Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 47
Chiều mới có chuyến bay, bay đến Bắc Kinh đã gần chạng vạng. Liễu Hạ Niên tính toán thời gian về đến nhà chắc cũng sáu bảy giờ, về trước soạn đồ ra, tắm rửa một cái, sau đó ra ngoài ăn một bữa chúc mừng.
Trần Mặc Nhiễm dù đã ngồi máy bay vài lần nhưng vẫn không thể thích ứng. Nhưng lần này có Liễu Hạ Niên ở cạnh, dựa vào Liễu Hạ Niên liền thấy máy bay chẳng khác gì hỏa tiễn. Trần Mặc Nhiễm cảm thấy khoảng cách sẽ bị rút ngắn lại theo sự phát triển của xã hội. Khi xưa lúc về Trữ Ba cũng tốn ít nhất hai ngày.
Bây giờ những cái ngăn cách mình và Liễu Hạ Niên càng ngày càng ít, gia đình không là vấn đề, ít nhất họ cũng biết Liễu Hạ Niên rồi, nàng tin chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ hiểu Liễu Hạ Niên là một người có thể dựa vào. Khoảng cách cũng không còn là vấn đề, từ Bắc Kinh đến Trữ Ba cũng tốn có hai giờ, không cần phải lo lắng về sau bị khoảng cách địa lý chia ly nữa, quanh năm suốt tháng vẫn thấy được mặt nhau. Kinh tế cũng không là vấn đề, Liễu Hạ Niên có tiền, mình tuy rằng không có tiền, nhưng sẽ cố gắng đi kiếm, làm một bé Chiêu Tài miêu, chứ không phải là một bé phì miêu bị Liễu Hạ Niên nuôi phì nữa.
Liễu Hạ Niên nói không thể dựa vào nàng cả đời, nàng không thể trở thành cột trụ của Trần Mặc Nhiễm. Liễu Hạ Niên khuyên Trần Mặc Nhiễm nên suy nghĩ cho tương lai một chút, phấn đấu thành một người tự lập.
Kinh tế độc lập, chuyện này về sau hãy nói. Lúc trước sợ cha mẹ phản đối kỳ thật là vì cô chưa tự lập được, cô không có tiền cô nói muốn tự lập thì có ích gì.
Lần này từ nhà về lại khiến Trần Mặc Nhiễm quyết tâm muốn hảo hảo học tập, mỗi ngày đều cố gắng, làm một thanh niên ưu tú trong chủ nghĩa xã hội khoa học. Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại phát hiện mình chưa tính đến khi ra xã hội, nàng chỉ muốn ở mãi trong trường học, tốt nhất cả đời cứ ở trong đây đi. Ít ra ở nơi đây chỉ có các kỳ thi mới khiến nàng đau đầu. Liễu Hạ Niên từng nói với Trần Mặc Nhiễm là thi tốt sẽ có lợi cho tấm bằng đại học của Trần Mặc Nhiễm sau này. Cũng có thể làm giảm áp lực cho nàng, trong ba năm đại học, trong nhà sẽ không bức hôn, ba năm sau tốt nghiệp đã là lão bà, khi đó trong nhà cũng không thể xem nàng là tiểu hài tử nữa, nên tất nhiên sẽ can thiệp vào hôn nhân của nàng.
Khi đó Trần Mặc Nhiễm vẫn kiên quyết cự tuyệt, không chịu nhân nhượng. Bây giờ lại cảm thấy nhân sinh không thể không có một mục tiêu cho riêng mình, khi còn nhỏ cha mẹ luôn giúp đỡ mình, thấy bọn họ chạy đâu liền chạy theo đến đó, rất nhàn hạ. Bây giờ bản thân phải tự bước đi trên con đường riêng, con đường mà mình phải tự đi, không phải vì người khác, chỉ cần vì tương lai của mình và Liễu Hạ Niên.
Tuy rằng Trần Mặc Nhiễm không nói cho Liễu Hạ Niên nghe quyết định của mình, nhưng trong lòng đã rất quyết tâm.
