Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 65
Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Mộc Vị Ương đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng hai người dần xa xa, hai chiếc bóng cùng sải bước cạnh nhau dưới ánh đèn đường được kéo dài ra thật dài.
Con đường phía trước thật tối tăm, nhưng nếu có người đồng hành thì bạn sẽ có thêm dũng khí để tiếp tục, bản thân Mộc Vị Ương đã từng cô đơn dừng chân ở con đường đó rất nhiều năm, mãi chờ đợi người đó đến với mình, thế nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn cầm tay người khác.
Giấc mộng khi kết thúc lại là cơ hội cho một khởi đầu mới, bằng không Mộc Vị Ương vĩnh viễn chỉ là một kẻ sống trong mong chờ thôi.
Mộc Vị Ương thở dài, vuốt ve ly sữa trên tay, dùng lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ đã hạ xuống độ ấm thích hợp.
Nàng xoay người đi đến bên giường, người trong chăn đã cuộn người ngủ say từ lúc nào, từ khi bắt đầu mang thai thì Eva đã có thói quen cuộn người ngủ, bác sỹ nói đây là phản xạ tự nhiên để bảo vệ con của người mẹ.
Mái tóc Eva đã ba năm không cắt, trước đây vì phải chụp quảng cáo châu báu nên phải nuôi dài, sau này là vì Mộc Vị Ương nghĩ Eva để tóc dài sẽ đẹp hơn.
Huống chi, nàng căn bản không cần cắt tóc.
Mộc Vị Ương sẽ gội đầu, sẽ chải tóc cho nàng, nàng chỉ cần nuôi dưỡng một mái tóc xinh đẹp như hải tảo (*) để Mộc Vị Ương ngắm là được rồi.
Mộc Vị Ương nghĩ, có lẽ Eva là một con búp bê được làm riêng cho mình, dùng chiếc xương sườn (**) của mình làm thành .
Được sinh ra để cho mình yêu thương.
Bàn tay được hâm nóng bởi ly sữa khẽ vỗ nhẹ lên trán Eva, nhiệt độ làm trán nàng nóng lên, Eva đang nửa tỉnh nửa mơ bị đánh thức, đôi mi khẽ lay động.
“Dậy nào, uống sữa xong ngủ tiếp.” Mộc Vị Ương nhỏ giọng nói với Eva, nàng lắc đầu, vùi mặt vào trong gối đầu, nàng không thích sữa, Mộc Vị Ương biết, nàng rất giống mình khi còn bé, không thích uống sữa, cũng không thích bị ai ép uống. Nhưng Eva cần dinh dưỡng, trước kia nàng đã bị đói đến ngất xỉu một lần rồi, còn phải đưa vào bệnh viện, làm cho Mộc Vị Ương hết hồn. Mộc Vị Ương nghĩ cơ thể Eva gầy gò phát triển không tốt, cứ như đất khô cằn cỗi, thực vật ở nơi như thế rất khó sinh trưởng, nàng phải chăm chỉ cần cù tưới nước bón phân, khiến cho mảnh đất ấy trở nên phì nhiêu không gì sánh bằng mới được.
Eva giống như một đứa bé mà Mộc Vị Ương phải làm tròn vai trò của một người mẹ tốt, bàn tay nàng vuốt ve sống lưng Eva, từ từ chuyển sang phần bụng. Bàn tay còn nóng, cứ như một tia nắng ấm áp, di chuyển trên thân thể Eva, khiến nàng cảm thấy thật thoải mái, gương mặt ngẩng lên khỏi gối.
Bàn tay Mộc Vị Ương để trên bụng nàng, phần bụng mềm mại vẫn bằng phẳng, theo từng hơi thở của Eva mà nhấp nhô lên xuống, nghĩ đến nơi đó đang tồn tại một sinh mệnh bé nhỏ, đang hô hấp không khí của thế giới này, Mộc Vị Ương thật muốn bật khóc, xem đi đứa trẻ này thật may mắn, được mẹ thương yêu hết mực.
“Đứa bé cần dinh dưỡng, Eva của chị, em nên vì con mà chịu khó bồi bổ, nó mới có thể khỏe mạnh phát triển được.” Mộc Vị Ương nói.
