Đọc truyện Khi Con Tim Quá Nóng – Chương 8
Annabelle nằm trên trường kỷ trong phòng làm việc mới của mình, nhìn chung đang chán ghét cuộc đời. Cái ủng cố định bàn chân trông cũng xấu xa như bất cứ tội lỗi nào. Sau mười phút đứng, mắt cá chân của cô đau giần giật từng cơn. Buộc phải nằm xuống trường kỷ với một túi đá chườm chân, cô nhìn quanh những tác phẩm được các nghệ sĩ đang tràn đầy hy vọng gửi tới, trong khi Ben – Người Nâng Đỡ treo những bức tranh và bày các tác phẩm điêu khắc, toàn vào sai chỗ. Cho dù những chỉ dẫn của cô có cụ thể rõ ràng đến thế nào, dù cô đã vẽ sơ đồ mặt sàn với vị trí chính xác cho từng tác phẩm, nhưng khi cô để Ben đảm trách việc thực thi chúng, kết quả sắp xếp luôn sai bét. Thật muốn phát điên.
Điện thoại của cô phát ra hai tiếng bíp, cho biết có một cuộc gọi tới từ ngoài phòng trưng bày. Cảm ơn Chúa. Cô thực sự không nghĩ cô có đủ kiên nhẫn để nói chuyện với Ben về anh chàng mới nhất muốn trở thành Jackson Pollock vừa tìm đến họ. “Annabelle Ronaldi. Tôi có thể giúp gì được?”
“Con có biết gọi điện cho con khó đến thế nào không hả? Mà tại sao con phải nghỉ?”
“Chào mẹ, con, ừm… bị một tai nạn nhỏ và bong gân mắt cá chân, đồng thời đứt một dây chằng. Con không thể đi lại được nhiều bằng bên chân đó, nhưng ổn rồi.”
“Con tự làm mình bị thương, và mẹ được biết tin theo cách này sao?”
“Vậy con nên làm thế nào? Đăng tin trên tờ Post chắc? Có gì ghê gớm đâu chứ.”
“Con vẫn cứ luôn hậu đậu như thế. Con luôn trở về hàng ngày với những vết xước và bầm tím. Mẹ xin thề con thật may khi chưa bị vết sẹo kinh khủng nào. Đúng vậy không?”
“Mẹ, cơ thể con hoàn toàn không có sẹo. Con không hậu đậu. Con linh hoạt. Có sự khác biệt đấy. Con đang làm việc, và bàn chân con đang đau. Mẹ có cần gì không ạ?”
“Chúng ta cần nói chuyện về Ngày của Mẹ.”
“Okay. Tốt thôi. Mẹ cứ nói đi ạ.”
“Cái gì? Tôi là mẹ. Các cô cậu mới là người phải lên kế hoạch, và tôi trông đợi được đối xử như một bà hoàng ít nhất vào một ngày trong năm. Những đứa con do chính tôi đẻ ra…”
“Okay, okay. Có lẽ Richie và con có thể đặt chỗ ở đâu đó.”
“Nhưng Rosalie luôn là người lên kế hoạch…”
“Vâng, nhưng Rosalie chuẩn bị đi nghỉ trăng mật. Con không chắc chị ấy có kế hoạch bay từ Italia về dự Ngày của Mẹ với mẹ.”
“Mẹ không biết. Nick là con một. Làm sao cậu ta có thể để mặc bà mẹ tội nghiệp một mình vào ngày quan trọng đó chứ?”
Annabelle giữ im lặng và cố ép mình suy nghĩ. Cô đã uống nửa viên giảm đau, và biết rõ tư duy của mình bị chúng làm ảnh hưởng nghiêm trọng. Điều cuối cùng cô muốn làm là nói ra những gì cô thực sự nghĩ – rằng Ngày của Mẹ được nghĩ ra để tạo nên thêm một ngày lễ, một dịp cần thiết phải mua thiếp chúc mừng và quà tặng, qua đó cho bà mẹ một thứ nữa để kiểm soát con cái. Như thể 102 giờ làm việc vẫn còn là chưa đủ vậy.
“Con tin chắc bà Romeo vẫn còn những người thân khác để cùng kỷ niệm Ngày của Mẹ. Thế còn bố thì sao? Tổ chức Ngày của Mẹ không phải là việc của bố sao?”
Đầu dây bên kia im lặng. Ồ, lại thêm một lần như thế. Tuyệt làm sao. Không gì có thể sánh bằng một bữa tối gia đình đẹp đẽ khi thứ duy nhất quá đặc quánh là sự căng thẳng. “Con sẽ gọi cho bố kiểm tra để biết chắc bố chưa lên kế hoạch cho cả ngày hôm đó. Có thể chúng ta sẽ ra ngoài ăn chiều, rồi sau đó tới Vườn Thực Vật. Con dám cược là đã lâu lắm rồi mẹ chưa tới đó.”
Nhiều khả năng là chưa, kể từ khi bà tháp tùng chuyến đi cuối cùng theo lớp của Annabelle cho môn sinh học lớp chín. Khỉ thật, cô thích nơi đó, song Chúa không cho phép cô được phép đi hưởng thụ cho riêng mình. Annabelle tự hỏi liệu có phải mẹ cô đang tự làm khổ bản thân vì một nguyên nhân tâm lý sâu xa nào không, hay hoàn toàn chỉ là để chỉ đạo con cái. Chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nào diễn ra mà mẹ cô không nhắc tới việc bà đã hy sinh cuộc đời cho các con. Rồi bà làm dấu thánh và đấm ngực trong lúc cầu nguyện Đức Mẹ Đồng Trinh.
“Mẹ nghe nói con gặp anh chàng bác sĩ.”
“Vâng, con có ăn tối với anh ấy. Anh ấy rất dễ mến.”
“Vậy thế nào?”
“Thế nào là sao ạ? Con và anh ấy ăn chiều.”
“Con sẽ gặp lại anh ta chứ? Anh ta có đề nghị không?”
“Có. Nhưng giờ giấc làm việc của anh ấy thật điên rồ, vì thế con và anh ấy cũng muốn để thong thả đã.”
“Thong thả? Thế nghĩa là sao, thong thả ư? Thật ngớ ngẩn. Con biết đấy, không phải con đang trẻ ra đâu. Con cần hiểu rõ giờ giấc của anh ta và làm cho mình thích ứng với nó. Nhưng cho dù con làm gì đi nữa, đừng bao giờ phàn nàn. Anh ta có quá đủ thứ đó ở chỗ làm rồi, cái này thì mẹ dám chắc.”
“Vâng, thưa mẹ.”
“Tốt. Vậy khi nào con định gặp lại anh ta?”
