Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 29
Quay lại nhìn Lam Lam, Phúc “xúc động” quá, la toáng lên :
– Á…á….á….
Theo sau tiếng của cậu khoảng 0,000001 giây, Lam Lam cũng góp vui bằng cách “thi” hét cùng:
– A….a….a…. – Cô đập chát vào vai Phúc. – Cậu…cậu…. cậu làm cái gì mà tự nhiên hét lên thế? Giật hết cả mình.
– La….la….lam Lam đấy đấy à… – Phúc lắp bắp….- Cậu….cậu….cậu…. làm gì ở đây?
Ngừng lại vài giây, Lam Lam “gọi” hồn về rồi cô nói :
– Thì tại tớ thấy cậu ở đây nên mới chạy ra mà.
– Sao đầu tóc cậu bù xù thế? Lại còn mặc váy trắng nữa chứ. Cậu định dọa chết tớ à? – Phúc “ra chiêu dồn dập”
– Này này này, cậu đừng có đổ oan cho người vô tội nhé. – Lam Lam chỉ trỏ vào mặt Đỗ Phúc. – Chính cậu mới là người hét lên trước ấy . Mặc váy trắng thì đã sao, chẳng lẽ cứ phải mặc váy đỏ cho nó rực rỡ à?– Cô tiếp chiêu.
.
.
Nghe Lam Lam nói vậy, Phúc cũng nguôi nguôi. Cậu không nói gì thêm nữa nhưng lại nhìn thẳng vào cô không chớp.
Thế là, bốn mắt nhìn nhau tóe cả lửa điện….
Hôm nay Đỗ Phúc là lạ thế nào ấy, còn nạt lại Lam Lam nữa chứ…
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây….
.
.
.
.
– Ô. Thế hóa ra là tại tớ trước à? – Đột nhiên Đỗ Phúc trở lại với giọng thường ngày.
Thoáng ngạc nhiên vì phản ứng nhẹ nhàng của Phúc, nhưng rồi Lam Lam cũng nhanh trở về trạng thái bình thường. Cô hất cằm:
– Chứ sao nữa.
.
– Mà cậu làm gì ở đây thế? – Phúc hỏi.
– Ừm thì…. – Lam Lam ấp úng. Cô đang nghĩ cách trả lời cậu. Chẳng lẽ lại huỵch toẹt ra là cô đi lục ăn. – Ừm thì… A. Tớ nhớ cậu nên mới đi lang thang ấy mà. – Cô cười xòa.
Ọc….ọc…. – Cái âm thanh quen quen lại một lần nữa vang lên…
Cái bụng chết tiệt. Nó hại Lam Lam rồi.
.
– Hờ hơ hờ… – Lam Lam nhe răng, rồi liên tiếp tự đập vào bụng mình. – Không có gì đâu…. Hớ hớ hớ
Nhìn cái phản ứng kì lạ cộng thêm nghe được điệu cười “vớ bở” của Lam Lam, Phúc đoán ra ngay.
Cậu kéo tay cô, lôi đi xoành xoạch mà không quên nói :
– Đi theo tớ….
Thế là Lam Lam cứ đi theo Đỗ Phúc… Cô có muốn không theo cũng không được. Phúc nắm tay cô chặt lắm, mà chút sức còn dư lại thì cô đã dành cho cuộc “bàn luận sôi động” vừa nãy rồi. Giờ thì chẳng còn tẹo “nội công” nào nữa. Cô đang đói mà.
.
.
Phúc kéo cô ra vườn sau của nhà. Sự thật thì đây cũng là lần đầu tiên cô ra vườn sau vào buổi tối. Vì bình thường tầm này là cô “lăn quay” trên giường rồi còn gì.
.
Khung cảnh ở đây không ngừng làm cho Lam Lam ngạc nhiên. Từ đường đi rồi đến cả giàn hoa hồng leo….Chỗ nào cũng sáng rực ánh đèn lấp lánh.
Giờ đang là buổi tối nên không thể nói là sáng như ban ngày được. Lam Lam chỉ cảm thấy mình như đang đi trên lối vào được tạo ra bởi những thiên thần trong truyện cổ tích… những lối vào trong đêm tối để đưa nàng công chúa đến với hoàng tử… Nơi đây…. thật đẹp…
.
.
Dừng lại trước một cánh cũ cửa bị che lấp gần hết bởi cây leo, Phúc đưa tay đẩy nhẹ. Cậu cười với Lam Lam :
– Sắp đến rồi đây.
.
Hết nhìn Phúc rồi lại nhìn con đường vừa được mở ra. Lam Lam lại một lần nữa choáng ngợp… Nơi này… cô chưa hề biết đến.
