Bạn đang đọc Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu: Chương 48: Hội Ngộ (Gặp Lại)
Lan Lăng công chúa mỉm cười, ngáp một cái, vừa muốn xoay người ngủ, Phùng Viện nhìn nàng, cười nói: “Sai rồi, bảo vệ muội là bệ hạ, không phải tỷ.” Lan Lăng công chúa nhắm mắt lại nói: “Tỷ tỷ che chở muội, cùng Thập Tứ ca ca bảo vệ muội không giống nhau.”Phùng Viện cười khẽ, nhìn nàng ngủ, dung nhan khi ngủ vô lo vô nghĩ, Phùng Viện đắp chăn cho nàng, sửa lại tư thế ngủ thoải mái cho nàng, ngồi ở bên nàng tiếp tục thêu thùa.
Tử Thiến tiến vào, vừa muốn mở miệng, thấy Lan Lăng công chúa đang ngủ, đi lên nói nhỏ vào tai Phùng Viện: “Điện hạ, Lâm phu nhân cầu kiến.”
Lâm phu nhân? Phùng Viện buông kim thêu, từ sau ngày gặp Lâm phu nhân ấy, mỗi lần tiến cung đều đến nhìn Phùng Viện, dần dần cũng thành quen bớt đi thông truyền (thông báo, sau đó truyền gọi), như thế nào giờ lại dùng hai chữ cầu kiến?
Phùng Viện vẫn chỉnh lại trang phục, đứng dậy, cùng Tử Thiến đi ra ngoài, thấy Lâm phu nhân đang chờ ở phía xa, Phùng Viện lại cảm thấy giống mẫu hậu, mẫu hậu thường ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi, mẫu hậu là người xinh đẹp nhất mà Phùng Viện từng gặp qua, là người cực kỳ bình tĩnh, chính là người như vậy, mới ôm chặt linh tiền của Tam tỷ, thanh âm thê lương vang vọng bên tai Phùng Viện, sống sót, vô luận như thế nào đều phải sống sót.
Nghe tiếng bước chân, Lâm phu nhân đã đứng dậy, cười hành lễ, Phùng Viện vội vàng đỡ bà dậy, Lâm phu nhân vẫn cẩn thận tỉ mỉ hành lễ xong mới đứng dậy, sau khi ngồi xuống, Phùng Viện nhìn mặt bà, thoạt nhìn sắc mặt Lâm phu nhân rất bình tĩnh, nhưng nơi lông mày kia không giấu được lo âu, làm Phùng Viện có chút kỳ quái.
Nếu nhìn kỹ, phía dưới búi tóc của Lâm phu nhân có sợi tóc bạc thoáng hiện, trong lòng Phùng Viện chợt lặng xuống, chẳng lẽ Lâm Ca đi Bắc phạt, Lâm phu nhân cũng không tán thành sao? Lâm phu nhân đã mở miệng: “Điện hạ, hôm trước tiểu nhi (ý là con trai của bà) có gửi thư tới, trong thư nói, không biết nói với điện hạ như thế nào.”
Nghe nói Lâm Ca gửi thư về, tâm Phùng Viện nhảy lên một chút, ngày ấy dưới ánh trăng, Lâm Ca nói lời ấy với nàng, nhất cử nhất động của hắn vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mắt nàng, lúc nói chuyện trong mắt có sự vội vàng, không nghe được câu trả lời trong mắt liền thất vọng, ngày đó Phùng Viện đều nhìn rõ ràng, hiện tại, nghe Lâm Ca gửi thư về mà không biết nói với nàng như thế nào, Phùng Viện cảm thấy mặt nàng nóng lên, đó là lời nói gì đây?