“Con không rõ. Con chắc anh ấy sẽ sớm liên lạc lại.” Cô không thể kìm nổi nụ cười khi cảm thấy cảm giác đầy kích thích đó, thứ cảm giác chạy khắp người cô mỗi khi cô nghĩ tới Mike.
Ben ló đầu vào phòng, và Annabelle vẫy tay với anh ta. “Mẹ, con phải gác máy đây. Sếp của con đang ở đây.” Cô ngán ngẩm đảo mắt. “Vâng, là ông sếp đẹp trai. Thế nhé, tạm biệt mẹ.”
Cô ngắt liên lạc và lập tức thấy đèn báo tin nhắn nhấp nháy. Tuyệt. Cô nhổm người dậy, và túi đá chườm rơi khỏi mắt cá chân. “Cảm ơn vì đã cứu nguy cho tôi.”
“Khỏi ngã từ thang xuống hay khỏi cuộc nói chuyện với mẹ cô vậy?”
“Cả hai. Nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu anh khá hơn chút nữa trong vụ cái thang. Lần sau, hãy cố gắng xem có thể đỡ được tôi trước khi một phần cơ thể tôi chạm đất không nhé.”
“Tôi sẽ làm tốt nhất có thể.”
Ben nhìn chằm chằm vào những tấm màn giấy Nhật cô đã mua để che đi những món đồ nghề hội họa. “Khi tôi thu xếp xưởng vẽ này cho cô, tôi muốn cô được bao quanh bởi những món đồ nghề hội họa. Chuyện này,” anh ta nói trong lúc chỉ vào những tấm màn, “đã làm hỏng mục đích đó. Cô không nghĩ vậy sao?”
“Có chứ. Mục đích của tôi là thế mà.” “Chúa ơi, cô cứng đầu quá.”
Annabelle nhún vai. “Anh chỉ phát điên vì tôi nằm ngoài vòng kiểm soát của anh.”
“Không, tôi phát điên vì cô thấy bận tâm khi nhìn thấy những món đồ đó, nhiều tới mức cô viện đến những biện pháp quyết liệt để che giấu chúng đi thay vì làm điều cô nên làm. Chẳng lẽ chỉ thử một lần thôi sẽ giết chết cô sao?”
Có thể lắm, thiếu chút nữa đã là như thế lần cuối cùng cô thử vẽ. “Anh còn cần gì nữa không?”
“Ngoài một nhà quản lý phòng trưng bày không có chút quan điểm nào ư? Không. Tôi chuẩn bị đi mua đồ ăn trưa và nghĩ có thể cô muốn tôi mua cho cô thứ gì đó, vì cô đang phải nằm nghỉ.”
“À… cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ Mike sẽ qua mang theo bữa trưa.” Cô xem đồng hồ đeo tay. “Anh ấy chắc sắp đến rồi.”
Ben tung chùm chìa khóa lên không rồi bắt lấy trước khi nhét vào túi quần.
“Tôi sẽ làm bạn với cô cho tới khi anh ta đến.”
Anh ta ngồi xuống mép trường kỷ, nhấc bàn chân cô đặt lên lòng mình, lướt ngón tay trên mu bàn chân cô, làm cô bật cười. Cô dễ nổi máu buồn tới mức chẳng buồn cười chút nào… thực thế. Chắc cô sẽ chết vì xấu hổ mất nếu cười đến són tiểu ra hay gây ra chuyện gì kinh khủng tương tự.
Một khi Ben đã bắt đầu, phần cậu nhóc mười hai tuổi trong anh ta lập tức nắm quyền kiểm soát, và anh ta di chuyển ngược lên bụng cô, khiến cô nghiêng người cuộn tròn lại như một quả bóng, còn Ben trên thực tế đang nằm trên người cô, cố gắng kéo hai bàn tay cô ra khỏi bụng, trong khi cô đá anh ta bằng bên bàn chân lành lặn. Vật lộn với Ben có vẻ cũng chẳng khác gì vật nhau với Richie, vì cô chưa bao giờ nhìn nhận sếp của mình bằng cái nhìn giữa chàng và nàng.
Lần đầu tiên gặp anh ta, cô không dám chắc anh ta không phải dân đồng tính, và cô hình dung ra nếu có phải tự hỏi mình câu hỏi đó, câu trả lời sẽ chẳng làm cô bận tâm. Anh ta quá… đẹp. Có lẽ không phải là đẹp – không, anh ta quá hoàn hảo. Lúc nào anh ta trông cũng như thể vừa bước ra từ bối cảnh của Con mắt Kỳ lạ cho một anh chàng nam tính. Ngoại trừ chuyện anh ta không hề gay. À, cô hoàn toàn chắc anh ta không phải. Cô đã thấy qua đủ loại phụ nữ trong vòng tay anh ta, hay rời khỏi căn hộ của anh ta vào buổi sáng rất lâu sau khi phòng trưng bày mở cửa.
Cô đang cùng lúc vừa la hét, bật cười và bật khóc khi Mike đóng cửa ra vào lại sau lưng anh. Sau khi thành công trong việc hất anh chàng to vâm kia khỏi người mình, cô nhìn thấy khuôn mặt Mike và co rúm lại. Anh đang tím mặt. Cô vuốt phẳng lại chiếc váy của mình, lúc đó đã bị đẩy lên cao tới mức nguy hiểm trong lúc nhổm người lên tư thế ngồi. Ben, gã ngớ ngẩn đó, ngồi ngay kia cười nhăn nhở như một kẻ ngốc. Cô dành cho anh ta một cú đá nữa, và anh ta đứng dậy, đưa cho cô túi đá chườm, phủi ống tay áo, và nháy mắt với cô.
“Được rồi, tôi đi ngay đây.” Anh ta tung chùm chìa khóa của mình lên không, bắt lấy chúng, rồi gật đầu với Mike. “Cô ấy hoàn toàn thuộc về anh.”
Hẳn anh ta rất thích sống một cách nguy hiểm, vì cô dám chắc đã trông thấy hơi nước xì ra từ hai bên tai Mike.
Mike đặt đồ ăn anh mang tới xuống bàn và quan sát Ben thủng thẳng bước ra ngoài. Đó là cách duy nhất có thể dùng mô tả bộ dạng anh ta. Giống như ai đó không hề ở trong nguy cơ đe dọa bị thương tật vĩnh viễn.
Mặt Annabelle đang đỏ lựng, kéo chiếc váy của cô xuống, chỉnh trang lại áo cho phẳng phiu, rồi lò cò đứng dậy khỏi trường kỷ, túi đá chườm rơi xuống cùng lúc cô đứng lên. Cô di chuyển bằng một chân không cần tới nạng, cùng lúc vung vẩy cả hai cánh tay.
