Khi Ảnh Đế Xuyên Thành Nữ Minh Tinh Bình Hoa

Chương 11: Ngày Thứ 11 Xuyên Qua


Đọc truyện Khi Ảnh Đế Xuyên Thành Nữ Minh Tinh Bình Hoa FULL – Chương 11: Ngày Thứ 11 Xuyên Qua


Edit:Anh
___________
Cao Phỉ không biết Cố Nam Ngạn đột nhiên xoa đầu cô làm gì, vì vậy cô cũng đưa tay lên sờ tóc.
Cô chạm vào mái tóc ngắn trên đầu của Cố Nam Ngạn bất chợt thở dài.
Rốt cuộc khi nào mới đổi lại đây? Cô ấy không muốn làm đàn ông đâu.
Cao Phỉ ngẩng đầu lên nhìn người đã cùng cô bận rộn những ngày này Cố Nam Ngạn.
Tất nhiên, Cố Nam Ngạn cũng không muốn làm phụ nữ ngoại trừ lớn lên xinh đẹp thì chỉ bàn tay trắng.
……
Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn đi đến tòa án và đồn cảnh sát vài ngày, quá trình xét xử vụ án diễn ra không quá nhanh, kéo dài một thời gian khá lâu, rất may là hợp đồng giữa Cao Phỉ và Thang Thục Tiệp đã vô hiệu, ngay cả khi tòa án còn chưa mở phiên tòa thì cũng đã là thùng rỗng kêu to rồi.

Cao Phỉ cuối cùng đã nắm quyền kiểm soát Thang Thục Tiệp.
Sau khi Hướng Nguyên từ chức từ nơi của Thang Thục Tiệp, anh ấy đã hợp tác với Cao Phỉ, tiếp tục làm trợ lý của Cao Phỉ, hơn nữa kiêm luôn người đại diện tạm thời của Cao Phỉ.
Hướng Nguyên đem lịch trình lúc trước của Cao Phỉ dưới trướng Thang Thục Tiệp sửa lại một chút, Cao Phỉ ( Cố Nam Ngạn ) còn cố ý nói gần đây cô muốn nghỉ ngơi, cái gì đẩy được liền đẩy, vì thế lịch trình gửi qua rất nhìn rất đơn giản.
Ở Tĩnh Nam Uyển, Cao Phỉ và Cố Nam Ngạn cùng nhau xem lịch trình.
Cố Nam Ngạn đối với “quay chụp quảng cáo đồ lót Đóa Mỹ”, lông mày nhảy lên
Cao Phỉ xem rất nghiêm túc
Thương hiệu này tuy không phải là thương hiệu lớn nhưng cũng là một thương hiệu đồ lót đàng hoàng chứ không phải thương hiệu bình thường.
Đại ngôn của nghệ sĩ chia thành rất nhiều loại.

Tốt nhất là các đại ngôn về các mặt hàng xa xỉ có tên tuổi lớn trên thế giới.

Vị thế của thương hiệu còn cao hơn vị thế của nghệ sĩ.

Một số đại ngôn xa xỉ thậm chí có thể trực tiếp dẫn dắt nghệ sĩ, nhưng loại đại ngôn này thường rất khó có được, vì vậy hầu hết các nghệ sĩ nổi tiếng trong giới đều cùng với thương hiệu cùng nhau hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau.


Nhưng vẫn còn một loại đại ngôn khác, chính là mức độ nổi tiếng của thương hiệu ở tầm trung, vì thế thương hiệu sẽ trả phí cho các tạp chí lớn để họ đi tìm người phát ngôn, muốn dùng nghệ sĩ để nâng cấp thương hiệu lên.
Đại ngôn đồ lót của Cao Phỉ rõ ràng thuộc loại thứ 3.

Thương hiệu này là một thương hiệu nhỏ, muốn trở thành thương hiệu lớn.

Dáng người của Cao Phỉ nổi tiếng trong giới, độ nổi tiếng cũng tốt, cho nên mời cô làm người phát ngôn.
Tất nhiên, phía thương hiệu đã đưa một khoản phí đại ngôn rất hậu hĩnh.
Cao Phỉ càng nhìn càng cảm thấy đại ngôn này rất tốt.

