Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 35


Đọc truyện Khi Cup A Gặp Cup C – Chương 35

Khi mùa hè đến, Trần Mặc Nhiễm bắt đầu không chịu nổi thời tiết nóng bức, cô vốn là một cô gái sợ lạnh sợ nóng, mẫu điển hình của tiểu thư quen được chiều chuộng, buổi tối cô không cho Liễu Hạ Niên ôm, vì cơ thể Liễu Hạ Niên vốn có tính chúc hỏa, mùa đông ôm rất thoải mái, mùa hè thì mới thấy thống khổ. May mắn có điều hòa, đến sau nửa đêm trời trở lạnh cô vẫn ngoan ngoãn chui vào trong lòng ngực Liễu Hạ Niên.
Khi đó vừa vặn là đến kỳ thi cuối kỳ trong trường, Trần Mặc Nhiễm vừa về nhà đã lật sách ra đọc, trong trường ai nấy đều học ngày học đêm, chứng tỏ bình thường chẳng ai chịu cố gắng học hành gì cả, hơn nữa Trần Mặc Nhiễm cũng không có khả năng thiên phú trong con đường học vấn, thế nên đến khi thi mới cuống lên lo ôm chân Phật, xin Phật gia đại nhân phù hộ để nàng qua được kỳ thi này, không cầu nhiều, chỉ xin đủ điểm đậu là tốt rồi.
Liễu Hạ Niên nhìn thấy mà đau lòng, Trần Mặc Nhiễm học bài đến tận đêm khuya, rảnh một chút liền an vị ở trong thư phòng đọc sách. Liễu Hạ Niên hỏi em ấy bình thường sao không chịu học, nói mới được nửa câu, Trần Mặc Nhiễm đã nổi nóng, ném cây bút vào người Liễu Hạ Niên, nói: “Còn không phải là do chị, chị có cho em thời gian để đọc sách à? Mỗi lần đều…”
Liễu Hạ Niên nhặt cây bút bỏ lại trên bàn, đi đến bên cạnh chiếc ghế dựa của Trần Mặc Nhiễm, giữ đầu em ấy, cúi đầu hôn lên đó một cái, nói: “Ngoan, tôi sai rồi, giữa trưa hôm nay muốn ăn gì tôi làm cho.”
“Em muốn ăn rau trộn dưa chuột, còn phải trộn dầu salad nữa, còn cả khoai tây nghiền …” Trần Mặc Nhiễm kể tên vô số món ăn phải dài hơn 10 trang giấy, Liễu Hạ Niên nghe xong mặt mày tái xanh, nhéo lỗ tai em ấy một chút, nói: “Tham quá sẽ bị sét đánh đó.”
Trần Mặc Nhiễm bĩu môi, đáp: “Vậy ăn khoai tây nghiền đi.”
Liễu Hạ Niên nhớ lại mấy ngày trước mua một đống khoai tây về đều bị Trần Mặc Nhiễm nướng lên ăn sạch sẽ, xem ra lại phải đi siêu thị mua thêm rồi.
Trần Mặc Nhiễm vừa nghe sẽ đi siêu thị, cô liền ném sách vở qua một bên, đứng lên nói: “Em cũng muốn đi.”
“Học đi!” Liễu Hạ Niên nghiêm mặt ra lệnh.
“Học mệt rồi, mắt mỏi hết cả, học không vào nữa, chị không thương em sao?” Trần Mặc Nhiễm làm nũng, thật giống một tiểu cô nương mới 18 tuổi.
Liễu Hạ Niên cảm thấy Trần Mặc Nhiễm bị cô cưng chìu càng ngày càng biết được nhiều chiêu khiến cô mềm lòng. Cô dọn sách vở lại, kéo tay Trần Mặc Nhiễm, nói: “Mua xong đồ rồi về ngay, lần sau mà còn nói là tôi hại em không học được là tôi đánh đòn đấy.”
Đối mặt với sự “uy hiếp” của Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm ngây ngô cười.

Mộc Vị Ương và Eva mấy ngày nay không ở nhà, không biết chạy đi nơi đâu chụp quảng cáo nữa. Trong nhà thiếu mất hai người cũng liền yên tĩnh trở lại. Trần Mặc Nhiễm thì lại ước gì hai người kia đi luôn đi, để không ai giành đồ ăn với cô nữa.
