Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 71


Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 71

Edit: nusoco
Beta: shaiyao
“Mấy giờ rồi? Liễu Hạ Niên, bây giờ mấy giờ vậy?” Trần Mặc Nhiễm ngủ thẳng một giấc, tự nhiên tỉnh lại, khi mở mắt ra căn phòng đã tối đen, ánh sáng nhạt nhòa trầm lắng chiếu vào phòng từ ngoài cửa sổ, chỉ có thể phác họa hình dáng tổng thể của căn phòng.
Bầu trời bên ngoài đã mất đi ánh sáng rực rỡ ban ngày.
Khuya rồi. Trần Mặc Nhiễm không cần nhìn đồng hồ cũng biết. Mới ngủ có một giấc, tỉnh lại một buổi chiều đã qua đi.
Trong phòng không có máy lạnh, cửa sổ mở toang ra, những làn gió từ bên ngoài thổi vào, mang theo hơi thở đêm tối.
Ở nơi xa lạ này việc đầu tiên nàng nghĩ là tìm Liễu Hạ Niên, ngồi dậy, nhìn quanh tứ phía. Máy tính trên bàn vẫn còn sáng đèn, mà chủ của nó lại không ngồi trước màn hình. Chăm chú nghe ngóng một chút, rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói của Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên đang nói chuyện điện thoại, hình như là với Mộc Vị Ương, đang kể về tình hình ở đây.
“Cám ơn em, cô bé rất thích nơi này. Đúng vậy, bây giờ Nhiễm còn đang ngủ, đợi lát nữa đến giờ ăn, chị sẽ chú ý điểm ấy…” Liễu Hạ Niên dựa vào lan can trên sân thượng, nói chuyện với người trong điện thoại.
Âm thanh của nàng đã được giảm xuống nhỏ nhất có thể, sợ sẽ quấy rầy người đang ngủ say bên trong, thỉnh thoảng còn khẽ cười, chứng minh nàng đang rất vui vẻ.
Lúc nghe Trần Mặc Nhiễm gọi mình, nàng xoay người lại, dựa lưng vào lan can, thấy Trần Mặc Nhiễm đang bước xuống khỏi giường.
Trần Mặc Nhiễm mặc một chiếc áo sơmi tay ngắn, cái áo chỉ che khuất phần đùi trên, khi bước đi quần lót màu đen như ẩn như hiện trước mắt.
Liễu Hạ Niên bất động thanh sắc nhìn nàng, Trần Mặc Nhiễm đi chân trần hướng về phía trước.
Gió đêm như có như không lướt qua, thổi ào ào bên tai.
“Nè, Liễu Hạ Niên, chị bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi hả?” Giọng nói trong điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Liễu Hạ Niên. Nàng cười với Trần Mặc Nhiễm, nói với Mộc Vị Ương phía bên kia đầu dây: “Em ấy tỉnh rồi, chị cúp máy đây.”
Tiếp theo, tín hiệu bị cắt đứt. Liễu Hạ Niên buông di động trong tay ra, Trần Mặc Nhiễm chạy tới trước mặt, ôm lấy nàng.
“Ngủ dậy thoải mái không?” Liễu Hạ Niên hỏi.
“Thoải mái lắm. Tỉnh lại tinh lực mười phần.” Trần Mặc Nhiễm cảm thán, ôm lấy thắt lưng của đối phương, chen vào giữa hai chân đang dang rộng ra của Liễu Hạ Niên.
“Dáng pose này của chị thật phong cách nha.” Trần Mặc Nhiễm khen ngợi.
Làn da trên vai Liễu Hạ Niên được ánh nắng ngày hè chiếu rọi tạo ra màu sắc khỏe mạnh, phần lưng để lộ ra ngoài, khiến Trần Mặc Nhiễm rất muốn cắn một cái. Nghĩ gì làm đó, nàng há miệng cắn một phát, răng nanh còn đâm vào da thịt bên trong.
Au! Liễu Hạ Niên hít sâu một hơi. Cô bé này là chó con đầu thai sao? Dùng sức cắn mạnh như vậy.

Biết mình cắn quá mạnh, nhìn thấy cả dấu răng, thủ phạm biết nó nhất thời khó mà biến mất. Trần Mặc Nhiễm đền bù bằng cách vươn lưỡi liếm vài cái.
“Mồ hôi mặn chát. Chị đi tắm đi.” Trần Mặc Nhiễm chậc lưỡi.
