Đọc truyện Khế Tử – Chương 113: Như ý
Tĩnh mịch ban đêm nên có bị âm thanh đánh nhau cắt qua, sẽ không ai đến điều tra, cư dân ở đây đối với loại thanh âm này đã sớm tập mãi thành quen.
Không mang theo chút đồng cảm, thương xót, không nỡ và tình yêu nào, đây chỉ là hai thể trí năng vô tình muốn dồn đối phương vào chỗ chết, thông qua việc giết chết đối phương đạt được quyền lợi sinh tồn.
Lăng Kỳ nặng nề ngã xuống, mà chủy thủ trong tay Dạ Tranh cũng theo sát đâm vào ngực đối phương, theo tư thế mà phán đoán, còn tưởng rằng bọn họ chỉ là một người áp đảo người kia, ai có thể nghĩ đến một sự thật tàn khốc lại đang phát sinh.
Một trận gió lạnh thổi tỉnh Dạ Tranh, anh khôi phục lại từ thất khống, Lăng Kỳ nằm dưới thân anh vẫn không nhúc nhích, hung khí đâm thủng ngực cậu ấy đang nắm trong tay mình, dù phần mũi nhọn của chủy thủ chưa bị lút hết vào, nhưng cũng đủ đâm vào trái tim Lăng Kỳ.
Lời nói mà người thần bí kia nói vào ban ngày vẫn còn ở bên tai, anh rốt cục lại một lần nữa chính tay giết chết người yêu của mình, bọn họ đời đời kiếp kiếp tìm ra được nhau, lại mỗi một đời đều đi đến đồng dạng kết cục.
Chẳng lẽ vận mệnh như vậy nhất định không thể thay đổi? Dạ Tranh thống khổ rút chủy thủ ra, chất lỏng đỏ tươi mãnh liệt trào ra, anh cúi đầu liếm láp vết thương trước ngực Lăng Kỳ, phí công muốn ngăn cản máu chảy ra ngoài.
“Đừng rời xa anh nữa.”
Chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần rồi, anh không muốn lại trải qua nữa.
Anh từ ngực hôn đến bên môi, ánh mắt Lăng Kỳ thất thần mở to, sắc tố đen bên trong đang từng chút rút đi, khi sắc thái nơi đó hoàn toàn trở nên trong suốt, chính là kết thúc cuộc đời này của cậu.
“Anh không bao giờ muốn mất em nữa.”
Nước mắt của anh từng giọt rơi xuống, dừng trong đôi mắt vô thần của Lăng Kỳ, phảng phất như tạo nên gợn sóng nào đó.
Thật lâu sau, nhãn tình Lăng Kỳ hơi hơi chuyển động, sự tiêu tan của hắc sắc đã dừng lại, nơi đó để lại một tầng bụi khó mà bắt giữ.
Động tác nhỏ như vậy lại khiến Dạ Tranh mừng rỡ như điên.
“Lăng Kỳ?” Anh thử gọi.
Người dưới thân sau một lúc lâu mới có phản ứng với những lời này, đôi mắt trống rỗng của cậu sản sinh tiêu điểm, Dạ Tranh xác định tiêu cự đó dừng trên chính mình.
“Lăng Kỳ,” anh lại kích động gọi liên tục vài tiếng, rốt cục có được lời đáp của đối phương.
“… Dạ Tranh?”
Thanh âm Lăng Kỳ rất mỏng manh, “Chúng ta đây là…?”
“Em còn sống, ” Dạ Tranh khó có thể tin ôm mặt cậu, “Em thật sự còn sống.”
Anh gắt gao ôm người mất rồi lại được vào ngực, hận không thể khảm vào xương tủy, dù đây là ảo giác anh cũng không muốn buông ra, mơ mộng lâu như vậy, rốt cục có một khắc có thể trở thành sự thật.
Lăng Tiêu từ trên cây nhảy xuống, đối diện đôi mắt màu xám rất nhạt của Lăng Kỳ, cậu giật mình.
Đây là màu mắt mà cậu trước đây, bọn họ, toàn bộ khế tử đều có chung.
Cậu đã bao lâu chưa từng gặp lại loại mắt màu xám này, từ khi trở lại lịch sử, mắt người Thiên Túc chỉ có đen và khói đậm hai loại sắc thái, so với niên đại đó của bọn cậu còn đơn điệu hơn.
“Chúng tôi xảy ra chuyện gì?” Lăng Kỳ hỏi, “Đây là phương thức giải quyết khiến tuyệt đại đa số mọi người thỏa mãn mà anh nói tới?”
