Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 55


Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 55

Trước đây Trần Mặc Nhiễm chú ý chóp mũi bị mọc một cục mụn màu đỏ tươi, mới đầu nàng tưởng mình dậy thì trễ mà thôi, chỉ cần chú ý bảo dưỡng da một chút sẽ không có vấn đề gì nữa. Nhưng mấy ngày nay trong lòng luôn luôn lo lắng, đêm đến gặp ác mộng, cả ngày tâm trạng bồn chồn bất an, nên viên đậu đậu đó cứ như búp măng mùa xuân sau cơn mưa, bùng nổ diện tích chiếm dụng của nó. Mới đầu chỉ có một cục ngay mũi, về sau lại mọc thêm mấy cục trên trán, rồi lan xuống dưới cằm.
Trần Mặc Nhiễm chường mặt ra, gác cằm lên màn hình laptop, chỉ cho Liễu Hạ Niên nhìn mặt mình.
Liễu Hạ Niên đang đeo mắt kính màu, độ không cao lắm, chủ yếu để phòng tia phóng xạ của màn hình, cặp kính màu đen tuyền nên đôi mắt luôn bình tĩnh bị giấu trong đó, thoạt nhìn có một chút khoảng cách nhất định, nhưng khi ánh mắt cả hai người gặp nhau, sự dịu dàng trong đó lại không bao giờ mất. Liễu Hạ Niên chỉ nhìn thoáng qua mặt Trần Mặc Nhiễm một cái, sau đó liền xoay qua chỗ khác tiếp tục nhìn màn hình laptop, nhận xét: “Hình như béo hơn một chút nữa rồi.”
“Béo? Không phải là chuyện đó, nhìn mấy cục mụn của em này, nơi này, ở đây, còn cái này nữa.” Ngón tay Trần Mặc Nhiễm chỉ những nốt mụn trên mặt, Liễu Hạ Niên lần thứ hai bị bắt nhìn mặt người đối diện, cuối cùng cho ra một kết luận: “Thật giống chòm sao thất tinh Bắc Đẩu.”
Nếu dùng bút máy nối những nốt mụn đó lại, đúng là rất giống chòm sao Bắc Đẩu.
Trần Mặc Nhiễm đen cả mặt lại.
Bàn tay Liễu Hạ Niên nâng cằm Trần Mặc Nhiễm lên, móng tay chọc nốt đậu đậu kia một chút, chúng lập tức đỏ bừng lên, thoạt nhìn cứ như vừa mới mọc.
“Em bị sao thế? Có phải bị bệnh thuỷ đậu hay không?” Liễu Hạ Niên nghiêm túc hỏi.
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, đáp: “Em mới bị trước đây mà, chắc không phải đâu.”
Liễu Hạ Niên không nghĩ ra nguyên nhân khác, trên khuôn mặt trắng nõn đó mới mấy ngày đã mọc thêm thật nhiều nốt mụn mới, ngày hôm qua tựa hồ không có nhiều như vậy.
“Trước tiên cứ để đó xem sao, khi nào dẫn Diện Bao đi tiêm vắc-xin phòng bệnh thì sẵn đưa em đến bệnh viện kiểm tra luôn.” Liễu Hạ Niên nói xong lại nhìn vào máy vi tính.
Dẫn Diện Bao đi sẵn đưa em đi luôn. Trần Mặc Nhiễm thầm hứ trong lòng một tiếng, nàng bĩu môi, tức giận bất bình. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bèn hỏi: “Chị có phát hiện ra việc gì hay không?”
Liễu Hạ Niên không hề dời mắt đi, hỏi lại: “Cái gì?”
“Hai tháng rồi em không gặp dì cả?”
“Ở Bắc Kinh em có dì cả sao?” Đầu óc Liễu Hạ Niên tạm thời chuyển sự chú ý sang đề tài này, nghe Trần Mặc Nhiễm nói như thế, nàng không khỏi khó hiểu, đẩy cặp kính đen trên mũi lên, hỏi.
Trần Mặc Nhiễm cúi mặt xuống, đáp: “Là dì cả mà tháng nào con gái cũng phải gặp đấy (*).” Nói xong nàng liền ngẩng mặt lên, Liễu Hạ Niên có đúng cùng là con gái giống nàng, tháng nào cũng phải chịu mấy ngày thống khổ không vậy?