Khai giảng không bao lâu, Trần Mặc Nhiễm chạy ù đến gặp chủ nhiệm lớp mà trước nay nàng gặp như chuột thấy mèo, cắm đầu cắm cổ mà trốn. Khi đến phòng làm việc của hắn, lão nhân gần năm mươi tuổi đang chơi giải đố, không biết Trần Mặc Nhiễm đến. Trần Mặc Nhiễm đứng trước bàn làm việc, hơi xấu hổ. Chờ chủ nhiệm lớp thua, lấy lại tinh thần, mới phát hiện trước bàn làm việc của mình có một tiểu nữ sinh đứng đó, xem ra đã đứng chờ thật lâu.
Lập tức đóng máy tính, dọn lại bàn, hắn hỏi: “Bạn trẻ, có chuyện gì sao?”
“À, lão sư, em chỉ muốn hỏi thăm về kỳ thi sắp tới.” Trần Mặc Nhiễm khẽ nói, có chút ít e lệ, vì thành tích của nàng vốn không tốt, việc này nàng tự hiểu. Thi lên cao học nghe những đàn anh đàn chị bảo là còn đáng sợ hơn thi đại học khiến mặt Trần Mặc Nhiễm xám lại. Những ngày gian khổ năm cấp ba cực hình đến mức nằm mơ nàng đều thấy trước mắt hiện lên một đám con số, khi đó chẳng còn bao nhiêu ngày nữa đã đến kỳ thi đại học.
… Trần Mặc Nhiễm, con phải cố mà thi đậu vào đại học …
… Trần Mặc Nhiễm, con phải cố lên, nếu xuống cao đẳng thì tốn nhiều học phí lắm a …
Trần Mặc Nhiễm khi đó liều chết thi đậu vào đại học, hơn nữa nhờ rất lớn vào may mắn. Có lẽ do hàng ngày đều thắp hương xin tổ tông mười tám đời ở trên trời phù hộ, mới có được thành tích mà nàng không ngờ như thế.
Nhớ lại chuyện khi xưa luôn khiến nàng hết hồn.
Bây giờ Trần Mặc Nhiễm biết, những ngày gian khổ trước mặt sẽ càng gian nan hơn. Nàng cũng đã suy nghĩ vài ngày rồi mới quyết định. Thi lên cao học là lựa chọn mà nàng đã rất chắc chắn. Nàng chọn nó là vì mình, cũng vì Liễu Hạ Niên. Có được mỗi bằng cử nhân tiếng Trung thì làm được gì. Trần Mặc Nhiễm luôn tự hỏi, làm lão sư thậm chí lương còn kém hơn so với những cử nhân chính qui. Chỉ có thi cao học mới có thể làm tăng giá trị của nàng.
Trần Mặc Nhiễm nghĩ, cho dù trước mắt rất tăm tối, nhưng vẫn nên thử một lần.
Chủ nhiệm lớp rõ ràng không ngờ có người hỏi anh ta việc thi cao học. Trong trường rất ít người có ý muốn này, ngay cả một phần trăm còn chưa tới. Càng về sau, mọi người cảm thấy thi cao học chỉ có ngốc tử mới đâm đầu mà thi, không kiếm được việc làm thì cứ về cho mẹ cha nuôi, hoặc làm thành phần ăn bám của xã hội cũng được. Trong bầu không khí đậm chất tri thức ở Bắc Kinh, sở giáo dục có vẻ chỉ là một khu trường học sa đọa trong mắt mọi người.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô bé còn rất non nớt này, quần áo hàng hiệu, có vài thứ chỉ có dùng tiền mới có thể tạo nên giá trị, giống như một con gà được tân trang thành phượng hoàng. Người như vậy bình thường chịu khổ không nổi, vì những người đó luôn có đường lui, phía sau có rất nhiều người chờ họ quay đầu lại, từ bỏ kỳ thi cao học vất vả, lo hưởng thụ nhân sinh thôi. Chỉ có sinh viên nghèo mới chịu được khổ, trước giờ việc đó chưa bao giờ sai.