“Tôi…”
Lăng Tiêu còn chưa nói rõ, Dạ Tranh liền khẩn cấp mở miệng, “Chúng ta có thể đến trung tâm gene, chuyên gia chính phủ mời đến đang ở đó, nói không chừng đây là cơ hội cải biến nghi thức trưởng thành.”
Chuyên gia trong lời Dạ Tranh, chính là người tăng thêm điều kiện chủ động xúc phát nghi thức trưởng thành hôm nay, nhưng Lăng Tiêu vừa thấy người này, liền phát hiện ông không phải người Thiên Túc —— ít nhất không phải người Thiên Túc hiện tại.
“Ông từ đâu tới đây?” Cậu hỏi.
“Từ hỏa túc tinh,” người đó đáp, “Tổ tiên của tôi là người Thiên Túc, cũng chính là tộc người bị các cậu tiêu diệt, tổ phụ của tôi tên là Thái Đạc, từng là một nhà khoa học của quốc gia này. Gia tộc chúng tôi từ thật lâu trước kia đã di dân sang Hỏa Túc, tôi cũng từ nhỏ sinh trưởng ở đó, đây là lần đầu tiên tôi đến tinh cầu này.”
Không ngờ là người Thiên Túc xưa, ba người đều cảm thấy kinh ngạc, nhân viên công tác trung tâm gene vội giải thích, “Thái Thiệu tuy là người Thiên Túc cũ, nhưng lần này ông đến là trợ giúp chúng ta.”
“Ông? Đến trợ giúp chúng tôi?”
Cô Tinh đối với người Thiên Túc xưa có mối thù diệt tộc, không thể tưởng được họ vẫn còn di tộc (tộc nhân còn sót lại) ở nhân gian, nhưng dù là vậy, họ cũng chỉ có lý do để báo thù, sao lại có thể giúp đỡ cho Cô Tinh chứ?
Thái Thiệu nhìn ra nghi ngờ của họ, “Chúng tôi là di tộc của người Thiên Túc không sai, nhưng ngoại tổ phụ của tôi là đứng về phía phản đối cấy ghép gene, người Thiên Túc có ngày hôm nay, cũng sớm đã bị ông tiên đoán được.”
“Ông từng lưu lại di chúc, nói đồng bào của chúng tôi biến thành như vậy chính là tự làm tự chịu. Họ sáng tạo ra các cậu, lại cho các cậu trí tuệ của nhân loại, thì nên xem các cậu là những cá thể độc lập mà ngang hàng đối đãi. Trước lúc đi ông đã một mình phục chế số hiệu của người Thiên Túc, nhưng chỉ cho phép chúng tôi hiểu rõ, chứ không cho chúng tôi chế tạo, chính vì để một ngày nào đó, đến khi cần dùng đến, có thể giúp đỡ các cậu một phần nhất định.”
Thấy Lăng Tiêu bọn họ muốn nói gì đó, ông lại cướp lời, “Các cậu không cần quá cảm kích hay gì khác, Tổ phụ ra lệnh cho chúng tôi làm chuyện này cũng là vì chính chúng tôi, nếu các cậu cứ tiếp tục hình thức hiện tại, thì sẽ trở nên càng ngày càng đáng sợ.”
“Kế hoạch Cô tinh là do tổ tiên chúng tôi đề xuất, chúng tôi không muốn để binh chủng nhân tạo chúng tôi sáng tạo ra, trở thành uy hiếp cho sự tồn tại của cả tinh hệ.”
“Nếu như có thể, ông vẫn hi vọng các cậu có thể được hưởng tình cảm mà trí tuệ nhân loại mang đến, chỉ cần các cậu nguyện ý lấy thân phận nhân loại bình thường mà sống, tôi sẽ bằng hết khả năng giúp các cậu hoàn thiện số hiệu. Đương nhiên, đối với chương trình lõi thì chỉ có thông qua vương quyền mới có thể sửa chữa, thứ cho tôi cũng không còn cách nào.”
Giải thích xong nguyên nhân mình đến đây, Thái Thiệu lại chuyển hướng Lăng Kỳ, cậu may mắn sống sót sau nghi thức trưởng thành, nhưng vẫn không tránh khỏi thân mang trọng thương, sau khi được Dạ Tranh ôm tới đây, thủy chung suy yếu nửa nằm nửa ngồi, sắc mặt tái nhợt thống nhất kinh người vời sắc điệu của màu mắt xám nhạt.
“Cậu nói cậu sống sót sau nghi thức trưởng thành?” Thái Thiệu hỏi.
Lăng Kỳ gian nan gật gật đầu.