Liễu Hạ Niên đóng laptop lại, để qua một bên, đứng dậy tìm chìa khóa xe.
Trần Mặc Nhiễm vẫn còn đau thắt vùng thắt lưng, nằm ườn trên bàn, thấy Liễu Hạ Niên đứng lên, bèn ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đi khám.”
Trần Mặc Nhiễm cứ thế bị Liễu Hạ Niên quyết đoán kéo đến bệnh viện, Diện Bao vẫn chưa đến hạn tiêm vắc-xin phòng bệnh nên bị nhốt ở trong nhà, nhìn Diện Bao dùng ánh mắt cô đơn tội nghiệp nhìn các nàng rời khỏi nhà, Trần Mặc Nhiễm đột nhiên lại có một khoái cảm thắng lợi thật khác thường.

Siêu cấp biến thái. Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ.
Gần tiểu khu cũng có mấy phòng khám tư nhân, Liễu Hạ Niên có lẽ bị ảnh hưởng từ gia đình mà không bao giờ muốn tới khám những phòng khám tư, Trần Mặc Nhiễm cũng không muốn, nhưng nguyên nhân chỉ vì nàng sợ đắng, sợ đau, nên có chết cũng không chịu đi, Liễu Hạ Niên chỉ còn cách mang nàng đến bệnh viện.
Ngồi trên xe của Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm vẫn còn mơ mơ màng màng, Liễu Hạ Niên nghiêng người qua, cài dây an toàn cho nàng, cẩn thận nhìn mặt nàng lần nữa. Vội vàng ra ngoài nên Liễu Hạ Niên quên tháo mắt kính xuống, bị Liễu Hạ Niên nhìn chằm chằm như thế, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy tim đập thật nhanh, mặt Liễu Hạ Niên cách mình không xa, chỉ cần……
Liễu Hạ Niên đột nhiên tháo mắt kính xuống, tiêu sái ném nó ra sau xe, cười mỉm!
Mắt kính mắt kính mắt kính! Đáy lòng Trần Mặc Nhiễm có âm thanh như thế liên tục kêu gào, hoàn toàn bị cặp mắt kính chết tiệt đó khống chế.
Liễu Hạ Niên ngồi lại ghế của mình, khởi động xe, Trần Mặc Nhiễm mím môi, mặt mũi đỏ bừng.
Tới cửa bệnh viện, Trần Mặc Nhiễm bước xuống xe trước, Liễu Hạ Niên tìm chỗ để đậu xe, thật vất vả mới thấy một chiếc xe chạy ra ngoài, nàng vội vàng chạy vào, khi xuống xe thì chủ chiếc xe vừa đi khỏi huýt sáo với nàng, Liễu Hạ Niên chỉ cười khẽ.
Trở lại cửa bệnh viện, Trần Mặc Nhiễm đang ngửa đầu nhìn bản đồ trên vách tường, Liễu Hạ Niên nói: “Đi thôi!”
Trần Mặc Nhiễm giữ chặt tay Liễu Hạ Niên lại, chỉ vào những khoa trên bản đồ, hỏi: “Chúng ta đi đâu? Khoa da liễu, khoa nội tiết, hay là……”
“Phụ khoa.” Liễu Hạ Niên thốt ra đáp án mà Trần Mặc Nhiễm dù có nghe qua bao nhiêu lần vẫn không mất cảm xúc, lập tức kéo tay nàng lên lầu.
Trần Mặc Nhiễm vẫn còn choáng váng, để mặc Liễu Hạ Niên kéo mình đi xếp hàng đăng ký.
Ở nơi đăng ký, cô y tá ngồi trực bên trong cánh cửa sổ nho nhỏ trong suốt thanh âm lạnh như băng cứ như máy điều hòa vang lên: “Khoa nào?”
“Khoa da liễu.” Trần Mặc Nhiễm nhướn đầu qua cửa sổ, giành trả lời trước.
“Phụ khoa.” Giọng Liễu Hạ Niên không cao bằng Trần Mặc Nhiễm, nhưng lại rất có lực, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay nàng, đó là lý do vì sao hồ sơ bệnh án rõ ràng viết phụ khoa trên đó.
