Khi Con Gái Giả Trai

Chương 45


Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 45

Nước từ vòi chảy đều xuống cơ thể Lam Lam. Nước lạnh khiến cô tỉnh táo và bình tĩnh hơn. Vừa nãy, cô bực vì cái gì chứ. Rõ vớ vẩn. Cô có thêm cái tính bực tức vì những điều nhỏ nhặt từ bao giờ không biết. Chỉ là Thất Lăng nhầm lẫn chút xíu thôi mà, với lại anh đâu có tỉnh táo. Ích kỉ ghê.
Nhưng, Y tuyết là ai? Có lẽ nào là người con gái ấy không? Phải rồi, Thất Lăng cũng đã thừa nhận anh thích cô ấy mà. Nếu là cô ấy thì cái tên hay như vậy cũng không có gì lạ.
Lòng trùng xuống. Lam Lam đang nghĩ gì vậy nhỉ. Cô ghen tị với người đã chết vì cái gì chứ? Còn cả cái cảm giác không tự tin này nữa… Xùy xùy… Tắm xong rồi. Ra ngoài thôi. Cô còn việc để làm mà.
Thay “xiêm y” rồi hùng-hồn bước ra ngoài, Lam Lam mang theo đám sát khi bao quanh người để đến gần Thất Lăng. Cúi xuống, cô định hét vào tai cho anh tỉnh dậy, nhưng cái gì đó vô hình khiến cô dừng lại. Cô quan xát rất kĩ khuôn mặt của Thất Lăng…. Xem nào, anh ngủ trông cũng rất dễ thương ấy chứ. Từng đương nét trên khuôn mặt này đều rất đẹp… Mà ngoài cái đẹp trai ra thì anh cái gì cũng xấuu cả… Với Lam Lam là vậy đấy.
** ** **
Mùi hương… của con gái…
Hạ Thất Lăng đưa tay đặt lên trán rồi từ từ mở mắt. Khi đôi mắt anh vừa kịp mở to hơn một chút, Lam Lam đã lên tiếng :
– Hở? Anh mà cũng dậy muốn thế này á. – Cô chau mày, nói giọng khó chịu.
Nhận ra có người đang ngồi bên cạnh mình, Thất Lăng chống tay ngồi dậy. Anh chưa nói được câu nào vì Lam Lam chen vào, cướp lời tiếp:
– Cái gì đây. – Cô chỉ tay. – Giải thích cho em. Cái đống vỏ lon bia này là sao?
– Ừ. – Lăng Lăng đập đập tay lên thái dương. – Hôm qua anh uống hơi nhiều một chút nên ngủ quên.
– Còn hơi nhiều á. Anh có biết đếm không thế? – Lam Lam cáu. – Làm cái gì mà uống lắm thế? Anh định làm con ma men à?
– Lo cho anh hả?
Bị câu nói hết sức bình thường của Thất Lăng làm cho giật mình, cơ trên mặt Lam Lam khẽ dãn ra, cô luống cuống đôi chút :
– Đâu…đâu có. Tại…tại anh ngủ quên nên em bực vì không có ai mua đồ ăn sáng ình thôi.
– Hờ. Ra vậy. Đợi chút rồi anh đi.
Nói rồi Thất Lăng đứng dậy đi thẳng mà không thèm nhìn Lam Lam, chỉ luôn để tay lên đầu. Có lẽ anh uống hơi quá nên giờ chóng mặt đây.