Liễu Hạ Niên chỉ còn biết cười.
“Nè, sắp đến giờ cơm rồi đó.” Dưới lầu có người báo giờ cơm chiều sắp đến.
“Đã biết.” Liễu Hạ Niên hô to với người bên dưới.
“Đây là văn hóa ở đây hả? Lạ lùng đấy nhưng cũng rất thú vị.” Trần Mặc Nhiễm cũng ngoái cổ nhìn xuống. Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc chiếc áo sơmi đen, tuy trang phục của nàng trung tính, thế nhưng giọng nói dù có trầm cách mấy cũng nghe ra được là giọng con gái.
“Tắm một cái rồi xuống ăn cơm, tôi có làm đùi gà, cho em gặm thoải mái, chó con đầu thai à.” Liễu Hạ Niên nhéo má Trần Mặc Nhiễm, sau đó cắn một cái thật lớn.
Ai là chó con đầu thai chứ? Trần Mặc Nhiễm căm giận nghĩ thầm.
Đang ở trong bồn tự tắm rửa, bỗng dưng Trần Mặc Nhiễm nửa đường chạy vào, cởi quần áo nhảy vào bồn, chen chúc trong đó với Liễu Hạ Niên, quấy rối hưng trí tắm rửa của nàng.
Thì ra Trần Mặc Nhiễm muốn học mỹ nhân thời xưa, tung hoa vào nước, sau đó vươn cặp đùi, dùng tư thế chọc người mơ mộng, vươn tay vuốt ve lên trên. Nhưng cuối cùng lại bị đôi tay của Liễu Hạ Niên thay nàng sờ tới sờ lui vài lần, thiếu chút nữa đã làm cả hai nổi lên đại hỏa.
Tắm rửa xong, người thơm ngào ngạt, Trần Mặc Nhiễm đổi một chiếc áo thun cotton và cái quần rộng thùng thình, y phục tương tự với Liễu Hạ Niên, cùng nhau đi xuống lầu.
Bên dưới, mọi người đang dùng cơm.
Bàn ăn được đặt dưới mái che nắng, mấy cái bàn được gắn vào với nhau, trên mặt trải khăn, phía trên bày biện đồ ăn và bia rượu rất ngăn nắp.
Liễu Hạ Niên ngồi xuống ở góc xa nhất, nơi đó đã đặt sẵn vài món, đều do Liễu Hạ Niên tự tay làm.
Rượu bia vừa được vớt lên từ dưới giếng vẫn còn đọng lại bọt nước, những người đang ngồi trên bàn không đợi nổi đã bắt đầu động đũa.
Những người tới nơi này đa phần đều không quen biết nhau. Ai nấy cũng còn khá trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, mà hình như lớn tuổi nhất ở đây lại chính là người ngoại hình thoạt nhìn trẻ nhất: tiểu Mễ. Lúc cô giới thiệu với mọi người mình đã tốt nghiệp đại học và đi làm khá lâu, vẻ mặt tất cả cũng y như Trần Mặc Nhiễm lúc vừa mới biết tin này.
Tiểu Mễ trước đây là quản lý ở một công ty, chỗ đó là một xí nghiệp nổi tiếng, làm được khoảng 3 năm do không chịu nổi sự nhàm chán ngày nào cũng giống ngày nào, nên cô từ chức ở nhà nghỉ ngơi, cơ duyên xảo hợp cùng bà chủ ở đây mở dịch vụ dân túc.
Những người khác đều là từ nhiều nơi tụ tập về, từ xa lạ, ở trên bàn cơm gặp gỡ trò chuyện vài câu đã quen nhau.
Bà chủ, cũng là người yêu của tiểu Mễ, là người địa phương, căn nhà này là nhà của cô ấy. Trước đây cô ấy là một người thiết kế trang phục, cho nên quen biết với Mộc Vị Ương. Vì Liễu Hạ Niên là tỷ tỷ của Mộc Vị Ương, cho nên cô cũng khách khí với nàng hơn một chút.
Mọi người hàn huyên xong, sau đó mới bắt đầu nâng đũa. Liễu Hạ Niên rót bia đầy vào cái ly đặt trước mặt mình, nhưng chỉ đổ cho Trần Mặc Nhiễm chút xíu, cô gái trẻ không vui kháng nghị, muốn giật lấy cái ly kia. Liễu Hạ Niên vội nói: “Em không uống rượu được, uống nước ngọt thôi.”

