Đọc truyện Khi Ảnh Đế Xuyên Thành Nữ Minh Tinh Bình Hoa FULL – Chương 19
Sau lần đầu tiên gặp mặt, fans Cố Nam Ngạn vốn đã nghi ngờ, nghe được câu “Phương diện tình cảm hoàn toàn không có khả năng,” họ đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần phương diện tình cảm hoàn toàn không có khả năng là tốt rồi, chỉ làm bạn bình thường với Cao Phỉ mà thôi.
Dù tay bọn họ có dài đến đâu, cũng không thể quản được việc Cố Nam Ngạn cùng ai kết bạn.
Tại hiện trường, Cao Phỉ nhìn theo bóng lưng Cố Nam Ngạn, không hiểu tại sao anh lại phản ứng như vậy.
Rõ ràng anh yêu cầu cô đến mà.
Hơn nữa chẳng phải nói Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ là bạn sao? Nào có bạn bè nào gặp mặt mà không chào hỏi nhau?
Trái tim của người đàn ông này thực sự khó nắm bắt.
…
Lịch trình của ngày hôm nay đã được định sẵn.
Mọi người tham gia chương trình lâu như thế chắc cũng đã mệt mỏi, cho nên hôm nay không cần làm nhiệm vụ, tranh thủ thời tiết, cùng nhau ra ngoại thành dã ngoại leo núi.
Chương trình đã thuê một chiếc xe minibus, trên thân xe có logo của chương trình.
Mọi người lần lượt lên xe.
Cao Phỉ lên xe phía sau, nhìn vị trí ngồi của mọi người không sai biệt lắm, Đàm Hân và Nghiêm Chuẩn ngồi cùng nhau, Triệu Vũ ngồi một mình, mà Thạch Tử An vui vẻ ngồi cùng “chị Phỉ” của cậu ta, cũng chính là Cố Nam Ngạn ngồi cùng nhau.
Trong xe còn thừa hai chỗ trống đôi.
Cao Phỉ thấy Hồ Y Tịnh đang theo sau lưng cô.
Nói như vậy, có vẻ như cô và Hồ Y Tịnh sẽ ngồi cùng nhau.
Như vậy, người xem cũng thấy Cố Nam Ngạn và Hồ Y Tính sẽ ngồi cùng nhau.
Thế là, Cao Phỉ nhớ tập phát sóng trực tiếp trước, Hồ Y Tịnh nói chính mình thích Cố Nam Ngạn, ngoài ra fans của cô ta cùng với fans của cô ở làn đạn xé nhau, đột nhiên cô cảm thấy không phục.
Bằng cái gì?
Cố Nam Ngạn rõ ràng là người Cao Phỉ mời tới trong giới, một đỉnh đại lưu lượng, vì cái gì đi ra ngoài chơi lại cùng với Hồ Y Tịnh ngồi cùng nhau?
Như vậy mặt mũi Cao Phỉ đặt ở đâu?
Vì thế, Cao Phỉ đi đến chỗ Thạch Tử An đang vui vẻ.
Thạch Tử An ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Thầy Cố?”.
Cao Phỉ: “Cậu có thể đổi chỗ ngồi với tôi được không?”
“Đổi chỗ?” Phản ứng đầu tiên của Thạch Tử An là không muốn, cậu ta khó khăn lắm mới được ngồi với “Cao Phỉ”, mới không muốn cùng người khác đổi chỗ.
Nhưng mà, hiện tại người đang nhờ cậu ta đổi chỗ là tiền bối Cố Nam Ngạn, cái này cần phải suy nghĩ lại.
Cao Phỉ đứng kế bên, nhìn vẻ mặt không vui của Cố Nam Ngạn.
Thạch Tử An nhìn “Cao Phỉ” bên cạnh, thấy chị ấy không có ý muốn giữ cậu ta lại, sau vài lần cân nhắc, cậu ta đứng dậy, không tình nguyện nhường chỗ.
Thạch Tử An đi rồi, Cao Phỉ hài lòng ngồi xuống bên cạnh Cố Nam Ngạn .
Đầu Cố Nam Ngạn liếc sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ và không muốn cùng cô nói chuyện.
Cao Phỉ đối với Cố Nam Ngạn, người đang tính khí thất thường không biết đang bị gì, vẻ mặt ngưng đọng.
Chiếc minibus xuất phát đến vùng ngoại thành.