Trần Mặc Nhiễm cúi đầu xuống sau lưng Liễu Hạ Niên, ngượng ngùng không thôi, không hiểu vì sao Liễu Hạ Niên có thể tự nhiên nói ra từ đó như thế, mà Liễu Hạ Niên vẫn đang suy nghĩ cái gì đó trong đầu cũng khiến Trần Mặc Nhiễm cảm thấy thật ngượng ngùng.
Phụ khoa ở lầu ba, cửa đã được mở sẵn, ước chừng có khoảng hai mươi người đang ngồi ở cửa, toàn bộ đều là phụ nữ hoặc những cô gái trẻ, hơn ba mươi tuổi cũng có, còn có mấy người ôm tiểu hài tử theo.
Trần Mặc Nhiễm quả thật rất muốn trốn đi chỗ khác.
Trần Mặc Nhiễm ngồi ngay ngắn trên ghế, dì bên cạnh tò mò nhìn nàng, hỏi: “Tiểu cô nương, cô trông bồn chồn quá, thân thể không thoải mái sao? Nếu không khỏe có thể lên phía trước để được khám sớm một chút.”
Dì ấy xem Trần Mặc Nhiễm cứ như con gái của mình, khuôn mặt hiền lành, thanh âm ôn nhu, nghe cách dì ấy hỏi, cảm giác đầu tiên của Trần Mặc Nhiễm dành cho người đối diện đó là người đó hẳn phải là một lão sư, đã làm lão sư thì ai nấy cũng sẽ có chung một số đặc điểm nhất định mà Trần Mặc Nhiễm có thể phân biệt được.
Trần Mặc Nhiễm ôn hòa lại, tâm trạng bồn chồn đã được giảm bớt, nhưng lại không biết trả lời dì ấy thế nào, theo bản năng nàng liền tìm Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên đang an vị ở ghế đối diện, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, đáp: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy không được tự nhiên thôi.”
Dì lớn tuổi nhìn nàng mà cười, nói: “Tiểu cô nương cảm thấy đi khám phụ khoa là chuyện thực xấu hổ đúng không? Cũng giống con của tôi vậy, nó cũng hay nói chỉ có lão bà mới đi khám mấy cái này. Tôi liền giải thích cho con bé hiểu đó là suy nghĩ sai lầm, sau này con bé cũng chịu đi khám. Thân thể nữ nhân phải luôn chú ý bảo dưỡng thật tốt, nếu chỉ vì một nguyên nhân nào đó mà không muốn tới thì phận làm mẫu thân như tôi đây sẽ cảm thấy rất thất vọng.”
Trần Mặc Nhiễm gật đầu, rất nhanh một người nữa ở phía trước đi vào phòng khám, chỉ một lúc sau lại đi ra.
Trần Mặc Nhiễm nhìn từng người rời đi, sự bối rối vừa nãy cũng không còn mãnh liệt nữa.
Tới phiên dì Trần vào, Trần Mặc Nhiễm liền không còn ai để nói chuyện nữa, đành phải tìm Liễu Hạ Niên nói chuyện phiếm. Liễu Hạ Niên từ ghế đối diện lại gần nàng, đứng dựa vào vách tường bên cạnh ghế của Trần Mặc Nhiễm. Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Có cần uống thuốc hay bị chích không?”
Liễu Hạ Niên vuốt ve đầu của nàng, đáp: “Xem bác sĩ nói như thế nào đã, nhưng phải đến khám để bảo đảm an toàn, không bệnh đương nhiên không cần uống thuốc.”
Lúc vào phòng, Trần Mặc Nhiễm ngồi trên băng ghế nhỏ trước mặt bác sĩ, Liễu Hạ Niên đứng ở một bên.
Bác sĩ mở hồ sơ ra xem, ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Nhiễm một cái, hỏi: “Cô đã từng phát sinh quan hệ tình dục đúng không?”
Trần Mặc Nhiễm đỏ mặt, ấp úng, cái mông ngồi trên ghế nhích tới nhích lui, tay kéo kéo ống quần của Liễu Hạ Niên, cố lấy dũng khí, nhỏ giọng đáp: “Đúng.”