“Chỉ có chút xíu…” Trần Mặc Nhiễm yếu ớt kháng cự.
“Đây là rượu nho chúng tôi ủ, nồng độ không cao, cô có thể xem nó là nước giải khát cũng được.” Vẫn là bà chủ lễ phép, đổ một ly rượu nho cho Trần Mặc Nhiễm. Vì cô tự tay ủ, nên phương pháp không hắn đúng chuẩn mực lắm, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn của rượu nho mà so sánh được, tối đa chỉ được xem là nước trái cây pha rượu nhẹ thôi.
“Ngày mai du khách đến tham quan chắc chắn rất nhiều, các cô mà đi sẽ phải chen lấn dữ lắm, tôi đề nghị hai ngày nữa hai người hãy đi chơi.” Bà chủ nói với Liễu Hạ Niên.
Trần Mặc Nhiễm đang cầm ly rượu uống từng ngụm nhỏ vào miệng, mùi vị vừa chua vừa ngọt dễ dàng tạo cho nàng cảm giác ngon miệng. Nghe bà chủ đề nghị, Trần Mặc Nhiễm liền nhìn Liễu Hạ Niên, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của nàng.
“Cám ơn.” Liễu Hạ Niên nâng cốc, chạm ly với nàng.
“Hai ngày này chúng tôi ở đây làm gì bây giờ?” Trần Mặc Nhiễm hỏi.
Bà chủ đáp: “Mọi người ở đây sẽ chơi cùng các cô.”
Vừa nói xong, những người ngồi chung bàn chỉ vài phút trước đây đều là người xa lạ đã giơ ly rượu lên, hướng về phía Trần Mặc Nhiễm, ngầm đồng ý đề nghị vừa rồi của bà chủ.
Nồng độ của rượu nho không cao, nhưng Trần Mặc Nhiễm uống vào gương mặt lại đỏ ửng, khiến gò má chuyển màu hồng nhạt. Tiểu Mễ chọc da mặt của nàng mỏng quá, Trần Mặc Nhiễm cãi lại nói mình rất ít khi đụng đến rượu.
Tiểu Mễ uống rượu nồng độ rất mạnh, loại thức uống mà Trần Mặc Nhiễm uống căn bản không thể so sánh, thế nhưng cô lại không hề có chút men say nào.
“Lúc trước phải xã giao, không tránh được phải uống rượu, nên luyện ra được dạ dày bằng thép.” Tiểu Mễ cười nói.
Trần Mặc Nhiễm bỗng nhiên nhận xét: “Công việc nghe có vẻ rất kinh khủng.”
“Lúc đó tôi không nghĩ như thế, bây giờ đã quen những ngày an nhàn như vậy rồi, trở lại công việc trước đây tôi cũng chịu không nổi. Em thì sao, tốt nghiệp đại học xong định làm gì?” Tiểu Mễ hỏi.
“Tôi muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh.” (*) Trần Mặc Nhiễm trả lời.
“Học ở đâu?”
“Còn chưa nghĩ đến, nếu có thể, chắc là lưu lại trường học hiện giờ.”
“Vậy thì cả đời sẽ không thể rời khỏi trường không phải sao?”
“Tôi sợ thế giới bên ngoài lắm.” Trần Mặc Nhiễm cũng hiểu được suy nghĩ của mình rất tiêu cực, nghĩ bản thân không thích hợp xã hội này đã muốn tránh né. Liễu Hạ Niên từng nói muốn nàng mau chóng trưởng thành, phải dựa vào bản thân mình tự lập trong tương lai. Bây giờ tuy mình còn trẻ, nhưng hai năm sau không biết suy nghĩ còn giống bây giờ hay không.
“Làm sinh viên đương nhiên tốt nhất, được bao bọc trong một tầng bảo vệ, không cần tiếp xúc xã hội. Tôi cũng muốn trẻ lại vài tuổi, tiếp tục trở về thời sinh viên đại học.”

Không biết là chuyện gì đã khơi gợi sự đa cảm của tiểu Mễ, nàng nghe tiểu Mễ kể lại kinh nghiệm từng trải của bản thân sau khi ra xã hội, bất tri bất giác đã uống sạch một bình rượu nho.
Đến lúc Liễu Hạ Niên phát hiện ra, hai bên tai của nàng đã đỏ bừng.
“Em uống bao nhiêu thế?” Liễu Hạ Niên ghé gần bên tai, hỏi nàng.
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, giọng điệu lơ mơ: “Em cũng không biết nữa, hương vị ngòn ngọt, cho nên cứ uống.”