Khi xe khởi hành, có một số việc không thể nói thẳng, Cao Phỉ không biết chính mình đã chọc giận người đàn ông thiên thần gãy cánh này chỗ nào, dành lấy điện thoại ra điên cuồng gửi tin nhắn WeChat cho Cố Nam Ngạn:
[Cố đại ca, tại sao anh lại đột nhiên như thế vậy T-T?]
[Ở nhà không để ý đến tôi cũng không sao, trong chương trình để ý đến tôi một chút được không]
[Mọi người đều biết Cao Phỉ thích Cố Nam Ngạn, hiện tại anh là tôi, nếu anh cứ phớt lờ tôi như thế này, tôi sẽ OOC T-T]
Điện thoại Cố Nam Ngạn rung lên, anh lấy ra thấy WeChat của Cao Phỉ.
Anh cảm thấy những người bên cạnh anh đang cố gắng đến gần anh, giống như giống như chó con dính người vậy.
Nhưng anh đối với những lời Cao Phỉ nói lúc vào cửa rất khó chịu.
Tin nhắn của Cao Phỉ tiếp tục được gửi đến: [Cố đại ca.
Làm ơn.
Làm ơn.
Đáng thương.JPG]
[Anh diễn bộ dáng thích tôi một chút đi mà]
[Sau khi chương trình kết thúc, tôi sẽ làm một số món ngon cho anh.
Anh muốn ăn gì? ]
[Vịt bát bảo thì sao? Còn có sườn xào chua ngọt ? ]
[Gần đây tôi ở nhà, không đúng, ở nhà anh nghiên cứu được rất nhiều món ăn mới, anh nhất định phải nếm thử xem.]
Cao Phỉ gửi thêm biểu tượng cảm xúc la lối khóc lóc bán manh cùng với bi thương tột độ cho anh.
Cao Phỉ đặt điện thoại xuống, nhìn người bên cạnh đang vùi đầu điên cuồng nhắn tin cho mình.
Anh cảm thấy dù mình có khó chịu đến đâu, bị hàng loạt tin nhắn của Cao Phỉ oanh tạc, cơn tức giận của anh liền dịu đi, anh nghĩ đến bộ dáng la lối khóc lóc bán manh làm nũng của cô, ánh mắt bỗng dưng ôn nhu.
Cao Phỉ cảm nhận được động tĩnh người bên cạnh, ngẩng đầu lên, phát hiện Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng nhìn cô.
Cảm động thiếu chút khóc ra luôn.
Cô ngay lập tức cúi đầu và gửi một tin nhắn WeChat cho Cố Nam Ngạn: [Cảm ơn anh Gu! ] [Gà rán cám ơn!]
Nhất cử nhất động của hai người đều được ghi lại.
Vừa lên xe, “Cố Nam Ngạn” đã điên cuồng vùi đầu gửi WeChat, không thèm để ý “Cao Phỉ” bên cạnh, mà “Cao Phỉ” lại một lần nữa xấu xa quay đi cơ hồ lần này có sự giằng co trong chốt lát, cuối cùng vẫn bị đánh bại, chủ động nhìn người bên cạnh đang vùi đầu gửi tin nhắn Wechat.
Ánh mắt vừa có chút oán hận vừa có chút thâm tình.
Làn đạn: [Ô Ô Ô cái ánh mắt này của Cao Phỉ, cảm giác thật mãn nguyện]
[Đây có lẽ là loại cảm giác rõ ràng anh biết tôi thích anh, nhưng anh chỉ muốn làm bạn với tôi trong truyền thuyết, quá ngược rồi.]
[Tuy Cao Phỉ trở nên cao lãnh sau khi chấm dứt hợp đồng với người đại diện, tình yêu của cô ấy đối với Cố Nam Ngạn vẫn không thay đổi]
[Tuy Cố Nam Ngạn chủ động ngồi cùng Cao Phỉ, nhưng chính mình lại ở đó nhắn Wechat.
Này có lẽ là tuy tôi ở đây cùng cô nhưng tâm của tôi mãi mãi không thuộc về cô]
[Chắc chắn cảm thấy lúc trước gặp mặt có hơi xấu hổ, nên lần này chủ động ngồi kế bên cô ấy]
[Phải chi lúc diễn xuất ánh mắt bằng một phần mười ánh mắt hiện tại thì tốt biết mấy, sẽ không bị nói là gương mặt đơ]
Ngay sau đó, “Ánh mắt Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn” lên hot search.
Hình ảnh Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn, còn Cố Nam Ngạn vùi đầu gửi WeChat.
