Đọc truyện Khế Ước Tình Yêu – Chương 16: Đáng tiếc…
Nhận được thông tin mẹ của mình tỉnh lại, Du An Kỳ và Hà Hoa Tử lập tức chạy đến bệnh viện. Đến nơi, cả hai vội vàng đi đến phòng bệnh của bà Du. Du An Kỳ vừa mở cửa phòng đã thấy ánh mắt thương yêu của bà đang nhìn mình. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc như ngưng lại. An Kỳ bây giờ đã hiểu được cảm giác thế nào là hạnh phúc sau nhiều ngày chịu khổ.
Cô chạy đến bên cạnh bà Du, ôm lấy bà. Có lẽ vì vui do mẹ vừa tỉnh lại, nước mắt An Kỳ không ngừng rơi. Cô khóc như một đứa trẻ, ôm lấy mẹ như muốn làm nũng. Bà Du thấy con gái mình như vậy, bà liền lấy tay xoa đầu cô, nói:
– Con gái, đừng khóc nữa. Mẹ đã không sao rồi.
Lúc này, Du An Kỳ ngước mặt lên nhìn bà, bà Du vẫn nhìn cô với mắt đầy yêu thương ấy. Hai người nhìn nhau rồi cười đầy vui vẻ.
Hà Hoa Tử thấy hai mẹ con cô như vậy cũng cảm thấy rất vui. Tuy cô chỉ là người ngoài, nhưng cũng cảm nhận được sự ấm áp mà gia đình nhỏ này dành cho nhau. Còn về bản thân mình, cô chỉ biết thở dài.
Căn phòng bệnh không lâu sau đó cũng đã đầy ấp tiếng cười, cả ba người vui vẻ với nhau như một gia đình. Du An Kỳ gọt trái cây cho mẹ, rồi lại đưa cho Hà Hoa Tử một miếng.
Bà Du nhìn Hà Hoa Tử, bà thật sự rất biết ơn cô. Bà biết cô đã giúp đỡ cho con gái bà rất nhiều, không biết khi nào mới có thể đền đáp cho cô.
– Hà tiểu thư, mẹ con chúng tôi rất biết ơn cô. Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều, không biết đến khi nào mới có thể đền ơn lại cho cô đây.
– Dì à, dì đừng nói vậy. Con xem An Kỳ như em gái của mình, có thể giúp đỡ được con bé, con cảm thấy rất vui.
– Đáng tiếc, nếu như Hà Hoa tỷ là con trai, em nhất định sẽ gả cho chị.
Du An Kỳ vừa dứt lời, mẹ cô và Hà Hoa Tử liền bật cười không ngừng.
” Chỉ là, con gái của mẹ không còn sự trong trắng. “
Du An Kỳ thầm nghĩ, cô liền buồn một thoáng.
Sau khi đã thăm mẹ của Du An Kỳ, cô có ý định ở lại cùng mẹ nên Hà Hoa Tử rời khỏi bệnh viện trước. Trước khi đi, cô không quên chào hai người.
Hà Hoa Tử vào trong xe, cô chạy đến một quán bar tại thành phố. Bên trong quán bar là một đám người nhốn nháo. Nào là nhạc, đèn làm cho không khí ở đây có phần tưng bừng. Nếu như ở lâu trong này, có lẽ sẽ chẳng ai phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm.
Không như những kẻ đang đứng ở phía bên kia đang nhảy đầy hăng say, Hà Hoa Tử bước đi chậm rãi đến quầy rượu, cô nép mình vào một góc ở đó rồi uống hết ly này đến ly khác. Uống đến ly thứ năm, Hà Hoa Tử đã nằm gục lên bàn, nhưng cô vẫn còn ý thức. Cô vẫn cầm ly rượu trong tay, đưa lên ly rượu lên, tay cô liên tục lẵ khiến rượu bên trong cũng lắc lư theo. Cô nhìn chằm chằm vào lý rượu, lại nhớ đến những chuyện của quá khứ.
– Tiểu Hà, anh hứa với em, đời này, anh chỉ yêu một mình em.
– Tiểu Hà, chúng ta chia tay đi, chúng ta không hợp nhau nữa.
Nhớ đến những lời này của bạn trai cũ, Hà Hoa Tử chỉ có thể nở một nụ cười đầy khinh bỉ.
” Cái gì là yêu, cái gì là không hợp. Tất cả, đều là giả dối “.
Nghĩ rồi, Hà Hoa Tử đặt ly rượu trên mặt bàn. Cô nằm một hồi rồi lại quyết định quay về nhà nghỉ ngơi.
Rời khỏi thành phố nhộn nhịp, xe của Hà Hoa Tử chạy dọc theo con đường khá vắng vẻ nhưng bù lại, cảnh vật bên đường lại rất đẹp. Hồi sau, chiếc xe dừng trước một khu chung cư cao cấp. Đây là khu chung cư bậc nhất, đầy đủ tiện nghi, vì để tránh ồn ào với thế giới bên ngoài, Hà Hoa Tử đã đặt biệt chọn một nơi xa với trung tâm thành phố.
Hà Hoa Tử nhanh chóng đậu xe vào bãi rồi vào thang máy. Cô nhấn số tầng mà mình đang sống rồi nhanh di chuyển vào phòng. Trên đường về phòng của mình, Hà Hoa Tử phát hiện căn phòng ngang với phòng của mình đang được dọn dẹp, chắc là có người mới dọn đến đây. Dù sao thì cô cũng không quan tâm, bởi vì thường ngày, ngoài việc thỉnh thoảng đến thăm quán và tìm Du An Kỳ thì hầu hết thời gian, Hà Hoa Tử đều ở trong phòng.
Đứng trước của phòng, Hà Hoa Tử nhập một dãy số, là mật khẩu để mở cửa phòng. Sau khi nhập xong, một tiếng Ding phát lên, cô nắm lấy tay cầm và đẩy cửa bước vào. Hà Hoa Tử cởi giày và đặt gọn vào tủ. Cô đi thẳng vào phòng ngủ, vứt túi xách một bên rồi ngã người lên giường. Cảm giác chiếc giường êm là thường.
Lát sau, Hà Hoa Tử vào nhà vệ sinh tẩy trang và tắm. Thời tiết hôm nay thật nóng, khiến cô vừa tắm xong thì mồ hôi lại không ngừng tiết ra, như vừa bước ra từ phòng xông hơi. Hà Hoa Tử với tay bật máy lạnh, rồi tiếp tục lăn trên giường. Đột nhiên cơn buồn ngủ lạ thường ập đến, cộng với việc hôm nay chiếc giường thật êm làm cho cô không thể từ chối giấc ngủ này, nên Hà Hoa Tử đã nằm ngủ ngon trên giường.
Trưa hôm ấy, cô thức dậy cũng đã gần ba giờ trưa, Hà Hoa Tử vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đang rửa thì cô nghe tiếng bấm chuống, liền lau mặt và ra mở cửa xem là ai. Cửa mở ra, vẻ mặt Hà Hoa Tử có chút ngạc nhiên rồi dần dần trở về vẻ mặt như bình thường. Chỉ là, giọng nói vẫn còn đâu đó chút kinh ngạc:
– Sao lại là các người?
🎵background music🎵
Linh Tú – Song Sênh