Khế Ước Ngày Xuân

Chương 29: Ai Nói Không Được


Đọc truyện Khế Ước Ngày Xuân – Chương 29: Ai Nói Không Được

Mọi thứ đến quá bất ngờ, ban nãy Trác Dật Nhiên chỉ lo kinh ngạc và phủ nhận thôi chứ chẳng có thời gian màng đến những việc khác, bấy giờ nhìn những lời lẽ hung tàn ở khu bình luận mới muộn màng nhận ra điều này, một ngọn lửa bốc phừng trên đỉnh đầu cậu, khiến hai má cậu nóng bừng.

Trác Dật Nhiên cúi đầu mừng thầm, may mà bây giờ sắc trời đã tối, nếu không thì chắc chắn người tinh tế như Lục Sâm sẽ nhìn thấy đôi tai đỏ lựng của cậu mất.

Cậu liếc nhìn Lục Sâm với dáng vẻ chột dạ, thấy dường như khóe miệng đối phương hơi cong lên.

Cứ như làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy, Trác Dật Nhiên thẹn quá hóa giận: “Cậu cười cái gì?”

Cậu tự tin cho rằng thái độ của mình đã cứng rắn lắm rồi, ít nhiều gì Lục Sâm cũng sẽ thấy hổ thẹn, nào ngờ đối phương chẳng những không có ý “tém tém” lại, đã vậy còn rũ mắt xuống, trả lời thẳng thừng: “Cười cậu.”

Thái độ của anh điềm tĩnh quá lại khiến Trác Dật Nhiên lúng túng, cậu hốt hoảng giải thích: “Tôi thật sự chỉ muốn mua một hộp kẹo bạc hà thôi!”

“Ừ.” Lục Sâm đáp cực kỳ hời hợt, chẳng biết có tin không.

Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên âm báo có bình luận trong “Người Ấy Nói”, Trác Dật Nhiên cúi đầu nhìn, khóc không ra nước mắt nữa: “Sao hiểu lầm ngày càng to rồi…”

“Thì cậu muốn khiến người khác hiểu lầm mà?” Lục Sâm hỏi ngược lại.

Để giành được hạng nhất mà mình luôn mong ngóng, quả thật ngày thường Trác Dật Nhiên rất thích khoe khoang tình cảm, nhưng lần này, sự ngượng đã vượt quá phạm vi thừa nhận của da mặt cậu rồi, cậu vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ: “Người khác thấy thì thôi, nhưng cả bà cũng…”

Nói đến đây, Trác Dật Nhiên lại nhớ ra một điều, cậu quay đầu nhìn Lục Sâm: “Đúng rồi, sao bà cậu lại biết ‘Người Ấy Nói’?”

Lục Sâm lắc đầu: “Lúc trước bà không đề cập với tôi.”

Trác Dật Nhiên nhăn mặt: “Vậy cậu cũng đâu cần tích cực thừa nhận như thế chứ.”

Lục Sâm im lặng một lúc, đáp: “Lúc đó thấy bà vui quá nên không nỡ.”

Quả nhiên cũng giống với suy đoán của Trác Dật Nhiên.

“Bà sống một mình, chắc thường ngày có hơi cô đơn.” Một lúc lâu sau, Lục Sâm nói với vẻ nghiêm túc: “Nên luôn lo nghĩ này nọ.”

“Nhưng hiểu lầm tích tụ càng nhiều, sau này sẽ bị vạch trần cả thôi.” Trác Dật Nhiên thở dài, hỏi với giọng bất đắc dĩ: “Lúc đó cậu định làm sao?”


“Tại sao phải vạch trần?” Lục Sâm nhìn cậu.

Trác Dật Nhiên chớp mắt, khó hiểu với câu hỏi của anh: “Thì dù bây giờ gạt được bà, nhưng cũng sẽ đến lúc hoạt động Người Yêu Khế Ước kết thúc thôi.”

Sững ra chừng vài giây, Lục Sâm lần nữa rời mắt nhìn phía trước, giọng trầm đi: “Đến đó rồi tính.”