Tới siêu thị, Liễu Hạ Niên đẩy xe, không dám cho Trần Mặc Nhiễm đẩy, Trần Mặc Nhiễm không biết xem phim nào trên TV, nhìn thấy người ta chơi xe đẩy, mỗi lần đi siêu thị đều làm hư xe, cô đẩy xe cứ như ván trượt đang trượt xuống dốc, tốc độ giống y như viên đạn được bắn ra thật là nguy hiểm. Trần Mặc Nhiễm tuổi còn trẻ, nên những trò đùa của cô ta thật kinh khủng, Liễu Hạ Niên nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy bị nàng ấy dọa đến mức tim đập thình thịch, được tận mắt chứng kiến vài lần như thế, cô tự nhủ lòng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để Trần Mặc Nhiễm chạm tay vào cái xe đẩy một lần nào nữa.
Trần Mặc Nhiễm vừa vào cửa siêu thị đã bỏ chạy đến quầy chocolate, tìm kiếm chocolate nhập khẩu của Đức mà cô thích nhất. Chocolate này Trần Mặc Nhiễm mua không nổi, đều là Liễu Hạ Niên mua, ai kêu Liễu Hạ Niên có tiền lại nguyện ý tiêu tiền chứ.
Liễu Hạ Niên giữ chặt tay em ấy, kéo em ấy đến quầy thực phẩm đông lạnh ở tít đằng xa kia, vừa đi vừa nói: “Cẩn thận sâu răng nha.”
Mắt Trần Mặc Nhiễm long lanh nhìn những hộp chocolate màu sắc sặc sỡ càng ngày càng xa mình, trong đôi mắt cơ hồ khóc không thành tiếng. Liễu Hạ Niên đã lâu lắm rồi không cho nàng mua chocolate nữa, đồ ăn vặt cũng cấm, nếu còn như vậy nữa thì chắc dạ dày được vỗ béo của cô sẽ kêu réo ầm ỹ mất.
Liễu Hạ Niên biết Trần Mặc Nhiễm mất hứng, nhưng cô cũng vì lo cho Trần Mặc Nhiễm mà thôi, cô mua một chút hoa quả, bỏ vào trong xe đẩy.
Trần Mặc Nhiễm cầm một hộp sốt cà chua lên, nghĩ gì đó lại lập tức ném về chỗ cũ.
Liễu Hạ Niên cười thầm.
Bống nhiên nghe thấy có người kêu tên Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, trong siêu thị toàn người với người, vô số đầu người chen chúc nhau, chẳng phân được ai với ai cả, Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, lại cúi đầu chọn lựa hoa quả tươi nhất.
Trần Mặc Nhiễm! Lần này thanh âm đó lớn hơn, Liễu Hạ Niên nhìn thấy một đám nữ sinh vây quanh một cô gái ngoại quốc, cô kia đang vẫy tay với Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên khều Trần Mặc Nhiễm, hỏi: “Nhiễm, người kia có phải tìm em không kìa?”
Trần Mặc Nhiễm nhìn theo tầm mắt của Liễu Hạ Niên, nhìn thấy cô gái tóc đỏ kia chính là huấn luyện viên lớp khiêu vũ của cô, Trương Mỹ. Bên cạnh cô ấy bị vây quanh bởi một đám nữ sinh, tíu tít nói chuyện với Trương Mỹ, nhưng cô lại lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

Trần Mặc Nhiễm cảm thấy thật buồn cười, Liễu Hạ Niên bèn hỏi Trần Mặc Nhiễm: “Sao vậy?”
Trần Mặc Nhiễm đi lại gần đám người kia, nói với họ: “Cô ấy không hiểu tiếng Anh đâu.”
Một cô gái trong đó nói: “Vậy Pháp Văn cũng không sao, giới thiệu cô ấy cho tôi được chứ? Xin giúp tôi với! Giáo viên chúng tôi bảo phải thường xuyên luyện tập khẩu ngữ.”
Đối mặt với ánh mắt cầu xin đáng thương của cô bé ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mỹ nhăn lại, cô ủy khuất đáp: “Tôi chỉ biết tiếng Trung. Tiếng Anh của tôi còn tệ hơn các bạn nữa đó.”
Những người khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trần Mặc Nhiễm thì đứng đó cười ha hả. Đến tận khi Trương Mỹ thoát khỏi đám nữ sinh vẫn còn đang tò mò kia, Trần Mặc Nhiễm vẫn còn cười, cô kéo áo sơ mi của Liễu Hạ Niên, cười mãi không dứt.
Trương Mỹ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Tiếng Anh thật khó học, tôi lười học.”
