Khi Con Gái Giả Trai

Chương 35


Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 35

– Không. – Tôi trả lời một cách dứt khoát.
– Hế. Phản ứng này là sao nhỉ? Tắm cùng tôi luôn không? Người cậu bóc mùi rồi đấy.
Qua khe hở tay, tôi thấy vẻ mặt đầy mưu mô của Doanh. Hắn tính làm gì tôi?
Tôi khẽ chau mày :
– Không. Không là không. Tôi không thích nhìn người khác hở hang.
– Hế… – Doanh bước đến xát tôi. Được đà chêu trọc – Thế sao cậu không che kín mắt lại đi mà còn để hé ra thế kia. Muốn tắm cùng thì nhận luôn đi. Đã nghiện lại còn ngại. Hahaaa. – Hắn tự dưng cười phá lên.
“Đã nghiện lại còn ngại”…Đường Doanh… Hắn nói cái quái quỷ gì vậy?
Đến nước này, không thể nhịn thêm được nữa rồi…
Tôi xoay 180 độ, tung đòn đá thẳng vào mặt tên khùng kia mà không quên tặng cho hắn một “lời nói tràn ngập yêu thương” :
– Chết luôn đi tên biến thái.
Và tất nhiên khi lãnh trọn một đòn của tôi như vậy không lăn quay ra đất mới lạ. Doanh cũng không ngoại lệ. Hắn đang nằm chổng vó lên trời kia kìa.
Nhưng mà…Khoan đã… có gì đó bất ổn… Để xem nào… Cái khăn gì lòe loẹt toàn hoa lá bay ra kia nhỉ? Đừng bảo là….
Tôi quay ra nhìn con khỉ đang nằm bất động dưới đất, soi nhanh một lượt….
À há. Hắn dùng quần xì tommy.
1 giây…2 giây…3 giây…. Im lặng…. Tôi nghe thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cả người tôi nóng bừng lên tưởng như bốc cả khói…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA….. – Chả hiểu sao volum của tôi lại tự nhiên được mở hết cỡ.
Đi khỏi đây… Đi khỏi đây thôi.
** **
Đường Doanh lồm cồm bò dậy.
– Hắn ta bị làm sao vậy. Tự dưng đá người khác. Ái ái… Đau. – Cậu xoa xoa mặt.

Thiệt là…. Lam Lam ra tay ác quá. Lớn rồi mà còn ngại. Là-con-trai với nhau cả chứ gì đâu…
“Tên Thiện Thiện này càng ngày càng lạ.” – Doanh nghĩ…
** **
– Khỉ thật. Cứ tưởng tìm được phòng là được nghỉ ngơi chứ, sao mình lại va phải cái tên khỉ đột ấy nhỉ? Còn cái chuyện ở chung phòng này nữa. Chết tiệt, sao chẳng ai nói với mình?
Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm. Vì bực tức vẫn còn ở trên mức trung bình nên tôi hoàn toàn không ý thức được cơ thể mình đang có vấn đề. Chỉ biết phóng thật nhanh, càng xa cái phòng quái quỷ kia bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Ọc…ọc….- Bỗng một âm thanh vô-cùng-vui-tai vang lên.
– Haizzz. – Tôi thở dài.
Cái bụng tôi lại réo thì phải. Lúc này đây tôi mới nhận ra mình đang ở bãi biển tương đối xa khách sạn.
Ngồi bệt xuống, thật sự “thiếu gia” đây hết sức để đi rồi. Sao cái số tôi khổ thế này? Còn có chuyện gì kinh khủng hơn nữa thì xảy ra nốt đi cho tôi nhờ.
Đúng là biển có khác, cát nhiều thật. Mặc dù là người sạch sẽ nhưng tôi cũng chẳng còn sức mà-phủi-hết-cát nữa đâu. Đói
….
Tựa lưng vào mỏm đá, tôi thở dài tập hai rồi nhắm nhẹ mắt.
Biển đêm mát lạnh. Cái mùi mằn mặn đặc trưng trong không khí xộc vào mũi tôi. Tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ đi lạ thường. ( Mà thực chất lòng mình có lúc nào không “nhẹ” đâu cơ chứ. Đang đói chết đi được đây này. ) Thoải mái thật ấy…
Trong một thoáng, tôi quên hẳn cái bụng thích réo của mình đi.
** ** **
Xoạt xoat… bõm bõm… Xoạt xoat… bõm bõm…
Cái tiếng đạp nước khỉ gió ở đâu ấy nhỉ?
Tôi ngồi thẳng dậy, nhăn nhó nhìn xung quanh. Xa xa đằng đia, tôi thấy cái gì đó ngụp lên ngụp xuống… Là còn người? Sắp chết đuối ư?
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy, chạy xuống xát dìa bờ :

