Đọc truyện Khế Ước Bạc Tỉ – Chương 46: Cuối Cùng Cũng Gặp Em
Trong căn phòng màu sáng khá yên tĩnh lại thêm gió thổi hiu hiu làm cho Dạ Dịch Nhân càng thêm ưu sầu lại nhớ về người đó.
*”Góp cu**ộc em đang ở đâu…Mặc Yên..”*
Tận sâu ánh mắt của Dạ Dịch Nhân dậy lên một cơn nhơ nhung da diết khó tả, tất cả là do hắn không chân trọng cô….
Trong ánh sáng của mặt trời rọi vào làm hắn hiện rõ sự đẹp trai mê người khó cưỡng, trên tay hắn cầm một sợi dây chuyền có mặt hình ngôi sao màu vàng dường như đây là mẫu thiết kế riêng thật đắc tiền.
Lúc này, bên ngoài ồn ào đến mức Dạ Dịch Nhân tự đích thân mở cửa ra xem.
*”Oa..th**ả cháu ra…”*
“Có chuyện gì?”
“Dạ tiên sinh..đứa bé này một mực muốn đi vào phòng này, tôi sẽ mang nó đi ngay”
*”Cháu th**ật sự làm rơi đồ trong đó..mẹ cháu rất quý nó nên nhất định cháu phải lấy lại…”*
Giọng nói ngọt tựa đường của cô bé khiến Dạ Dịch Nhân bất giác nở một nụ cười, hắn hạ lệnh thả cô bé xuống.
“Cho nó vào đi”
“Vâng”
Tên thuộc hạ thả tay cô bé ra thì lập tức nó chạy vào phòng đi đảo mắt nhìn khắp nơi, tìm hết chỗ này rồi đến chỗ kia…
Dạ Dịch Nhân dựa người vào tường, ánh mắt hiện rõ nét cười nhìn cô bé kia thật sự quá đáng yêu.
“A..đây rồi..haha chắc chắn mẹ sẽ rất vui”
Trên tay cô bé là một cây cài tóc hình hoa hướng dương…giống y hệt cái mà Dạ Dịch Nhân đã tặng cho Kỷ Mặc Yên vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
“Cháu bé..cái này..là của mẹ cháu sao”
“Phải ạ..mẹ rất quý nó, đi đâu cũng mang theo cả..mẹ bảo là ba cháu tặng”
Sự vui mừng không tả được trong lòng Dạ Dịch Nhân tuông trào ôm chặt cô bé hỏi tiếp.
“Cháu bé..cháu tên gì?”
“Cháu tên An Ly..Kỷ An Ly..”
“Mẹ cháu..mẹ cháu là Kỷ Mặc Yên đúng không?”
“Vâng..sao chú biết tên mẹ cháu vậy”
____________________________________
Ở một căn phòng khác, Kỷ Mặc Yên ngồi trước cửa sổ mặc bộ đồng phục nhân viên khách sạn trong lòng đột nhiên có chút bất ổn.
Kỷ An Ly con bé bảo đi lấy đồ nhưng lâu quá rồi vẫn chưa về nhỉ…có khi nào bị lạc không.
Căn phòng hơi cũ nhưng vẫn đầy đủ cho hai mẹ con sống, Kỷ Mặc Yên thở dài một cái lại thôi nhớ về quá khứ rồi đứng dậy định ra ngoài thì con gái cũng về.
“Mẹ..”
“Ly Nhi..con làm mẹ lo chết đi được”
“Con tìm lại được cho mẹ rồi này..”
“Con..thật là ngốc mà, lỡ bị lạc thì mẹ làm sao đây hả con gái của mẹ”
Cô bàn tay dịu dàng xoa xoa đầu cô bé, mỉm cười rồi đứng dậy đi vào nhà.
“Mẹ à..chú kia nói muốn gặp mẹ”
Bàn tay cô hơi run ngừng lại nhìn con gái, vẻ mặt có chút bình thường hỏi.
“Là ai vậy Ly Nhi..”
“Là anh”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia chậm rãi tiến vào khiến Kỷ Mặc Yên đơ người, bất giác lùi về sau nhìn người đàn ông trước mặt.
Dạ Dịch Nhân cuối người xuống vỗ vỗ tay cô bé dịu dàng nói.
“Ly Nhi..ta là bạn cũ của mẹ con, giờ muốn nói vài chuyện riêng..con ra ngoài chơi được chứ?”
Kỷ An Ly nhìn sang cô, thấy cô gật đầu rồi cô bé mới ngoan ngoãn đi ra ngoài chơi.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí thật nặng nề khiến cô dường như không thể thở nỗi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em định bỏ anh đến bao giờ….Mặc Yên đã sáu năm rồi cuối cùng anh cũng tìm được em”
“Tôi..tôi..”
Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm chặt lấy cô tựa như nhớ thương bao năm qua cuối cùng cũng xã ra hết thật nhẹ nhàng.