Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 64
– Em xin lỗi. Chỉ vì em…em ngu ngốc nên mới để bị cướp… Chì vì em… em đã chụp lại những…những bức ảnh ấy nên giờ…chúng mới bị phát tán khắp nơi như vậy…. – Hương vừa nói, vừa nấc lên từng đợt.
Cô không ngừng đưa tay lên mặt, quệt đi những dòng nước đang lăn, đến nỗi miếng băng trên má tuột ra và rơi xuống lúc nào không hay.
Chỉ mới tối qua thôi, khi đang trên đường về nhà, cô đã bị bọn cướp vây quanh. Giằng co với chúng một lúc, cô bị chúng đánh không thương tiếc và mất mất cái túi. Khi tỉnh dậy thì cô đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện với vết thương trên chán cùng cái chân bị gãy rồi. Chỉ là, vì sao những bức ảnh cô chụp lại bị phát tán đi như vậy?
Bước dần đến gần, Doanh cười, đưa tay lên xoa xoa đầu Hương. Cậu nhẹ nhàng nói :
– Không phải lỗi của em. Vì em bé nhỏ nên lần nào cũng dễ bị bắt nạt vậy thôi.
Lần nào cũng dễ bắt nạt? Chẳng lẽ Doanh không hề quên những lần cậu và Hương gặp mặt ư?
– Ê…ế…. Lăng Lăng… Anh làm gì vậy?
Lam Lam hét lên theo phản xạ khi bị Thất Lăng kéo mạnh về phía mình.
Ánh mắt cô chạm đôi mắt anh. Mỗi giây qua đi là khuôn mặt thanh tú kia lại đỏ thêm một chút.
Cứng đơ người, Lam lam chưa kịp phản ứng gì thêm thì đã bị Thất Lăng quẳng sang một bên.
– Nằm bên này. – Anh khép mắt lại. – Bên này sạch hơn.
– À…vâng. Hì hì. – Lam Lam xoa xoa đầu, cười cho đỡ ngượng
Cô đã rất nhiều lần ôm anh như vậy rồi nhưng không hiểu sao, trong khoẳng khắc vừa nãy, một cảm giác rất lạ đã dâng lên trong lòng cô.
Bất giác, Lam Lam đưa tay tay lên đập nhẹ vào má mình. Dường như nó vẫn còn rất đỏ.
– Em ngại? – Thất Lăng buông lời.
Phản ứng của Lam Lam trước anh lúc nào cũng chậm chạp như vậy. Nhìn cô há hốc miệng không hiểu gì, Thất Lăng nhếch mép :
– Với Đường Doanh em có ngại không?
– Là sao ạ?
– Dừng giả ngây giả ngô. Em hiểu anh đang nói về cái gì mà.
Giọng nói Thất Lăng vang lên sắc lạnh, ánh mắt anh nhìn về phía Lam Lam cũng vậy. Tất cả mọi thứ thuộc về anh bây giờ như một con dao chứa đầy sự bực tức, khiến cô gái đối diện khẽ rùng mình.
“Anh hôm nay lạ lắm” là điều Lam Lam định nói nhưng không hiểu sao lại chẳng thể nói được gì. Thay vì nhảy dựng lên và đòi-hỏi-quyền-lợi như mọi lần, cô lại nhích người xa Thất Lăng ra một chút. Chỉ với cánh tay vừa được tháo bột mà lực của nó tạo ra đã mạnh như vậy rồi, cô chỉ cần chọc tức anh thêm là coi như đi đời ngay.
Một lần nữa, cái nhếch mép lại xuất hiện trên khuôn mặt đáng sợ kia. Thất Lăng ngồi bật dậy, anh túm chặt cổ tay em-trai, kéo lên :
– Giờ em còn muốn tránh xa anh luôn cơ à? – Thất Lăng to tiếng. – Em coi anh là cái quái gì vậy?
– Anh…anh làm gì thế? – Lam Lam khẽ nhăn mày, một phần vì đau, một phần vì cô không thích cách đối xử vô lí này của anh.
