Đọc truyện Khế Tử – Chương 137: Phượng hoàng
Ở căn cứ, nhân viên công tác báo cáo với Dục Tuyền chuyện vừa mới phát sinh khiến họ rất đau đầu kia.
“Có một linh hồn vừa mới trở về điểm xuất phát, lại không chịu vào lồng năng lượng mà chúng ta an bài cho nó.”
“Tôi đi xem.”
Dục Tuyền đi theo nhân viên công tác cùng đến khu G, quả nhiên có một linh hồn trơ trọi cố chấp dừng trước một lồng năng lượng nào đó, mặc cho nghiên cứu viên dẫn đường thế nào cũng không nguyện rời đi.
Y đi qua, kiểm tra tên trên lồng năng lượng, lại nhìn nhìn linh hồn chấp nhất ở chỗ này không chịu đi, trong lòng rõ ràng.
“Lồng năng lượng kế bên có người chưa?” Dục Tuyền hỏi.
“Mới đầu thì có, nhưng một giờ trước vừa thức tỉnh rồi.”
“Vậy thì cứ thế đi.”
Y mở nắp lồng kế bên, linh hồn không chịu quản giáo kia lúc này mới ngoan ngoãn chui vào, tùy ý Dục Tuyền đóng nắp lồng.
Dục Tuyền gỡ xuống bảng tên bên trên lồng, sửa lại một chữ trong đó.
“Nhưng mà,” nhân viên công tác do dự hỏi, “Người kế tiếp của lồng năng lượng này chưa đến phiên tên đó.”
“Không sao,” Dục Tuyền gắn bảng tên lại chỗ cũ, “Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích cái tên này.”
Hai mươi tám năm sau
“Minh Tôn! Minh Tôn!”
Thiếu niên bị quấy rầy không ngớt không thể nhịn được nữa, cậu lên sân thượng chính vì muốn thanh tịnh chốc lát, nhưng vẫn bị cái người giãy không thoát được này tìm tới.
“Anh quả nhiên ở đây a!” Thiếu niên hoàn toàn không ý thức được chính mình kỳ thật không được hoan nghênh cho lắm hưng phấn nhảy đến trước mặt cậu, “Tôi có một tin tốt muốn nói cho anh!”
Minh Tôn đối với tin tức tốt người này mang đến chưa bao giờ ôm ảo tưởng tốt đẹp gì, từ sau khi hai người đồng thời thức tỉnh trong hai lồng năng lượng kề nhau, rồi lại vừa vặn bị phân đến cùng một học viện sơ cấp đến giờ, đối phương đã coi cậu là người bạn có duyên phận nhất trong đời, gần đây thậm chí rất có ý tứ muốn đột phá giới hạn này.
“Tin tốt gì a?” Minh Tôn hỏi lại cho có lệ, thình lình bị cái mặt đột nhiên áp tới dọa sợ.
“Cậu dựa gần như vậy làm gì?” Cậu theo bản năng ngửa ngửa người ra sau, nhưng khoảng cách này vẫn đủ gần gũi để nhìn thấy từng chi tiết trên mặt Lăng Phong nhất thanh nhị sở, thậm chí cả tâm tình chờ mong trong đôi mắt thần thái sáng láng của cậu ấy.
“Có phải anh đã thức tỉnh rồi không?” Lăng Phong mắt sáng lấp lánh hỏi.
Minh Tôn đến ngày hôm qua thân thể mới hoàn toàn thức tỉnh, chẳng biết sao tên này biết được.
“Phải thì sao?”
Lăng Phong cao hứng vỗ tay một cái, “Thật tốt quá! Tôi cũng thức tỉnh rồi, chúng ta có thể ký khế ước!”
“Cái gì?!” Minh Tôn cơ hồ hoài nghi cái lỗ tai mình.
“Tôi thích anh, chúng ta ký khế ước đi!”
Minh Tôn đối với việc cậu ấy dễ dàng nói ra lời này có hơi không vui, “Ký khế ước là nghi thức quan trọng trong cuộc đời mỗi chúng ta chỉ có một lần, cậu coi nó là trò đùa sao?”
“Không có, tôi thật lòng đó, tôi đã thích anh thật lâu rồi.”
Minh Tôn giễu cợt một tiếng, “Cậu mới tỉnh thức được mấy năm chứ, cũng dám nói câu ‘thích thật lâu’ này?”
“Thật sự đã rất lâu rồi,” thanh âm Lăng Phong đột nhiên nhu hòa lại, “Lâu như là đời đời kiếp kiếp ấy.”
Minh Tôn có một thoáng thảng thốt, sâu trong linh hồn giống như bị thứ gì đó đả động, tựa hồ có quá nhiều chuyện bị cậu quên đi, nhưng lại sống động như thật.
“Này? Này!”
Lăng Phong khua khua tay trước mặt cậu, Minh Tôn lúc này mới bừng tỉnh.
