Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 37
“Cô về rồi à?” Mộc Vị Ương vừa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng Trần Mặc Nhiễm, đèn trong phòng sáng trưng, Trần Mặc Nhiễm ôm một chú chó nhỏ, ngồi trên ghế sô pha, dựa vào Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên lột vỏ trái nho cho Trần Mặc Nhiễm ăn, hầu hạ Trần Mặc Nhiễm cứ như nữ vương. Liễu Hạ Niên đứng dậy, đi lại cạnh em ấy, nói: “Eva đã về.”
Mộc Vị Ương gật đầu, đáp: “Em biết rồi.”
“Vậy cô vì cái gì lâu như vậy mới về?” Trần Mặc Nhiễm nhỏm dậy, ngồi trên ghế sa lon, trong miệng còn nhét mấy quả nho, trợn to mắt nhìn cô.
Liễu Hạ Niên không nói gì, đi lại cạnh Trần Mặc Nhiễm, đè Trần Mặc Nhiễm xuống, ngồi xuống ghế sa lon.
Mộc Vị Ương dịu giọng đáp: “Tôi có chuyện.” Nói xong, cô không nhìn các cô, liền đi vào phòng ngủ.
Trần Mặc Nhiễm nhíu mày, nhìn cánh cửa phòng, hỏi: “Này, chị có thấy hai người đó hôm nay rất quái lạ không?”
“Vậy thì sao chứ?” Liễu Hạ Niên nhíu mi, hỏi.
Trần Mặc Nhiễm đáp: “Em chắc rằng chuyện này không đơn giản vậy đâu, ngược lại hình như hai người họ đang giận nhau, nhất định là có chuyện gì mờ ám lắm đây. Giác quan thứ sáu của em là tối linh.”
Trần Mặc Nhiễm đắc ý dào dạt hất cằm, cảm thấy cao hứng vì kết luận vừa nêu. Liễu Hạ Niên cười lắc đầu, ôm lấy bả vai của em ấy, làm cho em ấy nằm lên đùi mình, nói: “Tôi nghĩ chúng ta có lo lắng cũng vô ích.”
“Ân?”
“Chắc Mộc Vị Ương đi giải sầu thôi. Khi em ấy không vui sẽ ra ngoài giải sầu, đi một ngày mới về, tôi tự nhiên lại quên.” Liễu Hạ Niên cúi đầu nhìn người đang gối đầu lên đùi của mình, tóc Trần Mặc Nhiễm xõa xuống đầu gối, vài sợi tóc dài hơn xõa trên mặt, khiến cô nhăn mũi, hắt xì.
Trần Mặc Nhiễm đưa tay, nắm lấy tóc Liễu Hạ Niên, hỏi: “Chị đoán xem nguyên nhân là gì?”
Liễu Hạ Niên đáp: “Tiểu cô nương lòng hiếu kỳ thật là lớn.”
“Em chỉ quan tâm cô ta thôi.” Trần Mặc Nhiễm phản bác.
“Em ấy muốn nói thì sẽ nói thôi.” Liễu Hạ Niên nhìn cửa chính, đáp.
Quả nhiên đến tối, Trần Mặc Nhiễm nghe thấy Liễu Hạ Niên kêu đi ăn cơm, liền chạy như điên vào nhà bếp, thấy trên bàn ngoại trừ một bàn đầy đồ ăn, còn có cả hai chai rượu đỏ, nhìn nhãn chai đã biết độ rượu không hề thấp.
Trần Mặc Nhiễm nhìn mà trong lòng hốt hoảng, cô cảm thấy hình ảnh này vô cùng quen thuộc.
Nàng hỏi Liễu Hạ Niên: “Bệnh thần kinh bị gián đoạn của người kia lại phát tác nữa sao?”
Liễu Hạ Niên đi lại phía sau em ấy, giúp em ấy ngồi xuống, Mộc Vị Ương ngồi ở ghế chủ xị mặt không chút thay đổi, chờ hai người ngồi xuống, ánh mắt nâng lên nhìn hai người một cái, nói tiếp: “Đêm nay uống chung với tôi.”
Trần Mặc Nhiễm nuốt nuốt nước miếng, nói: “Em đột nhiên không muốn ăn cơm, Liễu Hạ Niên, chị uống với cô ta đi.”
