Khi Con Gái Giả Trai

Chương 49


Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 49

KÉt…….
Cánh cửa gỗ to nặng ấy dần dần mở ra. Bước vào trong, là tiểu thư à không, thiếu gia nhà họ Tạ mới “đúng” chứ.
Ngồi xẵn bên trong là người đứng đầu tập đoàn MH. Ông dùng đôi mắt sắc lạnh cùng khuôn mặt nghiêm nghị để chào-đón con mình.
– Papa. Con đến rồi đây. – Lam Lam lên tiếng trước.
– Con đến nhanh hơn ta tưởng đấy. – Nét mặt ông Tạ không thay đổi gì nhiều. – Ta cứ nghĩ con phải đánh chén xong mới lên đây cơ.
– Ồ. Vậy thì papa không hiểu con mình rồi. – Lam Lam nhếch môi lên nói.
Thấy không khí trong phòng tự nhiên trở nên căng thẳng, v/ú Lý bên cạnh luống cuống :
– Nào. Hai cha con hiếm khi mới cùng nhau nói chuyện. Tiểu Lam, cháu cứ ngồi xuống đây đi đã.
Sau câu nói của v.ú Lý, chẳng hiểu có cái gì đó thúc dục, Lam Lam bước nhanh đến bàn làm việc của papa mình. Đập tay mạnh xuống, cô nói bằng giọng thách thức :
– Đừng có cho người theo dõi con nữa. Nếu không trách con. Tôn trọng riêng tư của con tí đi.
Xong, cô chẳng cần biết gì thêm mà một mạch vội vàng đi khỏi phòng làm việc. Cô đâu biết, ở lại, papa cô đã hài lòng đến mức nào…
– Con bé này thật là… – V/ú lí khẽ thở dài. – Ai đời lại nói chuyện với cha mình như thế không?
– Hahaahaaa. – Ông Tạ cười sảng khoái. – Quan trọng gì. Nó đang lớn dần lên rồi phải vui mới đúng chứ. Nó còn biết hi sinh một số thứ để bảo vệ người bên cạnh nó nữa kìa.
** lí bên cạnh cũng cười theo :
– Vậy thì chuyến đi của Tiểu Lam cũng không uổng công rồi…
Két….. Cánh cửa gỗ lại mở ra một lần nữa. Nhưng lần này là…

– Dạ chào bác Tạ. Cháu về rồi đây ạ.
Là Vy Vy. Cô lễ phép cúi chào.
Thấy cô, ông Tạ vẫy vẫy tay :
– Này Vy Vy. Cháu đi nói với người của mình không cần theo dõi Lam Lam nữa.
Thoáng ngạc nhiên nhưng Vy Vy cũng vẫn rất lễ phép :
– Ơ vâng ạ.
Vy Vy đóng cánh cửa lại rồi đi. Trên đôi môi cô xuất hiện một nụ cười đắc ý.
Vậy à? Không cần theo dõi nữa à? Càng dễ thực hiện kế hoach nhỉ….

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lam Lam trở về sau chuyến luyện tập. Nói luyện tập cho oai vậy chứ đến đấy cô toàn chơi thôi, có tập tành gì đâu. Mà muốn tập cũng chẳng được, cô bị loại ra khỏi CLB bóng rổ rồi còn gì. Rõ chán.
Trong một tháng này ngoài việc Đỗ Phúc thường xuyên đi sớm về khuya ra, tất cả vẫn bình thường. Hạ Thất Lăng và Lam Lam thì đã trở nên thân thiết hơn. Tuy hai người này không thể gặp nhau trực tiếp vì Thất Lăng còn đang ở chỗ luyện tập nhưng họ vẫn ngày càng gần nhau hơn nhờ những cuộc buôn-dưa-lê-xuyên-màn-đêm… Không hiểu hai huynh-đệ nhà này có gì mà buôn bán lắm thế không biết.
So với lúc trước khi Lam Lam xuất hiện với bây giờ thì Hạ Thất Lăng đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù chẳng ai để ý đến những thay đổi ấy ngoài Lam Lam…. Có lẽ nào vì trước mặt người khác, Thất Lăng vẫn đối xử với họ như là con người lạnh lùng của bình thường không?
Ơ mà, nhìn Lam Lam kìa, cô đang làm gì thế?
– Đi chết đi. – Lam Lam lẩm bẩm. – Thế nào mà mình lại ngủ quên được trong khi đã hẹn với tên nhóc Hoàng ấy rồi nhỉ?
À, thì ra Lam Lam đang cuống cuồng lên là để làm sao chuẩn bị cho kịp đi xem buổi đấu đầu tiên của giải bóng rổ liên trường cùng Hoàng. Đáng lẽ ra cô cũng chẳng định đi xem đâu nhưng vì em-trai mình năn nỉ ỉ ôi mãi nên cũng “đánh liều” gật đầu đầu ý. Đấy, cuối cùng lại thành ra ngủ một lèo đến xát giờ luôn kìa… Bình thường thì chậm chạp là thế, đến khi phải giải quyết trái giờ lại nhanh ngang vận tốc ánh sáng…. Phục cô thật.

