Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 27
– Con khỉ nào kia. – Cô dụi dụi mắt. Há mồm ngáp rõ to.
.
– Con khỉ? – Thất Lăng hỏi lại như sợ mình nghe nhầm.
Không nhầm đâu Lăng Lăng ạ, tai anh thính lắm nên yên tâm vào những gì mình nghe thấy đi.
.
.
Vài giây sau, khi mắt đã mở to hơn cũng chính là lúc Lam Lam nhận ra sự khác lạ trong những thông tin mà bộ não mình đã xử lí được…. Nhưng cô có hối cũng không kịp nữa rồi.
Trước mắt cô bây giờ không phải một con khỉ bình thường nữa mà thay vào đó là “con khỉ đột hung dữ” với hai mắt trợn ngược long sòng sọc, mũi xì khói và đang phóng đến cô với vận tốc ánh sáng.
Chả kịp phản ứng gì thêm, Lam Lam đã phát hiện ra cái cổ yêu mến của mình bị kẹp rất chặt.
Vâng, chính là Hạ Thất Lăng. Anh đã dùng đến kẹp cổ bí truyền chiêu….. Thế này thì Lam Lam tỉnh ngủ hẳn luôn còn gì nữa.
.
.
– Ang….ang…àm…ì…ê……tỏ….. ra…. Ùng ẩ… (Anh làm gì thế. Bỏ ra. Khùng hả?) – Cô “rên” lên.
– Còn làm gì à? Xử thằng nhóc hỗn xược này chứ làm gì nữa? – Lăng Lăng đáp trong bực tức. – Lại còn bảo ai khùng?
Bộ anh hiểu Lam Lam nói gì mà không cần phiên dịch hả .
– Iêm…. Thu….. êm tha….. ( Em thua em thua)
– Gì nữa?
– Ần sa…. Ông…. ế…. Nữa…. (Lần sau không thế nữa)
Nghe vậy, Thất Lăng từ từ thả cổ Lam Lam ra.
Khi vừa được “buông tha”, Lam Lam đã khuỵu xuống đất ho sặc sụa. Thất Lăng chơi ác thật. Đàn ông con trai gì mà… Không thương hoa tiếc ngọc gì cả. Vũ phu quá.
Đối với người như Lam Lam phải mạnh tay hơn tí nữa chứ
.
.
– Lần này anh tha. Con dê già nhà nhóc còn ăn nói linh tinh lần nữa thì đừng trách anh. –Lăng Lăng hất cằm.
Vừa thở vừa đứng lên, Lam Lam xoa cổ :
– Ai dê?
– Còn ai. – Thất Lăng chau mày
– Em à? – Lam Lam tự chỉ vào mặt mình.
– Đứa nào uống say rồi nói linh tinh ấy.
– Em à?
– Còn định quấy rối tình dục anh nữa ấy.
Thất Lăng cứ nói liên mồm mà không để ý đến câu hỏi của Lam Lam. Tức mình, cô “rống” lên:
– Này. Anh có nghe thấy em hỏi không hả? Em đang hỏi là anh nói ai dê đấy?
.
.
Súp-pơ-soi Lam Lam một lúc, Thất Lăng phán nguyên một câu không thương tiếc :
– Thế tên ngốc nhà nhóc vẫn chưa hiểu gì à? Không nhóc thì đứa nào say bia.
– Em…. Em mà say bia á?
– Thế nhóc nghĩ tự nhiên anh nói thế à?
– Này này. Anh đừng có hạ thấp thanh danh của em nhé. Em uống có nhiều đâu mà say.Anh nói thế sau này em lấy chồng… à ờm… lấy vợ sao được. – Lam Lam suýt nữa thì buột miệng làm lộ bí mật.
Nhìn Lam Lam bằng ánh mắt gian gian, Hạ Thất Lăng như cố chọc tức cô :
– Không say mà có đừa đòi hôn anh đấy. Nói mơ thì đã đành, đằng này lại còn còn sờ soạng khắp người anh thì thật là….Hay nhóc có vấn đề về giới tính?
Nghe vậy, mặt cô chủ tương lai của tập đoàn MH tối sầm lại :
– Anh mau rút lại những lời vừa nãy đi. – Cô nói trong làn sát khí đen kịt, bốc nghi ngút.
