Khi Con Gái Giả Trai

Chương 20


Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 20

Để giết thời gian trong lúc chờ lớp đo xong chiều cao, tôi chả biết làm gì ngoài việc đi lung tung. Mệt với mấy cái “trò” sức khỏe này thật… .
..
.
.
..
A! Ai kia? Chẳng phải là Hạ Thất Lăng à? Đúng rồi, anh ta cũng trong CLB bóng đá mà.
Đưa tay lên cao vẫy vẫy,tôi gọi ầm lên:
-LĂNG LĂNG…. EM Ở ĐÂY…
Phải công nhận là cái miệng “chúm chím” của tôi có “âm lượng” to thật. Không những thu hút được đối tượng cần gọi mà còn trở thành tâm điểm của bao đôi mắt. Nói ra ngại ghê….
.
.
.
Đáp chả lại sự nồng nhiệt của tôi, Hạ Thất Lăng dơ hẳn hai tay lên vẫy :
-AAA. Nhóc lùn…..
Vui thật ấy, nãy giờ mới gặp được “người quen” ở đây…..
Mà anh ta vừa gọi nhóc lùn à?
Haha…. Buồn cười thật ấy. Tai tôi chắc có vấn đề rồi.
.
.
.
Bước dần đến gần tôi, Lăng Lăng “phun” ra một câu nói làm tôi… SỐCK :
-Tên nhóc này vẫn tí hon như bao giờ nhỉ? Haha…
.
.
.
Tí hon? Tí hon á?
Đàn ông con trai xung quanh tôi, bộ ai không biết tôi là con gái cũng nói tôi là lùn hay cái gì đó tương tự hả?????? Tức, tức chết mất.
“Điên tiết”, tôi “xù lông dựng cánh” lên :
-Này tên kia. Mắt anh có vấn đề không mà kêu em lùn hả? – Chỉ tay thẳng vào cái “mẹt” “yêu khỉ” của Lăng Lăng, tôi la toáng lên.
Thản nhiên nhìn tôi chơm chớp mắt, anh ta nghiêng nghiêng cái đầu :
-Sự thật, thật sự mà em. Em nhìn anh mà không thấy mình NHỎ BÉ à? – Hỏi vặn lại tôi, anh ta cố tình nhấn thật mạnh 3 từ cuối.
Á à. Cái tên này, cậy lớn bắt nặt trẻ con hả? Được lắm. Cùng lắm anh chỉ cao hơn em có một tí tị tì ti thôi nhá.
.
.
-Cao hơn em được bao nhiêu mà đã vênh váo. – Tôi hất cằm lên.
Định nói tiếp thì Lăng Lăng chen vào :

-Một mét tám bảy. Còn em?
1m87…. Cái gì?????? Những 1m87 cơ á?
.
Khựng lại một vài dây, tôi lắp bắp :
-Gì… gì chứ? Ai lại đi hỏi chiều cao của nhau bao giờ.
Lẩn lẩn ánh mắt của Hạ Thất Lăng, tôi dấu tờ giấy đo chiều cao ra sau lưng.
Lăng Lăng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu :
-Nhóc. Em giấu cái gì thế?
-Gì đâu. – Tôi huýt huýt sao.
.
.
.
Hành động của tôi hình như không thể giấu diếm được Hạ Thất Lăng hay sao ấy. Anh ta tiến xát đến gần tôi :
-Thật không thế?
-Thật… Thật chứ.
-Đưa đây xem nào.
Hở hở? Cái gì vậy.
Tôi ngơ ngác khi thấy tờ giấy trên tay mình bị Lăng Lăng giật mất.

.
.
.
-Họ tên Tạ Thiện Thiện. Chiều cao 1m77…. Lùn phết. – Hạ Thất Lăng đọc to những gì được ghi trong tờ khám sức khỏe của tôi.
.
.
“Lùn phết”…
Hai từ ấy cứ “nhẹ nhàng”văng vẳng trong đầu khiến tôi như hóa đá với nó.
Nhưng, vì “sức mạnh lí trí” quá cao siêu, tôi đã vượt qua cái gọi là “sốck” để “chiến đấu” dành lại đồ vật của mình.
.
.
.
.
-Trả đây. – Tôi giật phựt lại tờ giấy khám sức khỏe trên tay Lăng Lăng.
Bực thật. Cũng chỉ vì cái tờ giấy này mà nãy giờ tốn bao nhiêu hơi của tôi rồi đấy. Hừ hừ….
** ** **
Làm động tác khoác vai nhưng lại cho tay lên xoa đầu tôi, Lăng Lăng cười rõ tươi :

-Cái thằng này. Nhìn điệu bộ gian gian của em là anh biết tòng rồi. Chêu vậy thôi, như em là cao rồi nhóc ạ.
-Ờ…. – Làm bộ giận dỗi, tôi chề môi ra, quay mặt sang một bên.
.
.
-Dỗi à?
-Ai bảo cứ thích “chọc gậy bánh xe”.
-Chậc. Thế đi ăn nhé, anh trả. Ok.
-Xì…..
Thiệt tình cái tên này… Cứ phá người ta xong lại dụ đi ăn mới chết chứ… Cứ làm như Lam Lam – Thiện Thiện tôi đây tham ăn lắm ấy. >
Nhưng nếu anh ta đã năn nỉ thì tôi phải chịu thôi. Đi ăn cùng cũng chẳng mất gì mà.

