Đọc truyện Khế Tử – Chương 133: Phiêu diêu*
*Phiêu diêu: Lay động nhẹ nhàng
Lăng Tiêu nghe thấy tên mình từ miệng đối phương, giật mình chỉ vào chính mình, “Cậu biết tui?”
“Anh không nhớ ra tôi?” Người đó đến gần, cười lớn vỗ một chưởng sau lưng Lăng Tiêu, “Tôi là Hoắc Lạc a.”
“Hoắc Lạc?” Cái tên này Lăng Tiêu vẫn cảm thấy xa lạ.
May là có Doanh Phong lên tiếng thay cậu giải đáp nghi hoặc, “Cậu ta là Lạc Lạc.”
“Lạc Lạc?!” thanh âm Lăng Tiêu cao lên quãng tám, “Cậu là Lạc Lạc?”
Cậu khó có thể tin trên dưới đánh giá Hoắc Lạc, “Sao cậu lớn như vầy rồi?”
Đầu Hoắc Lạc đã sớm cao vượt Lăng Tiêu rất nhiều, hắn xòe hai bàn tay, “Anh cho là anh mới đi vài ngày sao? Tôi đã sớm trưởng thành, hiện tại đã là Lang Vương của Bộ lạc rồi!”
Lúc hắn nói chuyện trong mắt lộ tinh quang đặc hữu của người Lang Túc, giơ tay nhấc chân mang khí tức vương giả chứng thực hắn không nói ngoa, Lăng Tiêu vừa vui vì cậu ta, vừa cảm thấy tiếc nuối vì chính mình không thể tận mắt nhìn thấy biến hóa của mọi người mấy năm nay.
“Cậu là Lang Vương, vậy Doanh Phong?”
“Doanh Phong rất nhiều năm trước đã thoái nhiệm, cái tên thay cho anh ấy hai năm sau đó cũng thoái vị, mang theo tình nhân đi dạo chơi, nghe nói cũng là do anh năm đó ép buộc tác hợp bọn họ, anh còn nhớ không?”
Lăng Tiêu đương nhiên nhớ rõ, cậu đối với đôi hắc bạch lang kia khắc sâu ấn tượng, “Bọn họ thật sự đến với nhau? Thế Sa Sất Bột đâu?”
“Đã già đến mức trở lại thú thái rồi, mấy ngày này chắc cũng sắp sửa quay về bên đất mẹ rồi đó, lúc tôi nhận được tin tức của Doanh Phong nói anh đã trở lại liền lập tức tới đây, ổng còn muốn lôi lang thay ổng gửi lời thăm anh.”
Hoắc Lạc né né mình, cơ giáp lang hắn vừa sử dụng nâng lên chân sau bên phải, gãi gãi phía sau lỗ tai, coi như chào hỏi.
“Lôi lang hiện tại đã thuộc về tôi, tôi đem nó cùng cơ giáp chủ lúc trước tiến hành cải tạo hợp thể, có phải sau khi hợp hai làm một trông càng uy phong hơn không?”
Thật vậy, Lăng Tiêu phải thừa nhận, hiện tại cậu cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể một kích miểu nó. (miểu trong miểu sát, seckill khỏi giải thích!)
Hoắc Lạc còn đang đắc ý nói, “Tôi cũng nghe nói chuyện của Thiên Túc, cho nên đem hết bộ hạ của tôi đến, xem có thể giúp được gì không. Bộ lạc chúng ta từ lâu đã không còn là tiểu bộ lạc chỉ có ngàn người mà anh thấy lúc trước, mà đã làm chủ ngàn vạn người, đắc cử vào liên hiệp chính phủ, là một cường quốc có tiếng nói trên cả Lang Túc tinh, trong việc này công lao Doanh Phong cũng không nhỏ.”
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn lại Doanh Phong một cái, vẻ kiêu ngạo trong mắt không nói nên lời.