Nàng nhìn Lâm phu nhân, bên môi chứa đựng mỉm cười, vẫn giữ nguyên tư thế tiêu chuẩn mệnh phụ được công chúa triệu kiến, cái gì đều không nói. Lâm phu nhân nhìn hành động của Phùng Viện, trong lòng cũng hiểu được, đứa con của bà thật sự rất lỗ mãng, ngày đó không chịu cưới Lan Lăng công chúa liền thẳng thừng từ chối, không chịu thánh ân, hiện tại trong thư lại đề nghị, cầu hôn Hội Kê công chúa, hành động lật lọng này, thật sự không phải của quân tử.
Lâm phu nhân trầm ngâm một chút, cười nói: “Điện hạ, mới vừa rồi là thần lỗ mãng, việc nhà không nên nói với điện hạ.” Ánh mắt Phùng Viện ảm đảm một chút, lập tức lại nở nụ cười: “Ngày đó là Lâm tướng quân ra tay cứu giúp, mới có ngày hôm nay, ân cứu mạng này, chắc chắn báo đáp.”
Nói xong câu này, Phùng Viện liền thôi không nói nữa, Lâm phu nhân còn nói thêm chút nữa, thấy Phùng Viện đoan chính ngồi ở chỗ kia, bộ dáng cái gì cũng không nói, tinh tế ngẫm nghĩ, hiểu ra điều gì, hành lễ cáo lui.
Lâm phu nhân đi rồi, Phùng Viện ngồi thật lâu không nhúc nhích, lời ấy ra khỏi miệng chính nàng hòan toàn từ chối Lâm Ca, bốn lần gặp nhau trước đây, lần đầu lỗ mãng, lần hai cứu giúp, lần ba trong cung thóang nhìn, đến lần thứ tư là cầu hôn dưới ánh trăng, Phùng Viện nhẹ giọng thở dài, không biết khi nào thì bắt đầu, trong lòng nàng đã có bóng dáng của hắn, chính là nhớ tới lời nói xưa kia, tâm Phùng Viện lại trở lên trầm trọng, dưới sự che chở của ca ca và tẩu tẩu, có lẽ là kết cục cuối đời của nàng đi?
(muanhobaybay: tỷ ơi, đừng bi thương như vậy. Mưa nhỏ bùôn lắm đó. L )
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?” Lan Lăng công chúa nhẹ nhàng ngồi bên người Phùng Viện, nhìn Phùng Viện, nghiêng đầu hỏi nàng, lúc này Phùng Viện mới cảm giác được khóe mắt mình lạnh lạnh có gì đó chảy ra, không biết nàng rơi lệ từ lúc nào, Phùng Viện lau lau lệ nơi khóe mắt, dùng khẩu khí tiểu hài tử nói với Lan Lăng công chúa: “Chắc là các nàng mới thay đổi lọai hương, ngửi không quen, nên chảy nước mắt vậy thôi.”
Lan Lăng công chúa không nói gì nữa, ôm đầu gối ngồi bên cạnh Phùng Viện, câu hỏi kia vẫn không nói ra, tỷ tỷ, tỷ thích Lâm Ca ca ca sao? Nếu không, sao lại giống như lúc nàng nhớ hắn, trên mặt có cười, khóe mắt có lệ?
Một ngày cứ trôi qua như vậy, hôn sự của Phùng Viện không ai nhắc tới nữa, đảo mắt một cái mà nàng đã mười tám tuổi, nhưng mà, niên đại này lưu hành việc tảo hôn, nam tử có tuổi như Phùng Viện đều đã sớm lập gia đình rồi, chẳng lẽ đường đường là một công chúa lại lấy người tái giá sao?
Phủ Lan Lăng công chúa, Phùng Viện chơi đùa với đứa nhỏ Lan Lăng công chúa mới sinh hạ, lấy tay điểm điểm cằm đứa nhỏ, đứa nhỏ đang ngủ cũng nhếch môi nở nụ cười, Lan Lăng công chúa nằm trên giường thấy, cười nói: “Tỷ tỷ vẫn luôn đối tốt với người khác như vậy.” Phùng Viện ôm đứa nhỏ chơi một hồi, đem hắn thả lại bên người Lan Lăng công chúa, cười nói: “Tỷ nhớ rõ lúc muội vừa mới tiến cung, cũng chỉ lớn có như vậy, lúc Ngũ hoàng thúc ôm muội, muội oa oa khóc không ngừng, vẫn là mẫu hậu tỷ ôm lấy muội, muội mới không khóc, hiện tại muội đã có đứa nhỏ rồi.”