Trần Mặc Nhiễm gật đầu, cực kỳ đồng ý.
“Vì tôi lớn lên không phải người Trung Quốc, cho nên nhất định tôi phải biết nói tiếng Anh sao?” Trương Mỹ hỏi Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nghĩ đến lần đầu tiên thấy Trương Mỹ, đúng là cảm thấy cô ta là một người ngoại quốc, hơn nữa người giới thiệu Trương Mỹ cho cô, cũng là một huấn luyện viên nước ngoài, lúc đó cô nhớ mình còn đang bận lo sẽ gặp rào cản ngôn ngữ với Trương Mỹ. Không ngờ Trương Mỹ lại buồn rầu vì học tiếng Anh thật khó.
Trương Mỹ nháy mắt nhìn Liễu Hạ Niên, nói thầm với Trần Mặc Nhiễm: “Kia là là chị gái của em à?
Trần Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Liễu Hạ Niên, cố ý cười đáp: “Đúng vậy a, chị gái của em a.”

Liễu Hạ Niên dùng sức kéo áo Trần Mặc Nhiễm một chút, Trần Mặc Nhiễm cúi đầu cười trộm, trông thấy sắc mặt Liễu Hạ Niên không tốt, lại càng cảm thấy sảng khoái hơn nữa.
Trương Mỹ nhiệt tình mời Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm đi về nhà cô ăn cơm, nhà cô cách đây không xa, ngay tại tiểu khu gần đây. Trần Mặc Nhiễm nhớ Trương Mỹ luôn rất nhiệt tình với mình, vì thế rất có hảo cảm với cô ấy, nghe cô mời, lập tức liền nhận lời.
Liễu Hạ Niên lại không nói gì thêm, cô không quen Trương Mỹ, đi phía sau nhìn hai người tán gẫu vui vẻ, Trần Mặc Nhiễm tươi cười không dứt vì Trương Mỹ nói chuyện rất hài hước, hơn nữa cách ứng xử cũng phải phép, rất hợp rơ với Trần Mặc Nhiễm.
Khi tới quầy tính tiền, Liễu Hạ Niên lấy một hộp chocolate, bỏ vào xe đẩy, quay đầu lại thấy Trần Mặc Nhiễm và Trương Mỹ đã tuột xuống tít đằng xa.
Liễu Hạ Niên im lặng chờ các cô đi tới, cùng đi tính tiền.
Khi ăn cơm xong, Liễu Hạ Niên và Trần Mặc Nhiễm đi tới bãi đỗ xe, Trần Mặc Nhiễm vẫn đang huyên thuyên nói về Trương Mỹ.
Trong lòng Liễu Hạ Niên cảm thấy không ổn, nhưng cô nghĩ mình không được quá đáng, Trần Mặc Nhiễm dù sao cũng là một người độc lập, cô cũng phải có bằng hữu và cuộc sống của riêng mình, nếu như mỗi lần Trần Mặc Nhiễm nói chuyện với ai đó cô lại cảm thấy không thoải mái, thì Trần Mặc Nhiễm biết sống sao đây.
Trần Mặc Nhiễm nói đã miệng rồi, mới phát hiện Liễu Hạ Niên nãy giờ không nói câu nào, không gian chật hẹp trong xe lại im lặng dị thường, cô dùng khóe mắt trộm liếc Liễu Hạ Niên một cái, thấy biểu tình của Liễu Hạ Niên vẫn rất nghiêm túc, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng thầm nghĩ, đây là thế giới của hai người, vì thế nhắc đến ai khác tóm lại đều là không tốt, chính cô cũng không muốn nghe Liễu Hạ Niên lải nhải bên tai người kia người nọ ra sao, vì thế cô xoay người lại nói với Liễu Hạ Niên: “Mẹ bảo em nghỉ hè nhất định phải về.”
“Khi nào?” Trần Mặc Nhiễm thình lình đổi đề tài khiến cô giật mình một chút. Cô cau mày, cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến.
Trần Mặc Nhiễm nắm tóc, có chút ngượng ngùng đáp: “Sáng sớm mẹ đã kêu em về, em sợ chị mất hứng, nên không dám nói cho chị biết.”
“Em hẳn nên nói cho tôi biết sớm một chút, để tôi còn sắp xếp nữa.” Đến khi dừng chờ đèn đỏ, Liễu Hạ Niên mới trả lời.
“Nhưng vì em còn không nghĩ sớm như vậy đã mang chị về nhà gặp mẹ.” Trần Mặc Nhiễm ấp úng đáp.