“Chúng tôi hiện tại quả thật cần sự trợ giúp của các cậu.” Doanh Phong ngắn gọn thuật lại một lần chuyện vừa rồi.
“Này thì có vấn đề gì, ” Hoắc Lạc vỗ ngực, “Khoảng cách 800EAU cuối của Doanh Phong, cứ giao cho tôi.”
“Nhưng quan hệ giữa Thiên Túc cùng Lang Túc tinh…” Lăng Tiêu có chút nghi hoặc.
“Thiên Túc mấy năm trước đã giải trừ thân phận hàng tinh cho Lang Túc, trên thực tế từ trước đó đôi bên vẫn duy trì quan hệ hợp tác cùng có lợi, giờ Lang Túc đã là hành tinh liên kết của chúng ta.”
“Đúng vậy,” Hoắc Lạc chứng thực lời Doanh Phong, “Giờ anh tới Lang Túc, sẽ không còn ai dùng chân gà ném anh nữa.”
“Cái loại chuyện này vốn cũng chỉ có cậu mới làm ra được.”
Lăng Tiêu như trút được gánh nặng, đảo mắt liền nghĩ đến trong nhà mình cũng có người Lang Túc.
“Đúng rồi, anh giới thiệu một người cho cậu.”
Cậu ngoắc Tiểu Hôi, “Lại đây!”
Tiểu Hôi hình người chạy tới, Lăng Tiêu kiêu ngạo khoa tay, “Đây là Tiểu Hôi nhà anh.”
“Hắc, gọi tôi Hoắc Lạc là được rồi.” Hoắc Lạc hướng Tiểu Hôi giơ tay, định tiến hành một cái lễ tiết khi gặp mặt của người Lang Túc, nhưng Tiểu Hôi nhìn qua lại một đầu đầy sương mờ đứng tại chỗ, không hiểu ý hắn.
Lăng Tiêu nhìn thấy Tiểu Hôi không có phản ứng, đột nhiên nhảy dựng lên, “Không xong! Tiểu Hôi có phải nghe không hiểu tiếng Lang Túc không a?”
Một trận gió lạnh thổi qua, phối hợp với biểu tình mờ mịt của Tiểu Hôi, mọi người ý thức được Lăng Tiêu hình như nói đúng mất rồi.
“Mau cho cậu ấy một con chip!” Lăng Tiêu reo lên.
“Cậu bị ngu hả,” Tóc đỏ đập lên gáy cậu, “Người Lang Túc có thể cắm chip vào được sao?”
Lăng Tiêu xoa đầu, thập phần chán nản, “Vậy làm sao bây giờ? Học lại từ đầu một môn ngoại ngữ rất là khó khăn.”
Cậu đã học qua tiếng Thiên Túc cổ đối với việc này lĩnh hội rất đầy đủ, không kìm được oán giận Doanh Phong, “Anh dạy trẻ con kiểu gì thế, ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng không biết.”
“Anh ngay cả việc cậu ta là người cũng biết sau em đó.” Doanh Phong lành lạnh nói, Lăng Tiêu chỉ có thể cười gượng giả ngu.
“Không sao, chúng ta còn có một ngôn ngữ thông dụng bẩm sinh khác.” Nói xong Hoắc Lạc liền biến thân thành một công lang (lang đực) uy phong lẫm lẫm, trên người da lông nâu sẫm tỏa sáng. Hắn ngẩng đầu tru một tiếng sói, Tiểu Hôi nghe hiểu, lập tức cũng biến thành lang cao hứng ngao ô ngao ô đáp lại.
“Nếu vấn đề hộ tống cuối cùng cũng giải quyết rồi, chúng ta phải chăng nên bắt đầu kế hoạch?” Dục Tuyền hỏi.
Doanh Phong gật đầu một cái, “Tôi đã chuẩn bị xong.”
Phục Nghiêu qua vài giây suy tư mới gật đầu cho phép, “Việc này không nên chậm trễ, nếu đã quyết định, vậy nhanh lên đi.”
