Đọc truyện Khế Ước Tình Yêu – Chương 24: Hàng xóm
Sáng hôm sau, Hà Hoa Tử đang đánh răng rửa mặt thì nghe có tiếng chuông cửa. Cô nhanh nhanh vệ sinh rồi chạy ra xem là ai. Vừa mở cửa, Hà Hoa Tử thấy người kêu cửa là Lý Đông Lượng. Không do dự, cô đã nhanh chóng đóng cửa lại. Cửa chưa kịp đóng đã bị anh chặn lại. Cô dùng sức đóng cửa, anh lại dùng sức để đẩy cửa vào. Cuối cùng vẫn là cô không thắng anh.
Hà Hoa Tử tức giận, quát Lý Đông Lượng:
– Anh đến đây làm gì?
– Anh chỉ muốn nói chuyện với em, một chút thôi cũng được.
Dứt lời, Lý Đông Lượng nhìn Hà Hoa Tử một lượt từ đầu đến chân. Là do cô đang mặc váy ngủ màu đen đầy quyến rũ, mái tóc xõa xuống che trước ngực cô. Bình thường ăn sáng xong cô mới thay đồ, thật không ngờ anh lại đến. Thấy anh nhìn mình với anh mắt không đàng hoàn, Hà Hoa Tử vội lấy tay che người lại, nói:
– Anh mà còn nhìn, tôi móc mắt anh ngay.
– Lý phu nhân sao có thể ra tay độc ác như vậy đối với anh chứ?
– Ai là Lý phu nhân của anh?
– Vào nhà rồi nói chuyện.
Lý Đông Lượng đột nhiên nghiêm túc, nói. Anh thấy có vài tên đi ngang qua nhìn Hà Hoa Tử với ánh mắt say đắm. Anh chỉ hận ngay bây giờ không thể móc hết mắt họ. Lý phu nhân của anh mặc đồ ngủ là để họ nhìn sao?
– Anh chưa đủ tư cách để vào nhà tôi đâu.
Thấy cô nhất quyết không cho mình vào, Lý Đông Lượng cũng chẳng thèm quan tâm. Anh ngang nhiên đi vào, tiến đến ghế rồi ngồi xuống.
– Anh…
Hà Hoa Tử tức giận đến không thể nói nên lời. Cô đi đến, ngồi đối diện với anh, thô lỗ nói:
– Nói đi, đến đây làm gì?
– Đến đây để chào hỏi hàng xóm.
– Hàng xóm?
– Đúng vậy, đối diện phòng của em chình là phòng của anh.
– Anh…
Thật sự quá bất ngờ, Hà Hoa Tử lần nữa không nói nên lời. Cô cố gắng kìm chế cơn tức giận, hỏi anh:
– Nói đi, mục đích anh dọn đến đây là gì? Nếu anh có ý định muốn khuyên tôi quay về Hà gia, tốt nhất là anh hãy quên nó đi.
Dứt lời, Hà Hoa Tử tiện tay rót nước vào ly và thản nhiên uống.
– Không, anh sẽ không bắt em quay về đó. Mà là muốn chúng ta cùng nhau vun đắp tình cảm.
Lý Đông Lượng vừa nói xong, nước từ miệng Hà Hoa Tử phun lên người anh. Cô đột nhiên phá lên cười, đúng là hoang đường.
– Lý Đông Lượng, tôi khuyên anh một câu: sớm tỉnh giấc đi
Lần này, Hà Hoa Tử trở nên nghiêm túc, nhìn Lý Đông Lượng, nói:
– Lý Đông Lượng, tôi không biết vì lý do gì anh muốn cưới tôi? Rốt cuộc anh nhìn trúng tôi ở điểm nào vậy? Anh cứ nói, tôi không ngại sửa.
Hà Hoa Tử đưa người về phía trước cho anh nghe rõ hơn. Nghe vậy, Lý Đông Lượng nhếch mép cười, đầy ẩn ý. Anh cũng tiến người lại gần Hà Hoa Tử, nói:
– Được, tôi nhìn trúng em ở điểm em không yêu tôi. Điểm này, em sửa được chứ?