– Rút? Sự thật là thế mà. Con trai nhà họ Tạ liệu có thể đấu nổi anh trên thương trường sau này không nhỉ? Tình trạng thế này chắc là không rồi. – Lăng Lăng tiếp tục khích tướng.
Với giọng điệu của Hạ Thất Lăng lúc bấy giờ càng khiến máu Lam Lam sôi sục lên, cô gằn lên từng chữ :
– Kẹp cổ, bắt nạt, em còn chịu được chứ xỉ nhục thì…
Lam Lam vừa nói vừa lùi lại lấy đà tung một cước nhằm thẳng vào đầu Hạ Thất Lăng.
Nhưng với sự khéo léo và nhanh nhậy của mình, Lăng Lăng đã chánh được đòn tấn công của cô, anh bay một vòng trên không.
Thấy vậy, Lam Lam ngay lập tức ra chiêu tiếp theo, không để cho đối thủ kịp giữ vững tư thế khi vừa tiếp đất.
Bị mất thăng bằng Thất Lăng nhanh đổi thế để gạt chân Lam Lam. Oh no. Thật không may cho anh, Lam Lam đã kịp bật nhảy lên.
Xem ra hai nhân vật này quả thực chẳng ai dễ “nuốt”. Họ liên tiếp ra những chiêu đòn hiểm hóc về phía đối thủ.
.
.
Không thể giữ bình tĩnh thêm, Lam Lam cuối cùng cũng dút vũ khí ra.
Vâng, cô kiếm được cây vợt bóng chày dựng ở góc nhà và dùng nó quật mạnh về phía đối phương, liên tục, liên tục…..
Ôi trời, cuối cùng Thất Lăng cũng đã trúng đòn, anh bị đánh bật ra …. Nhưng đúng lúc đang trên không trung, anh cũng đã kịp dùng v.ũ khí tối mật của mình. Lăng Lăng cửi nhanh giầy ra và ném….
Chả cần nói cũng biết, cái dầy đang an tọa giữa mặt Lam Lam kia kìa….
Trận quyết chiến kết thúc tại đây ư? Có lẽ là vậy.
.
.
Bị trúng “ám khí”, Lam Lam ngã ngửa ra sau, bất động với hai mắt quay vòng vòng. (Bất động vì gì thì không rõ… Vì mùi hương chẳng hạn… )
Thất Lăng bước từng bước oai phong về phía đối thủ. Có…. Có…. Lẽ nào anh định kết thúc sự sống của cô không?
.
.
.
Khoảng cách giữa những bước chân của anh đến Lam Lam càng ngày càng bị rút ngắn. Chỉ còn 3…2…1 bước… Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
.
.
– Ê nhóc. Tỉnh dậy nhanh. Dậy mà xem em đập bầm cả tay anh rồi đây này. – Ngồi xuống vỗ vỗ má Lam Lam, anh độc thoại.
Anh liên tiếp vỗ nhẹ vào má Lam Lam để gọi cô nhưng không có phản ứng gì thêm. Có lẽ “ám khí” của anh quá mạnh nên cô chưa thể tỉnh ngay được.
.
Một khoảng thời gian không xác định sau, Lam Lam tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên mấy cái nệm và được đắp trên một chiếc áo khoác đen xì. Của Thất Lăng?
Xem ra anh chu đáo ghê…. Mà bày vẽ thì đúng hơn. Về tối thời tiết có lạnh hơn đi thì cũng chưa đến nỗi Lam Lam không chịu được nhá. Coi thường cô à?
Mà nói đến tối mới nhớ, trời lắm sao ghê.
.
Thế này thì cô phải về nhà luôn rồi.
Không về thì ở lại đây ngắm cảnh chắc hay là tập bóng rổ? Giờ này còn tập tành gì nữa. Mấy lão trong CLB chắc cũng chẳng còn ở đây.
.
Cả trường tối om, cổng trường lại khóa chứ. Bác bảo vệ chắc đang đi kiểm tra… Thế là cô lại phải trèo cổng à? 😐
.
.
Đấy, lí do Lam Lam chém bừa Đỗ Phúc sáng tỏ nhé.