Thương hiệu đã đồng ý đưa quảng cáo lên các bảng quảng cáo lớn trên TV, điều này sẽ giúp cô nổi tiếng hơn rất nhiều, hơn nữa phí đại ngôn, họ đã đưa ra quá nhiều.
Với người có chỉ hai thẻ ngân hàng, một thẻ hơn 500, một thẻ hơn 1000, chỉ cần nghe thôi đã động tâm.
Cô click vào một số mẫu quảng cáo gốc từ thương hiệu mà Hướng Nguyên gửi qua.
Phong cách của “nội y Đóa Mỹ” chủ yếu là gợi cảm, quyến rũ và dụ hoặc, trong video quảng cáo cũng có phong cách tương tự, trong một bức ảnh, người mẫu diện áo sơ mi trắng, nút áo cởi một nữa, vai trái hở ra, chiếc áo lót màu đen đơn giản nâng đỡ cho bộ ngực đẩy đà.

Nhìn cực kì hấp dẫn.
Người mẫu còn lại mặc một bộ nội y ren chủ yếu tập trung ở phần thân trên, ở dưới mặc quần jean lưng cao, nhìn bộ ngực được che dấu dưới lớp áo lót trông vô cùng đầy đặn.

Mái tóc dài của người mẫu rối tung lên, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên một bên dây áo lót.
Đây là những bức ảnh do người mẫu chụp, khi quay quảng cáo chính thức, bối cảnh người mẫu và ánh sáng sẽ không thay đổi, nhưng nhân vật chính trong ảnh sẽ được thay thế bởi Cao Phỉ.
Mặc dù cô cũng là phụ nữ, nhưng khi Cao Phỉ xem đoạn quảng cáo có lực sát thương kia không thể không thốt lên “Wow”
Sau đó cô nhìn Cố Nam Ngạn, người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
Cao Phỉ là phụ nữ đều nhịn không được mà phản ứng, ngược lại người đàn ông này, nhìn thấy video quảng cáo này vẻ mặt bình tĩnh hơn bất kỳ ai, thậm chí còn lạnh lùng hơn.
Vì thế, Cao Phỉ thử thăm dò mở miệng: “Cố đại ca.”
Gần đây cô xưng hô với anh thêm nhiều tên gọi khác nhau: thầy Cố, Cố Nam Ngạn, Cố đại ca.
Cao Phỉ cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Nam Ngạn, với tình hình hiện tại của hai người, xem ra chỉ có thể phiền Cố Nam Ngạn giúp cô quay quảng cáo này.
Cố Nam Ngạn không muốn tiếp tục nhìn đoạn video quảng áo nữa, thu hồi ánh mắt, đối mặt với Cao Phỉ, lạnh lùng nói: “Không đi.”

Cao Phỉ: “Hả?”
Cố Nam Ngạn: “Tôi sẽ không giúp cô quay quảng cáo này.”
“Vì, vì cái gì?” Cao Phỉ dường như không ngờ anh sẽ từ chối, yếu ớt lẩm bẩm, “Anh không phải đã hứa sẽ chạy cho tôi vài lịch trình sao…”
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ liếc mắt một cái, trong mắt anh viết một câu “ Cô cảm thấy là vì cái gì”.
Cao Phỉ nhấp nhấp môi, lại nhìn mấy bức ảnh quảng cáo đồ lót.
Gợi cảm, dụ hoặc và nữ tính, đậm mùi vị phụ nữ.
Nhưng Cao Phỉ không nghĩ từ bỏ đại ngôn này.

Cô cảm thấy có thể Cố Nam Ngạn có tâm lý không thể chấp nhận được khi một người đàn ông quay quảng cáo đồ lót thay cho cô, vì vậy cô chọn khuyên nhũ từ lý trí đến tình cảm: “Cố …đại ca, hoàn toàn không vấn đề gì.

Cơ thể anh đang dùng là của tôi.

Anh không cần có cái gì gánh nặng tâm lý đâu.

Các mẫu quảng cáo đều có ở đây.

Đến lúc đó, anh chỉ cần tạo dáng theo những mẫu này là được.

Thực sự không có gì khó khăn cả.


Có bản mẫu ở đây, ít nhất so với chụp tạp chí lớn lần trước đơn giản hơn rất nhiều.
Cao Phỉ cảm thấy Cố Nam Ngạn rõ ràng cũng là một người đàn ông, cúi đầu xuống, nắm ngón tay anh hỏi: “Anh không cảm thấy tôi chụp loại quảng cáo này, trông tôi thật sự rất đẹp sao?”
Thực chất đây chỉ là quảng cáo mà thôi, hàm súc chủ yếu là đẹp, nhưng gợi cảm cũng là vẻ đẹp của phụ nữ, không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp, cô cũng vậy.