Mà nghĩ lại, hình như “trình độ” diễn xuất của tôi bị giảm sút hay sao ấy. Chả hiểu sao dạo này tôi hay luống cuống thế không biết. Nhất là trước mặt Hạ Thất Lăng… Đểu thật.
Vì một số lí do Vy sẽ tóm tắt nội dung đoạn Lam Lam “vét” sạch căng tin như sau. Ừ thì… cũng để tránh nhàm ấy mà. *cười cười*
.
.
.
Trong lúc Lam Lam đang “sung sướng” với cái bụng “căng tròn” của mình thì cô “không may” nghe được một tin “giật gân” : Toàn bộ thành viên CLB bóng rổ sẽ tập luyện tại một bãi biển để chuẩn bị cho giải liên trường vào kì nghỉ hè sắp tới.
Wow… Đây quả là một ý tưởng sáng suốt. Phải công nhận, người nào nghĩ ra cái ý tưởng này cho 3 tháng tới thì tâm hồn người đó quả là “ăn chơi” thật.
Chỉ Khổ mỗi Lam Lam nhà ta. Sau khi cái tin này được truyền từ miệng Khỉ già Lăng Lăng đến tai mình, cô lập tức xỉu ngay tại chỗ. Mà cũng chả biết cô xỉu vì shock hay vì bội thực nữa…. Haizzzz.
.
.
È hem… Ở đây, phải giải thích thêm ở đây một chút.
“Quý tộc” – trường mang tên “củ chuối” mà Lam Lam đang theo học có rất nhiều điểm đặc biệt.
Một trông số đó là : Học sinh lớp 12 chưa chắc là phải tốt nghiệp.
Điêu. Học sinh lớp 12 không tốt nghiệp thì học lại thêm vài năm cho đỡ nhớ thầy nhớ cô à? Hay là tính “trốn” thi đại học?
.
.
Chả điêu tí nào đâu. Đây là trường-dành-cho-con-nhà-thừa-kế mà. Học hết lớp 12 chủ yếu là hoàn thành trương trình phổ cập thôi. Chứ các ông to bà lớn cho con cháu đi học ở đây, cái chính là để học cách kinh doanh ấy chứ. Ai thấy con mình đủ khả năng rồi thì “lôi” ra khỏi trường thôi. Còn không thì học tiếp.
Đúng là “củ chuối”….
.
.
.
.
.

** ** **
Róc rách…. Róc rách….
Tiếng nước xối đều đều xuống bể sinh hoạt chung ngoài trời .
.
.
Hiện tại ở chỗ này vắng tanh như “chùa bà đanh”. Chắc có lẽ vì mọi người còn đang bận “vận lộn” với trò “khám sức khỏe” đây.
Mà quái, thế hóa ra là học sinh hay giáo viên nào đó vô ý thức bật nước xong không thèm tắt đi à?
Ấy… từ từ … Không nên vội kết luận… Ở kia… hình như …….
.
.
.
.
.
– Chết tiệt. Tên khốn Đỗ Phúc. Sao mà hắn dám…..– Tiếng **** rủa chen vào tiếng nước, vang lên.
Ồ…. Ai kia ta? Cái kiểu ăn nói “lịch sự” này thì chẳng có thể là ai khác ngoài….
Vâng, cái giọng nhẹ-nhàng-đến-chói-tai này đúng là của Y Nhược “tiểu thư” đấy ạ!
** ** **
Người Nhược lem nhem toàn nước nhưng cô vẫn không ngừng té chúng lên người mình.
Những giọt nước lăn trên tay, trên mặt cô dường như… dường như…. Cũng đang bốc-hơi-lên theo làn sát khí đen kịt tỏa ra trên người cô kìa… Dễ sợ quá.
Chuyện gì đã xảy ra mà khiến được Nhược Nhược của Black bực đến nỗi này được nhỉ? Có lẽ nào lại liên quan đến Đỗ Phúc và cái hành động “chứng minh mình không ẻo lả” của cậu không?
Cũng có thể lắm chứ, trét cả đống bánh kem lên mặt mũi, chân tay, đầu tóc, người ngợm con gái nhà người ta thế kia cơ mà.
Đỗ Phúc thật là. Cậu làm hơi quá rồi thì phải. Chứng minh gì thì chứng minh, ai lại làm cái trò ác-ma-dracula với người “yếu đuối” như Y Nhược thế này.
Ít ra thì cũng phải….
Ít ra thì cũng phải giúp người ta “giặt rũ” lại người ngợm cho sạch sẽ rồi mới bỏ đi chứ. Vô tâm quá!
.
.
Amen… Cầu chúa xóa tội cho những ai nhìn thấy được (hoặc đoán mò được) bộ dạng Y Nhược bây giờ mới biết trước đó mình nghĩ bậy, ý quên, phải nói là nghi oan chô Đỗ Phúc chứ… Haha….
.
.
.
*Khuyến cáo : “Không nên ‘động chạm’ đến Y Nhược bây giờ, nếu còn muốn ‘toàn thây’. ”*
*** ****
– Ê ê ê ê ê ê………….. Liêu Yêu Tinh…… Yêu Tinh họ Liêu…….
Cái gì thế ? Liêu yêu tinh??? Kẻ nào? Tên nào? Ăn phải củ ráy nên ngứa mồm rồi à?
.
.
.
.
Từ đằng xa, cái thân hình “tí hon” của kẻ-to-gan Dường Doanh hớt hải chạy vội tới. Cậu dơ tờ giấy ghi chiều cao của mình lên đầu, vẫy mạnh.
Ấy ấy. Cẩn thận chứ, tí nữa giấy rách, không có thông tin để chép lại vào sổ khám sức khỏe định kì là chẳng ai tin chiều cao của cậu là thật đâu đấy!
** **