“Mike, ừm…”
Vậy đấy, anh không phải là người duy nhất không tìm ra lời để nói. Ít nhất cô cũng còn nhớ tên anh. Anh sợ phải mở miệng, vì anh sẽ không thể lấy lại được bất cứ lời nói nào tuôn ra khỏi nó, và ngay lúc này, những lời nói đó chẳng chứa đựng thứ gì hay ho. Anh thò tay vào túi đựng đồ ăn, lấy ra một chiếc sandwich, quyết định rằng nó là chiếc của Annabelle, và đưa nó cho cô cùng một lon Diet Coke và một tờ giấy ăn.
“Cảm ơn anh. À… anh muốn ngồi xuống trường kỷ chứ?” Mike nhướng một bên lông mày lên. Vừa lắc đầu, anh vừa ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của cô, xếp gọn lại các chồng giấy tờ, ảnh chụp, thiết kế và đồ lặt vặt khác để có chỗ cho những món đồ ăn, và mở giấy gói món thịt mò muối, bánh lúa mạch đen cùng pho mát Thụy Sĩ và xa lát bắp cải của mình ra. Mike đã đói ngấu từ trước lúc bước vào và bắt gặp cảnh Annabelle đang bị Ben sờ soạng. Anh cắn một miếng, cho dù thức ăn dường như là thứ cuối cùng bụng dạ anh muốn tiếp nhận vào lúc này.
“Mike… em xin lỗi. Ben và em thường không xử sự như thế. Thực ra, trước đây anh ta chưa bao giờ động đến em…và em không nghĩ có lúc nào đó anh ta lặp lại chuyện này.”
Tất nhiên là không, nếu anh ta còn muốn sống. Mike nhai và nhấp một ngụm món đồ uống của anh. Rốt cuộc, anh vẫn cần phải nói gì đó, và theo như cô vừa thanh minh, đó chỉ là một trò đùa vô hại – ít nhất về phía cô. Còn dự định của Ben lại là chuyện khác. Mike chưa bao giờ lâm vào cảnh phải sôi máu lên vì một cô gái – anh chưa từng tìm ra cô nào đáng để anh phải tranh đấu vì nàng – nhưng khi anh trông thấy Ben ôm lấy Annabelle vài ngày trước, anh đã muốn vặt đứt đầu anh ta ra rồi nhét nó vào trong cổ họng anh ta. Màn tưởng tượng đang sống động trong tâm trí anh lúc này làm cho dự định đó dường như trở nên quá hiền lành mờ nhạt.
“Annabelle, anh không chắc nên nói gì lúc này. Anh đoán chúng ta nên nói về những triển vọng.”
“Những triển vọng?”
“Phải, những gì em và anh trông đợi từ tất cả những gì chúng ta có cùng nhau.”
Cô tròn mắt nhìn anh trong lúc mân mê miếng giấy gói chiếc sandwich của cô.
Okay, việc này sẽ không suôn sẻ rồi. “Em đoán chúng ta cần nói về điều anh muốn… về những gì chúng ta muốn từ…”. Cô sẽ khiến anh nói ra nó, phải vậy không? Những từ kinh khủng đó. “… mối quan hệ này.” Xong rồi. Nó đã được nói ra, và cô đã không bỏ chạy. Mà cô cũng không thể bỏ chạy, nếu tính đến tình trạng của cái mắt cá chân lúc này, nhưng kể cả khi không có cái mắt cá chân giữ cô phải ngồi im, anh cũng không trông đợi cô bỏ chạy. Anh cũng không hề trông đợi cuộc đối thoại này. Thật không may, dường như nó lại rất cần thiết để tâm trí anh được bình yên.
Mối quan hệ của họ đã không diễn ra theo tiến trình thông thường của những mối quan hệ điển hình – ít nhất là không điển hình so với bất cứ mối quan hệ nào anh từng biết. Bạn thường được trông đợi mời một cô gái đi chơi. Ngủ với nàng sau lần hẹn hò thứ ba, nếu bạn may mắn và vẫn còn hứng thú. Thử cùng nhau mường tượng ra những kế hoạch và cảm nhận về nhau. Có thể ỡm ờ vòng vo một hai lần, sau đó đợi cho tới khi nàng nhắc tới những từ đó – và trong cùng thời gian vẫn để mắt tìm kiếm điều gì đó hoặc ai đó thú vị hơn.
Chứ không phải vồ vập lấy một cô nàng tại một đám cưới. Làm tình đến long trời lở đất. Xoay xở tìm cách thu xếp một cuộc hẹn hò với nàng. Nghĩ về nàng mỗi khoảnh khắc rảnh rỗi trong ngày. Lên giường cùng nàng thường xuyên nhất có thể với sức lực con người. Và tận hưởng từng giây từng phút ở bên nàng ngay cả khi bạn đang sôi máu lên vì bực. Không, đây không phải là một mối quan hệ điển hình.
Trông cô vẫn có vẻ lo lắng. Bộ dạng bối rối của cô đã làm khởi điểm cho một thứ khác. Tuyệt lắm, chỉ một cái nhìn từ cô và anh cảm thấy mình như một con quỷ. Cô trông đợi cái quái gì ở anh mới được chứ? “Em có nghĩ chúng ta nên nói về chuyện này không?”
Annabelle gật đầu song vẫn giữ im lặng. Tới đây thì quả là cô đang thực sự hữu ích. Không gì bằng để anh độc diễn.
“Sẽ hơi khó có một cuộc đối thoại nếu chỉ có mình anh nói.” Cô bóc tờ nhãn nilon khỏi chai sô đa. “Em không rõ anh muốn em nói gì.”
“Tại sao anh lại có cảm giác như thể em đang chờ đợi anh trừng phạt em vậy? Anh hiểu anh đã bắt gặp một cảnh tượng trông có vẻ tồi tệ. Anh đoán nó hoàn toàn vô hại từ phía em. Về phần Ben anh không dám chắc đến thế. Nhưng việc anh ta muốn gì đâu có quan trọng, phải không? Chỉ những gì em muốn mới đáng quan tâm.”
“Ái chà. Ben và em là bạn. Giữa anh ấy và em chưa bao giờ có gì khác hơn thế.”
“Okay.”
“Okay là sao?”
“Chẳng sao cả. Anh chỉ đơn giản nói okay thôi. Anh không nghi ngờ gì việc em tin không có gì giữa em và Ben.”
“Cả Ben cũng biết giữa em và anh ấy chẳng có gì hết.” “Em có chắc vậy không?”
