Khế Ước Quân Hôn

Chương 16: Tử lộ


Đọc truyện Khế Ước Quân Hôn – Chương 16: Tử lộ

“…” Lương Thượng tá nhíu mày, bĩu môi trừng mắt, tóm lại biểu tình thực phong phú, hắn muốn cùng cô tranh luận rõ ràng nhưng lại không tìm được lí do. Lâm Tuyết chỉ là Văn thư của hắn, bọn họ ngay cả là bằng hữu cũng không phải.

Hơn một tháng ở gần, Lương Tuấn Đào lại nảy sinh hứng thú với cô gái lãnh đạm lạnh lùng này nhưng hắn cũng không tìm hiểu xem hứng thú này vì sao mà có.

Đương nhiên già mồm át lẽ phải (1) là điểm mạnh của hắn, đã vô lý còn giảo hoạt, Lương Tuấn Đào đâu dễ dàng để cô chiếm thế thượng phong. Rũ bỏ tinh thần, vừa mới muốn cùng cô càn quấy thì điện thoại reo vang.

Cầm lên thì thấy là Lưu Bắc Thành gọi. Hơn phân nửa là có tình huống khẩn cấp bằng không bình thường Lưu Bắc Thành không dễ gì gọi cho hắn.

Dùng hands-free phone (2) nhận điện thoại, nghe Lưu Bắc Thành báo cáo sự kiện cơ mật, Lương Tuấn Đào dần dần chau mày, đôi mắt thâm thúy trở nên sắc bén, “…. Cái gì? Lần trước phi cơ trực thăng nửa đường đánh lén chúng ta có thể là của bộ đội đặc chủng sao?”

Tim Lâm Tuyết đột nhiên nhảy dựng, cô đương nhiên biết chuyện nửa đường bị tập kích tháng trước là do Mạc Sở Hàn làm. Hiện tại, Lương Tuấn Đào cũng biết, hắn có trách cô gây phiền hà khiến hắn thiếu chút nữa mất mạng hay không?

Quả nhiên, Lương Tuấn Đào rất nhanh đoán ra được lần trước là Mạc Sở Hàn dẫn quân tập kích mình, hắn cười lạnh phân phó Lưu Bắc Thành: “Lập tức điều tra việc này, phải tìm được chứng cứ.”


Ngắt điện thoại, hắn còn chưa kịp nói chuyện với Lâm Tuyết từ phía sau đã thấy vài chiếc xe tải hạng nặng chở quặng tinh luyện đang hối hả chạy tới, hung hãn phóng về phía xe Porsche có như muốn cùng nhau hủy diệt.

“Bám chắc vào!” Lương Tuấn Đào không thể tưởng tượng được Mạc Sở Hàn chuẩn bị xuống tay nhanh như vậy, hơn nữa vừa đến đã ra sát chiêu. Hắn vội vã tăng tốc kẽo giãn khoảng cách với xe tải. Đây là chiếc Porsche số lượng có hạn yêu quí của Lưu Dương, nếu bị đụng hư, hắn có thể bị Lưu Dương oán chết.

Nguy hiểm tránh thoát được xe tải va chạm bên phải, tuy rằng chưa bị “hôn” (đụng) nhưng thùng xe chở quặng đã chút hết quặng xuống, thiếu chút nữa đã vùi lấp được chiếc Porsche đang chạy nhanh.

Quặng tinh luyện như mưa rào rào bám vào thân xe phát ra tiếng đồm độp, tầm nhìn trước mắt nhất thời mờ mịt. Mấy chiếc xe tải tải trọng lớn phía sau nhân cơ hội phi lên bọc đánh, ý đồ thật rõ ràng — muốn kẹp chết chiếc Porsche ở giữa.

Lương Tuấn Đào nheo mắt, không sợ lâm nguy đánh mạnh tay lái, đồng thời chân nhấn ga đẩy cát bụi bay tung tóe, chiếc xe giống con báo săn chạy như bay, dựa vào ưu thế tăng tốc lạ thường,xe Porsche rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của mấy chiếc xe tải hạng nặng đang vây quanh.

Chết tiệt, chiếc xe thể thao xa hoa số lượng có hạn này lại không bằng Land Rover quân dụng chắc nịch của hắn, khiến Lương Tuấn Đào chỉ có thể đạp ga không dám cùng mấy xe tải kia lấy cứng đối cứng, nếu không đã để bọn họ nếm chút lợi hại của mình.

Lòng có chút căm tức nhưng trong lúc cấp bách, Lương Tuấn Đào vẫn không quên quay đầu lại đối mặt với cô gái ngồi phía sau sắc mặt đã tái nhợt, hắn còn lưu manh huýt sáo, cười xấu xa trêu chọc: “Cô rốt cuộc đã làm việc nhẫn tâm gì hại vị hôn phu cũ cứ quấn chặt quýt như vậy, chưa đánh chết được chưa chịu ngừng tay?”

Trong thời khắc sinh tử, may là Lâm Tuyết lạnh nhạt vẫn nở được nụ cười trắng bệch, lòng bàn tay nắm chặt thấm đẫm mồ hôi. Cô không tưởng tượng nổi vừa rồi mới nhặt được cái mạng về mà Lương Tuấn Đào vẫn còn tâm tư đùa cợt với mình.