Nếu nói lối vào mà cô vừa đi qua như là lối vào được thiên thần tạo ra thì con đường trước mắt cô chính là con đường thần tiên trong truyện cổ tích.
Cô thốt lên :
– Hoa tử đằng. Tại sao ở đây vào mùa này lại có hoa Tử đằng?
Đúng vậy. Con đường tràn ngập hoa tử đằng với rất nhiều màu sắc khác nhau.
Cây tử đằng hình như đã sống rất lâu năm rồi thì phải. Cành cây xòe rồng với các nhánh vươn dài phủ kín tạo thành chiếc dù khổng lồ màu xanh tím.
Dưới mái vòm của những bông hoa xen kẽ hai màu trắng tím không biết vô tình hay có ý nhưng nó đã tạo ra một con đường đẹp đến mê hồn.
Xa xa đằng kia là một ngôi nhà gỗ nhỏ…..
Tất cả đều được hiện lên dưới ánh đèn chăng bên trên…
.
– Lạ lắm phải không? – Đỗ Phúc hỏi. – Không phải chỉ có hoa tử đằng đâu. Tớ nghe nói là vườn hoa này do chính tay cha mẹ cậu chăm sóc từ lúc còn trẻ đấy. Cảm giác như loại cây nào cũng có thể trồng được ở đây vậy.
Lam Lam tròn mắt nhìn Phúc. Nhà cô kì diệu đến vậy sao? Vậy mà từ lúc về đến giờ, với tính tò mò của cô, cô lại chưa hề tìm hiểu về chính ngôi nhà của mình.
Đỗ Phúc vẫn nắm tay Lam Lam nhưng cậu không kéo cô đi nhanh nữa.
Phúc đi chầm chậm… Có lẽ cậu cũng biết, Lam Lam đang nhìn ngắm mọi thứ rất kĩ…..
.
.
Đột nhiên Phúc dừng lại. Câu cúi người xuống rồi nói:
– Lên lưng, tớ cõng cậu
Chắc Lam Lam còn “bận” ngạc nhiên nên cô chỉ nhìn Đỗ Phúc mà không phản ứng gì thêm…
.
.
– Đừng nhìn tớ thế chứ. Còn một đoạn nữa, cậu đang đói, chắc đi mỏi lắm…. – Cậu dịu dàng.
– Phúc.- Lam Lam khẽ nói. – Sao lại đưa tớ đến đây?
– Dậy đi…. Dậy dậy dậy dậy dậy…. – Tiếng thằng Tiểu Quỷ vang đều đều.
Nó gọi Lam Lam dậy bằng cách nhảy tưng tưng trên giường cô.
.
Bị quấy rầy, Lam Lam khẽ xoay người, vén chăn lên cao hơn :
– Để yên ta ngủ nào…. – Giọng cô ngái ngủ.
– Yên là Yên thế nào. – Thằng nhóc giật giật cái chăn ra.
Cái chăn bị kéo đến ngăng bụng khiến Lam Lam buộc phải đưa đôi mắt ti hí nhìn thằng bé. Cô chau mày :
– Trong tủ ngăn thứ hai có kẹo. Đi đi.
Nghe Lam Lam nói thế, thằng bé đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Mọi cử chỉ của nó đều rất nhẹ nhàng, “tình củm”.
.
Thằng quỷ nhỏ rón rén bước xuống giường, cẩn thận kéo chăn lên cho Lam Lam. Rồi chẳng ai ngờ nó phóng như bay đến cái tủ đặt ở góc tường mà không gây ra bất kì một tiếng động nào cả.
Mắt sáng rực như gắn sao, hàng nước miếng chảy dài…. Thằng bé từ từ mở ngăn tủ thứ hai ra….
Nói thật thì … trông nó lúc này chẳng khác gì chú cún con chờ ăn cả…. Xấu mặt qua
.
.
.
Kẹt….. – Âm thanh duy nhất phát ra trong phòng lúc này là từ ngăn tủ.
Cho tay vào kiếm tìm… Bỗng, mặt thằng Tiểu Quỷ tối sầm lại….
Lại một lần nữa nó xoay 180 độ. Chẳng còn nhẹ nhàng, tình cảm nữa hay cẩn thận nữa… Nó dậm huỳnh huỵnh đến đỗ Lam Lam.
.
.
– Có mỗi một cái kẹo mà đòi hối lộ à? – Nó “gào” vào tai cô không thương tiếc.
– AAAAAAAAAAAAAAAAA. – Tiếng Lam Lamhét hòa vào với âm thanh từ miệng thằng Quỷ tạo thành một “dàn đồng ca” nghe rất “vui tai”.