“Tất nhiên là em chắc. Em đã làm việc với anh ấy một năm rưỡi nay rồi, và anh ấy chưa bao giờ tỏ ra còn có gì giữa em và anh ấy ngoài tình bạn đơn thuần.”
“Anh ta có biết anh mang bữa trưa tới không?”
À, việc này khiến cô phải nghĩ ngợi. Rõ như ban ngày là anh chàng mắc dịch kia biết rõ. Giờ thì cô thấy muốn phát điên… hy vọng là với Ben…
“Anh nghĩ anh ấy đã lên kế hoạch chuyện này? Để khi anh xuất hiện và…”
“Nghĩ rằng anh ta đang ở trên người em và làm trò gì đó ngoài… cù em chăng? Chết tiệt, phải đấy, anh có nghĩ thế. Như thế anh sẽ đi tới một kết luận sai bét, anh sẽ nổi xung lên như một gã giẻ rách đang ghen lồng ghen lộn, chúng ta sẽ cãi cọ nhau, và em sẽ đá anh. Bởi vì, hãy cùng nhìn thẳng vào sự thật, chẳng có gì hấp dẫn ở một anh bạn trai hay ghen cả, phải không nào?”
“Không. Nhưng chắc chắn có điều gì đó thú vị ở một anh chàng bạn trai thông minh. Em không rõ anh có đúng về động cơ của Ben hay không. Nói cho cùng, anh ta chưa bao giờ nhìn em hai lần…”
“Anh thấy khó lòng mà tin nổi. Có lẽ em mới là người chẳng bao giờ nhìn anh ta tới hai lần. Bên cạnh đó, lần cuối cùng em còn tự do là khi nào nhỉ?”
“Ngoại trừ tháng trước, ừm…”
“Chưa hề, kể từ khi em gặp Ben, phải vậy không?” Annabelle khoanh tay trước ngực, một cử chỉ tạo ra những hiệu ứng thật đáng kinh ngạc cho khe ngực vốn đã hết sức ngoạn mục của cô.
“Đúng thế. Vậy, tất cả chuyện này…”. Cô đưa bàn tay đi quanh một vòng. “Là để anh bắt gặp em và anh ta. Chỉ là để anh nổi cơn ghen?”
“Anh sẵn sàng đánh cá kỳ cuối tuần được nghỉ tiếp theo của mình cho khả năng này.”
“Anh có một kỳ cuối tuần được nghỉ sao?”
Mike không thể kìm nổi nụ cười nữa. Anh ngồi xuống bên Annabelle và kéo cô vào lòng. “Phải, anh có kỳ cuối tuần được nghỉ vào dịp Ngày Tưởng Niệm.” Anh không hề nhắc tới chuyện đã phải bán cả linh hồn… và thân thể mình để có được kỳ nghỉ cuối tuần dài bốn ngày. “Anh nghĩ có thể em cũng được nghỉ, như thế chúng mình có thể ở bên nhau một thời gian tại Hamptons.”
“Tại Hamptons? Nơi những người giàu có và nổi tiếng thích tới để chơi và tiêu tiền sao?”
“Phải. Nick có một ngôi nhà tại bãi biển Westhampton, và từ khi Rosalie cưới cậu ấy, cả chị em cũng thế.”
“Chị gái em sở hữu một ngôi nhà ở Hamptons ư? Chị ấy thậm chí còn không thích bãi biển đó. Anh có nghĩ chị ấy biết không?”
Mike nhún vai. “Điều đó đâu có quan trọng gì? Hai người họ càng ít sử dụng nó, thì càng có nhiều thời gian tại đó cho em và anh. Nick nói bọn mình có thể sử dụng nó nếu muốn. Chừng nào chúng ta mang Dave theo. Thử nghĩ xem, em, anh, mặt trời và lướt sóng trong bốn ngày. Em thu xếp được không?”
“Em đã lên lịch thời gian nghỉ cho mình trong gần một năm rồi. Hiển nhiên các kế hoạch của em đã thay đổi, nhưng em vẫn còn thời gian nghỉ chưa dùng đến. Sẽ không có gì khó khăn đâu. Đó là một trong những lý do tại sao Ben có mặt tại thành phố.”
Mike thấy thật thú vị vì anh đã xuất hiện ngay cả sau khi biết Annabelle không hề thực hiện chuyến đi trăng mật của cô, song giữ lại ý nghĩ đó cho riêng mình. “Vậy chúng ta sẽ ổn chứ?”
Cô quàng hai cánh tay quanh cổ anh và hôn anh. “Phải, chúng ta thực sự ổn.”
Mike không thể không đồng ý.
“Anh ấy đề nghị mình đi nghỉ cùng anh ấy vào dịp cuối tuần Ngày Tưởng Niệm.” Annabelle di chuyển bút chì trên mặt tờ giấy thấm trên bàn làm việc, vẽ lại vẻ mặt Mike khi anh tức đến xì khói ra với cô. Anh quả thực rất dễ thương khi lên cơn ghen như thế. Cô điều khiển cây bút chì, thích thú lắng nghe âm thanh của đầu chì cọ trên mặt giấy. Thật thư giãn, cho dù chỉ là vài nét nguệch ngoạc.
Cô nghe thấy tiếng Becca thở dài. Cô biết rõ tiếng thở dài đó, ngay cả khi lắng nghe nó giữa tiếng lách cách của Acela Express[1] và âm thanh rầm rầm của một đoàn tàu đang chạy qua. Tiếng thở dài đó là màn dạo đầu cho một lời nguyền Cô Tiểu Thư Bé Nhỏ Lạc Quan của Becca.
“Ồ, mối quan hệ đang thuận buồm xuôi gió. Ái chà, một dịp cuối tuần bên nhau, đó là chuyện nghiêm túc rồi.”
“Không, chẳng phải vậy. Đó là làm tình không ngừng nghỉ, tất cả là thế thôi.”
“Nếu chỉ có làm tình không ngừng nghỉ thì tại sao phải rời khỏi Brooklyn?”
Được lắm. Cô cũng không biết tại sao họ lại rời Brooklyn. “Anh ấy muốn thứ gì đó đẹp đẽ và lãng mạn. Cậu thực sự nên trông đợi nhiều hơn. Mình biết Chip thỉnh thoảng vẫn đưa cậu đi nghỉ cuối tuần.”
“Phải, nhưng chỉ khi anh ấy có giải thi đấu bóng chuyền bãi biển.”
“Ồ, phải. Mình dám cược Mike sắp đưa cậu tới chỗ nào đó để gây ấn tượng với cậu, nơi nào đó lãng mạn.”
“Khu Hamptons.”