Vì vậy, Cố Nam Ngạn trước mắt mình tưởng tượng nếu những người trong ảnh bị thay thế thành bộ dáng Cao Phỉ.
Cao Phỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nửa cúc áo không cài, để lộ vai trái, chiếc áo lót màu đen đơn giản nâng đỡ cho bầu ngực đẫy đà …
Cao Phỉ chỉ mặc một bộ đồ lót ren chủ yếu tập trung ở phần thân trên, ở dưới mặc quần jean lưng cao, nhìn bộ ngực được che dấu dưới lớp áo lót trông vô cùng đầy đặn.

Mái tóc dài của người mẫu rối tung lên, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên một bên dây áo lót….
Trong hình đều là những người mẫu đồ lót chuyên nghiệp, nhưng Cố Nam Ngạn biết nếu đổi thành Cao Phỉ hiệu quả sẽ tốt hơn.
Bởi vì anh dùng thân thể của cô nhiều ngày như vậy, nếu cố ý né tránh cũng vô dụng, cái gì nên thấy không nên thấy, cái gì nên chạm không nên chạm, anh đều đã chạm vào, cho nên anh biết Cao Phỉ có đầy đủ “ vốn liếng” để chụp quảng cáo “ nội y Đóa Mỹ “.
Nghĩ đến Cao Phỉ chụp loại quảng cáo này, lần này Cố Nam Ngạn thậm chí từ chối so với lần trước càng dứt khoát: “Tôi sẽ không đi, hết hy vọng đi.”
“Cố Nam Ngạn!” Cao Phỉ liên tục bị từ chối, tức giận đến mức đột nhiên gọi tên đầy đủ của anh.
Cố Nam Ngạn quay đầu nhướng mày với cô, tôi không đi chụp, cô làm thế nào bắt ép tôi đi được.
Cao Phỉ trái lo phải nghĩ cũng vô dụng, quyết định uy hiếp thử xem: “Nếu anh không đi, vậy buổi tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh của anh, tôi cũng không đi!”
Tuy nhiên, Cố Nam Ngạn đối với lời uy hiếp của cô hoàn toàn không để vào mắt và đứng dậy: “Tự nhiên, không đi thì thôi.”
Cao Phỉ liên tiếp bị từ chối ngồi trên sô pha: “Hu hu hu”
Cố Nam Ngạn thuận thế búng trán cô một cái: “Tôi đói rồi.”
Cao Phỉ bị từ chối còn bị búng trán, cô tức giận ngồi trên thảm duỗi chân: “Anh đói liên quan gì đến tôi.”
Cô cảm thấy gần đây chính mình trước mặt Cố Nam Ngạn lá gan càng ngày càng lớn, lúc trước cô cái gì cũng không dám làm, hiện tại có thể trực tiếp khiêu khích anh.
Cố Nam Ngạn cười, không nói gì.
Buổi tối Cố Nam Ngạn tắm xong, từ phòng tắm đi ra
Anh quên mang theo áo ngủ, lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi lúc trước của mình để trên kệ phòng tắm, vớ tay lấy mặc vào.
Chiếc áo sơ mi của anh so với cơ thể của Cao Phỉ rất rộng, lỏng lẻo, dài qua đùi.
Cố Nam Ngạn xắn tay áo sơ mi, tìm máy sấy để sấy tóc.
Thật ra lúc đầu anh còn nghĩ tóc của Cao Phỉ quá dài, muốn trực tiếp cắt tóc cho cô, nhưng Cao Phỉ nghe anh nói muốn cắt tóc cho cô, tuy không nói từ chối nhưng lại ứa nước mắt nhìn anh, anh nhìn ánh mắt đó, biết mái tóc quan trọng như thế nào đối với nghệ sĩ nữ, nên giữ lại.
Cố Nam Ngạn tìm được máy sấy, cắm điện, đang định sấy tóc thì đột nhiên nhìn thấy người đối diện trong gương.
Là cơ thể Cao Phỉ, mặc áo sơ mi của anh.
Không biết như thế nào, Cố Nam Ngạn đột nhiên nghĩ đến bức ảnh quảng cáo đồ lót ban ngày.