Nhà bà nội cách Đại học Giang Thành không xa, hai người không ngồi tàu điện ngầm mà bước sóng vai nhau đi về. Chẳng biết đã bao lâu, Lục Sâm chợt lên tiếng: “Tôi không có quan hệ ruột thịt với bà.”

Trác Dật Nhiên kinh ngạc.

Ban nãy cậu đã thấy lạ khi nghe những lời bà nói, nhưng không có ý gặng hỏi chuyện riêng tư của người khác, nào ngờ Lục Sâm lại chủ động nói với cậu.

Lục Sâm nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn, chỉ bà nội là người thân duy nhất của tôi.”

Bước chân của Trác Dật Nhiên khựng lại, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng dù thế nào chăng nữa cậu cũng chẳng ngờ sẽ nghe thấy những lời này.

“Hình như hôm nay bà cũng có nhắc với cậu.” Lục Sâm nói: “Tôi cũng giống ông nội, chức năng tuyến thể phát triển không đầy đủ.”

Do không chịu sự chi phối của pheromone nên anh chàng Alpha đặc biệt này và một Beta đã đem lòng yêu nhau, nắm tay bên nhau nửa cuộc đời; tuy khi ấy tỷ lệ sinh thấp, không thể có con, nhưng cuộc sống của cả hai lại rất hạnh phúc mỹ mãn.

Đến tận khi tai nạn xe bất ngờ xảy ra chia lìa đôi uyên ương khiến họ âm dương cách biệt, và vào một buổi sáng sau sự cố đó không lâu, trước cửa khoa Sản có thêm một đứa bé không ai đến nhận.

Vừa ra đời nhưng trông nó rất kháu khỉnh và đầy sức sống, bác sĩ khoa Sản đã có nhiều kinh nghiệm về mặt này, chỉ nhìn ngoại hình thôi đã biết ngay sau này nó sẽ trở thành một Alpha xuất sắc.

Chỉ là kết quả kiểm tra cho thấy, bẩm sinh tuyến thể của nó đã có vấn đề, chắc cũng vì vậy nên mới bị bỏ rơi.

Tuyến thể phát triển không đầy đủ là hiện tượng vô cùng hiếm thấy, nhưng có lẽ đây là duyên trời định. Một bác sĩ khoa Sản sống một mình ôm nó về nhà, nuôi như con để xoa dịu nỗi đau mất đi người thân, từ đó cả hai sống nương tựa lẫn nhau đến tận khi đứa bé khôn lớn.

“Ông nội họ Lục.” Lục Sâm nói: “Nên bà đã đặt tên tôi là Lục Sâm.”

Sâm nghĩa là quý báu.


Bà nội luôn bảo rằng anh là báu vật mà ông trời đã ban cho bà.

Không tài nào nói rõ được cảm xúc bây giờ là khó chịu hay cảm động, yết hầu Trác Dật Nhiên co thắt, cả giọng cũng khàn đi: “Thảo nào cậu sợ bà thất vọng đến thế.”

“Thật ra tôi không hề để bụng.”

Dừng một lúc, Lục Sâm khẽ giọng: “Chắc vì từng nếm trải cảm giác cô đơn, nên bà luôn lo tôi sẽ độc thân.”

“Không đâu.” Trác Dật Nhiên đáp, nói xong mới nhận ra, cả bản thân cậu cũng chẳng rõ vì sao mình lại chắc chắn như thế.

“Tôi thì cảm thấy thế này tốt lắm.” Giọng Lục Sâm vẫn điềm nhiên: “Không bị ảnh hưởng bởi pheromone, như vậy sẽ có thể làm theo lựa chọn của mình chứ không bị bản năng chi phối cả đời như đa số Alpha và Omega khác.”

“Hồi nhỏ mẹ tôi cũng thường nói vậy.” Trác Dật Nhiên nói.

Nếu không vì tỷ lệ một phần vạn độ xứng đôi của pheromone, thì mẹ cậu đã không ở bên một người đàn ông mới quen chưa được bao lâu, để rồi lại bị bỏ rơi.