“Ái chà, đôi lúc mình cũng tự làm bản thân kinh ngạc. Chỉ là mình quá tốt mà. Nhưng tại sao cậu không thấy vui vẻ hơn vì chuyện này chứ?”
“Mình đã thấy thế khi mình nghĩ đó là yêu đương không ngừng nghỉ. Còn bây giờ, khi cậu gán cho nó đủ thứ ý nghĩa, thế đấy, mình chưa sẵn sàng cho…”.
“Một mối quan hệ yêu đương?”
“Trời ạ! Đâu có ai nói gì về yêu đương đâu.”
“Không ai cần nói gì hết. Cuối tuần này giống như một cuộc thử nghiệm. Để xem hai người có thể ăn ý được nếu ở cùng nhau không…”
“Không, không phải thế. Sẽ là một dịp cuối tuần dài, ba đêm và bốn ngày với mặt trời, lướt sóng, và yêu đương.”
“Ôi, cô bạn thân mến ơi, chẳng lẽ cậu không biết chuyện này vận hành ra sao ư? Một anh chàng ở lại qua đêm sẵn sàng dành những quãng thời gian chất lượng song không muốn gắn bó lâu dài. Một dịp cuối tuần có nghĩa là anh ta vẫn còn dè dặt, nhưng đủ thích cậu để cân nhắc tới việc gắn bó lâu dài. Và một dịp cuối tuần kéo dài có nghĩa là anh ta đang bay bổng tận cung trăng, song nghĩ rằng còn quá sớm để đề nghị cậu chuyển về sống với anh ta, hoặc anh ta không chắc cậu có cùng cảm nghĩ như mình. Cho dù trong trường hợp này, mình dám cược là cả hai.”
Annabelle quăng bút chì xuống và đứng dậy đi đi lại lại trong phòng làm việc mới của cô. Từ bàn làm việc tới cửa sổ rồi quay trở lại. Đôi bốt của cô tạo nên một âm thanh lạ lẫm khi giẫm lên sàn gỗ bóng loáng. “Cậu đã học được bài đó ở đâu vậy? Có phải từ những tạp chí ngớ ngẩn cậu vẫn đọc không?”
“Bình tĩnh lại nào, cô gái. Cậu cần chút thời gian để đi tới nắm bắt được chuyện này. Mình chỉ hy vọng anh ta không ám quẻ cậu.”
“Mike không phải là người ám quẻ mình. Mà là cậu. Còn bây giờ sao chúng ta không ngừng nói về mình… ừm…”
“Cuộc sống yêu đương của cậu ư?”
“Cuộc sống tình dục. Phải rồi, cuộc sống tình dục của cậu thế nào?”
“Của cậu thú vị hơn nhiều. Cuộc sống yêu đương và tình dục của mình có thể coi là không tồn tại. Tuy nhiên, mình đang tính tới chuyện nhận nuôi.”
“Một đứa trẻ sao?”
“Không, mình nghĩ mình nên bắt đầu với một con mèo và dần dần thích ứng theo hướng đó.”
“Nghe có vẻ như một kế hoạch rồi đấy. Có thể khi đó cậu sẽ tìm được một anh chàng bác sĩ thú y dễ thương.”
“Người ta cũng chỉ có thể hy vọng thôi.”
“Đúng thế, được, mình sẽ tìm hiểu xem bác sĩ Mike có quen bác sĩ thú y nào không. Ông bác sĩ anh ấy lôi mình tới gặp không phải kiểu cậu thích.”
“Nói cho cùng đó cũng chẳng phải là điều gì ngạc nhiên, vì mình không nghĩ mình có một kiểu người ưa thích. Mình sắp tới Philadelphia rồi, thế nên tốt hơn mình nên tắt điện thoại.”
“Okay, cảm ơn cậu vì đã lau dọn căn hộ. Mình xin lỗi đã ngủ cả buổi chiều.”
“Cũng chẳng có gì nhiều phải dọn đâu. Hãy hứa cậu sẽ sớm tới thăm mình và mang theo cả Mike nữa. Mình rất nóng lòng muốn gặp anh ta.”
“Okay, mình hứa. Yêu cậu, Bec.”
“Hãy chăm sóc bản thân, và mình cũng yêu cậu, cô bạn thân mến. Chào.”
Annabelle gác máy và cố hình dung ra cảnh Becca gặp Mike. Cô cần cho bạn mình xem một bức ảnh của anh trước khi giới thiệu họ với nhau. Cô cần chuẩn bị để Becca sẵn sàng trước cú sốc. Có Chúa chứng giám, hẳn sẽ tốt hơn nếu ai đó đã chuẩn bị trước cho cô nàng, nhưng ai có thể đây? Không có ai cô quen tại New York thậm chí biết Chip tồn tại. Và mặc kệ nếu điều đó cũng không làm cô cảm thấy có lỗi. Xin cảm ơn, xơ John Claire.
Becca rẽ vào con đường dẫn tới câu lạc bộ. Một con đường dài một dặm qua những ngọn đồi xanh rì, dẫn tới một tòa dinh thự theo phong cách Tudor được biến thành câu lạc bộ đồng quê. Bitsy giành được quyền kiểm soát Câu lạc bộ Cricket sau cuộc ly hôn, vậy là bố cô phải tìm cho mình một chỗ mới để chơi.
Cô dừng xe trước lối vào chính. Một người phục vụ mặc đồng phục đã đứng chờ sẵn mở cửa xe cho cô thậm chí từ trước khi cô kịp chuyển về số dừng và kéo phanh tay lên. Cô bật lẫy cửa. Cánh cửa được kéo mở, và một bàn tay mạnh mẽ giúp cô chui ra khỏi chiếc xe gầm thấp. Becca nắm lấy bàn tay, và khi mắt anh chàng phục vụ sáng lên, cô thầm ước anh ta đang nhìn vào cô thay vì chiếc xe. Thật đáng tiếc. Rõ ràng anh chàng này mới đến làm việc. Chiếc xe của Becca cũng đẹp, nhưng chẳng là gì nếu so sánh với xe của vài người hay lui tới câu lạc bộ. Cô nhận vé xe, nhét một món tiền boa vào túi áo ngực anh ta, rồi vỗ nhẹ lên túi áo. Cử chỉ này giúp cô nhận được một nụ cười phỉnh phờ trong khi cô bước về phía cửa trước. Quả là một ngày buồn khi một cô gái phải nhờ tới một món tiền boa để được chú ý tới nhiều hơn so với chiếc xe của cô ta. Có lẽ cô nên bán cái xe mắc dịch đó đi và mua một cái xe cũ. Nếu thế chắc không bao giờ cô được cho phép đặt chân vào câu lạc bộ. Hừm, quả là một ý tưởng không đến nỗi quá tồi.