Ở trên giường, Lan Lăng công chúa cười đến lăn lộn: “Tỷ tỷ nói gạt người, lúc đó tỷ mới một tuổi, cũng là một oa nhi, như thế nào lại nhớ được chuyện tình lúc muội tiến cung lần đầu tiên.” Phùng Viện nhướng mày: “Sao lại nói tỷ lừa người? Đây là Tam tỷ nói cho tỷ biết mà, lúc muội năm tuổi tiến cung, chúng ta không phải chơi cùng nhau sao, Tam tỷ không nói…”
Nói tới đây, ánh mắt Phùng Viện ảm đạm, tin tức mẫu hậu đã mất đến tới thành Kiến Khang, thông cáo an táng bà theo lễ Hoàng hậu, được gọi là Hiến Văn, nghe tới tin tức này, Phùng Viện không biết khóc hay cười, khóc vì nàng đã không còn mẫu thân nữa, cười vì, từ trước tới nay chuyện của mẫu hậu, giống như một tảng đá nặng, thường khiến nàng bị áp lực không thở nổi, tuy nói, trong cung ngòai mặt không ai dám nghị luận, nhưng một lần đó, sự việc phát sinh trước ngày lễ sắc phong, làm cho Phùng Viện hiểu được, từ hoàng cung Lạc Kinh tới hoàng cung Kiến Khang, công chúa tuy vẫn là công chúa, cũng là công chúa kia ở dưới gối phụ mẫu, sự che chở của ca ca và tẩu tẩu, chung quy vẫn khác với sự che chở của phụ mẫu.
Sau khi Lan Lăng công chúa sinh được vài ngày, nõi chuyện cùng với Phùng Viện một chút, nàng liền ngáp một cái, rất mệt mỏi, Phùng Viện vẫn giống như ở điện Dao Quang, đắp chăn ngay ngắn cho nàng , lúc này mới dẫn theo nha hòan ra khỏi phủ.
Tổng quản cùng người hầu phủ công chúa, quỳ xuống đưa tiễn Phùng Viện, thẳng tới khi xa giá của Phùng Viện ra khỏi tầm mắt của bọn họ, lúc này họ mới đứng dậy hồi phủ.
Tuy nói cơ hội ra khỏi cung không ít, nhưng từ trước tới nay Phùng Viện đều ru rú trong phòng, trong điện, từ khi hồi cung tới giờ, ra cung cũng chỉ ít ỏi mấy lần, mỗi lần đều nhanh chóng hồi cung, lúc này nhớ tới chuyện cũ, Phùng Viện liền vén rèm xe lên nhìn ra ngòai, xem xem ngã tư thành Kiến Khang khác gì với ngã tư thành Lạc Kinh?
Ngày trước nghe Thập Tứ ca ca nói có người từ thành Trường An đến, cố ý hỏi chuyện tình ở Lạc Kinh, nghe rằng, hòang cung Lạc Kinh đã bị tàn phá, ngày ấy không mang theo bài vị tổ tông trong thái miếu đi, giờ đã bị người ở phụ cận dùng làm củi đốt, Phùng Duệ nghe tới đó, nếu không có người ngòai ở đây, hắn đã che mặt khóc rồi.