Trong đôi mắt Eva có một chút suy tư chợt lóe qua, sau một lúc, dưới sự giám sát của Mộc Vị Ương, nàng cầm lấy ly sữa, hí mắt ra giống một chú mèo con, nuốt từng ngụm từng ngụm xuống cổ họng, dòng sữa trắng chảy qua đôi môi nàng. Vì không thích mà cặp lông mày nàng nhíu lại, trông thật đáng yêu, thật giống một bông hoa bồ công anh nở rộ dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng lay động. Mộc Vị Ương vừa nhìn đã cảm thấy đáy lòng mình xuất hiện một cảm giác thật khó tả.
Eva uống sữa xong, trong ly chỉ còn sót lại một ít, Mộc Vị Ương nhận lấy cái ly, uống sạch phần còn lại. Độ ấm của sữa vẫn duy trì ở nhiệt độ thích hợp nhất, uống vào cảm thấy vô cùng thoải mái, dịch thể nhuận hoạt như tơ lướt qua cổ họng, đi vào cơ thể khiến cho cả người ấm lên.
Khóe miệng Eva còn dư lại một chút màu trắng của sữa, Mộc Vị Ương cúi xuống, hôn lên khóe miệng còn dính sữa đó.
Eva nhắm mắt, đón lấy nụ hôn của nàng, từng chút từng chút, từ môi, đến đầu lưỡi, đến khuôn mặt, cặp mắt, lỗ tai, mũi. Mộc Vị Ương dùng đôi môi của mình để cảm thụ từng tấc da thịt trên người Eva, mỗi một bộ phận, ở nơi đó tìm kiếm hương vị thần bí của riêng mình.
Khi Mộc Vị Ương đưa tay cởi nút áo Eva thì đột nhiên trở nên do dự, tay nàng dừng ở chỗ đó, giống như cuốn phim đang chiếu được phân nửa, trên màn hình trắng đen, hắt ánh sáng trên màn chiếu.
Chiếc nút gỗ trên quần ngủ cotton, giống một đóa hoa tinh xảo, là chốt mở cơ thể Eva, Mộc Vị Ương không dám tiếp tục, vì nàng biết, khi tháo xuống chiếc nút này, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi.
Thân thể của nàng và Eva, dựa sát vào nhau, rất thân mật, giống như nước đường muốn hòa tan quấn quít lấy nhau.
Nàng và Eva, vẫn luôn duy trì mối quan hệ bình thường, nàng tin vào tình yêu dựa trên tinh thần sẽ dài lâu hơn so với tình yêu chỉ dựa vào thân xác, nàng cự tuyệt hai bên chạm vào thân thể của nhau, sẽ làm nàng nhớ tới cảm giác buồn nôn khi bị người khác ve vãn.
Eva vô dục vô cầu, nói đúng hơn, có lẽ nàng còn không hiểu dục vọng là cái gì, Mộc Vị Ương cũng không rõ, kiến thức nửa vời, càng khiến nàng hoang mang hơn.
Hiện tại, dưới ánh đèn mờ ảo, vây lấy không gian xung quanh, hít thở lấy bầu không khí nhàn nhạt hương hoa, khiến dục vọng nảy sinh từng chút. Có lẽ là bản năng, Mộc Vị Ương nghĩ cảm giác này sẽ rất tốt đẹp, hiện tại nàng muốn hôn lên từng tấc da thịt của Eva, không buông tha bất kỳ chỗ nào, nhẹ nhàng lưu lại từng nụ hôn vô hình, rồi sẽ hôn khắp thân thể Eva, trên người nàng nhất định sẽ lưu lại mùi hương của mình.
Suy nghĩ này khiến nàng có sự hưng phấn chưa từng có.
“Eva?” Mộc Vị Ương gọi tên Eva, khuôn mặt Eva nhích gần lại, mí mắt buông xuống, có ý chờ mong.
“Eva nói em yêu chị, nói em sẽ không bỏ rơi chị, nói Mộc Vị Ương là chủ nhân của em, nói em cả đời này phải theo chị.” Mộc Vị Ương thỏ thẻ bên tai Eva.
Eva nói: “Em yêu chị, sẽ không bỏ chị mà đi, Mộc Vị Ương là chủ nhân của em, em yêu chị. Em yêu chị…”
Eva lặp đi lặp lại câu em yêu chị, một câu nói nghe ngọt đến tận trong lòng.