Hà Hoa Tử nhìn Lý Đông Lượng đầy ngán ngẩm. Những lời này, những người bình thường chẳng ai nói ra cả. Hà Hoa Tử đứng dậy, cô đi đến cửa, mở cửa ra rồi nhìn Lý Đông Lượng, nói:
– Anh có thể về được rồi. Lần sau không cần qua đây chào hỏi tôi. Tôi không tiếp anh đâu.
Nghe cô nói vậy, anh cũng không thể mặt dày ở lại. Lý Đông Lượng cũng đứng dậy rồi rời đi. Đi đến gần chỗ Hà Hoa Tử đứng, anh áp sát người vào tai cô, thủ thỉ đầy mờ ám:
– Lý phu nhân, bảo trọng.
Dứt lời, Lý Đông Lượng liền rời đi. Anh vừa bước khỏi cửa, cô đã đóng mạnh cửa lại. Chẳng biết vì sao, Hà Hoa Tử lại thấy rất chướng tai khi nghe ba từ ” Lý phu nhân ” đến như vậy.
Cùng lúc đó, tại biệt thự của Trương Thần, Du An Kỳ vừa ăn sáng xong, cô đang chuẩn bị pha cho bản thân một ly trà. Hôm nay cô được phép nghỉ một ngày sau nhiều ngày chăm chỉ làm việc. Hiếm khi cô có thời gian rảnh nên nhất định phải tận dụng thời gian này để yêu thương bản thân. Du An Kỳ pha trà để lát nữa cô vừa đọc sách, vừa nhâm nhi trà do bản thân tự pha.
Cô mang những thứ này đến ban công, từ đây có thể nhìn thấy những bông hoa được trồng tại biệt thự. Nghe thấy bên dưới có tiếng chuông, dì Quế lại vừa ra ngoài, Du An Kỳ lật đật chạy ra mở cửa. Vừa nhìn, An Kỳ liền nhận ra là mẹ của Trương Thần. Bà cũng vừa nhìn cô đã nhớ ra, là người đã cùng con trai mình đi dự tiệc.
Du An Kỳ bất ngờ khi thấy Trương phu nhân ghé qua đây. Cô không biết bà có nhận ra mình hay không? Không biết bà có ngạc nhiên khi thấy cô sống ở đây hay không?
– Du tiểu thư lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Thấy Trương phu nhân còn nhận ra mình, cô liền vui mừng. Bà nhìn cô với ánh mắt thân thiện, nói.
– Trương phu nhân, mời bác vào.
Nói rồi, Du An Kỳ cùng đưa Trương phu nhân đến ban công cùng ngồi với mình. An Kỳ rót trà, mời bà. Thời tiết hôm nay thật đẹp, phong cảnh ở đây cũng rất đẹp. Trương phu nhân trong lòng rất vui, bà uống thử trà do Du An Kỳ pha. Bà vô cùng ngạc nhiên, cô còn trẻ như vậy mà tay nghề pha trà lại có thể con đến vậy. Uống xong, Trương phu nhân không tiếc lời khen ngợi tay nghể của Du An Kỳ:
– Du tiểu thư, trà cô pha quả thật rất ngon đó. Sau khi uống vẫn còn cảm nhận được rất rõ mùi vị của nó.
– Trương phu nhân quá khen, chỉ là con thích vừa uống trà, vừa đọc sách nên cũng tìm hiểu một chút về cách pha trà mà thôi.
– Cháu gọi ta là bác gái được rồi, gọi Trương phu nhân nghe có cảm giác rất xa cách. Ta có thể gọi cháu là An Kỳ không?
– Dạ được, bác gái.
Sau một hồi nói chuyện, cả hai người dần trở nên thân thiết hơn. Du An Kỳ và Trương phu nhân nói chuyện rất hợp ý nhau. An Kỳ thấy bà là một người dễ chịu, lại rất tốt bụng. Trương phu nhân lại thấy An Kỳ là một cô bé tuy tuổi cò trẻ nhưng lại rất thích học hỏi. Nhìn Du An Kỳ, Trương phu nhân đâu đó thấy được hình ảnh lúc bản thân mình còn trẻ.
Khi Trương phu nhân rời khỏi, bà cũng cười thật tươi để tạm biệt An Kỳ. Lần này ghé qua đây, đúng là một chuyến đầy thuận lợi và vui vẻ. Về đến Trương gia, nhất định phải kể lại cho Trương lão gia nghe.
🎵background music🎵
Biết Không Biết Không – Uất Khả Duy, Hồ Hạ