Đọc truyện Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem! – Chương 10: Chỉ là lời cảnh cáo
MỘT TUẦN SAU!
Diệp Bối Bối cùng Trần Lâm và Lập Thành đứng trước một cánh cổng lớn đã bám bụi vàng ố, nhìn vào bên trong cỏ đã mọc lên um tùm, căn biệt thự dường như đã lâu lắm rồi không có người lui tới. Diệp Bối Bối nhìn vào căn biệt thự đóng chặt cửa im lìm mà lòng không biết nên vui hay nên buồn. Hai năm rồi nó mới quay trở lại nơi này, nhưng nó đã trở về rồi, còn Diệp Thiên Tùng – ba nó vẫn chưa trở về!
Diệp Bối Bối cúi lặng đầu xuống, Trần Lâm cũng xúc động khi đứng trước căn biệt thự hoang tàn, nơi ông đã làm việc mười mấy năm trời.
” Tiểu Bối à ” – Trần Lâm đặt tay lên vai Diệp Bối Bối, nó quay đầu lại nhìn ông rồi cười nhẹ.
” Chúng ta vào thôi ” – Trần Lập Thành cúi người xách mấy ba lô đồ ở dưới đất lên nói.
Diệp Bối Bối khẽ gật đầu rồi rút trong túi quần ra chiếc chìa khóa đi tới mở cánh cổng rồi đẩy rộng ra.
Vừa đặt chiếc ba lô xuống bọn họ lại phải lao vào dọn dẹp, căn biệt thự đã bỏ hoang khá lâu, bụi bẩn bám vào lại còn rất rộng mà chỉ có ba người dọn dẹp nên đến lúc trời đã chập chờn tối rồi mới dọn dẹp xong căn biệt thự.
” Bác Lâm, Thành Thành ” – Diệp Bối Bối ở trong phòng bếp bước ra phòng khách gọi lớn.
” Tiểu Bối, có chuyện gì vậy con? ” – Trần Lâm đang loay hoay lau những chiếc bình cổ mà trước đây Diệp Thiên Tùng rất thích, quay ra nhìn Diệp Bối Bối
” Bây giờ con ra ngoài chợ mua chút gì đó về làm bữa tối ” – Diệp Bối Bối nhìn Trần Lâm nói rồi đi về phía cửa xỏ chân vào đôi dép.
” Từ đây tới chợ rất xa, hay ăn tạm mì gói trước đã, dù sao hôm nay con cũng mệt rồi ” – Trần Lâm lên tiếng nhìn theo nó nói.
” Không sao, con không mệt, buổi trưa mọi người đã phải ăn mì gói rồi vẫn là nên để con làm gì đó cho mọi người ăn tối, con đi đây ạ ” – Diệp Bối Bối ngẩng đầu lên cười nhẹ rồi quay người đi.
” Hay là con tới siêu thị đi? ” – Trần Lâm bước từng bước khó khăn về phía cửa nhìn theo Diệp Bối Bối nói với.
” Không cần đâu, con đi được mà ” – Diệp Bối Bối ngoái đầu lại nhìn ông cười nhẹ rồi đi thẳng về phía cổng.
Trần Lâm chỉ biết lắc đầu thở dài nhìn nó. Khu vực này chỉ toàn nhà giàu thôi, lấy đâu ra chợ cho nó chứ, ở gần đây thì có siêu thị như ông thừa biết Diệp Bối Bối sẽ không tiêu tiền phung phí như vậy.
***
” Á ” – Diệp Bối Bối đang loay hoay chọn cá thì một tên nào đó đụng trúng người nó may nhờ có cô bán cá kịp thời đưa tay ra cho nó vịn vào nếu không nó sẽ ngã nhào vào đống cá này mất. Chưa kịp hoàn hồn tên kia đã bỏ đi.
” cô không sao chứ? ” – Bà bán cá nhìn theo cậu thanh niên vừa nãy mà bất bình thay cho nó. Nhưng nhìn cũng biết hắn ta không phải dạng tốt đẹp gì, tốt nhất không nên dây dưa.