Tình yêu là thứ Mộc Vị Ương vẫn muốn có, ai lại không cần tình yêu chứ, chỉ là có một vài người keo kiệt không chịu cho đi, không may Mộc Vị Ương thường gặp những người như vậy, không biết có phải do mạng của nàng bất hạnh hay không.
Bây giờ, Eva đang dâng toàn bộ mình cho nàng.
Mừng như điên, thỏa mãn.
Ngón tay xinh đẹp của Mộc Vị Ương cởi móc khóa ra, bước đầu tiên, nàng đã bước qua nó.
Eva dán lấy thân thể của nàng, hai người giống như hợp thành nhất thể.
Mộc Vị Ương hôn lướt qua đôi xương đòn gánh xinh đẹp, hai ngọn núi mỹ lệ trước ngực và nụ hoa nở rộ ở trên mặt tuyết kia, Eva đang bắt đầu trưởng thành lần thứ hai, Mộc Vị Ương nghĩ nguồn sữa phong phú của nàng đang bắt đầu tích góp, vì đứa trẻ mà chuẩn bị sẵn sàng.
Thân thể Eva mềm mại như một đám mây, Mộc Vị Ương nghĩ do đầu lưỡi nóng ấm của mình khiến nàng hòa tan, dưới sự khiêu khích của đầu lưỡi linh hoạt kia hóa thành giọt mưa, rơi xuống trên người mình.
Mộc Vị Ương hôn từng chiếc xương sườn, tỉ mỉ đếm, nơi đó có phải thiếu một chiếc không, nhưng đếm mãi không xong, Mộc Vị Ương nhớ không rõ nữa, lý trí của nàng đã sớm bị đoạt đi.
Eva nắm lấy tay nàng, Mộc Vị Ương nâng người lên, từ trên cao nhìn xuống, hỏi nàng làm sao vậy?
Eva quay mặt sang một bên, khuôn mặt ửng đỏ.
Mộc Vị Ương đoán nàng sợ hãi, dục vọng tới bất thình lình như thế, ai cũng sẽ thấy hồi hộp.
Nhưng, Mộc Vị Ương không muốn ngừng lại, còn có rất nhiều điều đặc sắc đang chờ nàng phía trước mà.
Nàng nắm tay Eva lại, mười ngón tay quấn chặt vào nhau.
Mộc Vị Ương di chuyển xuống phần bụng của Eva, dán mặt lên đó, nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe.
Bên trong là âm thanh của biển cả.
Bạn biết không? Nhân loại có nguồn gốc từ biển khơi, con người đã từng giống loài cá bơi lội trong nước, nước biển vây quanh cơ thể, dỏng tai lên, sẽ nghe được âm thanh rì rầm, nước biển lưu động, yên lặng lại an tường.
Hiện tại có một đứa trẻ đang bơi lội trong biển, cuộn tròn người, được biển cả bao bọc, nước biển bốn phương tám hướng nâng cơ thể nho nhỏ của nó lên, nàng nghe được cả âm thanh xào xạc của nước.
Mộc Vị Ương nghe được nó đấy, cho dù có thể đó chỉ là do nàng tự tưởng tượng ra mà thôi.
Nàng chân thành hôn lên bụng Eva, gần như là cúng bái, mọi hy sinh đều phải được tôn trọng, mỗi một người làm mẹ hẳn là nên được tôn vinh như thần thánh.
“Ân…” Eva phát ra một tiếng rên khe khẽ, có chút bất an, các ngón tay cong lại, bụng phập phồng theo nhịp thở.
Đầu lưỡi Mộc Vị Ương chuyển động trong rốn nàng, âm thanh của Eva càng lúc càng lớn.
Mộc Vị Ương chuyển xuống hạ thân, bàn tay vuốt ve phần đùi trong, lưu luyến không muốn rời đi, từ bắp đùi tiếp tục đi xuống, đến cẳng chân. Đôi chân thon dài mảnh khảnh kẹp chặt bàn tay Mộc Vị Ương lại. Nàng khẽ cười, liếm phía trong đùi, chạm vào địa phương hết sức mềm mại kia.