Ánh mắt Trác Dật Nhiên cũng trở nên thản nhiên hơn, tựa như đang nói về một chuyện rất đỗi bình thường: “Tôi cũng chưa từng gặp bố.”

Vào thời đại đó, địa vị của Omega vẫn rất thấp, các chế độ bảo hộ đều chưa được hoàn thiện, số lượng Omega bị đánh dấu trọn đời rồi bị bỏ rơi như Trác Phi nhiều đếm chẳng xuể nữa là.

Dù sao thì cả đời Alpha có thể đánh dấu vô số Omega, nhưng cả đời Omega lại chỉ được để một Alpha đánh dấu mà thôi.

Chi phí phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể quá đắt đỏ, nên hiếm có ai may mắn như Trác Phi vậy, trên thực tế, dù là thời buổi hiện tại thì đa số Omega bị bỏ vẫn buộc phải chịu đựng những tra tấn của kỳ phát tình mà không tìm được tình yêu đích thực khác nữa, họ phải sống cả đời trong cô đơn và đau khổ.

“Nên pheromone chưa chắc đã là thứ tốt.” Im lặng thật lâu, Lục Sâm nói: “Hai người yêu nhau chẳng lẽ chỉ vì tác dụng của nó sao? Vậy có khác gì các loài động vật khác.”

Trác Dật Nhiên bất giác nhớ đến cậu Tiểu Thiến định dùng pheromone quyến rũ Lục Sâm vào mấy hôm trước, sau đó liên tưởng đến vô số Omega bị Lục Sâm từ chối một cách nhẫn tâm, cậu chợt hiểu ra một điều: “Thế nên hóa ra nguyên nhân cậu luôn độc thân cho đến bây giờ là vì vậy à?”

“Bây giờ không độc thân.” Lục Sâm bình tĩnh sửa đúng.

“… E hèm.” Trác Dật Nhiên bị bất ngờ quá không phản ứng kịp, bèn nói: “Đó đâu phải thật.”


Vẻ mặt Lục Sâm sượng lại, không nói.

“Tôi chỉ thấy,” im lặng thêm một lúc lâu, anh mới mở miệng lần nữa, “tình yêu thật sự nên vượt trên bản năng.”

Trái tim Trác Dật Nhiên run lên.

“Yêu đương không liên quan đến bản năng” luôn là tôn chỉ của hoạt động Người Yêu Khế Ước, nhưng Trác Dật Nhiên là một Beta thẳng đuột, không tài nào đồng cảm được với tập thể những người yêu đương không màng giới tính, tất nhiên cậu cho rằng đây chẳng qua chỉ là một mánh lới mà thôi.

Nhưng lúc này, lời như thế được thốt ra từ miệng Lục Sâm, không hiểu sao mỗi thứ đều trở nên nghiêm túc hơn.

Tính cách Lục Sâm kiêu ngạo, luôn không rung động như những kẻ phàm tục, thêm vấn đề về tuyến thể khiến Trác Dật Nhiên luôn cho rằng anh cũng không có suy nghĩ gì về phương diện này như mình, nào ngờ sâu thẳm trong lòng anh vẫn luôn chấp nhất với một tình cảm như thế.

Trác Dật Nhiên bất giác quay đầu sang, thấy Lục Sâm đang rũ mắt nhìn cậu.

Sắc trời đã tối hẳn, ánh đèn bên đường hắt vào đôi con ngươi đen láy của Lục Sâm, tạo ra một vì sao sáng lóa, nhuốm lớp màng sáng dịu dàng lên đôi mắt luôn lạnh nhạt và hờ hững kia.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Chưa bao giờ Trác Dật Nhiên nhìn thấy sự dịu dàng đong đầy trên mặt Lục Sâm như lúc này, nhận ra đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn mình, trái tim cậu bất giác đập nhanh hơn.

“Cậu…”

Cùng mở miệng, rồi lại cùng im lặng một cách đầy ăn ý.