Thanh âm kia rất nhỏ, cứ như tiếng muỗi vo ve, nếu không tập trung thì cũng chẳng nghe được.
Vị bác sĩ này có vẻ tập mãi thành thói quen, hỏi tiếp một câu: “Có dùng bao cao su không?”
Trần Mặc Nhiễm choáng váng mặt mày, câu này hoàn toàn không đáp nổi nữa.
Liễu Hạ Niên lên tiếng, giải quyết vấn đề xấu hổ của nàng: “Không có.”
Trên thực tế thì cái quỷ kia là vô dụng, Liễu Hạ Niên xưa nay thích sạch sẽ, mỗi lần đều đặc biệt chú ý đến vệ sinh cá nhân, rất cẩn thận rong việc giữ gìn sức khỏe cho nhau.
Bác sĩ hơi khó hiểu vì sao không phải người bệnh tự trả lời vấn đề tư mật thế này, ngược lại lại để người nhà bên cạnh trả lời thay, ông nhìn người vừa lên tiếng, nơi Liễu Hạ Niên vẫn thoải mái đứng đó, khí chất trầm ổn, hiển nhiên so với Trần Mặc Nhiễm chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều.
“Ở chung?” Bác sĩ nhìn Trần Mặc Nhiễm, hỏi.
“Đúng vậy.” Vẫn là Liễu Hạ Niên trả lời.
“Đối phương có bệnh lây qua đường sinh dục không?” Lại nhìn Trần Mặc Nhiễm hỏi.

“Không có.” Người trả lời vẫn là Liễu Hạ Niên.
Bác sĩ đẩy cặp kính cận viền vàng độ dày kinh người lên, nhìn thẳng vào Liễu Hạ Niên.
“Bị như thế mấy tháng rồi?”
“Hai tháng chưa có kinh nguyệt. Cộng luôn tháng này, lẽ ra mấy ngày hôm trước đã phải có, vậy là…” Lần này Trần Mặc Nhiễm giành trả lời, thân thể của mình mình vẫn biết rõ nhất.
“Thì phải là ba tháng rồi.”
Vị bác sĩ nhìn Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm, bèn hỏi Trần Mặc Nhiễm: “Có quan hệ tình dục với nam không?”
Liễu Hạ Niên giành trả lời trước: “Không có.”
Bác sĩ đã rõ, nhấc bút viết chữ rồng bay phượng múa vào hồ sơ, giao cho Trần Mặc Nhiễm, nói: “Uống hết toa thuốc này là được, bệnh không nặng lắm. Cũng nên chú ý đến sinh hoạt, thức ăn một chút, đừng tạo áp lực lớn quá.”
Cầm hồ sơ chữ như gà bới không đọc nổi, Trần Mặc Nhiễm vừa đi vừa than: “Vậy là xong rồi à?”
Liễu Hạ Niên kéo hồ sơ qua, nhìn vài lần, gấp nhỏ lại, ném vào thùng rác.
Trần Mặc Nhiễm la lên: “Đừng ném a, ném rồi sao biết đường mà uống thuốc?”
Liễu Hạ Niên ôm vai của nàng, đẩy nàng ra ngoài, đáp: “Có uống xong mà vẫn chịu kích thích thì cũng thế, không uống cũng được.”
Trần Mặc Nhiễm khó hiểu, nhưng Liễu Hạ Niên đã tính trước rất kỹ càng, nàng bảo Trần Mặc Nhiễm cứ tin mình đi, dù sao cũng sẽ không xem nàng như tiểu trư đem bán đâu.
Liễu Hạ Niên chạy xe ra khỏi bệnh viện, quẹo trái quẹo phải, đi qua rất nhiều con đường xe mới dừng lại ở Bắc Kinh nhất lão Hồ.
Trần Mặc Nhiễm đã buồn ngủ, ôm áo khoác Liễu Hạ Niên, nghiêng đầu dựa vào đó ngủ say. Khi Liễu Hạ Niên dừng xe lại, đầu Trần Mặc Nhiễm theo quán tính mà lúc lắc trái phải, Liễu Hạ Niên xoa đầu nàng, nói: “Ăn cơm, tiểu trư.”