“Cậu hiện tại cảm giác thế nào?”
“Tôi cảm thấy linh hồn trong cơ thể không phải là của mình.”
Dạ Tranh nắm chặt tay cậu, mắt của anh đã là một màu đen hoàn toàn, dù có rút ra một chút xám từ đó, người ta cũng không thể phát hiện mảy may.
Thái Thiệu dùng dụng cụ đọc số liệu của Lăng Kỳ.
“Thật kỳ lạ, số hiệu của cậu ấy khác biệt rất nhiều so với người thường, chẳng lẽ người nhân bản cũng sẽ xảy ra chuyện đột biến gene sao? Xem phản ứng trước mắt, tôi đoán bên thắng trong nghi thức trưởng thành đã thủ hạ lưu tình, điều này xung đột với bản năng của các cậu, có thể vượt qua bản năng, thật sự rất hiếm thấy.”
Thái Thiệu lắc đầu, khoa học cũng không thể giải thích rõ ràng mỗi một sự kiện, cho nên mới có tôn giáo và tín ngưỡng.
Nhưng người của trung tâm gene cũng không quan tâm nó làm sao sinh ra, mà càng quan tâm trường hợp này có ứng dụng được không.
“Vậy loại số hiệu có thể khiến cậu ấy sống sót này, có thể phục chế dùng cho những người khác không?”
“Được thì được,” Thái Thiệu chống cằm, “Nhưng đủ loại dấu hiệu chứng tỏ, cậu ấy sở dĩ có thể kéo dài sinh mệnh, cũng không phải không có cơ sở, mà là hoàn toàn lấy được từ một người khác.”
Thái Thiệu chuyển hướng Dạ Tranh, “Nếu tôi không đoán sai, là cậu đã kéo dài sinh mệnh của cậu ấy, cái giá phải trả là, tuổi thọ của bản thân.”
Ông chỉ vào số liệu phức tạp rối reng trên máy, “Cho dù là sinh mệnh nhân tạo, cũng có một ngày biến chất, vào lúc hệ thống phán định các cậu không thể gánh vác nhiều lượng tin tức hơn nữa, thì sẽ tự động thu hồi, thanh không (thanh lọc làm trống, như kiểu refresh ấy), bồi dưỡng trở lại. Đương nhiên quá trình này tương đối dài, nên các cậu trông có vẻ như có được sinh mệnh vô cùng.”
“Nếu mỗi một cá nhân đều như cậu ấy, đem tuổi thọ của mình chia cho bên thua trong nghi thức trưởng thành, thì thọ mệnh của cả đôi bên đều sẽ giảm đi, không chỉ còn một nửa, thậm chí sẽ thấp hơn.”
“Nếu chỉ là đem tuổi thọ của tôi chia ra thì có thể để em ấy sống sót, tôi đương nhiên nguyện ý làm như vậy.” Dạ Tranh đoạt lời.
“Tôi còn chưa nói hết, sự thật không đơn giản như vậy.”
“Tôi lấy một ví dụ thông tục dễ hiểu, lúc này trước mặt các cậu có hai bộ máy tính, CPU (central processing unit – bộ xử lý trung tâm) của một bộ đã hư hao, nhưng bộ nhớ, phần cứng hay bộ hiển thị đều bình thường. Nếu cậu muốn cho nó tiếp tục hoạt động, chỉ có thể đem những linh liện này cắm vào mạch chủ của một máy tính khác, tương đương với một bộ máy chủ nối với hai bộ hiển thị.”
Thái Thiệu chỉ vào hai cái màn hình đặt song song trước mặt, “Bề ngoài nhìn qua thì nó có cửa sổ, nhưng trên thực tế một cửa sổ nằm trong khống chế của cửa sổ còn lại, cái máy tính thứ hai có thể khống chế tất cả của máy tính thứ nhất, thậm chí kể cả,” ông dừng một chút, “hành vi.”
“Nói cách khác, nếu các cậu muốn tiếp tục quan hệ như vậy, thân phận của các cậu sẽ không còn ngang hàng nữa, một người có thể khống chế tất cả của một người khác ngoại trừ tư tưởng. Ngôn hành (lời nói và việc làm), cử chỉ, bất cứ chuyện gì của người này, người kia đều có thể dễ dàng nắm trong tay.”
“Mà người này, sẽ trở thành người phụ thuộc của người kia, vĩnh viễn dựa vào hắn mà sống sót, nếu rời đi người kia, rất có thể sẽ phải chịu thống khổ như rễ cây rời đất.”
