Khế Ước Quân Hôn

Chương 27: Khế ước vợ chồng


Đọc truyện Khế Ước Quân Hôn – Chương 27: Khế ước vợ chồng

Đêm nay Vân Thư Hoa cùng Lý Vân San đính hôn? Lâm Tuyết có chút ngoài ý muốn. Nếu Vân Thư Hoa thực sự tìm được hạnh phúc của mình, cô thực tình vui mừng cho anh ta, nhưng …

“Xem ra hai cái tin tốt này khiến em cao hứng đến choáng váng.” Lương Tuấn Đào cưng chiều chấm chấm vào chóp mũi cô, hắn ôn nhu nói: “Đi thôi, ba mẹ muốn gặp em.”

**

Lương Tuấn Đào chờ Lâm Tuyết ở thư phòng bên ngoài, cô theo lính cần vụ đi vào bởi Lương Trọng Toàn muốn nói chuyện với mình Lâm Tuyết.

Vào thư phòng, cô đã thấy Lưu Mĩ Quân ở trong, xem ra hai vợ chồng định bụng thừa nhận nàng dâu này rồi nên trước tiên họ muốn răn dạy chỉ bảo cô.

Lâm Tuyết không nhanh không chậm đi qua, nhìn bọn họ khẽ gật đầu nói: “Bác trai, bác gái …”

“Đã trở thành vợ của Tuấn Đào rồi, sao còn chưa đổi cách xưng hô?” Lương Trọng Toàn hiền lành dặn dò: “Sau này phải gọi chúng ta là ba mẹ.”

“Ba, mẹ.” Lâm Tuyết lễ phép mà sơ đạm .


“Ừ.” Lương Trọng Toàn vừa lòng gật đầu.

Lưu Mĩ Quân hừ lạnh một tiếng: “Gọi cô đến quả thực là có dăm ba câu muốn nói, việc đã đến nước này, cái khác không nói nhiều nữa. Cô đã là người của Tuấn Đào, sau này phải quan tâm nó nhiều một chút, bất cứ việc gì cũng phải nghe theo nó, đừng có làm một cô vợ hay làm nũng…”

“Khụ!” Lương Trọng Toàn ho lên một tiếng.

Lưu Mĩ Quân đành phải sửa lời: “Chờ sau này cô mang thai, chúng tôi sẽ chính thức tổ chức hôn lễ. Cho nên nếu cô muốn mau chóng được Lương gia thừa nhận phải nhanh có thai đi, nghe chưa?”

**

Người giúp việc đã quét dọn trang trí lại phòng của Lương Tuấn Đào, phòng ngủ đơn giản tràn đầy hơi thở nam tính hiện tại tràn ngập không khí ấm áp vui mừng. Đồ ngủ thêu tay màu đỏ thẫm, đầu giường dán hỉ tự, một đôi đèn bàn lóe sáng đầy mộng ảo.

Lâm Tuyết vừa vào liền cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể bảo người giúp việc đi chuẩn bị phòng khác,đành miễn cưỡng tiếp cận.

Cô tự giác ôm chăn mỏng từ giường đến sô pha, lại lấy thêm cái gối, sau đó ngay cả tắm cũng không tắm, cứ vậy mà nằm xuống ngủ.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm ẩn hiện khiến Lâm Tuyết có một trận khẩn trương. Không sao, cô tự nói với chính mình, Lương Tuấn Đào tuy lưu manh nhưng hắn là người có nguyên tắc … lớn nên hắn sẽ không ép buộc mình.

Trong lòng kì thực không chắc, cô thập phần thấy rõ Lương côn đồ có bao nhiêu chỗ đáng ghét. Hắn muốn làm chuyện gì đều có thể đạt được, bất luận là hắn dùng biện pháp nào.

Bình tĩnh, đừng để lộ lo lắng. Lâm Tuyết hạ quyết tâm không nghĩ đến nữa, loại chuyện tình này phải có tình cảm tự nguyện mới có thể làm được, nếu không có tự nguyện, dù đã kết hôn cũng tính là cưỡng gian trong hôn nhân. Phỏng chừng Lương côn đồ thúi hẳn là khinh thường loại “cưỡng gian” này, vừa không phong độ lại không hàm dưỡng, còn không có kỹ thuật.

Đang rối rắm chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười nhạo phát ra từ yết hầu đàn ông, “Giữ chặt như vậy để làm gì, anh cũng không kéo chăn của em đâu.”

Lâm Tuyết máy móc ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc cùng người nào đó bốn mắt nhìn nhau, cô sợ tới mức kêu A thật to, “Anh đi kiểu gì mà không có tiếng động, giống y như quỷ!”