“Anh phát ngốc cái gì a?”
Minh Tôn ý thức được chính mình thất thố, lần nữa đối diện Lăng Phong cậu lại có chút chột dạ.
“Anh chắc không phải bị tôi cảm động chứ?”
“Nói hưu nói vượn.” Minh Tôn hơi không được tự nhiên quay mặt qua một bên.
“Tôi là tự nguyện dâng lên máu trong tim, anh vậy mà cũng không chịu nhận?”
“Đừng suy nghĩ viễn vông nữa,” Minh Tôn nhịn không được lại muốn bác bỏ cậu ta, “Bác sĩ học đường đã nói, trên nghi thức trưởng thành mỗi người đều chiến đấu theo bản năng, loại chuyện như tự nguyện dâng lên máu trong tim này căn bản không tồn tại.”
“Nếu tôi đây có thể làm được, có phải anh liền chịu đáp ứng tôi không?”
Minh Tôn không tin cậu ta có thể, “Cậu muốn làm thế nào?”
“Anh tới lấy máu trong tim tôi, chỉ cần tôi phản kháng, sau này sẽ không quấn lấy anh nữa.”
Minh Tôn thần sắc lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, thiếu niên đối nghi thức trưởng thành nửa hiểu nửa không, nếu tiến hành đến một nửa cậu ta phản kháng, chẳng lẽ nghi thức còn có thể ngưng lại ngay đó sao?
“Thế nào, đề nghị này không tồi đi?”
Lăng Phong truy vấn khiến Minh Tôn ý thức được đối phương là thật sự đàng hoàng chững chạc hướng về mình phát ra lời mời.
Tuy ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng không thể không nói, điều kiện đối phương đưa ra nghe qua rất có lực hấp dẫn.
“Thực sự chỉ cần phản kháng một chút liền từ nay về sau không dây dưa nữa?”
Lăng Phong đặt lòng bàn tay lên ngực, “Lấy linh hồn tuyên thệ!”
Minh Tôn cẩn thận nhớ lại nội dung bác sĩ học đường đã giảng trong một giờ học sinh lý, chắc chắn cậu ta không có khả năng hoàn thành.
“Lúc bị lấy máu trong tim phản kháng là bản năng, tôi không tin cậu có thể vượt qua được, sao có thể có người đối kháng được bản năng chứ?”
Lăng Phong tin tưởng mười phần, “Có dám thử thử xem không?”
“Là tự cậu nói đó.”
“Đương nhiên.”
Ôm suy nghĩ muốn dọa cậu ta một phen, Minh Tôn làm động tác giả muốn áp sát lại, không đợi cậu đụng tới đối phương, Lăng Phong liền nhảy ra sau một bước.
“Chờ đã!”
Tốc độ Minh Tôn rút người lại còn nhanh hơn cả Lăng Phong, “Hối hận rồi chứ gì?”
“Không có,” Lăng Phong lập tức phủ nhận, “Tuy tôi rất tin tưởng mình có thể chiến thắng bản năng, bất quá để đề phòng…”
Lăng Phong thình lình nâng tay phải lên nắm chắc vai trái của mình, rắc một tiếng đã tháo khớp cánh tay.
Minh Tôn giật mình nhìn trên mặt cậu lộ ra biểu tình đau đớn, “Cậu điên rồi sao?”
“Tôi chỉ là không muốn lưu cho mình dù là một chút khả năng,” Một bên cánh tay Lăng Phong vô lực buông thõng, “Bên kia nhờ anh.”
Thấy vẻ mặt Minh Tôn là biểu tình không thể tưởng tượng nổi lại chậm chạp không có động tác, Lăng Phong lại lần nữa thúc giục, “Giúp tôi một chút a, bằng không tôi chỉ có thể đập vào tường.”
“Cậu có cần phải làm đến mức này không?” Minh Tôn vẻ mặt phức tạp.
“Có a, ” Lăng Phong mỉm cười hất đầu, “Bởi vì tôi chính là khế tử trong định mệnh của anh a.”
Minh Tôn nhăn mày, tay lại ma xui quỷ khiến đặt lên bả vai đối phương, dùng sức một cái, cả hai cánh tay Lăng Phong đều không thể động đậy.
Khóe mắt Lăng Phong chỉ giật một cái liền khôi phục, “Vầy thì vạn vô nhất thất rồi, đến đi.”
Tựa hồ đã quên bẵng ý nguyện muốn thoát khỏi cậu ấy ban đầu, Minh Tôn lại thật sự từng chút cúi người qua, lúc này đây Lăng Phong không chỉ không né tránh, mà còn cố gắng ưỡn ngực, chủ động nghênh đón nhất cử nhất động của đối phương.