“Tôi không có cách nào đem một trình tự phức tạp như thế làm thành một đề mục chọn lựa, để cho mỗi một đôi tham gia nghi thức trưởng thành có thể tự mình lựa chọn, huống chi máy chủ cũng không thể chịu tải nổi số hiệu rườm rà như thế. Cho nên quyết định của các cậu chỉ có thể có một, mà quyết định này sẽ liên quan đến mỗi đồng bào của các cậu, hoặc phải cùng tiếp nhận, hoặc là cùng cự tuyệt.”
Thái Thiệu cẩn thận kiểm tra trạng thái Lăng Kỳ, “Thời gian còn lại cho các cậu đã không còn nhiều, cậu chỉ tạm thời kéo dài được tuổi thọ cậu ấy, nếu không củng cố, cậu ấy sẽ chuyển thế. Xác suất phát sinh loại biến dị này cực nhỏ, sau này có thể không còn cơ hội khác.”
Dạ Tranh gắt gao nắm tay Lăng Kỳ, từ lúc kết thúc nghi thức trưởng thành đến giờ anh chưa từng buông ra, như thể chỉ cần buông ra đối phương liền hóa thành một mạt linh hồn bay đi.
Nhưng mà giờ này khắc này, anh lại phải đưa ra lựa chọn, để cho tay người này tiếp tục dừng trong lòng bàn tay mình, hay là buông tay để cho em ấy đi xa.
Hai người bọn họ chăm chú nhìn nhau thật lâu, đó là tình yêu bảy đời bảy kiếp tích lũy, mới khiến cho họ may mắn có được nhiều thêm một khắc ở chung ngắn ngủi so với người khác.
“Anh từng cho là mất đi em chính là thống khổ lớn nhất, cho đến hôm nay anh mới biết được, thì ra phải buông tha sau khi mất rồi lại được, mới là trắng tay chân chính.”
Dạ Tranh nghẹn ngào, “Anh nguyện ý trả giá toàn bộ tuổi thọ để vãn hồi, nhưng lại không nỡ để em phải trả một cái giá còn trọng yếu hơn sinh mệnh, anh hi vọng em vĩnh viễn tự do, khoái hoạt, mà không phải trở thành người phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, kể cả vào anh.”
“Nếu muốn em trả giá tự do cùng tôn nghiêm mới có thể sống tiếp,” anh dừng thật lâu, nước mắt rơi như mưa, “Anh lựa chọn buông tay.”
Tay anh ngày càng dùng sức, lại từng chút trượt ra, tay Lăng Kỳ, đang từng chút một rút khỏi lòng bàn tay anh.
Đây là khoảng thời gian lê thê nhất trong cuộc sống, quyết định gian nan nhất, hai tay nắm chặt lẫn nhau, lại càng lúc càng xa.
“Đợi một chút!” Lăng Kỳ đột nhiên cầm ngược lại tay anh.
“Em lúc này không có cách nào đưa ra câu trả lời, vì khi là người trắng tay, thì luôn liều lĩnh khát vọng muốn có, nhưng đến khi mọi người có được tất cả, thì lại vĩnh không biết đủ chọn ba lấy bốn.”
“Chúng ta hiện tại, chính là người tay trắng, trong sa mạc dù chỉ tìm được một giọt nước cũng cao hứng uống hết. Mà khi giọt nước đó biến thành rượu độc, hậu nhân của chúng ta, có thể tiếp thụ tất cả mà tiền nhân lưu lại hay không?”
“Bọn họ có thể sẽ oán hận, sẽ căm giận, bởi vì ích kỷ của chúng ta, là khởi nguồn cho bất bình đẳng của họ.”
Cậu chuyển hướng Lăng Tiêu, “Mỗi người chúng tôi ở đây, đều là đương sự không thể ra quyết định khách quan, chỉ có anh, anh tới từ tương lai khi đôi bên đều sống sót trong nghi thức trưởng thành, cũng chỉ có anh rõ ràng nhất quyết định này sẽ mang đến hạnh phúc hay bất hạnh.”
“Cho nên xin thứ cho tôi không chịu trách nhiệm mà đem lựa chọn gian nan này chuyển giao cho anh, quyết định của anh hôm nay, có thể sẽ ảnh hưởng cả Thiên Túc tương lai, thậm chí thay đổi thế giới mà anh tồn tại, cho nên, xin anh lựa chọn thận trọng…”
Cậu thâm tình nhìn lên Dạ Tranh, “… Là bỏ qua địa vị, bỏ qua tôn nghiêm, bỏ qua hết thảy theo người yêu mến cùng một chỗ, hay là vĩnh viễn cô độc mà tự do sống sót.”