Lạc Kinh, là đô thành của ba triều đại, tòa thành kia là nơi mà tất cả hỉ nộ ái ổ của thiếu nữ Phùng Viện để tại nơi đó, còn có lăng mộ của phụ tổ, huynh trưởng của nàng, là nơi có những người thân nhất của nàng, từ nay về sau, chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng, nghĩ tới đây, Phùng Viện liền buông rèm xe, thở dài, Bắc Phạt, chính nàng cứ nhớ mãi không quên, đem tất cả hy vọng ký thác lên cuộc Bắc Phạt, mặc dù Tổ tướng quân tài năng đã đứng vững gót chân ở Trung Nguyên, nhưng chỉ có thể ngăn chặn kìm kẹp sự công kích của quân địch, chỉ là hơn lá chắn một chút, trở về Trung Nguyên, chiếm lại lãnh thổ, hiện tại xem ra đã là một chuyện cười.
Phùng Viện hạ mí mắt, hòang tộc Phùng Thị, hiện giờchỉ có thể an phận ở một góc Giang Hữu, sinh sống mà thôi, còn vùng đất Trung Nguyên xinh đẹp rộng lớn kia, đã bị người Hồ tuần tra tới lui.
Đột nhiên xe của Phùng Viện bị cái gì đụng trúng, phải dừng lại, chưa chờ Phùng Viện nói chuyện, thanh âm Tử Thiến đã vang lên: “Là ai dám ngăn cản xa giá của công chúa?” Tiếp theo là một thanh âm xa lạ: “Tiểu Viên, nàng hãy xuống xe đi, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?” Ngữ điệu mơ hồ không rõ, cũng không biết hét lên cái gì?
Thanh âm này có chút quen thuộc, Phùng Viện thật sự không nghĩ ra là ai? Nàng vẫn ngồi ngay ngắn trong xe, cũng không liếc mắt một cái, Tử Thiến thấy một người đang chống đối với những thị vệ, luôn miệng gọi Tiểu Viên Tiểu Viên, càng thêm tức giận, nói với thị vệ: “Chỉ là một người dân thường, mà cũng dám gọi tục danh của công chúa, còn không lôi ra xa, giao cho quan Huyện thành Kiến Khang xử trí?”
Nam nhân kia sao chịu để thị vệ lôi đi, hét lên: “Ta là cháu của Vương Đại tướng quân, các ngươi dám ngăn cản ta.” Thị về vừa nghe thấy là cháu của Vương Đại tướng quân, hơi sửng sốt một chút, nam nhân túm chặt lấy càng xe của Phùng Viện: “Tiểu Viên, nàng vén rèm lên nhìn ta một chút, chẳng lẽ nàng đã quên năm đó nàng nói gì với ta sao?”
Đây là thanh âm của Vương Thắng An, cuối cùng Phùng Viện cũng nghe ra, chỉ là vẫn không động, giống như rối gỗ ngồi trong xe. Người này, nghe nói là bị trục xuất khỏi Vương gia, cùng với Vương tiểu thư đều không biết tung tích mà? Như thế nào mà giờ vẫn còn ở trên đường thành Kiến Khang, nghe thấy thanh âm của hắn, cũng đã hét lên không ít, Phùng Viện thở dài, gõ gõ cửa sổ xe, Tử Thiến ở bên ngoài cửa sổ đáp: “Điện hạ có gì phân phó ạ?”
Phùng Viện mở miệng nói:”Đi tiếp thôi, chỉ là một người điên.” Tử Thiến đang chuẩn bị kêu xa phu đánh xa đi tiếp, Vương Thắng An vẫn không buông tha, thanh âm hắn tiếp tục vang lên: “Tiểu Viên, nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy, tìm được ca ca tẩu tẩu của nàng liền không để ý tới ta sao? Chẳng lẽ nàng đã quên ta đối xử với nàng như thế nào?”
Lúc này Vương Thắng An đang túm lấy càng xe, xa phu muốn đánh xe cũng không được. Mọi người thấy có người ngăn xa giá của công chúa, liền xúm lại đây, bọn thị vệ không biết là lên đi kéo Vương Thắng An xuống hay là giải tán đám đông xúm lại đây?
Lúc này có thanh âm vang lên: “Sao lại tụ tập ở đây?” Phùng Viện nghe thấy thanh âm này, liền giật mình, đầy là thanh âm của Lâm Ca, hắn đã trở lại?