Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 41
Nghĩ vậy, tôi co cẳng đạp binh vào cửa một cách thô bạo khiến nó bật tung ra.
– Về đến nơi rồi…. – Tôi reo lên trong sung sướng…
Rồi đột nhiên phát hiện ra có-điều-lạ trong phòng, tôi đờ người ra, miệng lắp bắp :
– A…a….anh….
– Anh cái gì? Vừa đi đâu mà tưng bừng thế?
Ô mai ngọt…. Là Lăng Lăng… Trời ạ, tôi quên béng mất là còn có cái con người này nữa.
Á, cái túi.
Theo bản năng, tôi đưa “đồ” dấu ra sau lưng, rồi gian gian nhìn Hạ Thất Lăng cười hề hề.
Thấy điều khả nghi, anh từ từ bước đến gần tôi :
– Em dấu cái gì đấy?
– Hớ. – Tôi giật mình, túm chặt cái túi hơn. – Dấu cái gì đâu.
– Thật không? Đưa ra đây anh xem nào. – Lăng Lăng nghiêm nghị nhìn tôi rồi xòe tay ra.
Mồ hôi bắt đầu tuôn đầy lưng, vẻ lúng túng lộ rõ trong hành động của tôi :
– Có…có…cái gì đâu?
Săm soi một lúc, Lăng Lăng phán một câu làm tôi suýt ngã ngửa :
– Ờ. Vậy thôi. – Nói rồi anh quay mặt đi hướng khác.
Thế đấy. Vậy mà cứ tưởng… làm người ta hết cả hồn….
– Á …á…. Anh làm cái gì vậy?
– Làm cái gì là làm cái gì? Đưa đây xem nào….
Lơ là vài giây, chính bản thân một người-cẩn-thận như tôi cũng chẳng ngời tới việc Hạ Thất Lăng đột nhiên quay lại giật lấy cái túi của tôi. Và màn cướp giật của anh đã rất thành công…
– Này. Trả lại đây…. – Tôi nhảy cẫng lên với lấy cái túi bị Lăng Lăng đưa lên cao. – Anh đối xử với người ốm vậy à?
– Thì phải kiểm tra xem em giấu gì chứ…. Ơ này…Ái…. Cẩn thận….
Cẩn thận, sao phải cẩn thận chứ?
Tôi chau mày. Hình như có cái gì đó không ổn, người tôi nghiêng hẳn về một bên nè… tôi đang bay ư….
Rầm….
Đè lên cái gì đó êm êm trong tư thế dang hai tay dạng hai chân… tôi biết, mình vừa ngã. Đùa chứ, cái cảm giác lơ lửng sướng hơn là lúc tiếp đất nhiều. Lồm cồm, tôi chống hai tay, từ từ ngồi dậy trên nạn nhân đang nhăn nhó suýt xoa…
– Lăng Lăng.
Chưa kịp phản ứng gì nhiều, tôi đã thấy xuất hiện ở cừa phòng là một con khỉ đột… ý nhầm… Thiếu gia Đường Doanh. Cậu ta đến đây làm gì?
Thấy cảnh “nóng” xảy ra trước mặt mình, chả biết ma xui quỷ khiến gì mà tên họ Đường kia dám xông thẳng vào kéo giật tôi sang một phía :
– Cậu làm cái quái gì anh Lăng vậy?
Vẫn tự nhiên hành động trước ánh mắt ngơ ngác của tôi, Doanh dựng Hạ Thất Lăng dậy :
– Anh không sao chứ? – Cậu ta tỏ ra quan tâm, hỏi han.
– À ờ… Không sao? Có chuyện gì thế?
Phản ứng hết sức nhẹ nhàng của Lăng Lăng hình như đã vô tình tác động đến Doanh, cậu gắt lên :
– Tất nhiên em đến tìm anh là phải có chuyện rồi. Không đến kịp thì chẳng biết được anh bị cái thằng ranh biến thái kia làm những gì… Thôi, không nói việc này nữa. Tìm được đứa phản bội rồi….