“Em muốn biết chuyện gì?” Tuy rằng rất hoài nghi người trước mắt, nhưng làm lão sư mà nghe thấy có người muốn học lên nữa, trong lòng liền rất vui vẻ.
“Em muốn biết cụ thể.” Trần Mặc Nhiễm nói ra một đáp án không thấu đáo.
Sau khi tìm hiểu giằng co cả một buổi chiều thì cũng xong. Bầu trời đã tối sầm, đã quá giờ hẹn về nhà với Liễu Hạ Niên.
Trần Mặc Nhiễm gần đây đều tự mình về nhà, nàng cảm thấy không thể làm phiền Liễu Hạ Niên mãi, hơn nữa trường học mới mở một tuyến giao thông công cộng, chuyển xe vài lần là đã có thể về đến nhà. Liễu Hạ Niên cũng yên tâm để nàng tự về.
Trần Mặc Nhiễm ôm tư liệu kỳ thi cao học năm trước mà chủ nhiệm lớp cho, hơn nữa còn cho nàng cách liên lạc với các đàn anh đàn chị đang là nghiên cứu sinh khoa Hán ngữ. Về đến nhà đã hơn bảy giờ, lúc này bình thường Trần Mặc Nhiễm đang ăn cơm chung với Liễu Hạ Niên. Ăn xong rồi Trần Mặc Nhiễm nằm xem TV chờ tiêu hóa thức ăn, sau đó tắm rửa, đến tối ngoan ngoãn nằm trên giường để Liễu Hạ Niên ăn, cuộc sống vợ vợ rất hài hòa.
Trần Mặc Nhiễm hút trà sữa mua ở cửa hàng dưới lầu, vào cửa thì thấy trong nhà không có ai, trong tay còn cầm một ly mua cho Liễu Hạ Niên. Kỳ thật ly cho Liễu Hạ Niên nàng không mua. Cửa hàng trà sữa có chương trình khuyến mãi mua mười tặng một, vì thế Trần Mặc Nhiễm luôn lôi kéo Liễu Hạ Niên đi vào trong đó ăn uống, sưu tập phiếu. Hôm nay kiểm tra mới thấy còn thiếu một phiếu, mình mua một ly, rồi đổi phiếu lấy một ly miễn phí cho Liễu Hạ Niên.
Nhưng đợi đến khi đá trong ly tan hết vẫn chưa thấy Liễu Hạ Niên về, Trần Mặc Nhiễm đáng thương chờ cửa mãi nhưng chỉ phí công.
Trần Mặc Nhiễm mở đèn cạnh sô pha lên, ở dưới ánh đèn có hạn lẩm nhẩm những tư liệu kia, đối với Trần Mặc Nhiễm mà nói, đây đều là những văn tự vô dụng, vì nàng đọc xong vẫn không hiểu được. Nhưng ít ra biết được một chút còn đỡ hơn không biết, không phải sao?
Ly trà sữa đặt trên bàn thủy tinh, mặt bàn bằng kiếng ngưng kết những giọt nước chảy xuống chân bàn, tích thành một vũng nước nhỏ.
Trần Mặc Nhiễm cầm ly trà sữa lên, uống ừng ực nhưng bụng vẫn trống rỗng. Nàng hét lên: “Liễu Hạ Niên, nữ nhân chị nuôi sắp chết đói rồi nè.”
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy Liễu Hạ Niên chắc đang có kế hoạch mưu sát, đem nàng nuôi thành phì như vậy, xong lại không cho nàng ăn gì hết, khiến nàng đói gần chết đến nơi rồi này.
Nói đến đói chết, Trần Mặc Nhiễm mới nhớ cục cưng Diện Bao không biết đi đâu rồi. Bèn nhảy dựng lên, đầu gối đụng vào xấp tư liệu, cúi đầu nơi nơi tìm kiếm tiểu bạch cẩu lai heo bị Liễu Hạ Niên nuôi đến ú na ú nần, nhưng ngay cả một cọng lông cũng kiếm không ra.