Thừa dịp Doanh Phong theo Dục Tuyền rời đi, Tóc đỏ kéo Lăng Tiêu qua một bên.
“Cậu kéo tớ ra đây làm chi?” Lăng Tiêu cảm thấy hành vi của Tóc đỏ cứ lén lén lút lút, khả nghi cực kỳ.
“Cậu cứ nói xem? Vụ cục đá cậu cũng chẳng thèm nói sớm cho tớ biết.” Tóc đỏ oán giận nói, “Dù bây giờ có đến bảo tàng, phỏng chừng cũng không đoạt được.”
Lăng Tiêu thấy cậu chọn chọn lựa lựa trên mặt đất, mỗi khi nhặt lên một cục đá liền nhìn trước nhìn sau xem xét một phen, nếu không hài lòng liền ném xuống tiếp tục tìm, hành động này cậu cảm thấy nhìn thật quen mắt.
“Cậu muốn khắc Tư niệm thạch?”
“Đúng rồi, ” Tóc đỏ mỗi tay một cục hỏi cậu, “Cục nào đẹp?”
“Bên trái.”
“Đến,” Tóc đỏ quăng cục bên tay phải đi, lôi kéo Lăng Tiêu ngồi xuống, lấy ra chủy thủ, “Mấy chữ kia cậu viết thế nào?”
Lăng Tiêu từng khắc rất nhiều lần, sớm đã thuộc lòng, lập tức từng nét từng nét viết lên đất, Tóc đỏ phỏng theo bút pháp của cậu, vụng về bắt chước khắc lên cục đá.
“Ai nha cái kia không đúng, nét đó không phải quẹo như vậy.” Lăng Tiêu nhìn không được, tính cầm qua giúp cậu ấy sửa lại.
Tóc đỏ vội vã xoay người, dùng cánh tay bảo vệ tác phẩm của mình, “Tớ muốn tự tay khắc cho tiểu thiên sứ, cậu đừng có quấy rối.”
“Nhưng chữ cậu viết sai rồi!”
“Đó là nét đặc sắc của tớ!” Hai người lại bắt đầu cãi nhau, thẳng đến khi tác phẩm được khắc cong cong vẹo vẹo của Tóc đỏ hoàn thành.
“Thế nào?” Cậu đem kiệt tác của mình đắc ý dựng thẳng lên cho Lăng Tiêu xem.
Lăng Tiêu bĩu môi, “Chắc cũng chỉ có mỗi Băng Xán là sẽ không ghét bỏ.”
“Ảnh nhất định sẽ thích vô cùng,” Tóc đỏ cúi đầu rất không nỡ mà ma sát mặt đá, “Thực hi vọng anh ấy có thể nhận được.”
Lăng Tiêu lời nói móc một bụng lập tức nén lại, đột nhiên một chữ trong đó cũng nói không được.
“Tốt rồi,” Cảm tính của Tóc đỏ chỉ duy trì được một tí liền khôi phục nguyên trạng, “Cái này cậu giữ giúp tớ trước.”
“Đưa tớ làm gì?” Lăng Tiêu không hiểu.
“Lỡ như tớ không về được, cậu nhớ gửi đi giúp tớ a.”
Lăng Tiêu nghẹn nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu, “Cậu ngớ ngẩn à?”
“Hắc hắc,” Tóc đỏ thân thiết ôm lấy cổ Lăng Tiêu, “Chắc họ xong rồi đó, đi thôi đi thôi.”
Lăng Tiêu bên hông mang Tư niệm thạch nặng trịch, cùng Vũ Tập bọn họ hội họp rồi cùng đến nơi xuất phát, thoạt nhìn Doanh Phong không có gì biến hóa, Phục Nghiêu, Niếp Vân, cùng với tất cả mọi người ở quân bộ đã đợi ở đó, người Lang Túc một lần nữa quay trở về chỗ điều khiển lúc họ đến, trên bầu trời căn cứ lượn quanh từng vòng từng vòng.