Nói xong lại co chân chạy, lúc này không phải là lúc bận tâm đến tình yêu, Liễu Hạ Niên có thể uống không có nghĩa cô cũng có thể, thế nên khôn ngoan ngoan ngoãn chạy đi, nếu giống như lần trước uống đến say khướt, nói gì cũng không nhớ được, thì không phải chịu thiệt hay sao. Nếu như đơn giản bình thường uống rượu say sẽ thất thân thì không nói, thất thân vì rượu hay thất thân vì cái gì đó cũng là thất thân mà thôi, chỉ là khi uống rượu say không khống chế được mình thì rất là mất mặt a.
Mộc Vị Ương ở phía sau lạnh lùng nói: “Cô đúng là nhát gan.”
“Tôi đương nhiên nhát gan, tôi là nữ nhân thì cần gì phải có gan.” Trần Mặc Nhiễm phản pháo.
Mộc Vị Ương cười nhạo, rót một ly cho Trần Mặc Nhiễm, một ly cho mình, khi cô rót cho Liễu Hạ Niên thì Liễu Hạ Niên đã cầm chai còn lại tự rót cho mình.
Mộc Vị Ương cúi đầu, nói: “Vẫn là chị tốt với em, nhiều người như thế, vĩnh viễn cũng chỉ có chị mới cưng chìu em thôi a, trước đây cũng thế, và sau này vẫn vậy, chị không tiếc khi em uống sạch chai rượu quí của chị sao?”
“Tiếc chứ. Rượu này để nhiều năm như thế, chỉ để dùng nhấm nháp một cách tinh tế, bị em phá hư như thế, không tiếc sao được.”
Mộc Vị Ương liếc nhìn: “Lần sau em đền chị một trăm bình.”
Trần Mặc Nhiễm đứng ở nơi đó đi cũng không được ngồi cũng không xong, nhưng mà xem hai người kia tán gẫu càng ngày càng vui vẻ, cô bèn ngồi xuống, uống nước đá, suy nghĩ xem hai người kia đang nói cái gì.
Mộc Vị Ương uống một hơi cạn ly rượu, mặt cô đỏ ửng, biểu cảm cũng dần thoải mái hơn. Cô nhìn Trần Mặc Nhiễm một cái, lại quay đầu nhìn phòng ngủ của mình Eva, nói: “Cô ấy còn ngủ.”
“A.” Trần Mặc Nhiễm quay lại, cúi đầu xuống nhìn ống quần của mình bị cái gì đó kéo, lúc đầu còn tưởng là Liễu Hạ Niên làm, bèn trừng mắt nhìn Liễu Hạ Niên vài lần, nhưng khi thấy ánh mắt vô tội của Liễu Hạ Niên, cô mới phát hiện mình đổ nghĩ cho Liễu Hạ Niên. Lại cúi đầu nhìn phía dưới bàn thì thấy ống quần của mình bị một khối màu trắng cắn cắn, Trần Mặc Nhiễm ôm lấy khối nhỏ màu trắng mềm mại vừa mới tắm xong thơm ngào ngạt đó lên, đặt trên đầu gối, Diện Bao (tên chú chó, Diện Bao có nghĩa là bánh bao, có thể vì chú này có lông màu trắng giống bánh bao nên có tên như thế) thật biết điều cuộn người trên đầu gối cô, nhắm mắt lại ngủ. Bắp đùi trần tiếp xúc với một khối nhỏ nóng hầm hập như thế khiến Trần Mặc Nhiễm thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn.
Tầm mắt Mộc Vị Ương đặt ở cánh cửa màu đỏ trước mắt, mỉm cười hỏi Liễu Hạ Niên: “Tỷ, em có thể gọi chị là tỷ không?”
Liễu Hạ Niên đáp: “Tuỳ ý.”
“Vẫn nên gọi chị là Liễu Hạ Niên thoải mái hơn, trước kia em vẫn thường gọi chị như thế, nhớ không? Em muốn chị nhìn em một cái, khi học tiểu học chị vẫn luôn nổi bật trong đám đông, em khi đó vóc dáng thấp bé, chỉ một lát đã không thấy chị, em liền lớn tiếng gọi chị, sau đó chị sẽ quay đầu lại nhìn em.”
Trần Mặc Nhiễm vuốt bộ lông xù của Diện Bao, nhìn Liễu Hạ Niên, trong ánh mắt bắt đầu lộ ra biểu tình ai oán.
Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm đang nói: mấy chuyện mờ ám của hai chị em các người có cần kể tôi nghe không?
Dưới bàn, tay Liễu Hạ nắm lấy tay Trần Mặc Nhiễm, im lặng nhắn nhủ với cô: tôi trong sạch .
Mộc Vị Ương nói tiếp: “Đầu tiên mắt thấy Eva, em cảm thấy cô ấy giống như em, cứ như một cô công chúa bị giam trong tòa tháp thật cao. Ê, nữ nhân ngực đại ngốc nghếch, có nghe truyện cổ tích công chúa tóc dài chưa?” (Tangled đã được hãng Walt Disney chuyển thể thành phim hoạt hình rất nổi tiếng)
Trần Mặc Nhiễm gật gật đầu, đáp: “Ân, rồi sao?”
“Eva giống như cô công chúa tóc dài đó, cô ấy bị cha cô ấy nhốt trong một căn phòng cao cao, từ nhỏ cô ấy đã quen cô đơn, có đôi khi một năm cô ấy không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy kỳ thật rất sợ cô đơn, cô sợ tối, tôi cảm thấy cô giống tôi, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đã có cảm giác như thế. Hôm nay trước màn ảnh, ánh mắt của cô ấy như đang nói, nhìn tôi đi, hãy nhìn tôi đi, một khắc cũng đừng đi, đừng bỏ tôi lại. Mà tôi lại sợ hãi, vì thế tôi muốn ngừng chụp, tôi nghĩ như vậy sẽ có rất nhiều người nhìn thấy tôi, nhớ rõ tôi.”
Diện Bao liếm tay Liễu Hạ Niên, ở trên tay cô lưu lại dấu vết ướt sũng, Liễu Hạ Niên sờ sờ đầu của nó.
Mộc Vị Ương rót một ly khác, chất lỏng màu đỏ của rượu tràn ra, chảy đầy trên bàn thủy tinh, chất lỏng đó hấp thu ánh sáng của ngọn đèn nhìn có vẻ giống như máu.
“Chúng ta đều là những người cô độc. Và cũng là những linh hồn vô cùng cô đơn.” Mộc Vị Ương giơ ly lên, suy nghĩ một lát, nói: “Những lời này là ai nói nhỉ?”
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, đáp: “Không phải tôi.”
“Không phải chuyện của cô.” Mộc Vị Ương vẫy vẫy tay.
“Giờ thì sao?” Liễu Hạ Niên hỏi.
Mặt Mộc Vị Ương đã phiếm hồng, ánh mắt hoảng hốt, một chai rượu đỏ đã cạn, cô cũng đã đến cực hạn, tốc độ nói chuyện bắt đầu nhanh hơn, cô bắt đầu giống như một cô gái hoạt bát luôn miệng kể những điểm tốt và không tốt của Eva, Eva mãi đắm chìm trong thế giới của mình, có đôi khi Mộc Vị Ương cảm thấy khoảng cách như thế thực an toàn, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chán nản, cô không biết phải đối đãi Eva ra sao, sợ làm Eva bị tổn thương, vừa muốn thay đổi mà lại vừa thỏa mãn với hiện tại.
Trần Mặc Nhiễm nghe được mấu chốt, kề sát mặt vào tai Liễu Hạ Niên, nói: “Toàn là do cô ta tham quá mới gây ra họa.”
Liễu Hạ Niên nghe xong, cười lắc đầu, xoa đầu em ấy: “Đây không phải là một câu giải thích đúng đâu.”
Trần Mặc Nhiễm bĩu môi, nói: “Làm mọi chuyện phức tạp lên để làm gì chứ, cứ hỏi thẳng đi là được rồi.”
“Ai giống cô, thích cái gì cũng không thèm quan tâm.” Mộc Vị Ương lạnh lùng châm chọc Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm bị chọc giận, trong lòng thầm muốn giương nanh múa vuốt bay qua cào Mộc Vị Ương một trảo. Trần Mặc Nhiễm nắm chặt tay, đó là dấu hiệu chuẩn bị tấn công, toàn thân căng cứng, cô quát: “Tôi là người như thế đó, ai cần cô quan tâm!”