Cô quàng cái xắc tay hiệu Dolce và Gabbana lên vai, đẩy cặp kính mát Gucci lên cao trên đầu, và vuốt phẳng lại chiếc váy không quai đeo Tracy Reese. Cô đã chọn ăn mặc để tạo ấn tượng cần thiết. Tất cả những gì cô thực sự muốn là quay về nhà, về căn hộ áp mái của cô ở Nam Philly, và mặc lên người chiếc quần soóc jean Levi’s của cô cùng một cái áo phông. Thật không may, lúc này cô lại cần đến thông tin hơn sự thoải mái của mình. Cách duy nhất để tìm ra sự thật là mang đến cho bố cô điều ông muốn – một cô con gái biết cư xử, lịch thiệp và ăn mặc đàng hoàng.
Becca dành thời gian để đôi mắt cô điều chỉnh cho quen với gian sảnh tối tăm, sang trọng rồi bắt đầu tìm bố cô. Cô đi qua phòng câu lạc bộ, kiểm tra quầy bar. Ông không có ở đó. Tuyệt. Cô hít một hơi thật sâu, chưng ra một nụ cười, làm như thể đang đứng trên sân khấu, và kỳ thực tình thế lúc này cũng chẳng khác biệt là mấy. Cô dừng bước trước lối vào trang trọng của phòng ăn, và thậm chí trước khi cô kịp đưa mắt nhìn qua bên trong, người phụ trách mặc đồng phục đã hơi cúi đầu xuống chào. “Cô Larsen, rất vui được gặp lại cô.” Anh ta kẹp tập thực đơn dưới nách và ngẩng đầu lên. “Mời cô đi theo tôi. Bố cô đang đợi cô.”
Thế đấy, không chút đùa cợt. Anh ta bước đi như một viên tướng đi duyệt đội ngũ thuộc hạ, để cô theo sau. Những người cô đi qua bên cạnh đều nhận ra và dường như không hề thấy có gì khó chịu trong trang phục của cô. Điểm đầu tiên được ghi cho Becca. Ít nhất cô sẽ không phải chịu bài lên lớp tại- sao-con-không-thể-ăn-mặc-phù-hợp-với-địa-vị-của-mình hay tại-sao-con-luôn-nhất-định-phải-làm-bố-bẽ-mặt? Cho dù những lần phải đón nhận cả hai, cô luôn cực kỳ khoan khoái vì bất cứ điều gì cô đã làm để xứng đáng được nhận chúng. Ôi, cuộc đời của một kẻ tập sự bất đắc dĩ.
Christopher Edmond Larsen đứng dậy, dành cho cô một cái gật đầu trang trọng và một cái hôn nhanh trên má trước khi kéo ghế cho cô ngồi. Cô ngồi xuống, người phụ trách để một chiếc khăn ăn vào lòng cô, sau đó đưa cho cô tờ thực đơn đã mở sẵn trong lúc một bồi bàn hối hả mang tới một ly nước.
Cô mỉm cười cảm ơn và đợi bố cô gợi chuyện trước, cách duy nhất để áng chừng tâm trạng của ông, vì bố cô quả là bậc thầy trong việc ẩn kín không để lộ tâm trạng ra ngoài mặt.
“Đây quả là một sự ngạc nhiên ngoài mong đợi.”
Rõ ràng bố cô đang tự hỏi liệu có phải cô tới đây để xin tiền hay không. Đáng lẽ ông phải đoán ra đúng hơn, vì cô không bao giờ hạ mình xuống thấp đến thế và không thể bị mua chuộc – một phát hiện không khỏi làm ông kinh hoàng.
Becca nhấp một ngụm nước rồi đặt ly xuống bàn. “Kể cũng đã khá lâu rồi bố con mình chưa gặp nhau. Dạo này bố thế nào?”
Một bên lông mày nhướng lên, đôi môi ông bố hơi động đậy trước khi ông dập tắt nụ cười. Hừm… một vài vấn đề thực sự về niềm tin. Hoặc thế, hoặc đó là một dấu hiệu khẳng định một chút hoang tưởng đã kéo dài quá lâu. Đáng ra bố cô nên biết cô chưa bao giờ là đồng minh của Mẹ Thân Yêu Nhất – hay của ông. Nói đến bố mẹ mình, cô là Thụy Sĩ. Bây giờ chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng. Cuộc ly hôn đã chính thức có hiệu lực được một năm rưỡi nay.
“Bố vẫn ổn, như bình thường. Với công việc hành nghề tư và vị trí tại bệnh viện, bố rất bận rộn.”
“Thế thì tốt.” Becca sẵn lòng đổi hết gia tài của cô để đổi lấy một cái bánh mì ăn trưa hay một khoảng tạm ngưng để đưa ra yêu cầu. Cô nhìn khắp thực đơn, cố hình dung xem thứ gì sẽ dễ chịu nhất với cái dạ dày của cô. Tâm trạng căng thẳng đã làm tiêu tùng hết chút ít cô đã ăn trong hai ngày kể từ khi cô nhìn thấy bức ảnh.
“Con sẽ nói cho bố biết việc này có nghĩa là gì, Rebecca, hay chúng ta sẽ dành hết bữa ăn này cho những chuyện bông lơn đây?”
“Như thế chẳng vui vẻ chút nào cả, bố. Bố thậm chí còn chưa hỏi dạo này con thế nào.”
“Được thôi. Dạo này con thế nào?”
“Con vẫn tốt thôi. Tác phẩm của con bắt đầu được để ý đến, đây là một bước cải thiện quan trọng, và con nghĩ con có thể đã tìm lại được một người thân thất lạc lâu nay.”
“Một người thân?”
Không cần phải lãng phí thời gian. Bố cô rõ ràng chẳng vui vẻ gì khi trông thấy cô. Không có gì đáng ngạc nhiên. Có lẽ cô nên hỏi thông tin cô muốn rồi ra về để ông ăn cho ngon miệng. Cô đặt chiếc phong bì có chứa mấy bức ảnh của bác sĩ Mike Flynn lên mặt bàn. Bố cô nhìn cô dò hỏi.
“Đây là những bức ảnh được chụp vài tuần trước tại một đám cưới bạn con tham dự tại New York.”
Bố cô ngước mắt nhìn lên trên như thể cầu xin thêm sức mạnh rồi lấy mấy bức ảnh ra khỏi phong bì. Becca quan sát trong lúc ông xem qua bức ảnh chụp hai người đàn ông, và nhìn đi nhìn lại. Khi ông chuyển sang bức ảnh chụp cận cảnh khuôn mặt, dường như cả khuôn mặt ông không còn lấy một giọt máu. Ông với lấy ly nước của mình, uống một ngụm, và ho sặc sụa.