Niếp Vân đem ba ống thuốc màu cam đã chuẩn bị tốt giao cho Lăng Tiêu, Tóc đỏ cùng Sương Phong, ba người kia thì lại không có.
“Đây là đốt tẫn đời hai, Lăng Tiêu cậu hẳn là không xa lạ đi?” Phục Nghiêu trêu chọc hỏi.
Lăng Tiêu không hảo ý lắm tiếp nhận, cậu sao có thể quên, xét về ý nghĩa nào đó, đây cũng coi như ‘Thủ phạm’ thúc đẩy cậu với Doanh Phong cùng một chỗ.
Phục Nghiêu tiếp tục dặn dò, “tác dụng phụ của đốt tẫn đời hai có thể được nướt bọt khế chủ tinh lọc 70%, nhưng vẫn cần thận trọng sử dụng. Về phần khế chủ, nơi lần này các cậu đến điều kiện chữa trị không đủ để giải trừ tác dụng phụ của nó, nên không chuẩn bị cho các cậu.”
Ba người trịnh trọng cầm ống tiêm, Niếp Vân lo lắng bổ sung, “Hỏa Túc bên kia đã liên hệ Thái Nhượng tiếp ứng, Doanh Phong chỉ cần kết nối cùng máy chủ của họ, là có thể tranh thủ cho chúng ta cơ hội tạm thời khống chế đối phương. Chúng tôi đã tính toán, sau khi quá trình này hoàn thành, cũng không sai biệt lắm với cực hạn thân thể Doanh Phong có thể thừa nhận.”
“Hiểu rồi,” ánh mắt Lăng Tiêu ngời sáng có thần, “Tôi sẽ nắm lấy thời cơ, đem Doanh Phong bình yên vô sự mang về.”
Phục Nghiêu gật đầu một cái, ánh mắt lần lượt đảo qua sáu gương mặt một lần cuối cùng, “Doanh Phong, Lăng Tiêu…”
“Có.”
“… Băng Xán, Thiên Tứ, Vũ Tập, Sương Phong…”
Mỗi một cái tên hắn đọc, đều kèm theo đó một tiếng mạnh mẽ hữu lực đáp trả.
“Các cậu chuẩn bị tốt chưa?”
Sáu người thẳng tắp đứng thành một hàng, cùng đáp, “Chuẩn bị tốt rồi!”
Phục Nghiêu hít một hơi thật sâu, thanh âm trở nên trầm thấp, “Cầu chúc các cậu thành công.”
“Lấy linh hồn tuyên thệ!”
Phục Nghiêu lui về phía sau nửa bước, cùng Niếp Vân sóng vai.
“Chào!”
Mọi người đều nhịp kính chào theo nghi thức quân đội, sau khi bọn Lăng Tiêu chào đáp lễ, xoay người tự động đi lên phi thuyền đến Hỏa Túc. Phi thuyền chậm rãi rời khỏi mặt đất, quân nhân phía dưới còn duy trì tư thế chào, ngẩng đầu nhìn theo anh hùng đi xa. Phi thuyền càng lên càng cao, bóng người trên mặt đất càng ngày càng nhỏ, bộ đội Lang Túc ăn ý theo sát, không xa không gần vây họ vào giữa.
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong rốt cục lại có cơ hội được một mình trong chốc lát.
“Trở thành bom nhân thể là cảm giác gì?”
Doanh Phong dùng tay mình cầm chặt tay cậu làm phương thức trả lời, anh để đối phương cảm thụ nhiệt độ của mình.
“Anh nóng hơn so với trước kia.” Lăng Tiêu rất không nỡ mà cọ xát bàn tay anh, đây là lần đầu kể từ lúc xuất phát cậu biểu hiện ra cảm xúc chân thật trong nội tâm.
“Loài khác gọi hiện tượng sinh lý này là sốt, là cơ chế bảo vệ bản thân mà thân thể dùng để chống lại virus.”
