Bạn đang đọc Khế Ước Của Mợ Tư – Chương 19
Nhìn mâm cơm canh trộn với “thịt rết” ở trên bàn, tôi nhìn mà sợ tới quắn quíu hết tay chân.
Sợ quá, tôi mới quay sang Tiểu Phụng đang đứng ở bên cạnh, tôi căn dặn.
– Phụng, em giữ nguyên hiện trường như vậy rồi bưng mâm cơm xuống cho O Lan coi.
Em không cần kể lễ gì hết, chỉ nói với O là mợ Tư đang buồn lắm… em hiểu chưa? Nhớ cẩn thận một chút, đừng để cho ai thấy em, nha Phụng!
– Dạ! Em hiểu rồi cô!
Tiểu Phụng thật thà nhưng được cái rất nghe lời, tôi dặn sao là con bé làm y vậy, rất hiểu ý, cũng không tò mò hỏi dong dài.
Nhìn thấy con nhỏ bưng mâm cơm đi ra khỏi phòng, tôi mới kéo ghế ngồi xuống để bình tâm lại.
Theo như tôi đoán thì thủ đoạn đê hèn này chỉ có thể là do con Kiều nó nghĩ ra.
Má chồng tôi mà muốn “hành” tôi thì bà chỉ cần sai vú Tám là được, đâu cần thiết phải làm mấy chuyện thất đức này.
Ở trong nhà họ Trần, kẻ hả hê nhất khi nhìn thấy tôi rớt đài thì chỉ có thể là con Thúy Kiều thôi, tôi đoán là vậy.
Thở dài ra một hơi, tôi xoa xoa ngực, cảm giác buồn nôn vẫn còn rất rõ, hễ cứ nhớ tới thịt rết là tôi lại nổi hết cả da gà.
Thâm độc thật, chuyện ác ôn như vậy mà cũng nghĩ ra được… vừa không hại chết người nhưng vẫn khiến người ta ám ảnh không quên… quả là kế sách hay!
__________________________
Tối qua tôi ngủ không đuợc ngon, cứ ám ảnh suốt về thịt rết, trằn trọc tới gần sáng mới vào giấc ngủ được.
Vừa nằm chợp mắt được một chút thì vú Tám lại lên gõ cửa phòng ầm ầm.
Bà ta phụng lệnh má chồng tôi lên kêu tôi dậy nhặt lông của tổ yến vụn…
Mẹ kiếp! Nhà này ăn yến lắm thế? Mà đã hay ăn yến thì mua loại nhất mà ăn, cứ mua toàn loại lông là lông thế này rồi bắt tôi ngồi nhặt.
Ngày xưa có Tấm lựa đậu, còn ngày nay thì có Lụa nhặt lông tổ yến.
Nếu mà má của con Cám nhìn thấy được cảnh tôi ngồi nhặt lông tổ yến kiểu này thì chắc bà ấy phải gọi má chồng tôi bằng “cụ”.
Đúng là con người càng ngày càng thâm, càng ngày càng đáng sợ!
Tôi ôm một khây tổ yến, Tiểu Phụng muốn giúp tôi lắm nhưng con nhỏ nào có rảnh, lúc này đang bận phơi trà sấp mặt ở ngoài nắng.
Tôi còn được ngồi ở trong nhà mát, chỉ tội con nhỏ dang nắng đen thui thùi lùi.
Thương Tiểu Phụng thiệt sự, con nhỏ đi theo Út Lụa thì chỉ có đường từ khổ tới khổ mà thôi.
Vì đêm qua ngủ không ngon nên sáng ra tôi cứ ngáp ngắn ngáp dài, lơ ngơ như bò đội nón.
Mà ác cái là công việc nhặt lông tổ yến này phải cần sự tập trung, trong khi đó tôi đang mất ngủ, loay hoay cả buổi sáng vẫn chưa được mớ nào, đã vậy còn ngủ gật bị bà Lý bắt gặp nữa chớ.
Xui ghê!
Mụ Lý nhìn thấy tôi ngủ, mụ đá đá vào chân tôi, giọng mụ ta oang oang như giọng của cái loa phát thanh gắn ở cột điện vậy.
– Ơi là trời! Mợ mần vậy là chết tui rồi mợ! Lát nữa là bà ăn yến chưng mà mợ coi… mợ coi mợ nhặt được mấy cọng?
Tôi ngước mắt nhìn mụ Lý, tôi ngáp ngắn ngáp dài, than vãn:
– Tôi buồn ngủ quá, tối qua tôi ngủ không được bà Lý ơi!
Mụ Lý mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt, mụ ta tiếp tục bài hãi cái miệng.
– Thôi thôi đi, mợ khỏi trình bày với tui, tui không có biết đâu.
Mợ ngủ không được là chuyện của mợ, còn bà kêu tui đi chưng yến cho bà ăn mới là chuyện của tui.
Giờ tui đi lấy yến để chưng mà không có thì tui biết làm sao? Mợ tính sao thì tính cho tui đi chứ?