.
Đột nhiên Lăng Lăng dừng lại :
– Em đổi loại nước hoa khác đi. Mùi này giống của con gái lắm.
– Ế. – Lam Lam ngạc nhiên. – Em đâu có dùng nước hoa.
– Vậy thì là mùi của sữa tắm à?
– Em dùng cùng loại với anh mà. Mùi này thơm, em không đổi đâu.
Nghe vậy, Thất Lăng cũng chẳng nói gì thêm. Anh đi thẳng tiếp… Lạ thật. Không phải mùi sữa tắm hay nước hoa, vậy tại sao tự nhiên Thất Lăng lại cảm giác như có cái mùi hương dìu dịu như của con gái toát ra từ người tên nhóc này nhỉ? Chắc có lẽ tưởng tượng.
** ** **
Thất Lăng kì kì sao ấy. Từ lúc anh mua đồ ăn về à không, từ lúc tỉnh dậy thì đúng hơn.
Lam Lam khẽ nhăn mặt, cô chút giận bằng cách đá bay hòn sỏi dưới đường. Từ lúc bị “cưỡng-ôm” đến giờ, Lam Lam vẫn chưa hết bực. Và hiện tại cô đang trên đường đến phòng tập.
Binh…. – Một vật thể lạ màu cam viền đen từ đâu đó bay thẳng vào đầu Lam Lam.
Theo sau đó là cái giọng nói đầy-biểu-cảm :
– Ố là lá. Ném trúng cậu ấm… ấy nhầm. Thiếu gia mới đúng chứ. Ném nhầm thiếu gia họ Tạ rồi.
Thất Lăng kì kì sao ấy. Từ lúc anh mua đồ ăn về à không, từ lúc tỉnh dậy thì đúng hơn.
Lam Lam khẽ nhăn mặt, cô chút giận bằng cách đá bay hòn sỏi dưới đường. Sau khi “cưỡng-ôm” đến giờ, Lam Lam vẫn chưa hết bực. Và hiện tại cô đang trên đường đến phòng tập.
Binh…. – Một vật thể lạ màu cam viền đen từ đâu đó bay thẳng vào đầu Lam Lam.

Theo sau đó là cái giọng nói đầy-biểu-cảm :
– Ố là lá. Ném trúng cậu ấm… ấy nhầm. Thiếu gia mới đúng chứ. Ném nhầm thiếu gia họ Tạ rồi.
Cảm giác hơi choáng trên đầu khiến Lam Lam dần trở về với thực tại. Dưới chân, cô nhìn thấy một quá bóng rổ. Máu trong người bắt đầu sôi, Lam Lam cầm quả bóng lên :
– Đứa nào ném vào đầu bổn công tử đây? – Cô hét.
Trả lời cô chỉ là tiếng cười đắc ý từ phía trong sân thể thao tập thể ngoài trời bên đường. Quay sang tìm kiếm thông tin về tên khốn đang cười đó, Lam Lam nhận ra, tên đang sung sướng kia không ai khác mà chính là Đường Doanh.
– Hả? – Lam Lam gằn lên. – Thì ra là con khỉ xổng chuồng kia hả?
Phát hiện mục tiêu, không chần chừ gì thêm, cô cầm quả bóng đép thẳng vào mặt con khỉ đang nhảy-múa và hất cằm lên. Trong oai phong lắm.
Vài giây bất cẩn, Doanh chưa kịp tránh thì đã thấy quả bóng an tọa trên mặt mình rồi rơi xuống đất… Cậu gào lên vì đau cũng như vì bực tức :
– Cậu làm cái quái gì vậy?
– Ố là lá… Hình như mình vừa ném nhầm quả bóng vào mặt con thú nào đó thì phải. – Lam Lam đưa tay lên trán làm bộ tìm kiếm.
Bị xúc phạm, Đường Doanh mở vo-lum lên to hơn cả lúc nãy :
– Nói cái khỉ gì thế? Thằng đần không biết bơi.
– HẢ????? – Không chịu thua, Lam Lam vận nội công, “rống” lên to không kém. – CON TINH TINH KIA BIẾT NÓI TIẾNG NGƯỜI KÌA….
– CÁI RỀ…Ề….È…..
– …
– ….