Đã đến nước này mà Doanh Phong học bá vẫn bảo trì thói quen cũ.
“Cám ơn anh đã không ngăn cản em.” Lăng Tiêu không muốn ảnh hưởng tâm tình Doanh Phong, nhanh chóng dẹp khổ sở qua một bên, chuyển sang hi hi ha ha nói.
“Chẳng phải em cũng không ngăn cản anh đó sao?” Doanh Phong hỏi ngược lại.
“Bởi vì em chính là khế tử anh yên tâm đem sau lưng của mình giao phó mà.” Lăng Tiêu tin tưởng mười phần đáp.
Cậu thu lại vui cười, chuyên chú ngưng nhìn người trước mặt, “Em nhất định sẽ không để anh hồn phi phách tán trong vũ trụ.”
Doanh Phong tìm kiếm bóng mình trong đôi mắt màu khói nhạt sáng ngời đó, “Anh tin tưởng em.”
“Bọn họ đã xuất phát.” Trên một chiến hạm khác, ‘Chẩm Hạc’ mặt không chút thay đổi báo với Trục Nguyệt.
“Có ai đi theo họ?”
“Chỉ có người Lang Túc tinh.”
Trục Nguyệt khinh miệt bật cười, “Bọn chúng đã lưu lạc tới bước đường không thể không hướng ngoại tộc xin giúp đỡ rồi sao?”
“Thôi,” Y khoát tay, “Đi gặp họ coi sao… Không, để đề phòng vạn nhất, anh đến cuối đường đợi mệnh, chẳng qua tôi đoán bọn chúng không đến được đó.”
“Vâng.” ‘Chẩm Hạc’ lĩnh mệnh rời đi, mà Doanh Phong cũng không nằm ngoài dự liệu nghênh đón khách nhân mà họ chờ đợi.
Trục Nguyệt dẫn theo bộ đội còn lại của Hỏa Túc đem đoàn người Doanh Phong chặn lại giữa đường.
“Tôi vốn tưởng rằng chúng ta sẽ không gặp lại,” Trục Nguyệt kết nối liên lạc thị tần với phi thuyền Doanh Phong, trong khoang thuyền quét mắt một lần, không phát hiện người y muốn tìm, “Bất quá Lăng Tiêu đâu rồi?”
“Hoàn thành kế hoạch này, chỉ cần mình tôi là đủ.” Doanh Phong khinh miêu đạm tả nói.
“Tôi quả thật không ngờ anh sẽ thật sự chủ động đi tìm chết, bất quá anh đại khái chắc không nghĩ đến người lần trước chúng tôi phái đi không phải toàn bộ ha.” Trục Nguyệt bắt đầu có chút đắc ý vênh váo, “Thật tiếc phải nói cho anh biết, kế hoạch của các anh đã bị tiết lộ, anh chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đến được Hỏa Túc, mà kế hoạch của chúng tôi cũng đã bắt đầu được thực thi rồi.”
Y mở hai bàn tay, tự mình say mê, “Rất nhanh thôi, trong vũ trụ này, mấy người sẽ không còn cô độc.”
Doanh Phong thần sắc vẫn như cũ, “Cũng chính vì nghĩ các người có lẽ còn lực lượng tàn dư, nên mới cố ý tiết lộ kế hoạch của chúng tôi. Tôi đương nhiên sẽ không tới Hỏa Túc, bởi vì mục đích của tôi chính là nơi này.”
Trục Nguyệt không chờ được phản ứng trong dự đoán, cảm thấy có chút không thú vị, tươi cười dừng trên mặt chỉ chốc lát sau dần dần biến mất, quan sát kỹ Doanh Phong hơn.
“Anh không mang kính đen, mà đổi thành bao tay sao? Phẩm vị ăn mặc của anh biến hóa cũng thật lớn a.”
“Phải a,” Doanh Phong chậm rãi nhếch khóe miệng, “Ai nói không phải đâu?”
