Bạn đang đọc Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu: Chương 58: Tân Hôn
Khi tay hắn chạm lên mặt Phùng Viện, Phùng Viện cảm thấy không biết làm sao, đến lúc đôi môi thay thế bàn tay, Phùng Viện không khống chế được mà run rẩy, Lâm Ca cảm giác được bối rối của người trong lòng, cầm tay nàng, đem nàng ôm chặt hơn một chút, nhưng động tác lại càng mềm nhẹ.
Vạt áo bị rớt ra, da thịt Phùng Viện bị bại lộ trong không khí, tay Lâm Ca xoa bả vai nàng, đang nhắm mắt Phùng Viện đột nhiên mở mắt, Lâm Ca dừng động tác, nhìn nàng: “Sao vậy, nàng sợ hãi sao?”
Phùng Viện hé miệng thở phì phò, lúc này trong lòng nổi lên, không phải là những điều ma ma dạy, mà là… Phùng Viện không muốn nghĩ tới, trên đường từ Lạc Kinh tới Kiến Khang, cái sợ hãi này, sợ hãi người bị kéo ra tiếp theo là chính mình, sợ hãi nghe thấy thanh âm vạt áo bị xé mở, cùng với tiếng kêu bất lực của nữ tử, Phùng Viện không muốn, hai tay nàng ôm chặt chính mình, không muốn.
Lâm Ca thấy biểu tình của Phùng Viện, hành động này hắn thấy không ít, nhiều nữ tử được cứu ra từ trong người Hồ, có rất nhiều nữ tử chỉ cần nam tử tới gần, sẽ lộ ra vẻ mặt như bây giờ, hoảng sợ, bất an.
Tình toán thời gian, thời điểm thành Lạc Kinh bị phá, Phùng Viện mới mười ba tuổi, từ bé là kim chi ngọc diệp được nuông chiều, cho dù không bị đạp hư, dọc đường đi nhìn tới những viêc này cũng không thiếu, vất vả nàng đã gắng gượng sống sót.
Một lần nữa Lâm Ca nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, Phùng Viện chậm rãi ngừng run rẩy, Lâm Ca chờ nàng bình tĩnh trở lại, mới đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ đi, ta ở đây.” Phùng Viện cảm giác rất an tâm, nhưng nhớ tới lời ma ma nói, nàng mở to mắt nhìn Lâm Ca: “Phò mã tức giận sao?”
Lâm Ca bật cười: “Điện hạ nói gì vậy? Điện hạ là chủ, ta sao lại tức giận.” Nói xong, Lâm Ca nằm xuống bên người nàng, nhớ tới một việc liền cười nói với Phùng Viện: “Sau này điện hạ có thể gọi ta là Lâm lang sao?” Phùng Viện chớp lông mi hai cái, Lâm lang, đây là tình lang của nàng.
(muanhobaybay: sao không nói, “Lâm lang, đây là trượng phu của nàng” nhỉ…)
Mặt Phùng Viện lại đỏ lên, túm lấy chăn, hơi hơi gật đầu, nhìn mặt nàng hiện lên rặng mây đỏ, gật đầu thẹn thùng. Vừa rồi lúc ôm nàng, hắn thấy thân thể nàng thật mềm mãi, mặt lại bóng loáng, sờ lên làn da đầu vai còn trơn mượt hơn cả vải sa tanh. Lâm Ca hồi tưởng lại, địa phương nào đó không chịu khống chế mà ngầng đầu lên, hắn thấy yết hầu thật khát, có thể là vừa rồi uống rượu hợp cẩn có chút nóng.
Xoay người xuống giường, rót ly trà uống, trà đã lạnh cũng làm tắt ngọn lửa trong lòng hắn. Lâm Ca chuẩn bị trở lại giường, xoay người liền thấy Phùng Viện đang ở phía sau hắn, màu trắng áo ngủ, tuy lưng áo rộng thùng thình, chỉ có thể nhìn trước ngực nàng phập phồng, ngọn lửa Lâm Ca vừa tắt, lại bùng lên lần nữa.
Hắn xoay người muốn rót ly trà nữa, Phùng Viện đã nói: “Lâm lang, chàng khát sao? Trà đã lạnh rồi.” Lúc kêu Lâm lang, Phùng Viện có chút ngượng ngùng, tiếp theo tiếp nhận ly trà trong tay Lâm Ca, lúc ngón tay Phùng Viện chạm vào tay Lâm Ca, nhẵn mịn mềm mại xúc cảm làm cho Lâm Ca nhớ tới cảm giác vừa rồi chạm vào bả vai Phùng Viện, yết hầu lại càng thấy khát hơn.
Lâm Ca cầm tay Phùng Viện, ngừng động tác nàng kêu thị nữ vào hầu hạ, chính là gắt gao đem nàng ôm vào ngực, hương vị của Lâm Ca lần nữa đổ ập tới khoang mũi Phùng Viện, nàng ngẩng đầu muốn nói, môi Lâm Ca đã rơi xuống môi nàng, hoảng sợ, bối rối, đủ loại cảm xúc, trong đó còn có vui sướng, Phùng Viện bị kéo, màn được hạ xuống, đèn cung đình chập chờn lên xuống.