Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua

Chương 27: Trèo cao sửa đèn


Đọc truyện Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua – Chương 27: Trèo cao sửa đèn

Lại đến một tiết học lịch sử nghệ thuật.

Ngài giáo sư già (chính là người bị bài luận “Khuynh hướng đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave” của Đơn Nhất dọa cho bệnh tim bộc phát ) vẻ mặt rạng rỡ đang đứng trên bục giảng về sự ra đời của các bức tranh vẽ trên đỉnh giáo đường.

_ Được rồi, bây giờ tôi sẽ cho mọi người xem mấy bức tranh vẽ trên đỉnh giáo đường nổi tiếng trên thế giới. – Giáo sư vừa nói, vừa cúi người xuống bấm bấm gõ gõ trên máy tính.

Bấm bấm gõ gõ…

Lại gõ gõ bấm bấm…

_ À ừm, các bạn đợi tôi chút … – Giáo sư rút ra khăn tay chậm chậm mồ hôi.

Đợi chút…

Lại đợi thêm chút…

Giáo sư đi gấp ra cửa, lớn tiếng hét:

_ Tiểu Lữ ~ ~ cậu nơi mô ~ ~ nhân dân của cậu ~ ~ cần cậu ~ ~ ~ ~ ~

~~**~~

Đơn Nhất gỡ tấm khăn choàng trên người xuống, kê lên bàn ngủ.

Từ khi biết “nho nhỏ” là nam, cậu rất tích cực lên mạng tìm kiếm thông tin về giới đồng tính. Đầu tiên là mang mấy cuốn sách của Mạc Ngôn mà trước kia cậu chỉ lướt sơ qua đọc kỹ lại lần nữa, lại lên Baidu tìm mấy tài liệu dạy cách quan hệ giữa nam với nam ( ví dụ như: “Hãy cho cục cưng của bạn một đêm không ngủ”, “Sự tuyệt vời của các đạo cụ nhỏ, “Tình yêu, là được sinh ra từ chuyện gối chăn”) mỗi đêm cậu đều lần mò trên mạng đến rất khuya, dẫn đến ban ngày thiếu ngủ, tinh thần không đủ, vậy nên mấy buổi học ban ngày đều được cậu dùng để ngủ bù.

Đơn Nhất đang kê đầu ngủ ngon lành, thì nghe đâu đó có tiếng hét kinh thiên động địa:

_ Tiểu Lữ ~ ~ cậu nơi mô ~ ~ nhân dân của cậu ~ ~ cần cậu ~ ~ ~ ~ ~

… Không muốn tỉnh giấc cũng không được.

Cậu mơ mơ hồ hồ từ trên bàn ngóc đầu dậy, dụi dụi mắt, trong cơn mơ màng cậu như thấy bóng ai đó đứng cạnh cửa phòng học mỉm cười nói:

_ Giáo sư à, ngài đừng gấp, rốt cuộc là có chuyện gì?


Giọng nói đó, thấp thoáng bên tai, tựa như tiếng ca vọng từ chín tầng trời cao kia.

Tiên tử! Là tiên tử !!!

Chỉ thấy một con kappa già ( chính là ngài giáo sư già hói đầu) giơ hai tay ra nắm lấy tay của tiên tử, giọng điệu khẩn thiết nói:

_ Tiểu Lữ à, cậu mau lại xem xem, máy chiếu không dùng được !!!

Vị tiên tử đó khẽ gật đầu, bay~ bay~ bay~ bay đến chiếc bàn đặt máy tính ở ngay bục giảng, cúi đầu xem xét. Sau đó lại bay~ bay~ bay~ bay ra khỏi phòng.

Tiên tử, tiên tử đâu rồi?

Mọi người thông cảm, khi vừa mới tỉnh ngủ thường thì chỉ số IQ của bạn Nhất ca giảm xuống gần bằng với loại động vật nào đó.