“Không có gì, chẳng sao đâu. Cô cũng uống thêm đi.” Liễu Hạ Niên lập tức bị một ly rượu do một ai đó đưa đến bên mép chặn lại.
Uống rồi lại uống, sự chiêu đãi quá mức nhiệt tình, Liễu Hạ Niên thoái thác không được.
Cuối cùng, Trần Mặc Nhiễm không ăn nổi nữa, thức ăn Liễu Hạ Niên cực nhọc vất vả làm ra đều bị những người cùng bàn cướp hết. Bọn họ thậm chí còn nghĩ những món này là do một người thoạt nhìn khá dịu dàng như Trần Mặc Nhiễm làm ra, trắng trợn ca ngợi nàng đảm đang.
Ở đây có đến mười mấy người đều là người thành phố, trong đó phái nữ cũng toàn thuộc loại nữ cường nhân.
Trần Mặc Nhiễm hơi say nên rất thoải mái, thậm chí còn cùng bọn họ nói đùa, vùi đầu vào lòng Liễu Hạ Niên, làm nũng: “Xem đi, mọi người đều khen chị làm ăn có lời nha.”
Liễu Hạ Niên bắt buộc phải tặng toàn bộ công lao và thành tích cho nàng. Để nàng hưởng thụ hư vinh được người người ca ngợi.
“Biết làm cơm, giặt quần áo, quét nhà dọn vệ sinh, thu xếp việc nhà, còn có thể chăm sóc người khác, tôi cứ cho là nữ nhân như thế đã tuyệt chủng hết rồi, tiểu muội muội, em lấy anh đi.” Một thanh niên khá lớn tuổi ngồi kế bên Liễu Hạ Niên, nhanh miệng thổ lộ tình yêu với cô gái trẻ trong truyền thuyết vừa hiền lành vừa khả ái không gì sánh bằng này.
Trên mặt Trần Mặc Nhiễm dâng lên một luồng khí nóng, may mà do ảnh hưởng của rượu khiến mặt nàng đã đỏ sẵn, cho nên thêm một lớp nữa cũng chẳng biến hóa là bao.
Vậy mà nữ nhân chân chính trong truyền thuyết hiền huệ tuyệt chủng kia lại không lên tiếng giải vây một câu, nàng chỉ cười cười thưởng thức bộ dáng ngượng ngùng của Trần Mặc Nhiễm.
Sau khi ăn xong, còn có rất nhiều hoạt động đang chờ mọi người.
Bà chủ đã bố trí, mọi người trước tiên ra ngoài đi dạo một vòng, ở phía sau hẻm nghỉ ngơi phe phẩy quạt hương bồ, đợi dạ dày tiêu hóa xong đống đồ ăn kia, quay lại đây sẽ có vũ hội.
Bọn họ vốn định ở lại phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, nhưng cuối cùng lại bị bà chủ đuổi đi, những người nhiệt tình quá thì lại không thể địch lại vị bà chủ giống như đại tỷ, hai tay chống nạnh, thét to một tiếng: “Cút ra ngoài cho tôi” kia. Vì vậy đành phải nghe lời bỏ của chạy lấy người.
Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm cũng cùng chung số phận.
Từ ngoài cửa nhìn vào bên trong, hình ảnh hai nữ nhân cùng nhau phân công dọn dẹp bát đũa tỏa ra cảm giác thật ấm áp.
“Liễu Hạ Niên!” Trần Mặc Nhiễm kéo tay Liễu Hạ Niên lắc tới lắc lui. Hai tay cầm chặt tay đối phương đong đưa thật cao, đây là hành động chỉ có con nít mới thích làm.
“Em làm gì đó?” Liễu Hạ Niên hỏi.
“Không, tự nhiên muốn gọi tên chị.” Trần Mặc Nhiễm cười hì hì nói, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngốc nghếch, xem ra đã say rồi.
Lúc say Trần Mặc Nhiễm thành thật nhất, hơn nữa lại thốt ra rất nhiều lời vô ích, lảm nhảm lẩm bẩm, mọi lời tận đáy lòng đều phun ra.
“Liễu Hạ Niên ~” đi được vài bước, Trần Mặc Nhiễm lại gọi thêm một lần. Từ cuối còn được nàng kéo dài, khiến cho tim người đối diện run rẩy.
“Đây.” Liễu Hạ Niên trả lời.

“Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên…” Trần Mặc Nhiễm gọi vài lần, Liễu Hạ Niên vẫn nghiêm túc trả lời.
Trò này Trần Mặc Nhiễm đùa mãi không chán, nàng dường như chiếm được lạc thú, cười không ngừng.
Ngốc thật, thế nhưng dù có thế nào cũng rất khả ái. Liễu Hạ Niên thầm nghĩ.
Trần Mặc Nhiễm nhảy lên tảng đá bên cạnh, dang rộng hai tay, ở nơi có bề rộng thật hẹp đó mà chơi trò thăng bằng, một hồi lại nhảy xuống đất, sau đó lại nhảy lên, giống một con bọ chét, nói chung không ngồi yên được lấy một giây.
Liễu Hạ Niên đút tay vào túi quần, lững thững theo sau nàng.
“Chúng ta tới đây là để hẹn hò mà.” Trần Mặc Nhiễm bỗng nhiên dừng chân, dựa vào góc tường, không làm loạn nữa. Liễu Hạ Niên còn nghĩ nàng có lời gì muốn nói, không ngờ chỉ một câu như vậy.
“Tôi biết.” Liễu Hạ Niên cúi đầu, trả lời, ngón tay Trần Mặc Nhiễm nắm lấy góc áo của nàng, không biết có phải cô bé muốn xé rách áo mình ra mới vừa lòng không nữa.
“Vậy…” Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên cao, nhấp nháy đôi mắt.
Liễu Hạ Niên nhìn tứ phía, lúc này mọi người đều đang ăn cơm tối, hoặc là ở trước màn hình xem TV. Con đường nhỏ này không có bao nhiêu người qua lại, thỉnh thoảng mới bắt gặp mèo con hoặc cún con tiu nghỉu chạy qua, nàng nghĩ ở đây có làm chút gì đó chắc cũng chẳng ai để ý đâu.
Một giây tiếp theo, nàng bị người đối diện kéo lại gần, còn chưa đứng vững, cổ áo đã bị người nào đó dùng sức kéo xuống, được đôi môi của Trần Mặc Nhiễm nghênh đón. Môi chạm môi là mềm mại đụng mềm mại, nhưng nếu thêm hàm răng vào, thì đó là…
“Đau quá.”
“Tiểu cô nương.” Liễu Hạ Niên nâng mặt nàng lên, cố định lại, tìm một vị trí thích hợp, mới tiếp tục xuống tay.
Hương vị trong khoang miệng của Trần Mặc Nhiễm vừa chua vừa ngọt, xen lẫn một chút hương rượu, rất thích hợp để giải khát.
Sau khi hai người tách ra, giữa bốn cánh môi tạo ra một sợi tơ triền miên, sau đó bị đứt. Trần Mặc Nhiễm lau đi mùi vị còn vươn lại bên khóe môi, hỏi: “Chị ghét em ấu trĩ lắm phải không?”
“Tôi thích sự ngây thơ của em.” Liễu Hạ Niên biết lúc nào nên nói lời thật lòng mới có hiệu quả.
“Chị ngoan lắm.” Khóe miệng Trần Mặc Nhiễm co rúm lại, vẻ mặt không biết là nên tỏ ra tức giận hay cảm ơn.
Liễu Hạ Niên thừa nhận Trần Mặc Nhiễm là người ấu trĩ, nhưng vẫn dùng lời dụ ngọt đưa nàng lên tận mây xanh.
“Tôi muốn có thưởng.” Lần thứ hai Liễu Hạ Niên ghé lại gần, đè nàng lên tường, tặng cho người kia một nụ hôn thực sự.
“Ô… có người…” Trần Mặc Nhiễm thấy có người đi qua, cặp môi bị chặn lại phát ra âm thanh ấp a ấp úng. Liễu Hạ Niên nghe thấy nhưng không thèm để ý.
“A! Xin lỗi!” Kết quả lại hại người qua đường kia bỏ chạy.
“Này, vừa nãy bị người ta nhìn thấy hết rồi đó?” Trần Mặc Nhiễm oán giận mắng.
“Đây cũng là một phần của hẹn hò mà.” Liễu Hạ Niên dùng lời của Trần Mặc Nhiễm trả lại cho nàng.
(*): Nghiên cứu sinh: là cách gọi những người đang theo học những khóa trình nghiên cứu khoa học mà kết quả cuối cùng là luận án tiến sĩ được bảo vệ thành công ở cấp nhà nước (theo nguồn Wiki).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.