Khế Ước Hào Môn

Chương 6: Đòn hiểm


Đọc truyện Khế Ước Hào Môn – Chương 6: Đòn hiểm

“Tiên sinh hiện tại đang rất lo lắng… trở về trước rồi nói sau.” Tiếng nói hắn trầm thấp, một chút độ ấm cũng không có.

Trong lòng Tần Mộc Ngữ vô cùng áy náy, chui vào trong xe.

Dọc đường đi, Thượng Quan Hạo vẫn như trước sắc mặt không thay đổi, hơi thở mạnh hơn so với bình thường, Tần Mộc Ngữ sợ tới mức không dám cử động, nàng ngắm nhìn bộ dạng sốt ruột của Thượng Quan Hạo, không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như thế.

Trong biệt thự, đèn đóm sáng trưng.

“Tiểu Ngữ!” Tần Chiêu Vân đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, nhìn thấy nàng trở về, giọng trầm kêu lên mừng rỡ.

Tần Cẩn Lan ngồi trên ghế sofa, cũng đứng lên, trong ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng.


“Ba,chị, thật xin lỗi, con không phải cố ý.” Tần Mộc Ngữ được cha ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nhận sai.

Tần Chiêu Vân vỗ vào vai nàng, mọi cảm xúc đều đặt trong lòng, thấp giọng nói: “Tiểu Ngữ, con cùng Cẩn Lan cứ đi lên trước.”

Đôi mắt Tần Cẩn Lan mang đầy âu lo: “Ba…”

“Ta nói con lên lầu cùng con bé, có nghe thấy gì cũng không được bước xuống.”

Tần Mộc ngữ tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn thấy sắc mặt chị mình hơi tái nhợt, liền kéo tay cô đi lên lầu.

Cũng sắp tới cửa, thì nghe thấy âm thanh phía dưới vang lên.

Sắc mặt Tần Cẩn Lan càng thêm tái nhợt, buông tay nàng ra, chạy đến bậc cầu thang nhìn.

Đôi mắt Tần Mộc Ngữ trong suốt tràn ngập sự tò mò cùng sợ hãi, đi qua, theo chị gái cùng nhìn xuống dưới.

Thượng Quan Hạo quỳ gối trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, hình như bụng đã bị thương nặng, sự đau đớn quét trên khuôn mặt hắn. Tần Cẩn Lan nắm chặt tay cầm lan can.

Âm thanh lại vang đến, Thượng Quan Hạo bị một cây côn sắt hung hăng đánh mạnh vào lưng.

“…” Một tiếng thét lớn, một tay hắn đỡ lấy khuôn mặt, một chút máu chảy ra từ đôi môi mỏng.


“Ba…!” Tần Cẩn Lan chịu không được chạy xuống, vẻ mặt thống khổ, chạy tới giữ chặt cánh tay Tần Chiêu Vân “Ba đừng như vậy! Anh ấy không phải cố ý, em gái cũng nói là chính em ấy trộm trốn đi, Quan Hạo đã đuổi kịp, không có chuyện gì xảy ra ạ!”

Tần Mộc Ngữ sợ đến mức tim đập loạn nhịp, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.

“Ta không phải đã nói với con đem em lên lầu sao? Con xuống đây làm cái gì!” Tần Chiêu Vân rống giận “Con đi lên cho ta!”

“Ba!” Nước mắt Tần Cẩn Lan chảy xuống hai bên má “Ba phân xử rõ ràng rồi hãy đánh ạ! Thật sự không phải lỗi của anh ấy! Cho dù anh ấy có lỗi, Tiểu Ngữ không phải không có việc gì rồi sao! Người đã tìm được trở về rồi! Anh ấy đã bị đả thương, ba không cần nặng tay như vậy…”

“Con cũng cút ra cho ta!” Tần Chiêu Vân lửa giận càng sâu, chỉ vào Thượng Quan Hạo nói “Nó vốn chỉ là kẻ bỏ đi, ta có lòng tốt nhận nuôi nó, cho nó ở lại Tần Thị làm việc, nó cố tình làm cho ta suy sụp, muốn leo lên trên ta, ta nghĩ là ta và con đã rõ! Lần trước con cầu xin ta nên ta mới tha cho nó, cho nó tiếp tục ở lại Tần Thị, lần này còn dám bỏ rơi con gái yêu của ta!”

Một tia máu từ trên khóe môi chảy ra, Thượng Quan Hạo nhíu mày dừng ở phía trước, ôm ngực, giữ thanh âm lại lãnh liệt nói: “Cẩn Lan, đứng lên, đi lên trên lầu.”

“Không được!” Tần Cẩn Lan lắc đầu, lòng đau như dao đâm “Ba con cầu xin người, cầu xin người! Ba cũng thấy đấy, Tiểu Ngữ căn bản là không có việc gì, anh ấy trong tíc tắc đã muốn lật tung toàn bộ thành phố! Ba không cần phải đánh anh ấy có được không…”


Tần Mộc Ngữ chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.

Tay chân nàng lạnh ngắt, cũng bước xuống lầu, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ.

“Con thật là đứa con gái ngu ngốc, sớm muộn gì cũng có ngày bị nó bán đứng vì tiền mà không biết!” Tần Chiêu Vân chỉ tay vào mặt con gái mình mắng.

“Ba…” Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, đứng ở khoảng cách xa, nhát gan kêu lên một tiếng.

Tần Chiêu Vân vừa thấy nàng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Tiểu Ngữ, sao lại xuống dưới này? Nhanh lên lầu đi, chuyện dưới này con không cần để ý, cũng không cần thấy chị con làm gì thì làm theo, không cần để ý đến chị con!” Ông vỗ vỗ lên vai nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.