Đây là lần đầu tiên anh nổi nóng như vậy, nhưng vì lí do gì cơ chứ. Phải biết mới có thể khiến anh bớt giận được. Nghĩ đi nào, nghĩ đi nào. Khoan đã, vừa nãy anh nhắc đến Đường Doanh, lẽ nào anh cũng đã xem mấy bức ảnh kia? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến Lam Lam tạm thời quên đi những hành động của Thất Lăng và hai má cô lại dần đỏ lên một lần nữa. Liệu có phải anh ghen?
Nhìn khuôn mặt hớn ha hớn hở lúc này của Lam Lam, Thất Lăng xì mạnh một tiếng rồi buông tay cô ra. Anh nằm bịch xuống đất nhưng quay lưng về phía cô. Những cử chỉ vừa rồi của anh vô tình khiến người đứng đầu Black oai phong trở thành một tên con trai có tính cách hệt trẻ con.
Nghĩ vậy, Lam Lam bật cười. Đúng là anh đang ghen thật rồi, chẳng biết lí do nhưng nó cũng thú vị đấy chứ.
Bực tức, trong đầu Thất Lăng bây giờ chỉ có một suy nghĩ : “Cái tên nhóc, còn dám cười nữa à?”. Anh thậm chí còn chẳng thèm quay lại nhìn Lam Lam lấy một cái. Xem ra, Thất Lăng đang cực-kì-dỗi thì phải.
Mìm cười, Lam Lam thả lỏng cơ thể. Duỗi thẳng hai chân, chống hai tay ra sau, cô ngước mặt lên ngắm nhìn bầu trởi xanh cao với những mảng mây trôi đang tự do kia. Vô lo vô nghĩ, có lẽ mây đã rất hạnh phúc, thoải mái vui đùa khắp nơi. Ghen tị thật. Ước gì bản thân cô cũng được như vậy.
– Này Lăng Lăng. – Lam Lam đột nhiên lên tiếng. – Nếu một ngày mọi người bên mình dần biến mất thì anh sẽ làm gì?
Có lắng nghe những gì cô nói nhưng Thất Lăng làm bộ bơ lác. Anh nằm im không động đậy.
Cười nhẹ, Lam Lam tự tiếp lời mình :
– Nếu có một ngày em không còn xuất hiện trước mặt anh nữa thì sao nhỉ?
– Thôi luyên thuyên đi. – Thất Lăng gằn giọng. – Em dám không xuất hiện nữa, anh trai em sẽ lục tung cả trái đất lên để tìm.
Thoáng ngạc nhiên mất vài giây với câu trả lời của anh, Lam Lam khẽ cúi mặt. Có chút biến đổi trên khuôn mặt cô, một chút buồn phảng phất.
– Anh nhớ đấy. Và hứa với em là cũng đừng bao giờ biến mất nhé.
Im lặng không có nghĩa là phủ nhận, im lặng như là một hành động ngầm để chấp nhận. Hạ Thất Lăng không nói thêm bất kì điều gì nhưng cô gái giả trai cũng có thể hiểu anh đã đồng ý với lời nói ngốc nghếch của mình.
Lam Lam không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, trong lòng cô lúc nào cũng có những nỗi lo lắng riêng. Cô sợ sự cô độc, sợ mọi người quanh mình dần biến mất, cũng giống như cách Đỗ Phúc đang dần buông tay cô vậy. Mong là anh-trai cô sẽ không đẩy cô đi.
BINH. – Cánh cửa sân thượng đột ngột bị đá mạnh.
Một giọng nói “nhỏ nhẹ” vang lên khiến cho trời-rung-đất-chuyển.
– THIỆN THIỆN. CẬU ĐANG Ở ĐÂU?
Giật nảy người vì tiếng gọi, Lam Lam đập binh đầu về phía tường sau lưng. Còn Thất Lăng, anh chỉ chau mày, có lẽ vì đã biết chất giọng kia là của ai.
Tìm ra chỗ Lam Lam đang đóng đô, Doanh bước nhanh đến bên, kéo mạnh cô đứng dậy
– Tôi có chuyện riêng cần bàn với cậu đây. – Doanh làm bộ mặt nghiêm trọng. – Đi với tôi.
Bị kéo, Lam Lam buộc phải đứng dậy theo đà mà cậu con trai kia tạo ra. Nhưng chưa kịp di chuyển, tay còn lại của cô đã bị túm chặt rồi giật ngược lại. Là Thất Lăng.