** ** **
Liếc mình trong gương, thấy mọi thứ đã ổn, Lam Lam phóng vèo vèo ra khỏi phòng…
– Chào cậu ch…. Á….á….
– Á….á….
Một loạt những tiếng kêu “thất thanh” vang lên khi Lam Lam chạy qua hành lang. Khỏi nói cũng biết lí do vì sao. Thì tại mấy chị người làm đang lau dọn ở đó nên khi cô đi qua, tất nhiên với vận tóc nhanh như vậy không làm tốc váy con gái nhà người ta mới lạ.
Được bác tài đưa đến nhà thi đấu, Lam Lam vội vàng xuống xe vẫy tay tạm biệt bác rồi rút điện thoại ra bấm gọi cho Hoàng…
– Alo. – Đầu dây bên kia là tiếng của Hoàng.
– Alo Hoàng à? Anh đến rồi đây, em ở đâu? Vào chưa?

– Ơ…anh Thiện, Anh chưa đọc tin nhắn của em ạ? Hôm nay chị họ em về em phải đưa chị ấy đi chơi nên không đến được. Em xin lỗi nha…Hì hì…
Ruỳnh….. – Nguyên một tảng-đá-tinh-thần đè thẳng vào người Lam Lam.
Cô có nghe nhầm không? Thằng nhóc kia vừa bảo không đi được ư? Chính nó là người rủ rê cô cơ mà. Vậy công cô vội vàng chuẩn bị để chạy đến đây thành công cốc à?
– Alo… alo… Anh Thiện…
Chẳng buồn trả lời, Lam Lam tắt máy luôn. Cô thở dài nhìn vào cái tin nhắn gửi đến từ sớm mà mình không để ý… Thế mới biết, không phải cái gì cũng nhanh là tốt. Cứ vội vàng hấp tấp là hỏng hết.

Đằng nào cũng đến rồi, giờ mà về cũng chẳng làm gì. Nghĩ vậy, Lam Lam nặng nề lê cái thân xác “tàn tạ” của mình vào nhà thi đấu. Nói tàn tạ cũng chẳng ngoa đâu. Đi vội, tóc tai cô chưa kịp chải tử tế nên xù hết ra, quần áo thì xộc xệch,… Nhìn cô thế này thật mất hết cả thẩm mĩ, giảm đi bao nhiêu là đẹp trai rồi đấy….
Đặt mông xuống hàng ghế khán giả, Lam Lam vẫn chưa hết nản. Xem một mình đúng là quá chán với cô.
Đưa mắt nhìn một loạt, Lam Lam nhận ra một điều thật tình cờ và thật bất ngờ. Sao cổ động viên là học sinh trường cô lại đông thế? Ơ, có cả lũ bà tám suốt ngày bám theo cô nữa kìa… Có lẽ nào….
Trong không khí sôi động cùng những âm thanh hò reo của cổ động viên, Lam Lam nhận ra, đội bóng dưới sân kia…. Không đâu hết chính là những tên đểu giả trong CLB. Hóa ra đội bóng trường cô ra sân ngay ngày đầu tiên à? Thú vị gớm.
Mấy tên bình thường nhí nhố kia khi ra trên sân thi đấu lại nghiêm túc thấy sợ. Liệu có phải vì đối thủ của họ quá mạnh không? Tội chưa, ai bảo toàn ăn-chơi-sa-đọa mà không chịu tập luyện nên giờ phải chịu cảnh ngộ thế này đây. Á, còn cả tên khỉ Đường Doanh kia nữa kìa. Hắn ta là tên làm bộ mặt căng thẳng nhất đấy.
** ** **
– Hú….Hú…. BLACK NO1…. BLACK NO1…. BLACK NO1…. BLACK NO1
Tiếng reo hò của cổ động viên trường Lam Lam vẫn không hề giảm ngay cả khi trận đấu đã kết thúc. Còn hiện tại thì Lam Lam ngồi im bất động như bị hóa băng.
Đùa à? Cô vừa chứng kiến cái gì đây? Lối chơi của những thành viên trong CLB bóng rổ trường cô….
Cô không hiểu, mấy tên nhốn nháo ấy có bao giờ chịu luyện tập chăm chỉ đâu mà có thể kết hợp với nhau ăn ý như vậy được? Kĩ thuật của từng người cũng rất tuyệt vời nữa…. Chả trách đội bóng trường cô thắng áp đảo đối phương như vậy. Vậy thì những căng thẳng lúc đầu là sao? Chẳng lẽ vì quá nhập tâm vào trận đấu và không cho phép ản thân khinh thường đối phương nên mới vậy?
Thật không ngờ cũng có lúc những tên ăn không ngồi rồi này lại tuyệt vời đến thế.