Cô đứng bật dậy khỏi ghế, còn người phụ trách vội vàng bước tới bàn của họ. Bố cô dùng khăn ăn lau khuôn mặt lúc này đẫm mồ hôi của ông, đồng thời xua tay ngăn người phụ trách và Becca lại.
Hai chân cô bỗng nặng như chì khi cô quay trở lại ghế của mình và ngồi xuống. “Michael Flynn là thế nào với bố?”
Cô chưa bao giờ thấy vẻ đau đớn hiện lên rõ đến thế trong mắt một người đàn ông.
“Bố?”
Ông nhổm người ra trước và hạ giọng hỏi. “Con vừa nói là Flynn?”
“Vâng, bác sĩ Michael Flynn. Anh ta là ai?”
“Nếu nghi ngờ của bố là đúng, cậu ta chính là anh cùng bố khác mẹ của con.”
À, quả thực cô đã không lường tới khả năng này. Một người anh em họ, hẳn rồi, một nhánh của cây gia hệ mà ông nội cô đã cắt đứt và từ chối không cho ai khác thừa nhận. Nhưng là đứa con yêu dấu của bố cô ư? Không hề. Trước khoảnh khắc này, cô luôn tự nhủ không thể có chuyện đó. Cô không nghĩ bố mình có khả năng yêu bất cứ ai ngoài bản thân ông. Nỗi đau hiển hiện trên đôi mắt ông chỉ có thể bị gây ra bởi một trái tim tan vỡ và sự mất mát. Đến lượt cô nhấp một ngụm nước. Ít nhất cô cũng không bị sặc vì nó. Tâm trí cô quay cuồng. Một người anh? Một người anh cùng bố khác mẹ sao?
Bác sĩ Larsen đưa một bàn tay lên, và một bồi bàn chạy tới phục vụ ông. “Một scotch, nguyên chất. Một suất đúp. Rebecca?”
Cô không thể rời mắt khỏi bố mình. “Chắc chắn rồi.” Ông nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, và khi ông quay lại nhìn cô, trông ông dường như già đi thêm mười tuổi.
“Bố đoán bố nợ con một lời giải thích.”
Trước đây, Becca chưa bao giờ thấy bố cô hối hận. Nếu hồi tưởng lại, dường như ông không bao giờ có bất cứ biểu hiện cảm xúc nào. Thậm chí cả những lúc ông tỏ ra hạnh phúc, dường như điều đó chưa bao giờ chân thành. Còn bây giờ, trông ông chắc chắn đang chân thành.
Ông nhìn đăm đăm vào cái đĩa trống trước mặt mình, như thể đang quan sát câu chuyện đời mình trên mặt sứ. “Con biết chuyện rồi đấy. Mẹ con và bố đã quen nhau từ khi còn nhỏ. Gia đình ông bà luôn có quan hệ gần gũi, và họ đã dự định để bố và mẹ kết hôn… vào một ngày nào đó.” Ông lắc đầu. “Bố chưa bao giờ có ý định nghiêm chỉnh với Bitsy. Bố chỉ mặc kệ chuyện đó, vì sẽ dễ hơn khi tảng lờ nó đi và hy vọng tất cả sẽ suôn sẻ.”
“Bố…”
Ông giơ tay lên ra dấu bảo cô ngừng lại. “Bố biết bố nên đứng dậy và từ chối, nhưng chuyện đó luôn có vẻ thật xa trong tương lai – nó chẳng bao giờ có vẻ là hiện thực. Khi bố đang ở New York học nội trú, bố đã gặp một phụ nữ tên là Colleen Flynn. Bố và bà ấy hẹn hò. Bitsy cũng hẹn hò với người khác, theo những gì bố biết. Nhưng Colleen và bố trở nên nghiêm túc. Bố và bà ấy yêu nhau, nhưng bố không hề biết bà ấy có thai. Bố chưa bao giờ biết.”
Becca uống một ngụm nước. Bố cô cũng biết yêu sao? Ông hít một hơi sâu và đưa bàn tay lên vuốt mặt. “Colleen và bố đã bàn tới việc làm đám cưới khi bố học xong nội trú.
Bố và bà ấy rất hạnh phúc bên nhau, và lần đầu tiên trong đời bố cảm thấy hạnh phúc. Bố quay về nhà vài ngày vào dịp Lễ Phục sinh và dự định nói với ông bà và mẹ con về Colleen và chấm dứt chuyện đính hôn vờ vịt kia.”
Bố Becca ngẩng mái đầu bạc trắng của ông lên, và cuối cùng bắt gặp đôi mắt cô. “Khi bố nói với Bitsy bố muốn chấm dứt đính hôn, rằng bố yêu Colleen và muốn cưới bà ấy, con có thể hình dung ra phản ứng của mẹ con. Bà ấy như phát điên. Gia đình bố đe dọa tước quyền thừa kế của bố. Và hai ngày sau, cả hai gia đình cùng nhất trí sau lưng bố và đăng tin bố đính hôn Bitsy lên tất cả các trang xã hội ở Philadelphia và Boston.”
Ông lắc đầu và nhăn mặt. “Khi bố đọc được thông báo, bố liền quay về New York để nói với Colleen đó là một nhầm lẫn. Khi bố về đến nơi, bà ấy đã đi rồi.”
Ông uống thêm một ngụm nước, và mặt ông nhợt nhạt không còn màu sắc. “Suất scotch chết tiệt đó đâu rồi?” Ông nhìn quanh và không thấy người bồi bàn, vậy là ông dường như cứng rắn lại và tiếp tục. “Khi bố xuất hiện tại nhà Colleen, gia đình bà ấy nhổ vào mặt bố.”
Becca nắm lấy tay ông trước khi cô kịp kìm mình lại.
Ông yếu ớt mỉm cười với cô. “Họ nói với bố bà ấy đã quay về Ireland.” Giọng nói của ông lạc đi. “Họ nói bà ấy sẽ cưới người đàn ông họ tán thành – một người không lừa dối bà ấy. Họ đe dọa sẽ gọi cảnh sát nếu bố còn dám mò đến cửa nhà họ lần nữa.”
Ông vỗ vỗ bàn tay cô và ngồi xuống, tách xa ra như trước. “Bố đã không bỏ cuộc ngay. Bố đã tìm gặp nói chuyện với tất cả bạn của Colleen để cố tìm xem bà ấy đã đi đâu. Chẳng ai biết. Gia đình bố từ chối giúp đỡ. Họ cắt đứt cung cấp tài chính cho bố để đảm bảo bố không thể đi Ireland tìm bà ấy. Bố không có tiền riêng. Vì thế, khó khăn lắm bố mới có thể trả tiền thuê nhà với thu nhập còm cõi của mình.”