Khi Trần Mặc Nhiễm quỳ rạp trên mặt đất cầm đèn pin chiếu xuống gầm sô pha tìm kiếm, cửa mở ra. Liễu Hạ Niên ôm con chó nhỏ trong lòng ngực vào cửa, lại thấy một cái mông mặc váy màu hồng nhạt đang vểnh lên, vạt váy bị vén lên, lộ ra tiểu quần lót màu đen bên trong.
Diện Bao nhô đầu ra khỏi chiếc khăn bông màu trắng đang bao lấy nó, đôi mắt màu đen tò mò nhìn vật thể lạ trước mắt. Liễu Hạ Niên ráng nhịn cười, bật ra tiếng cười khẽ.
Trần Mặc Nhiễm nghe thấy, đứng lên, một người một cẩu đang khiến nàng lo lắng sợ hãi đều đứng trước mặt nàng, nhìn nàng xấu hổ đỏ mặt. Huyết khí như đang tuôn lên mặt, đến cả ót cũng đỏ.
Mặc dù Liễu Hạ Niên không nói gì nhưng Trần Mặc Nhiễm vẫn đỏ mặt như thế.
Liễu Hạ Niên đi đến trước mặt Trần Mặc Nhiễm, ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của em ấy, hảo tâm an ủi: “Tôi không nhìn thấy gì hết.”
“Chị có thấy.” Trần Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi chỉnh lại.
“Được rồi, tôi có thấy.” Liễu Hạ Niên thừa nhận, đặt Diện Bao trên ghế sa lon, ôm Trần Mặc Nhiễm lên, cũng cẩn thận để nàng lên ghế. Trần Mặc Nhiễm khi đó mới phát hiện chân mình quỳ đến ê ẩm, lại nhìn Diện Bao bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ đầu nó, đổ lỗi: “Đều tại em không ngoan, hại chị tìm em nửa ngày.”
Liễu Hạ Niên kéo tay em ấy lại, nói: “Dạ dày của nó có vấn đề, hôm nay về tôi thấy nó ói, mang nó đến bệnh viện thú ý, bây giờ mới về được.”
Trần Mặc Nhiễm nghe xong liền xoa đầu Diện Bao, đau lòng xin lỗi: “Chị không phải cố ý đánh em đâu.”
Quay đầu lại trừng mắt với Liễu Hạ Niên: “Chị chăm sóc nó kiểu gì kỳ vậy?”
Liễu Hạ Niên nhún vai, đáp: “Không biết nó ăn phải cái gì không sạch nên gây tiêu chảy.”
Trần Mặc Nhiễm nghe xong liền xấu hổ, trốn đi không chịu nhìn Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên ôm Trần Mặc Nhiễm, xin lỗi: “Thực xin lỗi, để em phải đợi lâu.”
Trần Mặc Nhiễm dựa vào Liễu Hạ Niên, tay đặt trên lưng chị ấy, lên vùng eo mảnh khảnh. Liễu Hạ Niên gầy hơn cô rất nhiều, nhưng lại phải cố gắng gánh lấy gánh nặng gia đình của hai nữ nhân. Càng nghĩ Trần Mặc Nhiễm càng cảm thấy mình phải càng cố gắng hơn nữa mới được.
Trần Mặc Nhiễm ủy khuất làm nũng, nhưng giọng nói đã ôn hòa hơn nhiều: “Chị không thèm gọi điện thoại cho em, em còn tưởng chị với Diện Bao bỏ trốn.”
Ba giây đồng hồ sau, Liễu Hạ Niên cười sặc sụa. Trần Mặc Nhiễm nằm úp sấp trên người Liễu Hạ Niên, chọc lét nàng. Diện Bao mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hai người đùa giỡn với nhau, nhắm mắt lại ngủ.