Trần Mặc Nhiễm ngủ mơ nghe loáng thoáng thấy tiếng động, đôi mắt mông lung vẫn còn ngái ngủ chỉ nhìn thấy khuôn mặt lờ mờ của Liễu Hạ Niên, cứ như nhân vật trong bức tranh châm biếm. Nàng vô thức cười ngây ngô, Liễu Hạ Niên thấy nàng mơ hồ như thế nhịn không được cúi người hôn vành môi của nàng. Làn môi ướt sũng khiến Trần Mặc Nhiễm kinh ngạc cơn mộng mị này sao lại chân thật như thế chứ, bèn đáp lại không chút khách khí, nghênh đón đầu lưỡi, chủ động giao quấn chém giết với nó.
Tay Liễu Hạ Niên vuốt ve, nắm lấy hai khối đầy đặn rắn chắc kia, Trần Mặc Nhiễm nắm lấy bàn tay không yên phận của Liễu Hạ Niên, nhưng lại không có sức lực, đẩy không ra mà rõ ràng đang nối giáo cho giặc, tay nàng đáng tiếc đã phản bội lại thân thể của mình.
Giữa nụ hôn, Trần Mặc Nhiễm nói: “Cơm chiều chút nữa hãy ăn, chúng ta trước hãy…”
Liễu Hạ Niên lúc này mới ý thức được mình cư nhiên lại quên mất đang ở đâu, khi Trần Mặc Nhiễm định nối lại nụ hôn nàng liền đẩy ra, nói: “Nhiễm, chúng ta bây giờ không phải…”
“Cộc cộc…” Cửa kính xe bị ai đó gõ, Liễu Hạ Niên quay đầu nhìn qua lớp kính xe, bên ngoài có một lão thái thái đang khom người, mặt dí sát vào lớp kính, tươi cười rất hòa ái dễ gần.
Liễu Hạ Niên nhất thời luống cuống tay chân, đẩy Trần Mặc Nhiễm đang dựa vào mình ra, Trần Mặc Nhiễm vẫn còn đắm chìm trong cơn mộng ảo nên không phân rõ giữa thật và ảo, nàng muốn ôm Liễu Hạ Niên hôn tiếp, lại bị Liễu Hạ Niên đẩy ra, lúc này nàng mới có thời gian khiến đầu óc thanh tỉnh lại.
Lão thái thái đang đứng ngoài xe ngoắc Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên hít sâu một hơi, mở cửa ra xuống xe.
Lão thái thái mặc một bộ công phục bằng tơ lụa, tay trái cầm một chiếc quạt lụa màu đỏ, tay phải cầm một cái rổ plastic, bên trong đựng hành tây và cà chua mới vừa mua, nhìn thấy Liễu Hạ Niên xuống, bà liền thân thiết hỏi: “Niên Niên a, con tới thăm Lưu gia gia sao?”

Liễu Hạ Niên gật đầu, khóe môi mỉm cười một cách cứng ngắc, không còn sự bình tĩnh tự nhiên xưa nay vốn có, ngược lại giống một tiểu hài tử đang bất an khi làm chuyện xấu gì đó bị bắt quả tang.
Tay không biết để ở đâu, Liễu Hạ Niên vuốt mặt ngoài chiếc xe, nước sơn màu đen bóng loáng hiện lên hơi nước do có ngón tay xẹt qua, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Lưu nãi nãi, bà không thay đổi gì cả, vẫn kiện khang, sắc mặt hồng nhuận như xưa.” Liễu Hạ Niên vươn tay phải đỡ lấy rổ rau xanh, bà cố né tay qua một bên, nói: “Đừng khách sáo như thế, đừng xem già này là một lão thái bà vô dụng chứ, việc này bà còn làm được mà. Còn không mời bằng hữu của con xuống đây cùng đi ăn cơm, lão gia giờ này chắc vẫn còn đang chơi cờ một mình ở nhà đấy.”
Liễu Hạ Niên nhìn theo ánh mắt mang ý cười của Lưu nãi nãi, Trần Mặc Nhiễm giương ánh mắt vô tội nhìn về phía hai người, không ai nói gì cả.