Nhìn ánh mắt lưu luyến triền miên này, không ai không nói tình yêu sâu đậm của Cao Phỉ dành cho Cố Nam Ngạn.
Nhiều fans phi cơ bị ánh mắt ngược tâm này khóc cho tình yêu vĩnh viễn không có kết quả của con gái họ.
…
Phải mất hơn một giờ đồng hồ, chiếc xe buýt nhỏ mới đến được nơi cần đến.
Đây không phải là một ngọn núi nổi tiếng nên về cơ bản không có khách du lịch, nhưng thắng ở môi trường yên tĩnh, vào đầu mùa xuân một số hoa cải đã nở, vàng tươi một mảnh rất đẹp.
Cao Phỉ xuống xe hít thở bầu không khí trong lành ở vùng ngoại ô, cảm thấy nơi này thật dễ chịu.
Đạo diễn nói hôm nay được hoạt động tự do, buổi chiều tập trung dưới chân núi.
Mọi người tự do chọn nhóm.
Với tư cách là một người bạn được Cao Phỉ mời đến, Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ đi cùng nhau, Thạch Tử An lại gắt gao dính chặt “Cao Phỉ”.
Mọi người phía sau đều đi theo đạo diễn
Cố Nam Ngạn đối với tên tiểu tử thúi Thạch Tử An ngày nào cũng dính lấy mình rất bực bội.
Anh không biết cậu ta nhìn trúng anh điểm nào, nhóc con này một lòng xem anh là anh trai, à không là chị gái.
Cố Nam Ngạn nói với Thạch Tử An, “Tôi sẽ chơi một trò chơi với cậu”
Thạch Tử An thụ sủng nhược kinh: “Được, được.”
Cố Nam Ngạn: “Cậu nhắm mắt lại đếm đến một trăm.
Nếu có thể tìm được tôi, lần sau tôi đưa cậu đi xe đua.”
Thạch Tử An nghĩ mình sắp được “Cao Phỉ” dẫn đi đua xe liền không khỏi hưng phấn, lập tức nhắm mắt lại: “Một, hai, ba…”
Lúc này, Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn với vẻ mặt khó hiểu.
Tại sao anh ta lại chơi trò trốn tìm nhàm chán với nhóc con này?
Cố Nam Ngạn đưa ám hiệu với cô, ý tứ là chạy nhanh đi.
Cao Phỉ bất ngờ hiểu ra, sau đó mở miệng thở dốc.
Người đàn ông này …!quá tâm cơ!
Để thoát khỏi nhóc con này, anh lại dùng trò chơi lừa gạt người ta.
Không biết lúc Thạch Tử An đếm đến 100 lại không thấy ai, không biết cảm giác lúc ấy sẽ ra sao.
Trong lòng Cao Phỉ thì nghĩ vậy, nhưng chân vẫn tự động đuổi theo Cố Nam Ngạn .
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhìn ra, làn đạn:
[Cao Phỉ muốn ở riêng với Cố Nam Ngạn]
[Cao Phỉ quá tâm cơ]
[Phụ nữ vì tình yêu thường tâm cơ]
[Em trai quá thảm nhưng tôi vẫn muốn cười hahahahaha]
…
Cao Phỉ đi cùng Cố Nam Ngạn, phía sau hai người còn có nhiếp ảnh đi theo.
Sau đó, Cao Phỉ nhạy cảm phát hiện, Cố Nam Ngạn cũng muốn dụ nhiếp ảnh gia đi chỗ khác.
Cô cảm thấy ý tưởng này của Cố Nam Ngạn thật lớn mật, nhiếp ảnh gia đi theo không giống Thạch Tử An làm sao lừa được đây?
Chân núi cách đó không xa có một khu nghỉ ngơi.
Đó là một quán có vài bộ bàn ghế bên ngoài để khách du lịch đến đây làm mì gói.
Cố Nam Ngạn đề nghị mọi người nghỉ ngơi ở đây một lát và ăn mỳ.
Hôm nay đoàn người khởi hành sớm, các nhiếp ảnh gia đi cùng cũng đã đói bụng nên lập tức đồng ý yêu cầu này.
Bốn gói mỳ ăn liền đang được nấu .
Cố Nam Ngạn đứng dậy: “Tôi muốn đi toilet.”
Nhiếp ảnh gia vốn muốn đi theo, lại nghĩ đó là toilet nữ, cuối cùng đành ngồi xuống đợi mì gói nấu chính.
Cố Nam Ngạn lúc đi cho Cao Phỉ một ánh mắt.