Nghe vậy, Lăng Lăng đột nhiên xoay 180 độ. Anh bật nhanh dậy, phóng nhanh ra ngoài mà không quên ngoái lại nhìn tôi nói :
– À quên, đồ ăn của em trên bàn.
Ngơ ngác cho đến khi anh cùng Đường Doanh đi mất bóng, tôi khẽ mìm cười. Xem ra Lăng Lăng đúng là mẫu anh trai lí tưởng nhỉ? Chăng biết có chuyện gì nhưng vội thế kia mà vẫn không quên tôi… Thật làm người ta cảm động quá…
Ơ mà khoan… Biến thái? Có phải con khỉ kia vừa nói tôi biến thái không?
AAAAAAA…. Hắn ta hiểu lầm rồi…. Trời ơi….
Một buổi sáng bình yên… không gian (không) trong lành, gió (điều hòa) thổi nhè nhẹ, tôi nhâm nhi cốc sữa ngồi xem ti vi một mình từ lúc Hạ Thất Lăng đi đến giờ.
Ha, yên tĩnh ghê… YÊN TĨNH ĐẾN PHÁT BỰC LUÔN ẤY….
“Nhẹ nhàng” đặt cốc xuống bàn, khỏi soi gương tôi cũng biết mặt mình biến dạng đến mức nào.
Ốm cái gì chứ, tôi thấy cơ thể mình khỏe hẳn rồi mà. Chả lẽ ốm mỗi tí mà cứ phải ở trong phòng làm bù nhìn mãi thế này à? Lăng Lăng, sao anh chơi ác thế, có cần thiết phải để lại mảnh giấy đe dọa em với nội dung : “ăn xong nghỉ ngơi. Bén mảng ra ngoài là trặt chân” không? Bắt ở trong phòng mà không chơi cùng với người ta khác gì giam người ta trong tù…
Cứ thế này là không được rồi, có lẽ tôi phải trốn ra ngoài thôi. Lăng Lăng đang bận làm cái gì đó nên chắc cũng chẳng biết được đâu.
Nghĩ vậy, tôi thay quần áo để chuẩn bị cho việc “vượt ngục”. Khẩu trang có, kính râm có, mũ lưỡi trai có, khăn quàng có… Tự ngắm mình trong gương rồi gật đầu :
– Trang bị đầy đủ, thế này thì vừa đẹp trai vừa an toàn nhé. – Tôi tự lẩm bẩm một mình…
Sau khi thấy mọi thứ đã ổn, tôi chạy vọn ra ngoài với vận tốc nhanh ngang ánh sáng. Nhưng được cái lần này tôi khóa cửa phong cẩn thận rồi.
** ** **
Bước đi hiên ngang qua cửa khách sạn, tôi biết không ít những con mắt đang dõi theo mình… Nhưng có nhìn vậy nhìn nữa cũng không nhận ra tôi là ai được đâu, trang bị cẩn thận thế này cơ mà.
Xì xào xì xào…. – Nghe đâu đó có tiếng bàn tán vang lên. Tôi kệ. Họ bàn cái gì thì bàn. Có bàn về Lam Lam tôi đây thì chắc cũng vì do “hâm mộ” tôi mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi lại oai phong, ngẩng ặt lên trời mà đi. Xem nào, thời tiết hôm nay không mấy tốt nhỉ. Mây đen đang tụ lại một chỗ…. Thể nào cũng mưa à xem.
– Anh.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng làm tôi giật bắn cả mình, hồn bay tứ phía. Anh nào? Bộ gọi tôi hả?
Quay lại để xác nhận danh tính của chủ nhân giọng nói ấy, tôi còn giật mình hơn. Trước mặt tôi, không ai khác, là Hoàng… Cái thằng nhóc “đảm đang” ấy.
Tròn mắt, nói không lên lời, tôi cứng đơ đơ người, nhìn. Nhóc ta vừa gọi “anh”, không phải nhận ra tôi rồi chứ? Chắc là không đâu, tôi tự tin vào cách cải trang của mình lắm đấy.