Lưu nãi nãi dẫn các nàng vào một con ngõ nhỏ, Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên nhắm mắt theo đuôi bà, bà cố tuy cơ thể đã già cả, nhưng đi đường lại không thua gì những người trẻ tuổi, ngược lại Trần Mặc Nhiễm lại đi theo không kịp, phải nhờ Liễu Hạ Niên kéo tay mình đi.
Đây là lần đầu tiên Trần Mặc Nhiễm đến Bắc Kinh lão Hồ, nhìn vật liệu thép xi-măng và những ô cửa sổ thủy tinh nơi đây hoàn toàn không giống như dân cư sống ở đây, đột nhiên lại bắt đầu nhớ về mái nhà tường xanh ngói đen của mình ở quê.
Những thứ này dần dần cũng bị năm tháng ăn mòn, bị nền văn minh hiện đại xô ngã.
Liễu Hạ Niên kéo tay Trần Mặc Nhiễm để nàng đi nhanh hơn, Trần Mặc Nhiễm vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, vách tường, hàng cây… Tính tình nàng ta vẫn luôn như vậy, luôn tò mò về những thứ xung quanh, không khẩn trương để ý những chuyện không đâu có lẽ nàng sẽ đau khổ lắm.
“Chị xem kìa, câu đối kia viết thật đẹp.” Trần Mặc Nhiễm chỉ vào tấm giấy màu đỏ ở ngay đại môn đã bị tróc hết phân nửa chữ đối màu vàng, nói.
Lưu nãi nãi đẩy cửa đại môn ra, quay đầu lại kiêu ngạo hỏi Trần Mặc Nhiễm: “Lão gia viết có thể kém được sao?”
Lưu nãi nãi kéo hai người vào trong, bà bỏ rổ xuống, đi vào buồng bên trong, Trần Mặc Nhiễm đang đứng ở phòng khách chung với Liễu Hạ Niên, nàng nhìn khắp chung quanh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc đông y, bên trong đầy sách vở, hoa lan, gia cụ, tất cả chúng tựa hồ cũng ngấm đầy vị thuốc này, cứ như đã ngấm thật sâu vào chúng qua bao năm tháng chúng được đặt ở đây vậy.
Một mặt tường là một quầy thuốc thật cao, tiểu ngăn kéo nào cũng có dán một tờ giấy, ghi rõ bên trong có gì.
Trần Mặc Nhiễm tò mò mở một ngăn kéo ra, liền nghe có tiếng người quát: “Tiểu nha đầu, đừng lộn xộn, làm hư thuốc trường sinh bất lão của ông là ông chặt tay cháu.”
Trần Mặc Nhiễm hoảng sợ, vội đóng lại, khoanh tay ra sau người, xin lỗi người nọ: “Thực xin lỗi, con chỉ tò mò thôi. Không định lấy gì đâu.”
Lão gia tử đứng ở cửa phòng cười ha hả, tiếng cười vẫn sang sảng như trước. Lưu nãi nãi vừa kịp lúc bưng trà vào, trách: “Lại hù dọa tiểu hài tử.”
Bà liền quay đầu lại an ủi Trần Mặc Nhiễm: “Đừng nghe lão, lão nói bừa đấy.”
Lưu nãi nãi đem trà đưa cho Liễu Hạ Niên nãy giờ vẫn không nói câu nào, bà dùng ánh mắt ý bảo Liễu Hạ Niên dâng trà cho lão gia tử. Liễu Hạ Niên cầm tách trà, đặt ở trước mặt lão gia tử, cung kính nói: “Lưu gia gia, mời uống trà.”
“Đừng khách sáo, cũng không phải người lạ, Tiểu Niên a, đã lâu không gặp.”
Liễu Hạ Niên gật đầu.
“Nói rất đúng, một ngày không thấy cứ như cả tam thu, con nói xem chúng ta bao lâu rồi không gặp nhau. Con nhóc này, bà già rồi nên không đếm nổi, con nói đúng không hả?”
“Đúng là không đếm nổi.” Liễu Hạ Niên nhẹ giọng đáp.
(*): Dì cả là cách gọi khác của đèn đỏ (kinh nguyệt), nhưng bạn Niên bạn ấy lại hiểu lầm là dì (cô, dì, chú, bác…) đây là cách hiểu của editor trong mẫu đối thoại này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.