Cao Phỉ trong lòng đánh trống, đợi Cố Nam Ngạn đi được hai phút, mới nói: “Tôi đi toilet.”
Nhiếp ảnh gia đi cùng cô đã bị mùi thơm của mì gói thu hút, nghĩ đi toilet cũng không tốn bao nhiêu thời gian nên không đi theo.
Mười phút sau, Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn xuất hiện trên con đường leo núi.
Cả hai người đều tắt micrô của họ đi.
Cao Phỉ nhớ lại một chuỗi thao tác mà Cố Nam Ngạn đã thực hiện, nhịn không được cảm thán: “Cố đại ca, anh thật lợi hại.”
Cố Nam Ngạn “Hừ” một tiếng.
Cao Phỉ hái một bông hoa dại cầm nó trên tay.
Cố Nam Ngạn muốn cắt đuôi hai người kia là chuyện bình thường, bởi vì giữa họ có một số chuyện không thể nói trước ống kính.
Cả hai theo con đường mòn cùng nhau leo lên núi.
Cao Phỉ lắc lắc bông hoa dại nhỏ trong tay và mở miệng nói: “Cố đại ca, cảm ơn nh đã thay tôi tham gia chương trình này.”
Cố Nam Ngạn: “Cô đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho cô chưa?”
Cao Phỉ nghĩ thầm không phải mỗi ngày tôi đều gửi video cho anh sao, nhưng vẫn trả lời: “Có.”
Cố Nam Ngạn: “Vậy là tốt.”
Cao Phỉ lại nói: “Ngày hôm qua tôi thay anh đi buổi tuyên truyền phim, anh không thấy sao?”
Cố Nam Ngạn: “Đã thấy.”
Anh nói xong câu này liền không nói nữa.
Hôm trước Cao Phỉ tham gia buổi tuyên truyền phim kia, mọi thứ đều dựa trên nguyên tắc cần nói thì nói, không cần liền không nói, muốn bao nhiêu lạnh lùng bấy nhiêu lạnh lùng, để không ai có thể soi ra khuyết điểm.
Cô vốn dĩ muốn đợi Cố Nam Ngạn khen mình hai câu, kết quả chỉ nghe “đã thấy” thì không còn nói gì tiếp theo.
Tính cách thật khó hiểu.
Cao Phỉ yên lặng dẩu dẩu miệng, cảm thán người đàn ông này thật là lạnh lùng.
Mà lúc này, Cố Nam Ngạn không rảnh quan tâm ý tứ trong lời nói của Cao Phỉ, anh đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên nói gì đó với Cao Phỉ hay không.
Những lời cô nói lúc sáng.
Cô không cần phải như vậy, kỳ thật anh và cô…!cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Cao Phỉ mà biết anh nghĩ như vậy, chắc cô sẽ vui đến phát điên mất.
Cố Nam Ngạn nhịn không được cong môi, đang muốn mở miệng, Cao Phỉ lại trước nói: “Cố đại ca.”
Cô chỉ vào con đường nhỏ phía sau hai người: “Anh nghĩ nếu chúng ta cùng nhau lăn xuống con đường này, liệu chúng ta có thể hoán đổi trở lại không”.
“Phim truyền hình đều diễn như vậy.”
Cố Nam Ngạn: “…”
Anh lúc này mới nhớ, hai người họ vẫn trong tình trạng chết tiệt này.
Cố Nma Ngạn đem lời muốn nói nuốt xuống, và nói, “Côcó thể thử.”
Cao Phỉ có vẻ rất hứng thú: “Thật không?”
Cố Nam Ngạn đứng tại chỗ: “Tôi sẽ không bồi cô nữa.”
Cao Phỉ: “…”
Cô thở dài ngao ngán nhìn trời.
Cố Nam Ngạn đẩy đẩy cô: “Đi mau.”
Cao Phỉ đành phải tiếp tục leo lên: “Cố đại ca, anh có từng nghĩ không, chúng ta sau này đều sẽ thế này, cả đời không đổi lại thì phải làm sao?”
Cố Nam Ngạn trầm mặc.
Anh cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Khi đó phải làm sao
Cao Phỉ vứt bông hoa dại nhỏ mà cô cầm trên tay, vẻ mặt ưu thương.
Cô không thể nói với mọi người rằng cô và Cố Nam Ngạn hoán đổi thân thể với nhau.
Điều đó chắc chắn sẽ gây ra thiên hạ đại loạn.