” Con không sao, bà lấy cho con con cá này đi ” – Diệp Bối Bối khẽ lắc đầu rồi chỉ vào một con cá vẫn đang bơi trong chiếc xô nói. Rồi đưa tay đút vào túi lấy tiền nhưng chiếc ví không cánh mà bay. Diệp Bối Bối giật mình cúi đầu xuống lục tung chiếc túi nhưng không thấy chiếc ví đâu nữa. Sực nhớ ra người vừa nãy, Diệp Bối Bối vội quay lại nhìn bà bán cá nói vội:
” Bà, con bị móc túi rồi. ” – Nói xong Diệp Bối Bối vội bỏ đi.
” Ơ này, cô gì ơi… ” – Bà bán cả chỉ biết nhìn theo gọi với rồi thở dài – ” Khổ thân “
***
Diệp Bối Bối chạy theo hướng đi của tên vừa nãy, nhìn thấy bóng dáng của hắn ta ở xa xa, Diệp Bối Bối vội vàng đuổi theo. Đó là tất cả số tiền nó có được, nếu như mất đi số tiền ấy nó thực sự không biết phải làm như thế nào.
Tên trộm phát hiện có người đuổi theo cũng vội vàng bỏ chạy, Diệp Bối Bối cũng cật lực đuổi theo:
” Tên trộm, mau đứng lại “
Diệp Bối Bối cứ chạy mãi cho tới một quãng đường thì mất dấu vết, Diệp Bối Bối vừa thở gấp vừa quan sát xung quanh thì thấy một quán bar ở phía cánh phải. Đến đây thì mất dấu vết, lẽ nào là hắn ta trốn vào đây? Diệp Bối Bối nghĩ xong liền tiến vào quán bar. Ánh sáng chớp nháy trong màn đêm ở trong căn phòng không tiếng nhạc, trong trí tưởng tượng của nó, chẳng phải ở quán bar sẽ có những bản nhạc cực mạnh hay sao? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nó bước vào quán bar sao lại có vẻ như đã từng đến một nơi giống như thế này?
” Diệp Bối Bối? “
Mãi suy nghĩ mà nó không biết đã bước hẳn vào giữa quán bar. Giọng nói của ai cất lên tên của nó khiến nó giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, kéo nó về với hiện tại.
Nó đang bị bao vây bởi bốn chiếc cột à không bốn con người cao lớn. Diệp Bối Bối ngước đầu lên nhìn những con người xung quanh đang ngơ ngác nhìn nó, không phải chứ? Không phải nó cứ thế mà lao thẳng vào giữa bốn con người này chứ?
” Diệp Bối Bối, em đã đi đâu vậy? ” – Cao Viễn Minh ánh mắt đã sáng lên khi nhìn thấy nó, anh bước hẳn lên cầm lấy cổ tay nó nói kích động nói
” Em… ” – Diệp Bối Bối đầu óc quay cuồng ngước đầu lên nhìn người đối diện, bây giờ nó còn không biết nó là ai, đang làm gì ở trong cái chốn đằng đằng sát khí này.
Triệu Thiên Vũ gương mặt đã tối lại, chăm chú nhìn vào Diệp Bối Bối không dứt. Hạo Nhất Nam lại nở một nụ cười thú vị nhìn nó. Hôm nay vốn dĩ bọn hắn tới đây vì bọn đàn em của Hắc Hổ, yên yên ổn ổn mà sống thì không muốn, lại dây vào bọn hắn. Để cạnh tranh với quán bar Rose mà Hắc Hổ cho đàn em mai phục ở bên ngoài quán bar Rose rồi chặn đánh những vị khách mà toàn là thiếu gia, tiểu thư con nhà quyền quý. Lần này tới đây tất nhiên sẽ không có chuyện thương lượng… Nhưng đánh nhau không như vậy thì thật nhàm chán ~.~
” Con nhãi ranh, mày là đứa nào lại xen vào chuyện của bọn tao? Cút! ” – Hắc Hổ là người còn lại trong bốn con người mà nó đang mắc kẹt ở giữa, hắn ta đưa tay lên vai nó rồi mạnh bạo xô mạnh nó một cái làm nó ngã nhào về phía hắn, Triệu Thiên Vũ nhanh tay đưa ra ôm lấy nó kéo về phía mình.