– Ôi…. Này…. – Vừa gào lên tôi vừa bước thật nhanh….
Càng lúc, nước càng sâu hơn thì phải… Mà… mà… tôi không biết bơi… Á, chân tôi…
Chả biết luống cuống thế nào, người ngụp lên ngụp xuống lúc này lại chính là tôi… Chơi vơi giữa giòng nước lạnh buốt… sợ hãi… Biển đêm vắng bóng, ai cứu tối đây?
Bắt đâu thấy đuối sức, chân lại bị rút không thể đứng thẳng dậy tôi lại càng thấy sợ hơn.
– Cứ… cứu với….Ọc…ọc… ọc…
Cứ thế, tôi uống liền mấy hớp nước biển liền…. Bỗng, tôi cảm thấy một cánh tay chắc khỏe vòng qua eo rồi nâng tôi lên. Lúc đó tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ho sặc sụa, bám chặt vào chủ nhân cánh tay đó.
– Thì ra là tên nhóc con này à? Em làm gì mà mặc nguyên quần áo này xuống biển vậy? Mặc đồ thế này thì bơi kiểu gì? – Một giọng nam trầm vang lên đầy trách móc.
Tôi cảm thấy sự quen thuộc đầy ấm áp của cơ thể người này. Tôi an toàn rồi phải không?
Đôi mắt nhắm tịt dần mở ra….Hình như tôi biết… Khuôn mặt này, ánh mắt này….
– Lăng Lăng…. Khụ khụ….
Chống tay xuống cát, Lam Lam ho sặc sụa. Cả cơ thể lem nhem toàn nước, lạnh buốt, cô vừa được đưa lên trên bờ.
– Khụ khụ…. – Lam Lam tiếp tục ho. Nước biển mặn thật ấy.
Cả người cô run lên vì lạnh. Quần áo thì ướt hết, đã thế nó còn dính rin rít vào người cô nữa chứ. Cảm giác thoải mái lúc nãy chẳng còn lại tẹo nào. Giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu đến tột cùng. Mà hình như trong miệng cô có cái gì sàn sạn… Là cát…
– Phì… phì… – Cô cố nhổ hết những gì có trong miệng mình ra, kèm theo cả mấy hạt mưa-xuân.
– Em vừa làm cái gì thế? Đừng nói với anh là định bơi trong bộ đồ này đấy nhé.
Giọng nam trầm vang lên một lần nữa. Giọng nói này… có lẽ nào….
Lam Lam tròn mắt ngước lên nhìn. Người trước mặt cô… người cứu cô… đúng là Hạ Thất Lăng thật rồi. Cô còn nghĩ là vừa rồi mình sợ quá nên tưởng tượng ra chứ.
Im lặng… Cô cứ nhìn anh không chớp mắt. Từng giây trôi qua, các cơ trên khuôn mặt cũng dần biến đổi…. Cô bắt đầu mếu máo…
– Này này. – Hạ Thất Lăng luống cuống. – Tên nhóc… Em sao thế?