Ông hít một hơi thật sâu và nhìn Becca chăm chú như thể ông đang nhìn vào quá khứ. “Bố đã đau khổ, và cho dù chưa bao giờ yêu mẹ con, bố đã chọn con đường thoát dễ dàng. Bố làm điều mọi người muốn bố làm. Bố cưới Bitsy.”
“Becca, mẹ con chưa bao giờ là người phụ nữ bố yêu. Cưới bà ấy là một hành động không công bằng cho cả mẹ con và bố. Sau từng ấy năm, bố không nghĩ bố từng quên được Colleen. Và giờ đây, biết được rất có thể bà ấy đã có một đứa con trai với bố…”
Becca gục mặt xuống lòng bàn tay. Ôi Chúa ơi, con đã làm gì vậy?
“Bố cần phải tìm họ. Để giải thích. Chúa ơi. Colleen hẳn phải căm ghét bố lắm.”
Becca thấy mừng vì cô đang ngồi, vì đầu cô bắt đầu quay như chong chóng khi nghĩ tới những hệ lụy từ hành động của cô. Bố cô hẳn sẽ đề nghị với Mike cả thế giới, và cách duy nhất để Annabelle có thể ở lại bên Mike là anh từ chối mọi thứ đi kèm với việc là một người mang dòng máu Larsen – người bố, tiền bạc, trang riêng trên Social Register. Tất cả những gì Chip đã không thể làm. Bố cô sẽ tìm Mike và hủy hoại cuộc đời Annabelle thêm lần nữa.
“Bố những muốn nói bố hối tiếc vì đã cưới mẹ con, nhưng làm sao bố có thể? Từ nó bố đã có con và Chip. Bố biết bố chưa từng hiện hữu trong cuộc sống của cả hai con – ít nhất là không theo bất cứ cách nào đáng kể đến. Bây giờ bố muốn thay đổi điều đó, với con, và với Mike. Bố đã mất đi một đứa con. Bố không muốn mất nốt những đứa con còn lại. Dứt khoát là không, khi bố có được cơ hội thứ hai. Bố sẽ không phạm phải sai lầm cũ nữa.”
Khi món đồ uống được mang tới, ông uống hết nửa ly, đặt ly xuống, và quan sát Becca làm điều tương tự.
Cô sẽ phải nói thế nào với Annabelle đây? Trước đây Becca chưa hề nghĩ tới điều này, nhưng đáng ra cô nên cho Annabelle biết cô đã in các bức ảnh ra và định sẽ hỏi chuyện bố mình. Chúa ơi, giờ đây có vẻ như cô đã lén lút làm tất cả sau lưng Annabelle. Cô đã làm thế, nhưng không cố ý. Becca đã quá quen với suy nghĩ cái-gì-của-cậu-là-của-mình và cái- gì-của-mình-là-của-cậu trong mối quan hệ với Annabelle, vì thế cô đã chẳng hề nghĩ tới chuyện hỏi xin phép trước khi lại những bức ảnh. Lúc này, khi cô đã làm thế, và còn làm nghiêm trọng hơn sự xúc phạm khi mang chúng đưa cho bố cô xem, cô quả là đã đi quá giới hạn.
Annabelle thể nào cũng sẽ choáng váng khi biết bạn trai của mình chính là anh trai Chip, nhưng còn tồi tệ hơn thế, một trong hai người từng làm cuộc sống của Annabelle khổ sở trong suốt quãng thời gian cô quan hệ với Chip lại đang dự định chiếm lấy một chỗ cho mình trong cuộc đời Mike. Sau tất cả những cơn ác mộng bố mẹ Becca đã đem đến cho Annabelle khi cô và Chip sống cùng nhau, Becca không thể hình dung ra chuyện Annabelle sẽ chấp nhận chịu đựng thêm lần nữa.
Mike sẽ nghĩ gì khi anh ta phát hiện ra bố anh nhìn nhận anh như câu trả lời cho tất cả những lời cầu nguyện của ông. Một ai đó để kế thừa họ của gia đình. Một đứa con trai tiếp bước sự nghiệp của người bố. Một bác sĩ nữa để tiếp tục công việc của ông. Bố cô đã lên kế hoạch để sửa chữa lại tất cả những lỗi lầm ông gây ra cho cả cô và Chip, cho dù phần lớn nó là sự vắng mặt của ông.
Bố không phải là người duy nhất muốn có cơ hội thứ hai. Becca cũng muốn một vị trí trong cuộc đời Mike. Hẳn sẽ rất vui khi có được ít nhất một thành viên bình thường trong gia đình. Có thể khi đó cảm giác trống rỗng cô luôn cảm thấy từ sau cái chết của Chip, cảm giác hoàn toàn cô độc trên thế gian này, sẽ nguôi ngoai.
Bố cô nhấp một ngụm scotch. “Chúng ta cần gọi món để không cho bọn họ thêm thứ gì bổ sung vào kho chuyện ngồi lê đôi mách của họ.”
Cô đang quá sốc để tranh luận. “Được thôi. Con sẽ gọi một món xa lát, nhưng đừng trông đợi con ăn nó.”
Cô sẽ không thể nuốt nổi thứ gì cho tới khi báo tin được cho Annabelle. Có lẽ cô sẽ đợi đến lúc Annabelle gọi điện cho cô vào ngày mai để báo lại chuyến phiêu lưu vào giờ ăn chiều cô vừa trải qua. Hơn nữa, luôn có giới hạn cá nhân về những gì một người có thể chịu đựng. Kế hoạch dùng bữa tối với lần lượt bố rồi mẹ mình của cô tại các câu lạc bộ đồng quê của mỗi người trong vòng hai mươi bốn giờ quả thực vượt quá giới hạn cá nhân của cô. Trông đợi cô báo tin khủng khiếp này cho người bạn gái thân thiết nhất của cô thực đúng là sự tra tấn vượt quá những gì bất cứ con người nào có thể đối diện. Không, thậm chí cả Annabelle cũng sẽ hiểu tại sao Becca chờ đợi; nghĩa là nếu sau đó còn có lúc nào Annabelle nói chuyện lại với Becca. Cô uống thêm một ngụm scotch nữa, đợi cho cảm giác nóng như lửa đốt xuống tới dạ dày và có lẽ đem đến cho cô sức mạnh cô cần để vượt qua ngày hôm sau.
________________________________________
[1] Tuyến đường sắt cao tốc từ Washington D.C. tới Boston, chạy qua Baltimore, Philadelphia và New York.