Thế là cuộc khiến giữa hai “công tử” diễn ra khá ác liệt. Từ đấu khẩu, tranh lời, đến đấu bóng rổ… tất cả đều khiến không khí xung quanh bị ô nhiễm nặng bởi sát khí… Chỉ cho đến khi hai con người này kiệt sức, làn sát khí mới dần tan, bầu trời cũng dần xanh trở lại.
Lam Lam ngồi bệt xuống :
– Này, cậu ăn cái gì mà nói lắm thế?
Doanh thở dốc :
– Cậu thì khác tôi hả? Ăn cái gì mà dai sức thế?
Sau đó, cả hai người chẳng nói thêm câu gì nữa, mà để danh hơi để khôi phục lại thể lực….
** ** **
– Này…
– Cậu nói trước đi….
Lam Lam cùng Đường Doanh đồng thanh.
Sau khi hai-ý-tưởng-lớn-gặp nhau khiến họ lên tiếng cùng một câu, cuối cùng thì người nói trước cũng là Đường Doanh :
– Ừ… Về chuyện hôm nọ, cho tôi xin lỗi nhé. – Cậu gãi đầu gãi tai, lảng ánh mắt sang hướng khác.
– Chuyện hôm nọ? – Thoáng ngạc nhiên, Lam Lam hỏi lại. Rồi cô chợt nhớ ra. – À… chuyện hôm tôi bỏ đi chứ gì. Ừ, chẳng sao đâu, tôi quên rồi.
Ngập ngừng vài cô nói tiếp :
– Nghe người ta bảo, hôm ngoài biển, cậu cũng bơi ra cứu tôi phải không?
Nhìn điệu bộ xí hổ của Lam Lam, Đường Doanh muốn cười lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn :
– Ờ… Ừm… Thì cứ coi như là tôi bơi ra đấy để dìm cậu xuống thêm đi cho nó dễ.
Bộp. Cầm quả bóng đập vào đầu Doanh, Lam Lam chau mày :
– Ăn cái gì mà cậu ác thế?

– Ơ hơ. Ăn giống cậu thôi…
Bị chặn họng bởi câu trả lời tỉnh bơ của Doanh, Lam Lam trợn ngược mắt không biết nên nói gì thêm. Cô xì một tiếng rõ to rồi quay đi hướng khác. Gì chứ, sao cái tên khỉ-đột này có lúc đáng yêu, lúc lại đáng ghét thế nhỉ? Còn bây giờ Lam Lam chỉ muốn đấm vào mặt cậu vài cái cho bõ tức. Mà Lam Lam gặp được Doanh cũng coi như là cái duyên ấy chứ.
– Này. – Doanh lên tiếng. – Sao sáng ra mà đã thấy cậu bực bội thế.
Á à, con giả bộ vô tội à? Nghĩ vậy, Lam Lam gắt lên :
– Tại cậu chứ tại ai.
– Không. – Doanh nhấp hụm nước trong chai. – Từ lúc cậu đá hòn sỏi cơ.
Thoáng ngạc nhiên trước câu nói của cậu, Lam Lam bĩu môi :
– Để ý tinh gớm nhỉ. Tôi đang bực đại ca của các cậu đây. Sáng ra đã kì lạ rồi. Điên cả người.
Nghe cô nói vậy, vội lấy điện thoại trong ba lô ra xem ngày tháng, Doanh thở dài. Cậu nói :
– Hôm nay là sinh nhật mà.
– Hớ. Sinh nhật Lăng Lăng á?
– Không. Là sinh nhật của một người đặc biệt.
Người đặc biệt?
Ngồi hỏi và nghe Doanh trả lời, Lam Lam cuối cùng cũng biết thêm một số thứ. Hôm nay là sinh nhật của Y Tuyết, sinh nhật của người con gái trong lòng Thất Lăng. Thảo nào… Lăng Lăng kì lại như vậy…. Người như anh coi thế mà nội tâm thật. Có lẽ anh đang rất buồn đây, vậy mà Lam Lam lại cáu với anh. Bây giờ anh đang ở đâu nhỉ? Biết đâu cô đến đổ thêm dầu vào lửa… ấy nhầm… an ủi lại khiến anh bớt “đau khổ” đi thì sao.
À mà quên, ngoài thông tin về việc này ra, Lam Lam còn biết thêm được một cái tin “vô cùng tốt đẹp” nữa. Đó là.
“Cậu bị loại thẳng cẳng ra khỏi CLB rồi. Còn đến làm gì nữa. Có muốn ở đây chơi thêm thì ở. Không thì về đi. CLB không cho người ngoài đi ké xe đâu.”
Thế đấy. Số cô may mắn thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.