiên Nam địa Bắc đủ các loại người.
Chợt, nàng thấy một cái tên quen thuộc, Trần Mặc Nhiễm kinh ngạc, gọi Liễu Hạ Niên đến.
“Liễu Hạ Niên, chị đến đây. Chị đoán xem đây là ai nha?”
Liễu Hạ Niên đứng dậy, hỏi: “Ai thế?”
“Mộc Vị Ương!” Trần Mặc Nhiễm chỉ vào nữ nhân trong ảnh, nói.
Tấm ảnh đó đã được chụp từ nhiều năm trước, có thể nhận ra điều đó dựa trên ngày trên ảnh chụp và màu sắc cũ kỹ của nó.
Tấm ảnh đó có vẻ bị chụp hư, do ánh sáng quá độ, cho nên thoạt nhìn như là được chụp trong một ngày dương quang hết sức chói lọi.
Ở bên dưới mái che nắng được bao phủ bởi cây tử đằng, Mộc Vị Ương ngồi trên ghế, đang thưởng thức trà.
Khi đó Mộc Vị Ương có lẽ vẫn còn là học sinh trung học hoặc sơ trung gì đó, nhưng trên cơ thể đã có hương vị của một cô gái thành thục và gương mặt lõi đời.
Nhìn bức ảnh này, Trần Mặc Nhiễm nhíu mày, hỏi Liễu Hạ Niên: “Cô ấy từ nhỏ đã có vẻ mặt này hả?”
“Vẻ mặt gì?”
“Giống như vầy nè, khóe miệng cười tà, ánh mắt luôn nhìn xuống người khác, sắc mặt thoạt nhìn cứ như đang cười nhạt chế giễu.” Trần Mặc Nhiễm cố gắng tạo ra biểu cảm tương tự, nhưng khuôn mặt của nàng vốn rất khả ái nên dĩ nhiên thất bại, thoạt nhìn cứ như là giả mặt quỷ.
Liễu Hạ Niên khẽ cười, dùng tay kéo hai bên khóe miệng của nàng xuống. Sắc mặt biểu cảm đó làm cho gương mặt của cô gái trẻ giống như bị vọp bẻ.
Liễu Hạ Niên nói: “Em ấy từ nhỏ đã trưởng thành sớm.”
“Em biết.” Trần Mặc Nhiễm nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, mình đã nhìn thấy một cô gái cao ngạo gai góc, có lẽ do thói quen phải tự bảo vệ bản thân. Nhưng Mộc Vị Ương bây giờ, hình như rất ít khi lộ ra vẻ mặt đó, hình như từ sau khi có Eva, nụ cười của nàng đã trở nên ôn nhu hơn.
Xuống chút nữa đều là những tấm hình của Mộc Vị Ương, được chụp hàng năm. Mộc Vị Ương mặc cái loại quần áo khác nhau, ngay cả diện mạo cũng thay đổi. Có tấm là hình nàng mặc áo tắm hai mảnh đi một đôi giày cao gót màu vàng đứng trên sân thương, đưa lưng về phía sân thượng, hai chân cách xa nhau, hai tay buông thõng, tạo thành một kiểu pose của nữ vương.
Tiểu Mễ đi đến, nói: “Vị Ương bẩm sinh là người mẫu, đúng không?”
“Ừ.” Trần Mặc Nhiễm gật đầu. Cho dù chỉ dựa vào trình độ giám định và thưởng thức ít ỏi của mình, cũng có thể nhận ra những thế pose của người kia cực kỳ xinh đẹp, cho dù chỉ nhìn qua những tấm hình cũng đủ mở mang tầm nhìn của người xem rồi.
Đúng là yêu tinh. Trong đầu Trần Mặc Nhiễm bật ra một câu khá điển hình.
“Tấm này được chụp năm nay, đúng dịp em ấy và thiên sứ của em ấy cùng đến. Eva lớn lên thực sự đẹp đến không thật, lão Tấn (*) thường quấn quít lấy em ấy muốn em ấy làm người mẫu. Tôi còn nghĩ tên kia thích Vị Ương rồi, chuyên môn bám theo lấy lòng.”
Trần Mặc Nhiễm hình như ngửi thấy mùi chua của giấm. (**)
Trong ảnh chụp, Eva và Mộc Vị Ương nắm tay, mặt đối mặt mà đứng cạnh nhau, giống như một người đang đứng đối diện tấm gương trông thấy hình chiếu của mình.
Dù các nàng có ở trong ảnh chụp cũng vẫn nhìn thẳng vào nhau, người ngoài không thể xâm nhập vào thế giới của hai người được.
“Tôi cũng muốn chụp một tấm với Liễu Hạ Niên, chúng tôi có thể chụp được không?” Trần Mặc Nhiễm nhỏ giọng nói ra yêu cầu nhỏ bé của mình. Tiểu Mễ nhìn bà chủ đang ngồi bên kia, chạy đến nói vài câu. Đối phương lập tức đi vào trong nhà lấy camera. Trần Mặc Nhiễm hưng trí bừng bừng lôi kéo Liễu Hạ Niên ra bên ngoài chụp hình.
“Ở đây đi.” Đầu tiên Trần Mặc Nhiễm chạy ngay đến bên góc tường, đứng vào chỗ, sau đó ngoắc tay gọi Liễu Hạ Niên đến.
Liễu Hạ Niên bước qua, lúc hai người gần nhau, Trần Mặc Nhiễm vươn tay ra. Liễu Hạ Niên nắm lấy tay nàng, đứng bên cạnh, hai người cứ như vậy im lặng chờ đợi.
“Chụp xong rồi, hai cô còn đang làm gì vậy?” Tiểu Mễ vẫy vẫy tấm ảnh vừa được ra lò trong tay, nghi hoặc hỏi hai người đang dựa vào tường, dáng đứng thẳng tắp còn thẳng hơn cả người gỗ.
“Xong rồi sao?” Trần Mặc Nhiễm nghi ngờ, vừa rồi hình như không nghe thấy tiếng nào cả mà.
Ảnh chụp được đưa đến trước mặt rồi, còn bảo chưa xong?
Trong ảnh, Trần Mặc Nhiễm đang vươn tay kéo Liễu Hạ Niên đến gần bên mình, ngoài ra, không cần dùng ngôn ngữ nào để diễn tả nữa.
Qua một lúc sau, Trần Mặc Nhiễm đau lòng nói: “Không thể nào, bàn tay bị phơi nắng đen hết rồi…”
(*): Tên của bà chủ.
(**): Ý bảo bạn tiểu Mễ đang ghen.