– Sao anh không nói gì mà cứ nhìn em vậy ạ?
– Cậu… cậu đang nói tôi? – Tự chỉ vào mình, tôi lắp bắp hỏi.
– Vâng, còn ai khác ngoài anh Thiện đứng đây đâu. – Hoàng thản nhiên trả lời. – Hôm nay anh lạ ghê, đến cách ăn mặc của anh cũng kì kì luôn. Trời này làm gì lạnh mà anh phải dùng khăn quàng cổ, còn cả kính râm nữa chứ…
Anh Thiện? Nhóc ta thật sự nhận ra tôi sau cách cải trang “hoàn hảo” này ư? Phải mất đến vài giây đưa thông tin về não, tôi mới phản ứng được bằng cách cười ầm lên như điên dại.
– À. Hahahahahaa
Vội tháo kính, khăn quàng rồi quẳng ra một góc, tôi đưa tay lên xoa đầu Hoàng giải thích :
– Đây là mốt mới mà. Anh chỉ chạy theo xu hướng thôi… Hahaha.– Nói xong tôi lại “thùy mị” cười. – À mà, chuyện nhóc thấy anh bên ngoài, không được nói với ai đâu nhé.
– Sao lại phải thế ạ? – Hoàng “ngây thơ” hỏi.
– Em không cần biết lí do đâu. Làm theo anh bảo là được. – Nói rồi tôi khoác vai Hoàng. – Giờ thì đi ăn cái gì đó cùng anh đi?
Thằng nhóc không nghi ngờ gì thêm mà chỉ cười hì hì.
Phù, may ghê. Thôi thì cứ mang nó theo cùng cũng được. Để chắc chắn rằng nó không bép xép, tôi đành phải bịt miệng nó bằng đồ ăn thôi.
À mà, trông Hoàng gầy gò ốm yếu là vậy đấy nhưng sức ăn của nhóc ta còn hơn cả “thiếu gia” tôi đây gấp vạn lần.
** ** **
Đi vài vòng quanh phố, Tôi và Hoàng cười mãn nguyện khi tìm được một quán chè ven đường. Sự thật thì, đây là lần đâu tiên tôi đến những nơi bán đồ ăn kiểu này. Chỉ là nghe em-trai nói, ăn chè ở mấy quán kiểu này ngon lắm nên tôi cũng muốn thử xem sao.
Có đồ ăn ngon và mới là ok rồi… chỉ là tên nhóc Hoàng này vui đến nỗi quên cả tôi thôi. Nó cười híp mắt, rồi nhảy tưng tưng vào bàn phía trong ngồi, gọi đồ luôn mà không nỡ mời tôi. Em trai tốt thế đấy… Ơ mà, sao cái điệu nhảy nó dùng quen thế nhỉ?
Gọi một cốc chè thập cẩm, tôi vừa xúc từng miếng vừa nhìn Hoàng ăn. Cái tay nó thoăn thoắt đưa thìa chè lên miệng rồi nhanh xúc miếng khác… Chưa gì đã sắp hết cốc chè. Vẫn biết Hoàng ăn khỏe, nhưng thế này có phải hơi quá không, tôi còn chưa ăn hết một phần bốn cốc mà.
Chau mày, tôi nhắc nhở :
– Ăn chậm thôi, có ai ăn mất của em đâu mà ăn kiểu thế.
Ngừng tay, Hoàng nhìn tôi cười hề hề :
– Vâng. Tại em quen kiểu này rồi ấy mà.
– Quen kiểu này? – Tôi thắc mắc. – Quen là quen thế nào? Nhà không có ai rèn cho em sao?
Nghe tôi hỏi vậy, nụ cười trên môi thằng nhóc đột nhiên méo mó. Nói thế nào nhỉ, theo như tôi thấy thì nụ cười của nó không còn tươi được như vài giây trước… Đúng rồi, có lẽ là vậy.
– Vâng. – Hoàng nhẹ nhàng trả lời. – Mẹ em mất ngay sau khi sinh em, bố lại bận, ở nhà một mình với người làm nên em thích gì thì có thể làm đấy. Chẳng ai để ý đến việc em thế nào cả.