Nhìn cái tên khỉ vàng Đường Doanh đang huênh hoang dưới kia, Lam Lam lại nhớ đến cái cách hắn ta thi đấu trong trận bóng vừa nãy, nó khiến cô khẽ rùng mình. Cô bắt đầu thắc mắc là vì sao lúc trước mình lại có thể thắng hắn ta được nhỉ. Liệu có phải hắn cố tình nhường cô không hay là khinh thường và cho rằng cô không xứng đề hắn đấu tử tế? AAAAA… Tên khỉ chết bầm….
Ơ khoan… Má…cái gì lạnh thế này?????
Lam Lam dẫy nảy khi nhận ra có cái luồng khí lạnh nào đó đang áp sát và truyển thẳng vào má cô.
– Haha… Em ngồi xem thôi mà mồ hôi cũng chảy ra như mưa thế này á?
Quay ngoắt sang nhìn, Lam Lam “hoảng hốt” đến nỗi hét toáng lên. Âm thanh phát ra từ “loa” của cô áp đảo cả tiếng hò reo cổ vũ….
– La…la…la… Lăng Lăng… – Cô lắp bắp. – Sa….sa….sao anh lại ở đây?

– Gớm quá. Làm như nhìn thấy ma quỷ ấy. Giật hết cả mình.
Vâng, không ai khác. Cái giọng nói và điệu bộ của người vừa dọa ma Lam Lam chỉ có thể là người-anh-trai-đáng-quý của cô mà thôi.
Bị tiếng hét của cô làm cho hồn-bay-phách-lạc, Thất Lăng phải mất mấy giây mới bình thường trở lại.
Anh đưa lon nước cam lạnh cho Lam Lam :
– Uống đi thằng nhóc.
– Ồ. – Lam Lam ngoan ngoãn nhận lấy. Cô nhẹ nhàng mở lắp ra. – Em tưởng anh chưa về chứ.
Để nguyên cả cánh tay lên đầu cô, Thất Lăng cười :
– Thấy anh về không vui à?
– Đâu có. – Lam Lam nói to. – Vui quá ấy chứ… hơ hơ hơ…
Nhìn Lam Lam kìa. Cái điệu cười của cô tố cáo hết là cô đang chém-gió rồi nhé. Sợ Thất Lăng về lại bị bắt nạt thì nói luôn đi còn bày đặt.
Đứng thẳng dậy, Thất Lăng bước đi mà không quên nói với em trai mình :
– Đi chơi với anh đê.
Vẫn chưa hình dung là lời anh nói là gì nhưng theo phản xạ, Lam Lam vẫn “vâng” một cách rất ngoan ngoãn. Cô vẫn ngồi im và tu một lèo hết lon nước…
Ế, Lăng Lăng vừa nói gì? Đi chơi á?
Thông tin truyền đến bộ não, Lam Lam bật nhanh khỏi ghế ngồi và chạy theo Thất Lăng :
– Nài. Chờ em với…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.