Mộc Vị Ương dựa vào ghế, cầm lấy chai rượu còn hơn phân nửa của Liễu Hạ Niên, lảo đảo đi vào phòng ngủ, Liễu Hạ Niên muốn đứng dậy đỡ em ấy, lại bị em ấy đẩy ra, Mộc Vị Ương mắng: “Em không phải tiểu hài tử, sau này không cần chị tới đỡ em, chị lo đi chăm sóc nữ nhân ngực đại ngốc nghếch của mình đi kìa, đừng để ý tới em.”
Liễu Hạ Niên thở dài, nhìn em ấy đi vào phòng, biến mất ở trong bóng tối.
Trần Mặc Nhiễm ôm Diện Bao, để mặt nó gần sát mặt mình, Liễu Hạ Niên ngồi xuống ghế, nhìn đôi đũa mà Mộc Vị Ương cơ hồ không hề đụng đến và ly rượu kế bên, cô quay đầu lại nhìn Trần Mặc Nhiễm, nói: “Ăn cơm đi.”
Trần Mặc Nhiễm a một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Liễu Hạ Niên gắp thịt mỡ Trần Mặc Nhiễm thích ăn bỏ vào chén cô, Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu, trước mắt là nụ cười vô cùng ấm áp của Liễu Hạ Niên, đột nhiên xúc động muốn khóc.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy mình thật may mắn, người tốt như vậy thuộc về mình, rất nhiều người nhất định cũng muốn có được một người như thế bên cạnh, nhưng người đó lại ở cạnh mình, cô có được giấc mộng của người khác, có lẽ đối với cô mà nói, đây là việc đáng tự hào nhất trong cuộc đời này.
Liễu Hạ Niên thấy Trần Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm mình lâu như vậy, lại thấy mắt em ấy lưng tròng, cô hỏi: “Khó ăn lắm sao?”
“Không, ngon lắm.” Trần Mặc Nhiễm gật gật đầu.
Trong phòng ngủ, bức màn được kéo lại, bầu không khí tối đen bao phủ nơi này. Hít thở dạng không khí như thế khiến Mộc Vị Ương cảm nhận được hơi thở của một người còn sống khác trong phòng, cô lảo đảo đi đến bên giường, đầu gối đập trúng cạnh giường, thân thể ngã xuống nệm, đè lên người nào đó, người nọ nhẹ giọng rên một tiếng, Mộc Vị Ương nhích người đến cạnh người nọ, dựa vào cô, chén rượu trong tay không biết khi nào đã rơi xuống đất, chất lỏng màu đỏ tràn ra ngoài, mùi rượu tỏa ra bốn phía, ở trong không gian nho nhỏ như thế thật dễ khiến khứu giác người khác không chịu nổi, rượu là một thứ chất lỏng để giải sầu tốt, có thể làm cho người ta phiêu phiêu như đang trong mộng.
Mộc Vị Ương cảm thấy tửu lượng của mình đã giảm sút đáng kể, uống có nhiêu đó đã chịu không nổi, đầu óc quay cuồng, cô ôm lấy thân thể Eva cứ như tiểu hài tử ôm mẹ của mình, luôn khát khao bổ nhào vào trong lòng ngực Eva.
Mộc Vị Ương gối đầu lên vai cô, nói: “Eva, nhìn tôi, cô chỉ nhìn một mình tôi được không?” Nói xong lại bắt đầu khóc nức nở.
Eva nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Tôi yêu em.”
Trong bóng tối, Mộc Vị Ương nghe được câu đó, cả người như điên lên, thần kinh bắt đầu trở nên điên cuồng, sự kích thích từ tuyến thượng thận tăng vọt, cô chịu không nổi áp lực như vậy, cảm thấy bụng bắt đầu quặn đau.
Mộc Vị Ương nghẹn ngào hỏi lại: “Eva, thật không?”
Nhưng người nằm bên cạnh vẫn hít thở thật đều đặn, Mộc Vị Ương lặng người đi tại chỗ.
Có lẽ, đây chẳng qua là câu mà Eva sẽ nói mỗi khi chìm vào giấc ngủ, đó là vì Mộc Vị Ương đã dạy cô, hình thành cho cô một phản xạ có điều kiện.
Mộc Vị Ương nheo mắt, trước mắt nhìn không thấy ánh sáng, bóng tối tràn ngập căn phòng khiến cô sợ hãi, nhưng đồng thời cũng đang bảo hộ cô.