Tôi uể oải nhìn mụ Lý, tôi cố vờ tỏ ra yếu thế, tôi nói.
– Thì… bà lấy yến nguyên ở trong tủ mà chưng… chứ tôi mệt quá rồi, làm không nổi nữa.
Mụ Lý khinh bỉ nhìn tôi.
– Thôi đi mợ ơi, tui giúp mợ rồi lỡ mai mốt bà Tám bả kiểm bả thấy thiếu tổ yến của bà Hai thì tui biết lấy cái gì bù? Tui có tổ đâu mà bù vô? Còn nếu mợ thấy mợ làm không nổi nữa thì để tui nói với bà Hai, vậy nghen mợ!
Tôi nhìn mụ Lý, lại nhìn thấy được từ xa O Lan đang đi về hướng này nên tôi liền vờ tỏ ra tủi thân rồi rơm rớm nước mắt.
Còn mụ Lý thấy tôi im lặng chịu đựng thì mụ ta lên mặt rồi cứ ra rả cái miệng nói xiên nói xỏ tôi.
Cũng may là lúc này O Lan cũng vừa đi tới, thấy tôi bị mụ Lý rầy, O bênh vực.
– Chị Lý nói vậy nghe cũng nặng với mợ Tư quá đó chị? Dù gì đây cũng là mợ Tư, chị cũng giống tôi thôi, sao dám nói chuyện với mợ chủ bằng thái độ đó?
Mụ Lý nhìn O, mụ ta cơ bản là không dám lên mặt với O, vậy nên lúc này thái độ của mụ liền dịu xuống, mụ phân trần.
– Vậy chứ bây giờ sao O? Yến đâu mà tui chưng cho bà Hai ăn đây? Lát nữa bà rầy tui thì ai chịu trách nhiệm?
O Lan nhíu mày, bình thường O nói chuyện rất dịu dàng, nhưng lúc này trông thái độ của O rất cứng rắn, O nói.
– Nhà mình thiếu tổ yến để chưng cho chủ ăn hả chị Lý? Bà Hai kêu mợ Tư nhặt lông tổ yến để dành chứ có bắt buộc phải ăn yến của mợ Tư nhặt đâu? Chị cứ lấy yến nguyên mà chưng cho bà, bà ăn cái đó tốt hơn cái này nhiều.
Mụ Lý vẫn gân cổ lên nói.
– Vậy lát bà hỏi thì tui biết…
O Lan trừng mắt nhìn mụ, O nói lớn.
– Chị khỏi lo, bà mà có hỏi thì tôi lên nói với bà, chị cứ làm chuyện của chị đi, chị đừng có gây thêm khó dễ cho mợ… Biết đâu bữa nay người ta là sâu, nhưng ngày mai người ta là bướm thì sao… chị cũng thừa nước đục thả câu quá đó chị Lý!
Bị mắng, mụ Lý liếc mắt nhìn O Lan.
Nhưng thân phận mụ ta không bằng được với O, vậy nên mụ ta chỉ còn cách nhịn xuống.
Mụ ta nói khẩy thêm vài tiếng nữa rồi xách mông bỏ đi, trước khi đi còn liếc tôi một phát rõ đáng sợ.
Thôi được rồi, cứ để đó đi, mụ Lý này vẫn còn chưa quá đáng bằng mụ Tám, vẫn còn trong khả năng chịu đựng của tôi, tôi nhịn được.
Mụ Lý đi rồi, lúc này chỉ còn lại tôi với O Lan, tôi nhìn O bằng ánh mắt khổ sở, tôi còn chưa kịp nói gì thì O đã kéo tôi lên ghế ngồi cho đàng hoàng, O lo lắng hỏi.
– Mợ, đêm qua đã ăn gì chưa? Thấy mợ xuống sắc quá, O nấu cháo cho mợ ăn nha?
Tôi cười gắng gượng, tôi khẽ đáp.
– Dạ thôi O, con ăn không có nổi… giờ mà thấy đồ ăn là con lại nghĩ tới con rết… con sợ lắm!
O Lan nhìn tôi, mà quả thật là thần thái của tôi hôm nay rất thê thảm, chỉ cần nhìn sơ qua là thấy rõ tôi không được khỏe, sắc thái cực kỳ đáng tin.
Tôi thấy O lặng thinh một hồi, khoảng chừng vài giây sau, O mới nói.
– Vẫn nên ăn một chút nha mợ, để O nấu rồi O đem lên phòng cho mợ.
Mợ nghỉ đi, đừng nhặt nữa, để O kêu tụi nhỏ nó làm.
Tôi vờ tỏ ra lo lắng sợ sệt, tôi lí nhí, nói.
– Nhưng… con mà không làm là má rầy con…
O Lan vỗ vỗ lên vai tôi, O trấn an.
– Mợ yên tâm, để O nói đỡ cho mợ một tiếng, sẽ không sao đâu.
Bây giờ mợ lên ngủ một giấc cho lại sức, gặp chuyện như vậy mà không bệnh đã là hay lắm rồi.
Chiều nay cậu Tư về, để O nói lại với cậu… không thể để mợ chịu thiệt như vậy hoài được.