Ngay khi Đơn Nhất sốt ruột muốn biết tiên tử đã hạ phàm đến chốn nào, thì tiên tử đã quay trở lại.

_ Tiểu Lữ, phiền cậu rồi!! – Kappa già giọng đầy thành khẩn nói.

Tiên tử vẫn còn đang đứng ngoài cửa bèn cười nói:

_ Không phiền không phiền, chỉ ít phút thôi là sửa xong ngay. – Vừa nói, tay vừa đặt balô xuống đất đánh cái “cộp”, nghe âm thanh, có lẽ trong đó chứa toàn dụng cụ bằng kim loại.

Tiên tử quay người đi, từ bên ngoài phòng học vác một cái thang gấp đi vào, rồi nhanh chóng mở ra đặt lên sàn, người tựa vào thang cười nói:

_ Giáo sư tiếp tục giảng đi, cháu sửa của cháu, ngài cứ giảng của ngài.

Tiên tử cầm tua vít trong tay, trông rất giống hình ảnh của một nữ vương cơ khí.

~~**~~

Vệ Quốc cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo len không tay bên trong.

Anh rất thích mặc như vậy, áo sơ mi bên trong rồi khoác thêm áo len không tay ở ngoài, vừa giữ ấm lại trông rất thanh lịch.

Anh lấy một chiếc túi nhỏ chuyên dụng của thợ điện từ trong balô ra, thắt quanh eo, lại lấy đinh ốc tua vít nhét vào trong đai, chuẩn bị sẵn sàng.


Sau khi xác định thang gấp đã được đặt vững, Vệ Quốc bắt đầu trèo lên, ngồi lên đỉnh của cầu thang, máy chiếu vừa vặn nằm ngay trước tầm mắt của anh.

Máy tính không vấn đề, vậy thì chỉ có thể là do máy chiếu không kết nói được với máy tính, nên hình ảnh không thể chiếu lên được. Theo anh đoán, có lẽ dây điện ở chỗ nào đó bị đứt mà ra.

Vệ Quốc ngồi trên thang chăm chú sửa máy, Đơn Nhất (vẫn trong tình trạng chưa tỉnh ) dưới này nở nụ cười ngu ngơ: hi hi, body của tiên tử trông tuyệt quá…nếu mặc váy có lẽ còn tuyệt hơn nữa.

Chúng ta cũng không thể trách Đơn Nhất một dạ hai lòng, trách cậu đã có “nho nhỏ” còn thèm muốn người khác. Đàn ông mà, là vậy đó, lúc còn nhỏ xíu xiu đã bắt đầu ảo tưởng có một ngày bản thân sẽ như Đổng Vĩnh cưới được thất tiên nữ, hoặc nói thẳng ra là ── muốn có mảnh tình cụ tỉ như Nobita với Xuka, Mikey và Minnie, Putin với Lyudmia…… cho dù người nam nhân đó sinh ra đã là một g*y, thì chắc chắn họ cũng đã từng mơ ước muốn có được cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc như gấu winne với chú hổ tigger

Mơ ước, ảo tưởng, vọng tưởng — just a day dreaming!

Ước mơ cũng chỉ là mơ ước!

~~**~~

Vệ Quốc cúi đầu lấy dụng cụ được móc quanh eo, vừa vặn trông thấy nụ cười dâm tà của Đơn Nhất (vẫn trong tình trạng chưa tỉnh)

Anh trừng mắt nhìn cậu: m* nó nhìn gì mà nhìn, nghe giảng kìa!

Đơn Nhất ( vẫn trong tình trạng chưa tỉnh) hí ha hí hửng: tiên tử đang mày qua liếc lại với mình…

Vệ Quốc lại trừng mắt cậu: m* nó còn nhìn nữa! Bộ mắt lé hử!!

Đơn Nhất (vẫn trong tình trạng chưa tỉnh) cười toe toét, mặt mày tươi rói: hi hi, mắt của tiên tử biết nói kìa…

Vệ Quốc thấy hù dọa vô hiệu, bèn cầm cờ lê dứ dứ về hướng Đơn Nhất (phiên bản chưa tỉnh) hù dọa: còn nhìn nữa, nhìn nữa thì tôi ném cái này xuống giờ!