Một khắc khi răng nhọn chân chính đâm vào làn da đó, Minh Tôn cảm thấy thân thể người trong lòng chấn động một cái, theo sau đó chính là từng cơn run rẩy rất nhỏ. Vẫn là vị đạo ngai ngái đó, vẫn là cảm giác quen thuộc đó, khí tức đặc hữu từ linh hồn người kia cuồn cuộn không dứt tràn tới. Đồng dạng nghi thức, dường như không chỉ trình diễn một hai lần, cũng không phải dăm ba lần, mà là đời đời kiếp kiếp, thời gian bất đồng, không gian bất đồng, em và anh bất đồng, hai linh hồn tương đồng, chấp nhất tìm kiếm lẫn nhau, chỉ vì hoàn thành sự trao đổi thành tín nhất trọn đời trọn kiếp.
Khi sắc thái hồi ức hoàn toàn lắng đọng lại nơi đáy mắt, răng nanh Minh Tôn ly khai thân thể đối phương, người được anh nửa ôm vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp mỏng manh đến không thể nghe, cơ hồ tìm không thấy sinh khí của người sống.
Thật lâu sau, cậu mới chậm rãi tỉnh dậy, dưới cái nhìn không chuyển mắt của Minh Tôn, từ từ mở to mắt, lộ ra con ngươi màu xám ướt át trong suốt.
“A, xong rồi sao?” Người hiểm hiểm trở về từ bờ vực chuyển sinh khí tức mỏng manh, mở miệng lại vẫn cậy mạnh, “Bất quá cũng chỉ vậy thôi, sớm biết thế này, em cũng không cần tháo khớp tay chi cho phiền phức.”
Tầm mắt cậu cho tới giờ khắc này mới một lần nữa tụ lại tiêu điểm, dừng trong đôi mắt đối phương sâu không thấy đáy, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Minh Tôn đem lực chú ý đặt trên người cậu lâu như vậy.
“Chúng ta thật sự đã ký khế ước thành công sao?” Lăng Phong ngẫm lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Thật giống như đang nằm mơ a.”
Nhãn châu cậu không an phận đảo tới đảo lui, dư quang quét qua bốn phía, “Em đột nhiên có chút hối hận.”
Tay Minh Tôn đặt trên đầu vai cậu mạnh mẽ rụt về.
“Nghi thức quan trọng nhất trong đời em, sao lại hoàn thành trên cái sân thượng tồi tàn này chứ, phòng tân hôn này cũng quá sơ sài đi, em còn cơ hội làm lại không?”
Nghe cậu nói hối hận không phải vì cùng mình ký khế ước, trái tim đang treo lơ lửng của Minh Tôn mới buông xuống.
Họ bốn mắt nhìn nhau thật lâu, lúc này đây chẳng ai dời đi nữa.
“Giúp em chỉnh lại khớp tay được không?” Lăng Phong nói, “Em muốn ôm anh một cái.”
Minh Tôn cũng không làm theo lời cậu, mà là vòng tay một cái, đem người gắt gao ôm vào lòng.
“A tay của em! Anh đừng ôm chặt như vậy a, tay của em đau quá!”
Khuỷu tay Minh Tôn càng dùng sức buộc chặt hơn, tiếng kêu đau từ sân thượng truyền ra cũng mang theo ngọt ngào.
“Đau! Đau đau đau đau đau đau đau đau…”
***
Căn cứ Thiên Túc lấy ‘Linh’ làm tên, lại một lần nữa nghênh đón thiếu niên sắp thức tỉnh, đến đây nhận giáo dục về khởi nguồn sinh mệnh của họ.
Họ đều ngước gương mặt tràn ngập tò mò lên, hết sức chăm chú lắng nghe chủ tịch viện nghiên cứu chỗ này giảng giải.
Mà Dục Tuyền tiếp đãi họ, có một bộ mặt biểu tình đơn điệu như quân bài, nội dung giảng giải lại ngoài ý muốn tràn ngập nhu tình:
“… người Thiên Túc có nghi thức trưởng thành tàn khốc nhất trong vũ trụ, từng đôi yêu nhau phải vượt qua nhiều khó khăn hơn so với những chủng tộc khác mới có thể đến được với nhau. Nhưng một khi chúng ta thành công vượt qua, liền trở thành bạn lữ trung thành nhất trong vũ trụ, cho đến khi chuyển sinh, vĩnh không chia lìa.”
“Từng có nhà khoa học cho rằng, linh hồn đi qua tịnh hóa trì, ký ức của kiếp trước sẽ biến mất hầu như không còn, lại chuyển hóa thành sinh mệnh mới, cùng đời trước hoàn toàn không quan hệ.”
“Nhưng những năm gần đây, chúng tôi phát hiện những linh hồn từng ký huyết khế với nhau, trong chốn u tối sẽ hấp dẫn nhau, cho dù chuyển thế thành một người có tính danh, tướng mạo, tính cách hoàn toàn bất đồng, cũng càng dễ dàng sinh ra tình cảm yêu thích đối với bạn lữ kiếp trước, lần nữa đến với nhau, đời đời làm bạn, kiếp kiếp không dừng…”