Bên hông Lương Tuấn Đào quấn chiếc khăn tắm, thân hình to lớn màu xích đồng (đồng đỏ) hoàn mỹ như tượng mỹ nam điêu khắc Hy Lạp, cơ thể rắn chắn đẹp đẽ tràn ngập hơi thở nam tính, bạc môi đỏ tươi hơi mím lại như cánh hoa tường vi đầu tháng tư mới hé, tuấn nhan như đúc, lúc này đồng tử sáng chói như sao đêm đốt lên luồng sáng nóng rực, ánh hào quang ấy khiến nhịp tim người khác tăng nhanh.

“Thảm dày như vậy đi đường mà phát ra âm thanh mới là quỷ.” Người đàn ông tựa hồ không chút để ý , liếc Lâm Tuyết một cái ra lệnh: “Đi tắm đi!”

Lâm Tuyết như gặp đại địch, cô vội vã lắp bắp bày tỏ lập trường: “Tôi, tôi không đi … còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Cắt!” Lương Tuấn Đào tùy tiện ném khăn lau tóc sang một bên, hắn ngồi vào ghế sô pha đối diện bằng mây tre, tự mình rót một ly rượu đỏ. Nhấp một ngụm mới trêu trọc nói: “Hiểu sai sao? Anh chỉ bảo em đi tắm rửa. Tránh để trên người có mùi khó ngửi khiến anh không ngủ được.”

“…” Người nào đó nghĩ ngợi. Cho dù không tắm rửa thân thể cô cũng không có mùi thúi nha. Cho dù có hơi khó ngửi cũng không đến nỗi khiến hắn ta không ngủ được. Tên bại hoại này đúng là tuyệt phẩm!

“Mau lên!” Lương Tuấn Đào cầm một cái gối ôm ném về phía Lâm Tuyết, đồng thời cường điệu hóa bịt bịt cái mũi.

Đứng ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, không có cách nào khác, Lâm Tuyết đành đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hóa ra bên trong đã sớm vì cô mà chuẩn bị dép đi trong nhà, áo choàng tắm và đồ ngủ, dầu gội và sữa tắm cũng có vài nhãn hiệu, ngoài ra còn có mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da đẳng cấp quốc tế.

Tuy cô đến đây có chút gấp gáp nhưng những người giúp việc sắp xếp chuẩn bị tất cả thật thỏa đáng.


Vội vàng tắm rửa, Lâm Tuyết không dám mặc áo choàng tắm và đồ ngủ mà mặc quần áo cũ của mình. Ở trước gương chỉnh đốn cẩn thận, xác định được Lương côn đồ thấy mình sẽ không có ý nghĩ sai trái, cô mới ra khỏi phòng tắm.

Vào phòng ngủ, khi phát hiện chăn và gối mình mang tới đã không cánh mà bay, Lâm Tuyết “oa” lên một tiếng. Quay đầu chăm chú tìm kiếm, quả nhiên đã bay trở lại trên giường lớn của Lương côn đồ.

Thấy cô trợn mắt , Lương Tuấn Đào đang dựa vào đầu giường hút thuốc không nhịn được cười rộ lên, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn thủy tinh, hắn ngoắc ngoắc tay với cô, tà tứ trêu chọc: “Bảo bối, lại đây.”

Từng trận buồn nôn ập đến, trên cánh tay Lâm Tuyết nổi da gà, cô nghiêm mặt cảnh cáo: “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên khế ước thôi, anh bớt mưu ma chước quỷ đi, tôi không đồng ý.”

“Hả?” Đại khái đã sớm đoán được phản ứng của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào không vội vã cũng không giận dữ, cánh môi vẽ ra nhợt nhạt, hắn như con báo lim dim ngủ gật, nheo mắt lại đánh giá cô, tựa hồ suy nghĩ phải làm thế nào để thưởng thức con cừu nhỏ mềm mại ngon miệng này đây?

Được rồi, thứ lỗi cho lá gan của Lâm Tuyết quá nhỏ, cô không thể dưới ánh nhìn của dã thú đưa dê vào miệng cọp, đành nhẫn nại quyết định bỏ lại chăn gối, hầm hừ trở lại sô pha, nằm xuống co mình lại chuẩn bị qua đêm tại đây.

Đáng tiếc, quyết định của Lâm Tuyết đã thất bại.

Nguyên tắc của động vật ăn thịt là: địch bất động ta bất động, địch chuyển động, ta hành động trước! Con mồi càng chạy càng kích thích ham muốn chinh phục và dục vọng của dã thú, nếu có thể để cô an an ổn ổn ngủ ở sô pha nghiêm chỉnh một đêm, hắn sẽ không phải là Lương Tuấn Đào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.