Nghe O nói như vậy, tôi liền kêu lên.
– Thôi O, O đừng nói với cậu… cậu không tin con đâu… đừng O!
O Lan vẫn rất kiên quyết:
– Cái này là O tận mắt nhìn thấy, O không có nói thêm nói bớt gì cho ai đâu.
Mà O nói là chuyện của O, còn cậu nghĩ như thế nào là chuyện của cậu.
Nhưng mà O nhìn mợ thế này, O chịu không đành lòng… vậy nha mợ, O đi nấu cháo cho mợ, mợ lên nghỉ ngơi đi.
Dưới sự nhiệt tình của O Lan, tôi dù có muốn từ chối thì cũng không cách nào từ chối được.
O Lan là người mà cậu Tư cực kỳ tin tưởng, nếu có O nói vào một vài câu, tôi nghĩ là mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng phải để xem lòng dạ của cậu Tư thế nào nữa… coi như là tôi đánh cược một phen đi!
_____________________________
Đêm xuống, tôi ngủ không được nên mới khoác áo xuống nhà đi dạo vài vòng.
Vừa đi lơn tơn vừa ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua, cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng đang bế tắt không kém.
Mải mê suy nghĩ, lại không nhìn thấy ở bên cạnh có người, mãi tới lúc người nọ vỗ vào vai tôi, tôi mới giật mình mà nhìn sang…
Tôi nhìn người nọ, người nọ cũng nhìn tôi, vẫn là tôi cất giọng hỏi trước.
– Á… cậu Ba… cậu vừa đi làm về ạ?
Cậu Ba nhìn tôi, gương mặt tuấn tú, biểu cảm sắc lạnh, giọng cậu khàn khàn, cậu nói.
– Không, tôi về từ sớm, xuống đây để tìm em.
Tôi kinh ngạc hết sức, chân lùi về sau, tôi tròn mắt nhìn cậu Ba chăm chú.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác người đàn ông này mỗi khi nhìn tôi cứ như là nhìn thấy “người cũ” vậy.
Cái kiểu ánh nhìn chăm chú mà sâu sắc, đâu phải ai cũng có được loại ánh nhìn như vậy đâu…
Hoang mang vô cùng, nhưng tôi lại không dám hỏi, cũng không dám quá phận, tôi vờ cười, khẽ đáp.
– Dạ? Cậu Ba tìm tôi có chuyện gì vậy cậu?
Cậu Ba lấy từ trong túi ra một tấm card visit rồi đưa tới trước mặt tôi, cậu nghiêm túc, nói rõ ràng:
– Sáng mai em gọi vào số điện thoại này, bên đó người ta sẽ hẹn rồi giao thuốc tới cho em.
Tôi đặt mua cho em vài loại thuốc giúp hồi phục trí nhớ, vài loại viên uống bổ não.
Đây điều là loại đắc tiền, tôi cũng có nghe qua bác sĩ tư vấn, em uống sẽ không sao, sẽ không ảnh hưởng gì…
Đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, sự quan tâm bất ngờ của cậu Ba làm cho tôi quá mức kinh hãi trong lòng.
Thấy tôi cứ tròn mắt nhìn cậu, cậu Ba lại khẽ giọng nói tiếp, biểu cảm hết sức là lạnh nhạt, không nhận ra được một chút biểu cảm nào khác thường.
– Tôi vốn cũng không muốn em nhớ lại, nhưng có vài thứ… tôi thật lòng không thể quên.
Cứ cho là tôi cố chấp đi, dù gì thì tôi cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Tốt nhất thì em vẫn nên nhớ lại, sau đó muốn thế nào thì tùy em…
Ơ đệch! Cậu Ba đang nói cái gì vậy? Nói gì mà nghe hú hồn vậy cha nội?
Vẫn không để cho tôi kịp thời nói được một câu nào, cậu Ba lúc này lại nói tiếp.
– Tôi lên ngủ trước, sáng em nhớ gọi cho bên phía bệnh viện để lấy thuốc.
Tôi chỉ gặp riêng em một lần này, nếu em không thể nhớ được, vậy xem như ý Trời đi.
Nhưng mà tôi thấy, em không đáng để bị như thế này… vẫn nên suy nghĩ lại đi Lụa!
Nói vừa dứt câu, cậu Ba không hề luyến tiếc chút gì mà dứt khoát xoay người rời đi, để lại tôi với tấm card visit và một đống câu hỏi ngổn ngang ở trong lòng…
Ok rồi đó! Tôi bắt đầu thấy mùi nguy hiểm cận kề rồi.
Chẳng nhẽ bây giờ tôi mua áo giáp để mặc chứ sống mà cứ hết bất ngờ này tới bất ngờ khác ập tới thì có mà tổ tiên 18 đời nhà tôi cũng gánh cho tôi không nổi!
Út Lụa và cậu Ba… có ai thấy rén không? Chứ tôi là tôi bắt đầu thấy rén rồi đó, quá trời khổ tâm cho tôi rồi!