Nụ cười của Trục Nguyệt vì biến hóa trên mặt Doanh Phong mà biến mất hoàn toàn, biểu tình này không phải Doanh Phong mà y biết có thể biểu hiện.
“Mày không phải Doanh Phong! Mày rốt cuộc là ai?” Y đột nhiên trở nên khẩn trương.
“Một người rất muốn dùng cánh tay này cho cậu chút giáo huấn.” Phi Cảnh ung dung tháo bao tay xuống, lộ ra cánh tay máy đen sì sáng loáng, cũng hướng về bên này nắm chặt thị uy.
Trục Nguyệt cảnh giác nhìn chung quanh, liên tục có chiến hạm mang quân hiệu Thiên Túc giải trừ trạng thái ẩn thân, từ bốn phương tám hướng bao vây bộ đội Hỏa Túc, số lượng nhiều gấp mấy bọn Trục Nguyệt, như thiên la địa võng phủ chụp lên họ, dù mọc cánh cũng khó trốn.
Trên màn hình liên lạc, Phi Cảnh khinh thường nghiêng người sang bên, “Vốn loại chuyện nhỏ nhặt như câu cậu mắc bẫy này chỉ cần mình tôi là đủ, bất quá có một cố nhân nói nhất định phải gặp cậu, nên tôi mang người đó đến.”
Trục Nguyệt mở to hai mắt nhìn theo người từ trên thang leo xuống, theo bản năng kêu lên, “Thầy hiệu trưởng?”
Đạp Vân đi đến bên người Phi Cảnh, tiếc nuối đối mắt với Trục Nguyệt, “Thật không ngờ chúng ta lại gặp lại dưới tình huống này, biểu hiện của cậu sau khi rời Bích Không, làm ta phi thường thất vọng, ta nghĩ ta cần xem lại thất bại của mình trong việc giáo dục.”
“Học trò không theo quản giáo như vậy,” Phi Cảnh lại lộ ra nụ cười đầy ý xấu, “Thì để tôi thay hiệu trưởng của mấy cậu đến giáo dục cậu.”
Trục Nguyệt tức giận đập lên mặt bàn, “Vậy Doanh Phong chân chính đâu?”
Phi Cảnh dùng ngón tay kim loại của hắn chỉ về phía trước, “Ngẩng đầu nhìn.”
Trục Nguyệt lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy hơn mười cơ giáp Lang Túc vây quanh một phi thuyền giống như đúc cái Phi Cảnh đang lái bay xẹt qua trên không, nghênh ngang hướng tới Hỏa Túc, chớp mắt đã không nhìn thấy gì nữa.
Phi Cảnh đè xuống chốt liên lạc, “Chướng ngại bên đây đã quét sạch, kế tiếp giao cho các cậu.”
“Vất vả rồi.” thanh âm Doanh Phong từ bên kia truyền đến.
“Thuận buồm xuôi gió.”
Trục Nguyệt biết chạy trốn vô vọng đột nhiên cuồng loạn cười ha hả, sóng âm đã qua xử lý có chút biến dạng khiến người ta mao cốt tủng nhiên.
“Cậu cười cái gì?” Phi Cảnh không vui hỏi.
“Ông cho là, qua cửa ải này, bọn nó có thể một đường không trở ngại đến Hỏa Túc sao?”
Trục Nguyệt ngừng cười, nghiến răng ken két, “Mấy người quá ngây thơ rồi, Thiên Túc gây thù khắp tinh hệ, còn chưa biết có bao nhiêu người đang đợi bọn nó đằng trước đâu, muốn sống sót đưa Doanh Phong đến Hỏa Túc hả, quả thực nằm mơ!”
“Vậy hãy để cậu tận mắt thấy giấc mộng của chúng tôi trở thành sự thật đi, ” Phi Cảnh nhìn về hướng Doanh Phong rời đi, “Bộ dạng giống tôi như vậy, thì chớ làm tôi mất mặt đó.”