Đầu lưỡi Mộc Vị Ương chậm chạp như một con ốc sên, từ bắp đùi Eva một đường di chuyển xuống cẳng chân, dọc theo đường đi những chỗ được hôn qua đều lưu lại dấu vết ướt át.
Mộc Vị Ương nắm mắt cá chân nàng, bàn chân xinh xắn nhỏ nhắn của Eva thoạt nhìn khá tinh xảo.
Ngón tay vuốt ve lòng bàn chân Eva, cúi đầu hôn lên mu bàn chân, mỗi một ngón chân nhỏ xinh, ôn nhu hàm chứa, cẩn thận tỉ mỉ.
Ngón chân của Eva ngượng ngùng cong lại, Mộc Vị Ương nhìn thấy lại thấy chúng càng trở nên khả ái.
Đến tận bây giờ, Mộc Vị Ương mới phát hiện trong cơ thể mình nguyên lai ẩn giấu nhiều thứ như vậy, chúng nó vẫn bị vùi lấp ở chỗ sâu nào đấy, đến khi được khai phá, mới có thể cảm nhận được có giá trị như thế.
Mộc Vị Ương lại theo đường cũ vòng lên lại, lần này, trực tiếp đi vào hoa viên của Eva.
Cơ thể Eva chính là một mảnh đất hoang cần được khai khẩn, một mảnh đất hoang vu, hoa viên xinh đẹp giống như bộ dáng của một thiếu nữ, hai cánh hoa hồng nhạt, nụ hoa chờ đợi nở rộ, cho nên vẫn ngầm tản mát ra hương thơm ngào ngạt.
Mộc Vị Ương cẩn thận vươn tay, vừa chạm vào nơi đó, Eva đã kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Đừng sợ, Eva.” Mộc Vị Ương trấn an.
Eva ngoan ngoãn nằm yên, thân thể mở ra, dưới âm thanh ca ngợi của Mộc Vị Ương, dần dần buông lỏng sự đề phòng.
Mộc Vị Ương dùng ngón tay và đôi môi cẩn thận yêu thương đóa hoa xinh đẹp đó, làm cho nụ hoa nở rộ thành đóa hoa, cho đến khi nó biến thành mềm mại, ướt át, dính đầy mật hoa.
Mộc Vị Ương hỏi Eva, thoải mái không?
Đôi mắt Eva khép hờ, thỉnh thoảng mở ra, tròng mắt mờ mịt, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Mộc Vị Ương, từ sự gắn bó giữa hai người tràn ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, chứng tỏ nàng rất vui sướng.
Mộc Vị Ương vẫn không dám dùng hết sức, sợ ngón tay của mình thương tổn đến thánh địa mẫn cảm tinh tế đó.
Tiến vào một chút, sau nhiều lần thử, khi xác định an toàn, mới cẩn thận tiến vào. Thân thể Eva vừa lạnh mà lại vừa ấm áp, Mộc Vị Ương dường như đang đặt mình trong thiên đường.
Mộc Vị Ương dường như nghe được âm thanh của biển cả lần thứ hai, nàng cũng tiến vào trong nước, được vây quanh, được nhẹ nhàng vuốt ve.
Thì ra, đây là một chuyện hết sức sung sướng. Mộc Vị Ương thầm nghĩ như vậy.
Eva bỗng nhiên thở một hơi thật dài, nhắm chặt mắt lại, chỉ còn tiếng thở nhẹ quanh quẩn trong phòng.
Mộc Vị Ương còn chưa chịu lùi ra, ôm lấy thân thể Eva, cảm thấy an toàn khi được sự ấm áp đó vây quanh.
(*): Tảo biển
(**): Giải thích 1 tí cho bạn nào không hiểu câu này, theo những gì tôi còn nhớ thì trong câu chuyện thượng đế tạo ra con người, thì thượng đế tạo ra Adam trước, sau đó mới tạo ra Eva từ chính chiếc xương sườn của Adam, thượng đế chọn xương sườn vì Ngài hi vọng Eva sẽ gắn bó và là cột trụ vững chắc mãi mãi cho Adam, và Adam sẽ mãi bảo bọc, thương yêu Eva như từng khúc xương trong chính cơ thể mình vậy.