Nếu người khác không tin, bọn họ chắc chắn sẽ bị bắt và đưa vào bệnh viện tâm thần.
Nếu người khác tin, bọn họ chắc chắn sẽ bị bắt và đem về nghiên cứu khoa học.
Cao Phỉ ảo não nghĩ đến vấn đề này tâm trạng càng nặng nề, quyết định không nói cái này nữa, cô muốn tâm sự.
Cô bất ngờ bật dậy: “Cố đại ca, tôi cùng anh tâm sự, viện điều dưỡng chỗ bệnh viện của ba tôi đang ở đã gọi cho tôi, bác sĩ nói sức khỏe ba tôi gần đây tốt lên.”
“Chỉ tiếc hiện tại tôi ở cái dạng này, không thể đi thăm ông ấy .” Vẻ mặt đau buồn.
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi tham gia chương trình này xong, tôi sẽ đi thăm ông ấy cho cô.”
Cao Phỉ lập tức kinh ngạc quay đầu lại: “Thật sao?!”
Cố Nam Ngạn: “Thật.”
Cao Phỉ vui mừng nhảy dựng lên: “Yeah!”
Cố Nam Ngạn định nói cô cẩn thận hơn, thì Cao Phỉ giẫm phải một hòn đá nhỏ dưới chân, lảo đảo rồi bay về phía anh.
Cố Nam Ngạn cố gắng bắt lấy Cao Phỉ, nhưng đáng tiếc anh hiện tại là Cao Phỉ, sức lực không đủ để bắt được một người đàn ông to lớn vọt tới, vì vậy anh chỉ nghe thấy tiếng Cao Phỉ “kêu la” một tiếng, sau đó toàn bộ thế giới liền yên tĩnh.
Có một vài tiếng chim hót vang dội trong thung lũng.
Cao Phỉ nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau mà cô lường trước không đến.
Cố thấy chỗ mình rớt xuống rất mềm mại.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cao Phỉ từ từ mở mắt ra, thấy mình đang dè lên người “chính mình”.
Cô ở trên Cố Nam Ngạn ở dưới, và Cố Nam Ngạn làm đệm người cho cô.
Cao Phỉ sợ đến mức nhanh chóng đứng dậy khỏi “chính mình”, cúi đầu chín mươi độ: “Cố, Cố đại ca! Thực xin lỗi!”
Cố Nam Ngạn cắn răng.
Cao Phỉ chạy nhanh đến đỡ Cố Nam Ngạn: “Cố đại ca, anh không sao chứ.”
Cố Nam Ngạn đen mặt lại, được Cao Phỉ đỡ dậy, vỗ vỗ những nhánh cây bẩn trên người anh.
Anh cảm thấy Cao Phỉ người phụ nữ này thực sự có bản lĩnh.
Có hết tất cả bản lĩnh.
Cố Nam Ngạn hừ một tiếng, giật giật, thấy cả người chỗ nào cũng đau.
Đặc biệt là mông.
Cao Phỉ cũng giúp vỗ vỗ rễ cây trên người Cố am Ngạn xuống, thấy anh cau mày, liền hỏi: “Cố đại ca, có đau không?”
Cố Nam Ngạn nhìn cô “Cô nói thử xem có đau không”.
Anh quyết định không để ý đến người phụ nữ trong mười phút, cắn răng, tiếp tục đi lên phía trước.
Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn mông đau mà vẫn kiên cường tiếp tục leo núi trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Cô suy nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra điều gì đó, ba bước rồi hai bước, chạy tới chỗ anh.
Cố Nam Ngạn dừng lại.
Cao Phỉ ở trước mặt Cố Nam Ngạn quay lưng về phía anh ngồi xổm xuống: “Cố đại ca, lên đi, tôi cõng anh.”
Cố Nam Ngạn:???
Cao Phỉ nghĩ hiện tại cô đang ở trong thân thể Cố Nam Ngạn, cô có thể cõng một người 90 cân( 45kg ) trên vai không có gì khó.
Thấy Cố Nam Ngạn không đáp lại, cô ngồi xổm lại gần anh một chút, đối mặt với anh bằng tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.
Cao Phỉ quay đầu lại, ánh mắt kiên định: “Cố đại ca, mau lên, tôi cõng anh.”
Nàng vỗ vỗ ngực cam đoan: “Tôi nhất định sẽ cố gắng làm anh thoải mái.”
Cố Nam Ngạn nhìn tấm lưng trước mặt: “…”