Liễu Hạ Niên thở dài, điều em ấy vừa nói có lẽ cả hai ai cũng hiểu, nhưng có điều khi nói ra ngoài miệng thì lại không dám nói thẳng ra, có rất nhiều chuyện không phải mình muốn thế nào cũng được, Trần Mặc Nhiễm chưa có dũng khí đem Liễu Hạ Niên về ra mắt bố mẹ, hai ông bà cho tới bây giờ cũng không biết con mình đang quen với một nữ nhân. Chiết Giang cách Bắc Kinh đến cả vạn dặm, em ở nơi này xảy ra chuyện gì, hai ông bà sao biết được. Nên cứ lén gạt hai ông bà là được rồi. Nhưng Trần Mặc Nhiễm không biết Liễu Hạ Niên nghĩ gì về chuyện này.

Liễu Hạ Niên thì vẫn đang suy nghĩ, Trần Mặc Nhiễm thật sự không hiểu cô, Liễu Hạ Niên không phải muốn Trần Mặc Nhiễm đưa mình về nhà ra mắt cha mẹ, cô không muốn Trần Mặc Nhiễm dính lấy phiền phức, hơn nữa, cô cũng không biết là cha mẹ Trần Mặc Nhiễm liệu có quyết tâm phản đối hai người hay không ? Cuộc sống là của mình, cứ chọn cách sống đơn giản nhất là tốt rồi, liên lụy đến càng nhiều người thì cuộc sống hai người lại càng không có lợi.
Liễu Hạ Niên chỉ không hài lòng việc Trần Mặc Nhiễm nói đi là đi, mà nghỉ hè cũng ít nhất phải hai tháng, nếu Trần Mặc Nhiễm đi cũng đồng nghĩa cô phải vượt qua khoảng thời gian dài cô độc tương tự, Trần Mặc Nhiễm lại không nghĩ cho cô việc đó.
Trần Mặc Nhiễm ngồi ở ghế phía trước, tay nắm lấy dây an toàn, càng nắm càng chặt, trong lòng loạn cả lên. Trần Mặc Nhiễm nói: “Nếu chị không vui thì cứ theo em về, em cho chị gặp ba mẹ em, cùng lắm thì em bị ba mẹ đánh một chút.”
“Tôi không có ý như vậy, tôi chưa từng nói câu nào có ý như thế, cái đó tôi không cần. Em đừng suy bụng ta ra bụng người.”
“Vậy tại sao chị lại không vui?”
“Tôi chỉ không vui vì hai tháng tới em về nhà thì tôi làm sao bây giờ?” Liễu Hạ Niên thở dài, phiền muộn đáp.
Trần Mặc Nhiễm nghe xong, trong lòng liền vui sướng hài lòng, giống như vừa mở một lon nước có ga, nháy mắt một cái đã có vô số bọt khí nổi lên, khiến cô vui sướng như đang bay lên trời.
“Chị sẽ nhớ em!” Trần Mặc Nhiễm dùng ngữ khí khẳng định kiêu ngạo nói.
Liễu Hạ Niên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Mặc Nhiễm một cái, thanh âm kéo dài đáp: “Đúng vậy.”
“Ha ha, ha ha!” Trần Mặc Nhiễm cười, vui vẻ trong niềm vui chiến thắng.
Về đến nhà, Trần Mặc Nhiễm lại giam mình vào thư phòng, lần này là vì Liễu Hạ Niên đang cảm thấy bị quê, liền nhốt em ấy vào trong đó, khóa cửa lại, nói: “Học đi.”
Đi vào nhà bếp, cô cắt khoai tây và xay tiêu, tiếng dao chạm vào thớt phát ra âm thanh “cạch cạch” rất có tiết tấu, nồi nước đun trên bếp bắt đầu sôi tỏa khói nghi ngút, trước kia là làm đồ ăn cho mình ăn, về sau làm thêm cho Mộc Vị Ương, bây giờ thì phải nấu cho Trần Mặc Nhiễm ăn no, nhà bếp là chiến trường của nữ nhân, vô số nữ nhân ở nơi đây đổ mồ hơi sôi nước mắt, cả đời phải nấu ăn cho cả một gia đình, kỳ thật trên đời này mọi việc đều qui về một chuyện rất bình thường, ai cũng phải ăn, rồi ngủ, các cô cũng thế, nếu so sánh theo một cách khác, thì nơi này đơn giản cũng là một gia đình có hai nữ nhân mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.