Người mẫu mặc áo sơ mi trắng, cài nửa cúc, hở vai trái, lấp ló nội y.
Cố Nam Ngạn khẽ giật mình.
Sau đó, ma xui quỷ khiến mà, anh nhìn người trong gương vươn tay cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi.
Áo sơ mi tuột xuống, vai và hơn phân nữa cơ thể lộ ra ngoài không khí.

Cố Nam Ngạn đối diện với gương, nhìn chiếc cổ mảnh khảnh, bờ vai gầy, xương quai xanh tinh xão, cùng với …
Cố Nam Ngạn lập tức nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng chửi thề, sau đó đem áo sơ mi mặc lại.
Cảm giác tim đập trở nên rõ ràng, anh cảm thấy má mình nóng lên.
Cố Nam Ngạn hít một hơi thật sâu để trấn an tâm trạng, nhìn vào gương một lần nữa, mắt nhìn thẳng mà sấy tóc.
Anh cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi, ít nhất là ở anh có sự thay đổi.
Anh nghĩ về quảng cáo đồ lót ban ngày.
Theo lương tâm mà nói, tuy là thương hiệu nhỏ nhưng việc lên kế hoạch quảng cáo và người mẫu ảnh rất tốt, phong cách lại càng thu hút hơn, nhưng mà….
Anh chỉ không muốn chụp.
Trong giới đại ngôn đồ lót của nghệ sĩ nữ không tính là ít, anh biết gợi cảm cũng là một loại vẻ đẹp của phụ nữ, nhưng anh không biết nên giải thích cảm giác này như thế nào.
Nếu ai đó quay loại quảng cáo này hỏi ý kiến của anh, anh chắc chắn sẽ đánh giá cao, ủng hộ, cổ vũ và nói với cô ấy muốn làm lớn mạnh dạn làm đi, nhưng nếu người khác đó đổi thành Cao Phỉ, điều đó không được, không thể, không muốn .
Bất cứ ai khác đều có thể, nhưng Cao Phỉ thì không.
Cố Nam Ngạn nghĩ đến tiêu chuẩn kép đột ngột của chính mình.
Anh sấy tóc xong, trở về phòng ngủ và gửi tin nhắn WeChat cho Cao Phỉ.
[Đại ngôn nội y, chuyện này tôi thật sự không làm được, phí đại ngôn bao nhiêu, tôi sẽ trực tiếp trả cho cô.]
Cao Phỉ đang nhàm chán xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo trước khi đi ngủ, lại nhận được tin nhắn của Cố Nam Ngạn, trực tiếp như con cá chép lộn mình ngồi bật dậy.
Người này tương đối kì quái, ban ngày khi Cố Nam Ngạn từ chối dứt khoát, cô cảm thấy không vui, tức giận, nhưng hiện tại Cố Nam Ngạn đột nhiên muốn bồi thường phí đại ngôn cho cô, cô cảm thấy mình hơi quá đáng, tuy đó là thân thể của cô.

Nhưng Cố Nam Ngạn cũng là một người đàn ông mà đi quay quảng cáo đồ lót phụ nữ, nếu đổi vị trí mà nghĩ, hẵn là không có bao nhiêu người đàn ông chấp nhận được .
Cao Phỉ cảm thấy chính mình và Cố Nam Ngạn lại hòa hợp rồi, quyết định không cần người ta bồi thường.
Cô trả lời: [Không cần đâu, fine ~]
[Chúc ngủ ngon ~]
Sau khi nhập “chúc ngủ ngon” trên Wechat, trong hộp thoại sẽ hiện gói biểu tượng cảm xúc do hệ thống đề xuất, Cao Phỉ chọn một icon cảm xúc sau đó đứng dậy đi vệ sinh.
Cô từ nhà vệ sinh trở lại, cầm điện thoại di động lên và ở giao diện trò chuyện giữa cô và Cố Nam Ngạn.
Sau đó, cô mới nhận ra icon cảm xúc mà cô vừa gửi cho Cố Nam Ngạn hình như là gif ảnh động.

Phiên bản Q của nhân vật phản diện đang nằm trên giường, và trên đầu chữ “chúc ngủ ngon”.
Cao Phỉ khẽ cười, và sau đó từ từ nhìn thấy, “Chúc ngủ ngon” phía trên đầu của nhân vật phản diện biến thành chữ màu đỏ, thẳng thắn, trần trụi, viết hoa: “ILOVEYOU”.
Cao Phỉ: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.