Khế Ước Hào Môn

Chương 10: Sẽ không bận tâm nữa


Đọc truyện Khế Ước Hào Môn – Chương 10: Sẽ không bận tâm nữa

Tần Chiêu Vân trở về, luôn khiến cho biệt thự mang một tầng áp suất thấp.

“Ba… “ Tần Cẩn Lan bước đến gần, giúp ông cầm tập công văn, rồi tiếp tục giúp ông cởi bỏ trang phục “Con đã có được Dạ Lan, đó là mảnh đất chúng ta đặt mức giá thầu không ai có thể dự đoán, thời gian này có thể phát huy tối đa.”

“Ừm…” Thanh âm của Tần Chiêu Vân trầm thấp, sắc mặt lãnh liệt, khi nhìn thấy con gái yêu quý đang bước từ trên cầu thang xuống thì dần dần dịu đi, hỏi một câu “Tiểu Ngữ hôm nay con đã làm những gì nào?”

Tần Cẩn Lan miệng như bị nhét một khúc gỗ, khô khốc, nhất thời đã không có thanh âm.

Cô bôn ba vất vả khắp nơi suốt một tuần với dự án đấu thầu này, để cuối cùng đổi lại chỉ với một từ duy nhất.

“Con ở trong phòng đọc sách, sau đó tập violon một lúc, không có đi đâu cả.” Tần Mộc Ngữ đi xuống trước mặt ông ngoan ngoãn trả lời.

“Thật sao?” Tần Chiêu Vân cười rộ lên, sờ đầu nàng “Ở nhà suốt không nhàm chán à?”


“Có một chút…” Tần Mộc Ngữ thực lòng trả lời, hàng lông mi ủ rũ khẽ nâng lên trông giống như cánh bướm, mở miệng nói “Ba, con muốn ra ngoài làm việc, có được không ba?”

“À…” Tần Chiêu Vân có chút ngoài ý muốn.

Ông xoay người, ánh mắt lãnh liệt nhìn Tần Cẩn Lan, còn có cả Thượng Quan Hạo đứng ở cầu thang.

“Là người nhà này đối xử với con không tốt hay sao? Nên con phải ra ngoài làm việc?”

“Con không thể ở nhà mãi được, hoặc con đi học cũng được, nếu không con sẽ tự cảm thấy bản thân như một con sâu vô dụng, ba cũng không muốn có một đứa con gái như vậy phải không?” Tần Mộc Ngữ cười ngọt ngào.

“À… ba cũng từng nghĩ đến việc này, thôi chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Tần Chiêu Vân nói.

“Dạ” Nàng kéo kéo tay Tần Chiêu Vân hướng vào nhà ăn, tiếp tục nói “Cha, nếu con đi học hay đi làm, ba cũng không cần cho vệ sĩ đi theo con? Rất khó chịu.”

Tần Chiêu Vân cau mày càng sâu.

“Ba an bài cho con, con không hài lòng?”

Bước chân Tần Mộc Ngữ dừng lại, cảm giác rõ ràng phía sau sắc mặt chị đang tái nhợt, lo sợ nàng nói gì tiếp theo, mà sắc mặt Quan Hão cũng lạnh lên.

Khuôn mặt nhỏ bé của nàng rất trong sáng, vẫn điềm tĩnh, nở nụ cười hời hợt.


“Không phải, ba. Con muốn được tự do.”

– ———————————————————-

Trường Đại học của Anh, ở nơi này toàn là con cái thân thích của các ông trùm kinh doanh, các chính trị gia hoặc quý tộc, là hình ảnh tượng trưng cho sự giàu có và quyền lực của thành phố này.

Tần Mộc Ngữ thật không ngờ có một ngày mình được học trong một ngôi trường như thế này.

Kiến trúc theo phong cách Châu Âu, ngay cả nét chạm trổ trên cửa sổ và trên các bức tường đều chân thật và giản dị đến như vậy, Tần Mộc Ngữ lẳng lặng đi dọc theo hành lang, chờ đợi người đó giúp nàng hoàn thành thủ tục nhập học.

“Tất cả các thủ tục đăng ký đều có người giúp cô xử lý, đây là thời khoá biểu, đúng giờ đến lớp học là được rồi.” Thượng Quan Hạo đem tờ giấy mỏng nhét vào trong tay nàng.

Tần Mộc Ngữ gật gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy: “Được. Anh có thể đi rồi.”

Thượng Quan Hạo hơi khựng lại, tập trung nhìn nàng.


Tần Mộc Ngữ ngẩng đầu “Anh không nghe tôi nói sao? Anh có thể đi rồi, sau này không cần đi theo tôi, muốn làm gì thì làm.”

Ánh mắt Thượng Quan Hạo trở nên phức tạp, từ từ chau mày.

Bên trong hành lang, tiếng đồng hồ vang lên, cảm giác có chút khác lạ.

Nàng đến trước mặt hắn, mở miệng nói: “Thượng Quan Hạo, không phải anh muốn hỏi tôi nghĩ mình là ai sao? Tôi hiện tại có thể nói cho anh, tôi không là gì cả. Không ai tự nhiên sinh ra là đã có được cái thìa vàng, chị tôi có vận mệnh của chị ấy, tôi có vận mệnh của tôi, một lần khi tôi 6 tuổi ở dưới cầu vượt bị đóng băng suýt chết, 12 tuổi bị xe đâm phải khi băng qua đường suýt trở thành kẻ tàn tật, tôi đã từng trải qua những việc mà các người cũng không thể hình dung được, tôi ở trong mắt các người có thể không là gì cả.”

“Tôi thích anh, anh thích chị của tôi, số phận đã định, không ai có thể thay đổi được.” Nàng đỏ mặt nói, trong lòng nàng vô cùng ảm đạm.

“Tôi sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.