Hắn không trách cứ cô liên lụy thiếu chút nữa đưa hắn đi gặp Diêm vương cũng không truy hỏi xem cô có biết việc bị tập kích lần trước hay không, người đàn ông mặt mày tuấn lãng mang theo tia lưu manh tà mị, dưới ánh mặt trời cười cười lộ ra tám cái răng trắng đều đặn, thật đẹp trai!

Hình như từ đám khói mù thấy được một luồng ánh sáng, Lâm Tuyết khẽ nhướng mi, cô yên lặng nhìn Lương Tuấn Đào. Sau một hồi trầm mặc, Lâm Tuyết tỉ mỉ nói với hắn: “Lần đó nửa đường bị tập kích cũng do Mạc Sở Hàn làm, nhưng trước đó tôi thật sự không biết.”

“Tôi tin cô.” Lương Tuấn Đào nói xong liền quay đầu, chuyên tâm lái xe chạy như bay. Chạy nhanh trên đường quốc lộ hẻo lánh vây quanh núi, xe tải đằng sau từ từ kéo ngắn khoảng cách giống như muốn uy hiếp.

Lương Tuấn Đào tin rằng Mạc Sở Hàn nếu quyết tâm hạ sát sẽ không để đầu voi đuôi chuột, khẳng định rằng thủ đoạn phía sau mới càng âm độc. “Phi Ưng gọi tổng bộ, Phi Ưng gọi tổng bộ, ước chừng vĩ độ Bắc xx, kinh độ Đông xx, lọt vào tập kích, đề nghị trợ giúp!”


Nếu trên xe chỉ có mình hắn, Lương Tuấn Đào sẽ không dễ dàng cầu viện tổng bộ nhưng lúc này còn có Lâm Tuyết, hắn không muốn để cô gặp nguy hiểm.

Không có ai phản ứng, không có câu trả lời.

Lại có thế không có tín hiệu, rốt cục Lương Tuấn Đào nhướng mày, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia ngưng trọng.

“Là do quặng tinh luyện!” Lâm Tuyết giật mình ngộ ra, “Trong quặng tinh luyện có gì đó ngăn cản tín hiệu, chúng ta phải xuống xe mới có thể gọi điện cầu cứu.”

Chiếc xe bị quặng tinh luyện hấp thụ từ tính, giống như bị đổ lên một lớp sơn bao phủ chặt chẽ che lấp tần sóng của vô tuyến điện. Xuống xe lúc này chẳng phải là tìm đường chết sao?

Chiếc xe phía sau vẫn đuổi tới, phía trước chợt xuất hiện chướng ngại, mấy chiếc xe tải lớn từ trước mặt đang chạy về đây.

Không ổn, muốn đâm xe! Phanh lại cũng không còn kịp, lui về sau thì không còn đường, Lương Tuấn Đào phản ứng trong chớp mắt. Hắn thả chân ga, đồng thời đánh tay lái về bên phải. Chiếc xe cơ hồ nhảy dựng lên, xoay một cái 90 độ đẹp mắt, quẹo về phía bên phải, vứt lại ngã ba phía sau.

**


Không có lời nào mô tả được Lâm Tuyết lúc này khiếp sợ và bội phục như thế nào. Bất luận là thân thủ gan dạ sáng suốt hay tốc độ phản ứng của Lương Tuấn Đào Lâm Tuyết đều được chứng kiến quá đủ, cho dù là Mạc Sở Hàn cũng không bằng một nửa hắn.

Trong thời khắc nguy cấp, hơi sai lầm một chút sẽ chết không có chỗ chôn nhưng Lương Tuấn Đào trong chớp mắt lại đưa ra lựa chọn chính xác. Không theo lẽ thường, từ tử địa đến hồi sinh, vì vậy hắn luôn là người chiến thắng cuối cùng.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, khi Lâm Tuyết thả lỏng cũng phát hiện tốc độ xe chậm lại. Cô giật mình, quay đầu lại đã thấy mấy chiếc xe tải lớn đang đuổi theo phía xa xa.

“Mau tăng tốc, vì sao lại giảm tốc độ?” Lâm Tuyết khó hiểu nhắc nhở hắn.

Rất nhanh Lương Tuấn Đào liền cho cô biết đáp án, ngắn gọn mà vô tình: “Bởi phía trước không có đường, đây là tử lộ.”

“…” Lâm Tuyết ngạc nhiên suốt ba giây đồng hồ, phục hồi lại tinh thần thì quả thực dở khóc dở cười. Lỗ vốn, trong lòng cô vừa rồi còn thổi phồng trên trời dưới đất đều khó tìm được người như hắn, hóa ra cái người này … chỉ thường thôi! Biết rõ là đường cùng còn lái xe vào đây nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lúc ấy ngoại trừ con đường này cũng không có cách nào khác, không thể lựa chọn cùng hủy diệt với mấy chiếc xe tải kia.

Xe tiếp tục giảm tốc độ, phía sau mấy chiếc xe tải truy đuổi càng nhanh, khoảng cách ngày một gần mà Lâm Tuyết đã thấy được phía trước là vách núi. Lương Tuấn Đào quả thực không nói dối, đây là tử lộ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.