Được đà, Lam Lam “ăn vạ” :
– Hức hức. – Cô đưa tay rụi rụi mắt. – Em có sao thì mắc mớ gì đến anh.
– Ơ ơ… – Lăng Lăng ngạc nhiên đến nỗi ú ớ mãi mới lên lời. – Em… em khóc đấy à?
– Không.
Cô quay đi hướng khác, tránh ánh nhìn của anh. Cô cũng không thể hiểu nổi cái hành động vừa rồi của mình là sao nữa. Cô có muốn khóc đâu, tự nhiên nó cứ nhè ra ấy chứ.
Thấy vậy, Thất Lăng ngồi xổm xuống, nghiêng nghiêng đầu soi mặt cô :
– Tên nhóc. Vừa rồi chắc sợ lắm phải không?
Không dám nhìn thẳng vào anh, Lam Lam chỉ khẽ nói :
– Đừng có tuôn ra những câu kiểu thế. Em khóc thật đấy.
Xoạt xoạt…- Cô cảm thấy rõ hơi ấm từ bàn tay đang xoa xoa đầu mình. Mặc cho chủ nhân của bàn tay ấy – Lăng Lăng thích xoa bao lâu cũng được, cô chỉ mím môi rồi khẽ nhìn-chộm.
– Thiệt tình. Càng ở gần với nhóc lâu, anh càng cảm thấy nhóc giống hệt như đứa trẻ lên ba. – Thất Lăng khẽ cười. – Lúc nãy anh mà là nhóc chắc cũng sợ thôi nên không cần xấu hổ đâu. Biển đêm vắng người, không biết bơi thì đừng ra nghịch nữa nhé. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không ai cứu em được mãi đâu.
Lam Lam thoáng ngạc nhiên. Vẫn biết Hạ Thất Lăng là con người thay đổi liên tục và rất khó hiểu nhưng cô không nghĩ có lúc anh lại dịu dàng như vậy. Cô khẽ hỏi :
– Sao anh biết em không biết bơi?
– Nhìn là đoán được mà. Cái cách em khua chân múa tay lúc nãy không giống người biết bơi bị chuột rút một tẹo nào. Y chang con cào cào. – Thất Lăng trả lời tỉnh bơ.
Uỳnh…. – Một tảng đá đè nặng lên đầu Lam Lam. Cô vừa bị xúc-xỉ-không-cần-xẻng phải không? Cho rút lại hai từ “dịu dàng” nhé.
– Anh nói ai là con cào cào hả? – Lam Lam nhảy dựng lên.
Nhìn đi chỗ khác, gãi gãi tai, Lăng Lăng tỏ vẻ ngây thơ vô (số) tội :
– Có nói ai đâu.
– Này này. Anh đừng có mà giả nai nhé. Anh nói em phải không?
– Biết rồi con hỏi.
– Á à… Em đấm cho anh vài phát bây giờ.
Dơ dơ nắm đầm của mình lên, Lam Lam nhận thấy cái người đang bị cô đe dọa ấy lại cười. Cô ngớ người ra… Chưa kịp xử lí thông tin gì thêm thì đã thấy cái cổ mình bị một cánh tay kẹp chặt.

– Ha ha ha… – Tiếng cười “man rợn” vang lên. – Tên nhóc này cuối cũng cũng bình thường trời lại rồi.
– Này này. Làm gì thế. – Lam Lam cố tháo cánh tay trên cổ mình ra. – Em vừa thoát chết xong đấy. Anh định cứu người xong giết luôn à?
– Haha…
– Đừng có cười nữa. – Cô gắt lên.
Đúng là đang bị chúng phải chiêu kẹp cổ của đối thủ thật nhưng lần này, cô chẳng thấy khó thở hay gì cả. Chỉ là hơi bực khi cổ mình bị giữ chặt ở eo người khác thôi. “Sức công phá” của tuyệt chiêu này bị yếu đi thì phải.
Mà khoan… Có cái gì đó không ổn ở đây. Sao quần-đùi của Hạ Thất Lăng lại ngắn thế kia?
– Quần… Quần anh… – Tay Lam Lam run run. Cô chỉ trỏ.
– Hử. Quần làm sao? – Lăng Lăng nhìn xuống. – À… Anh quen mặc mỗi quần trong khi bơi rồi ấy mà.
Xì…xì… – Tiếng khói bốc ra từ khuôn mặt đỏ chót, nóng bừng của Lam Lam. Cô giãy dụa mạnh :
– Bỏ em ra… bỏ em ra nhanh. Đồ biến thái….
Cái ngày quái quỷ gì thế này. Có phải hội triển lãm quần xì đâu mà cô cứ liên tiếp phải chiêm ngưỡng những thứ mình không muốn nhìn thấy là sao?????
AAAA. Đi chết đi….
** ** **
Cảnh tượng Thất Lăng và Ngọc Lam đang “vật lộn” bên bãi biển đã vô tình bị người nào đó đứng cách đấy không xa nhìn thấy. Đúng vậy, người đó không ai khác ngoài Đường Doanh.
Khẽ chau mày khó chịu, Doanh lẩm bẩm :
– Tên Thiện Thiên chết tiệt. Đến muộn rồi còn ở đấy nghịch ngợm. Mà sao tự nhiên mình lại mất công chạy lòng vòng đi tìm tên khốn này chứ… Chết tiệt… Tên khốn chết tiệt….
Đi tìm? Chả lẽ vì muộn rồi mà chưa thấy bạn-cùng-phòng về nên Đường Doanh lo ư? Không ngờ đấy. Đường Doanh đang lo cho Lam Lam kìa.
** ** **
Ọc…. Ọc…. – Vẫn là âm thanh quen thuộc ấy nhưng lần này không phải phát ra từ cái bụng yêu quý của Lam Lam nữa… Mà là của Hạ Thất Lăng.
Mất thời gian thật, đáng lẽ lúc này anh đang được ngồi ăn bánh mình mang theo chứ không phải đứng mặc quần dài vào theo lời yêu cầu gay gắt của Lam Lam.
– Đừng có nhìn anh như thế. – Thất Lăng vừa kéo khóa quần vừa nói. – Mỗi lần bơi xong là anh lại đói thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.