Hắc Hổ còn chưa kịp thu tay về Cao Viễn Minh đã đưa tay ra cầm lấy cổ tay Hắc Hổ bóp mạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hắc Hổ lạnh lùng nói:
” Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của mày vào người cô ấy! “
Cái bóp tay của anh khiến Hắc Hổ có chút nhíu mày, lúc này đàn em của Hắc Hổ cũng sắn tới bao vây lấy bọn hắn.
Không gian mị hoặc nơi đây cùng dòng kí ức đang mập mờ trong đầu nó khiến nó mông lung, khờ khạo như một cô ngốc đứng yên trong vòng tay hắn. Có điều gì đó rất quan trọng nhưng nó không thể nhớ nổi đấy là chuyện gì! Đặc biệt là mùi hương trên người hắn, có điều gì đó rất đặc biệt nhưng không thể nhớ được khiến nó khó chịu vô cùng.
Triệu Thiên Vũ hơi cúi đầu xuống nhìn nó, gương mặt nó đang nghệch ra cố gắng nhớ lại điều gì đó khiến gương mặt nó trở nên rất ngốc nghếch, Triệu Thiên Vũ khóe môi bất giác cong lên. Hai năm trước hắn bị nó cho leo cây, hai năm sau gặp lại nó lại ở trong vòng tay hắn, điều đặc biệt là sau khi chia tay Đinh Nhã Kì, hắn dường như ghét tất cả những người con gái khác lại gần, chỉ riêng Diệp Bối Bối thì không!
” Cao Viễn Minh, mày tới địa bàn của tao lại muốn lên mặt? Hãy xem lại bản thân đang ở đâu đã rồi hẵng nói chuyện, lúc đó tao còn xem xét ” – Hắc Hổ với tay lấy chai bia trên bàn chỉ thẳng vào mặt Cao Viễn Minh nói, ánh mắt hung hãn cùng gương mặt dữ tợn đã đỏ lừ lên khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ dù là đàn em của Hắc Hổ cũng không ngoại lệ chỉ trừ bọn hắn.
Cao Viễn Minh đột nhiên bật cười lớn, Hạo Nhất Nam cũng không nhịn được mà cười phá lên.
” Xem xét sao? Vậy mày nghĩ bọn tao tới đây nói chuyện hòa bình? ” – Hạo Nhất Nam nhếch mép nhìn Hắc Hổ
Cuộc trò chuyện của bọn họ đã kéo nó về thực tại, Diệp Bối Bối ngoái đầu lại nhìn, bất giác nhìn thấy một bóng dáng mà nó đang tìm kiếm…
” Tên trộm, đứng lại đó ”
Diệp Bối Bối gỡ vội tay hắn ra rồi lướt qua tên Hắc Hổ tiến đến gần tên móc túi vừa nãy.
” Này… Cô… ” – Triệu Thiên Vũ chỉ kịp ú ớ được hai chữ thì bọn người của Hắc Hổ nhìn thấy nó ra tay cũng ngay lập tức lao vào bọn hắn.
Trong quán bar diễn ra trận hỗn chiến ác liệt giữa bốn người bọn hắn, Diệp Bối Bối cũng bị lôi vào cuộc tuy nhiên võ công nó cũng không kém ai trong ba người. Bọn hắn nhanh chóng hạ gục được mấy chục tên đàn em của Hắc Hổ, nơi này dường như cũng bị san bằng và mục đích của bọn hắn tới đây cũng chỉ muốn chơi đùa như vậy. San bằng nơi này là lời cảnh cáo duy nhất của bọn hắn dành cho Hắc Hổ!
Xử lý mọi việc nhanh, gọn mà lạnh lùng, quyết đoán và cực tàn nhẫn chính là phong thái làm việc của bọn hắn mà người trong giang hồ phải nể phục!