Tôi đờ người ra ngay sau khi Hoàng vừa dứt lời.
“Chẳng ai để ý đến việc em thế nào cả”… câu nói của Hoàng khiến tôi lặng hẳn đi. Nhìn thằng nhóc vẫn tiếp tục giả bộ “vô tư” ăn, tôi biết mình vừa nói những lời không nên rồi. Ánh mắt Hoàng tố cáo lên tất cả là nó đang kìm nén sự cô đơn…
– Hây da. – Tôi gõ vào đầu Hoàng. – Có thật là chẳng ai để ý đến việc em thế nào không? Có thằng anh này đây thây. Giờ anh phải rèn em từng tí từng tí một mới được. Đến bao giờ thành thiếu gia lịch lãm thì đòi công em sau.
Nghe có vẻ hơi khó tin vì một người như tôi lại tự nhận rèn người khác thành thiếu gia, nhưng không có gì lạ nếu điều đó thật sự xảy ra đâu nhé. Sinh ra là con nhà họ Tạ, có đấng sinh thành như mẹ, việc tôi được rèn cẩn thận là điều rất bình thường mà. Mang những thứ mình tích lũy được trong suốt thời gian phải “lịch sự” cho ra dáng người thừa kế khi sống bên Mĩ truyền lại cho người khác… Quá đơn giản.
Đột nhiên mắt Hoàng rưng rưng. Không nói gì cả, nhóc ta quay đi hướng khác.
– Ơ này này… – Tôi luống cuống. – Anh gõ nhẹ thôi mà… em đau quá à?
– Không… – Hoàng “thỏ thẻ” – Tại từ trước tới nay chưa ai quan tâm, tốt với em như anh cả… – Anh hứa rồi là phải thực hiện đấy nhé.
– Ơ… À ừ. Tất nhiên.
Nghe vậy, thằng nhóc lại quay ra nhìn tôi, cười toe toét…. Bất giác, tôi cười theo niềm vui của nó….
** ** **
Ngồi ăn chè với Hoàng được một lúc, chẳng hiểu sao Lam Lam tự nhiên có cảm giác bất an. Không nhưng vậy, cái bụng cô còn không ngừng phản ứng nữa… Còn lí do vì sao nó phản ứng thì xin không nói ra ở đây nhé.
Thấy anh-trai cứ thấp thỏm, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây rồi lại nhăn nhó, Hoàng ngừng ăn, hỏi han :
– Thiện Thiện, anh sao thế.
– Ơ. À không. Không có gì. – Lam Lam thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu rồi nhanh chóng xua xua tay trả lời.
Nói là không có gì cũng chưa chắc. Cô không biết giải thích thế nào nhưng hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra với cô… cảm giác của cô chưa sai bao giờ.
– Này. – Lam Lam đập nhẹ xuống bàn. – Nhóc ăn sắp xong chưa?
– Sao ạ? – Hoàng ngơ ngác.
– Ừ. Ăn nhanh rồi về thôi. Anh có cảm giác gì đó không tốt.
– Cảm giác. Em có thấy gì đâu.
Nhìn điệu bộ ngố nghế của Hoàng, Lam Lam không đừng được mà thở dài. Không biết cậu nhóc này ngố bẩm sinh hay do luyện tâp nữa đây…
– Là trực giác đấy. – Lam Lam giải thích. – Trược giác mỗi người mỗi khác. Huống chi là trực giác của con g… à con người chị rất chuẩn nữa.
– Ồ. Vậy ạ. – Hoàng gật gù. – Vậy về thôi.
Nói rồi, cậu bỏ luôn mấy miếng còn lại trong cốc mà đứng dậy, kéo Lam Lam chạy một mạch về khách sạn…
Mặc cho Hoàng kéo, Lam Lam cũng chẳng muốn phản ứng gì thêm nữa. Cô chỉ biết giờ vè khách sạn càng sớm càng tốt thôi. Được người khác kéo càng nhanh càng tốt….