Đơn Nhất (phiên bản chưa tỉnh) cười đến tít cả mắt: tiên tử muốn tặng mình tín vật định tình…

Vệ Quốc tức đến muốn phát khùng: sao tự dưng cậu ấy lại chạm mạch ra nữa rồi?

Ngài giáo sư già đứng phía dưới tức muốn hộc máu: xem đi, xem đi! Hai người đó lại bắt đầu mày qua mắt lại liếc mắt đưa tình nữa rồi!

Vệ Quốc nhân lúc giáo sư quay người qua viết bảng, lục túi kiếm đồ ném Đơn Nhất, xem có thể ném tỉnh cậu không.


Cờ lê? (trọng lượng: một kí mấy gần hai kí ß cờ lê loại lớn bằng thép)

Không được, ném xuống âm thạnh sẽ rất lớn.

Tua vít? (Trọng lượng: dù sao cũng không nặng lắm)

Không được, cái này anh còn phải xài.

Bút thử điện?(trọng lượng: rất nhẹ)

Không được, anh không thể rời khỏi nó.

……….

………………….

………………………….

(tác giả: không nỡ ném thì nói đại không nỡ đi, còn bài đặt tìm lý do lý trấu)

Cuối cùng lấy ra miếng đệm lót trong đinh ốc (trọng lương: …. ) ném xuống đầu Đơn Nhất.

_ Ai lấy đồ ném ta hả? ! – Giáo sư tức sôi máu hét.

Vệ Quốc vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại sửa máy chiếu một cách rất chi là nghiêm túc.

~~**~~

Thời gian trôi qua một lúc lâu, Đơn Nhất mới dần dần tỉnh lại

Ý? Sao bản thân cậu lại cứ nhìn Lữ sư phụ suốt vậy ta?

Ý? Lữ sư phụ đang làm gì đó?

Ý? Lứ sư phụ đang sửa máy chiếu!

Ý? Ra Lữ sư phụ là thợ điện!

Ý? Tay của Lữ sư phụ linh hoạt quá đi ~


Ý? Tay Lữ sư phụ trắng trẻo mịn màng ghê…

Muốn bàn tay trắng trẻo đó của Lữ sư phụ giúp cậu làm chuyện đó ghê…

Muốn…

Muốn quá đi…

Muốn quá đi muốn quá đi….

Một cảm giác sốt ruột bức bối dâng trào trong cậu — muốn Lữ sư phụ….!

Đơn Nhất không nhìn Vệ Quốc nữa, xé một tờ giấy trắng từ quyển tập ra, viết vội mấy chữ lên, vò mẩu giấy lại nắm trong tay.

~~**~~

Vệ Quốc nhanh chóng sửa xong máy chiếu, lúc vác thang gập đi ngang qua Đơn Nhất, Đơn Nhất nhét một mẩu giấy vào tay anh.

Vệ Quốc khựng người lại, định ném tờ giấy đi theo phản xạ, nhưng Đơn Nhất nhất mực không chịu cho anh ném, hai người ở đó níu níu kéo kéo, ngài giáo sư tằng hắng ho vài tiếng.

Vệ Quốc không dám nói gì, mặt đỏ bừng cầm mẩu giấy đi ra.

Rời khỏi phòng học, Vệ Quốc gắng trấn tĩnh lại, tay run run mở giấy ra xem.

………….

…………………

…………………………

Vệ Quốc vò nát tờ giấy ném vào sọt rác kế bên, tức giận bước đi đầu không ngoảnh lại.

…………………………..

………………

…….

Trên tờ giấy đó ghi như sau:

“Lữ sư phụ, anh có biết hàn đồ không? Anh có thể giúp em làm bài tập điêu khắc cuối kì được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.