– Này yêu tinh. Cậu trốn kĩ quá đấy! Tìm mãi mới ra. – Đường Doanh “toe toét” phất phất tờ giấy. – Cho cậu xem này. Thấy chưa. Tớ cam lên 2 mi-ni-mét rồi nhá. Không khổ công tập luyện thể thao rồi “nốc” cả một đống sữa…. Hớ hớ hớ…
Đệm thêm cho tràng cười “man rợ” kia chính là cái hất mặt “đầy oai phong” của Doanh.
.
.
Đường doanh à….Để xem, cậu còn cười được thêm bao lâu nữa đây…
Mắt Y Nhược bắt đầu chuyển đỏ rồi kia…. Lại còn được thêm làn khói bay lên từ đỉnh đầu nữa chứ….
.
.
..
.
****
– KIAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………..
Binh… Bộp…. Tét tét….. Loảng xoảng…. Choang Choang…..
“Dàn hớp xướng” với âm thanh “vui tai” vang lên…
Sau khi màn trình diễn kết thúc, Y Nhược “cất bước ra đi” để lại Đường Doanh “tơi tả” ở lại.
Người bầm-dập-từng-mi-ni-mét , Đường Doanh không ngừng tự hỏi : “Mình đã làm gì sai?”
.
.
.
Sai….Sai quá, sai trầm trọng ấy chứ. Khuyến cáo lù lù kia mà không thèm đọc thì… cho chừa….
.
* * * *
Doanh thẩn thơ đứng dậy. Đôi mắt vô hồn kia “dán chặt” vào tờ giấy rồi dần dần dãn ra hết cỡ…
– Á……á………..á…………. – Tiếng hét thất thanh của cậu vang lên… – Giấy … Giấy …. Rách rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii………….
Rách giấy rồi!!! Nói cấm có sai mà…
Haizzzz. Khổ thân cậu. Ai bảo trọc vào tổ ong vò vẽ làm gì… Rút kinh nghiềm dần dần đi là vừa….
– Cô thật sự đã rút khỏi thương trường rồi sao? Không hối hận à?
– Trẻ con bây giờ xấc xược thật!
– Xấc xược hay không còn tùy vào hoàn cảnh. Cô y tá thân mến ạ!
– Haha… Nhìn vẻ bề ngoài của em thì không ai nghĩ Lý Vy Vy đây lại là một con cáo già như trước mặt tôi đâu đấy. Tô,i phát ngán với cái thương trường chán ngắn ấy rồi.
– Cô thật sự không tiếc những gì bị cướp bởi nhà họ Tạ ư? Đã từng là một người kinh doanh rất giỏi, thua cuộc như vậy, mất mát không hề nhỏ đâu.
– Hahahaahaaa…..
– Cô cười cái gì?
– Ôi… Ôi….Cái này tôi còn cần học sinh của mình nói ình biết ư? Tôi thua nhưng không hề mất mát nhiều bằng nhà họ Tạ. Có được thành công mà mất tất cả thì còn có nghĩa lí gì chứ?Haha. Mấy chuyện vớ vẩn ấy, tôi không quan tâm.
– Ok. Vậy thì mong tất cả đúng như những gì cô nói. Mong cô đừng chen ngang, phá tôi là được….. Tôi đi đây….
.
.
.
.
“Lý Vy Vy. Được thôi. Cô giáo đây sẽ đứng ngoài xem màn kịch này hạ màn thế nào”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.