Trác Dật Nhiên không nén được nụ cười: “Cậu nói trước đi.”

Lục Sâm nói: “Cậu trước đi.”

“… E hèm.” Trác Dật Nhiên cũng không khách sáo nữa: “Vậy cậu đồng ý với tôi trước đã.”

“Cái gì?” Lục Sâm lại liếc mắt sang, đôi mắt đẹp vẫn chan chứa vầng sáng dịu dàng.

Trước ánh mắt nghiêm túc như thế, Trác Dật Nhiên chợt có hơi chột dạ, cậu hắng giọng: “Tôi nói ra cậu không được giận nhé.”

Hàng lông mày điển trai của Lục Sâm nhướng lên, đáp: “Được.”

“Dù cậu muốn theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng…” Trác Dật Nhiên do dự một lúc, cậu dè dặt hạ giọng: “Cũng không phải ai đều chịu đựng được cuộc sống không có… như vậy đâu.”


Lục Sâm sửng sốt.

Thấy anh có vẻ không hiểu, Trác Dật Nhiên huơ lấy hộp “kẹo bạc hà” trong túi ra, đong đưa trước mặt Lục Sâm.

Hàng mày vốn giãn ra của Lục Sâm nhíu chặt lại.

“Này này này, cậu đã hứa sẽ không giận mà.” Trác Dật Nhiên vội nói: “Đàn ông con trai nói được làm được chứ.”

Con người cậu giống bà nội Lục vậy đó, hễ kích động là nói nhiều, thường xuyên chưa suy nghĩ đã có gì nói đó ngay rồi.

Nhìn phản ứng của Lục Sâm thì biết, chắc anh đã bị câu nói này đâm trúng chỗ đau.

Cũng hiểu mà, dù sao thì có mấy ai mắc chứng này mà vẫn thờ ơ được đâu.

Rốt cuộc cậu vẫn xát muối lên vết thương của người ta đấy thôi, Trác Dật Nhiên bỗng thấy mình tệ quá, cậu vội xoa dịu: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, không được thì không được thôi, chắc chắn người thật lòng thích cậu sẽ không để ý việc này đâu.”

Sắc mặt Lục Sâm càng u ám hơn.

“Nếu cậu không tìm được đối tượng thật.” Trác Dật Nhiên hổ thẹn hơn, cậu vỗ vai anh: “Tôi cũng độc thân cả đời chung với cậu nhé?”

Lục Sâm lần nữa liếc nhìn cậu, bấy giờ khiến cậu như thể rơi xuống hầm băng, cậu lại dè dặt đổi cách nói khác: “Thôi thôi, anh Lục có sức hút mạnh như vậy chắc chắn sẽ tìm được tình yêu đích thực mà.”

Lục Sâm hít sâu, cuối cùng đã không nhịn nổi nữa, anh gằn giọng hỏi: “Ai nói với cậu tôi không được?”

“Hả?” Trác Dật Nhiên sửng sốt: “Không phải tự cậu nói với tôi à?”

Lục Sâm không đáp, chỉ nhíu mày khiến Trác Dật Nhiên chợt thấy nao nao: “Chẳng lẽ cậu… được à?”

Lục Sâm dời mắt đi, môi vẫn mím chặt, một câu biện bạch thôi cũng keo kiệt.

“Nhưng cậu đâu bị pheromone kích thích.” Trác Dật Nhiên ngạc nhiên hơn, cũng chẳng quan tâm Lục Sâm có tức giận hay không, cứ bám riết không tha: “Vậy sao… đó được?”

“… Cậu có hiểu lầm gì về tôi phải không?” Giọng Lục Sâm trầm hơn nữa.

“Không có không có.” Trác Dật Nhiên chớp mắt: “Nhưng cậu là Alpha mà, chẳng phải cần có pheromone mới…”

“Với kiến thức sinh lý này của cậu,” Lục Sâm không kìm được quay đầu chất vấn, “sao thi đậu đại học vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.