– Chuyện gì? – Lại là ánh mắt đáng sợ ấy, anh dùng nó để nhìn thẳng về phía Doanh.
Khẽ rùng mình, Doanh lắp bắp :
– Chuyện…chuyện riêng của bọn em.
– Nói luôn ở đây đi.
Đúng là Doanh nể sợ Thất Lăng thật nhưng bản thân cậu không cho phép mình bị lép vế trước mặt người-ấy. Máu nóng dồn lên, cậu túm mạnh tay Lam Lam hơn :
– Chuyên của em, không liên quan đến Black, anh lấy lí do gì để ra lệnh cho em.
– Không cần thiết đến lí do.
Trong một tíc tắc, Thất Lăng đã nhìn sang Lam Lam. Ánh mắt của anh dành cho Lam Lam, Doanh có thể nhận ra, nó không khác gì khi cậu nhìn cô cả. Hiểu rồi, người đứng đầu cũng có tình cảm với cô-gái-giả-trai này. Nhưng, lần này khác với mọi lần, Doanh sẽ không chịu thua nữa, vì cậu có lợi thế hơn. Anh đâu biết cô là con gái.
– Hô. – Doanh hất mặt. – Có thật là không có lí do không, đại ca đáng kính? Sao anh không nói luôn là mình thích tên nhóc này đi.
Chau mày, Thất Lăng chưa kịp đáp lại thì Doanh đã lại chen vào :
– Lí do của em để đưa tên nhóc này đi là vì em thích…
Bốp. – Âm thanh vang lên do sự cộng hưởng của nắm đấm và mặt Doanh.
Hạ Thất Lăng vẫn còn nắm chặt tay, anh ra đòn rất nhanh về phía mục tiêu.
Bị đánh bất ngờ, Doanh ngã ngửa ra đất. Đau, nhưng cậu lại thấy hả hê nhiều hơn.
Quệt đi dòng máu nóng chảy ra từ khóe miệng, Doanh cười thỏa mãn :
– Sao thế? Đại ca đáng kính bị nói trúng tim đen rồi à? – Cậu lồm cồm bò dậy. – Anh hèn lắm Lăng Lăng ạ. Đến tình cảm của mình còn không dám thừa nhận thì anh chẳng thể bằng em được. Em thích tên nhóc này và em dám….
Chẳng cho Doanh nói nói hết, Thất Lăng nhanh chóng túm cậu dậy rồi liên tiếp đấm vào mặt và bụng cậu.
Không thể để yên được nữa, Lam Lam phải ngăn anh lại. Nhận thức được nguyên nhân hai người hành xử như vậy là vì mình nên cô phải làm gì đó.
Doanh bị Thất Lăng đánh văng một đoạn, Lam Lam nhanh chóng dùng khoảng cách đấy để đứng ra làm lá chắn. Cô nhắm tịt mắt khi nắm đấm của Thất Lăng gần xát mặt mình.
Nhìn thấy cô như vậy, sắc mặt ác-ma càng tối lại hơn nhưng anh không thể ra đòn với đứa em trai này được. Buông thõng tay, Thất Lăng gằn giọng :
– Biến.
Mở mắt, Lam Lam run run nhìn anh :
– Ơ em…
– Đi đi. Em còn đứng đây, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Trong vài giây, Lam Lam cứng đơ người với cử chỉ cũng như lời nói của nam nhân trước mặt mình. Dịu dàng như mọi lần, khác hẳn với lúc nãy. Nhưng anh đã nói như vậy, cô đâu thể làm gì được nữa.
Nhanh chóng đỡ Doanh dậy, cô dìu cậu đi xuống khỏi sân thượng.
Ở lại, dõi theo từng hành động của cô, Thất Lăng cười buồn. Anh chua xót nhìn lên bầu trời. Kì thật, rõ ràng đuổi cô đi, tại sao anh lại mong cô ở lại như vậy. Cái thứ tình cảm dần lớn lên trong lòng anh, có thật sự là “yêu, thích” như lời Doanh nói. Chỉ có điều, anh không thể kiềm chế nó lại. Trong hơn hai năn qua, anh tưởng mọi cảm xúc của mình đã chết hết, chỉ đến khi gặp Lam Lam.
– Hai người đang trừng phạt em phải không? – Anh nhẹ nói.