Đọc truyện Khẩu Vị Nặng – Chương 39: Lưu manh
Nghỉ hè, tôi tìm chỗ thực tập, làm biên tập ở tòa soạn. Mặc dù bận rộn,
nhưng rất là thú vị, các đồng nghiệp cũng rất thân thiện với tôi. Điểm duy nhất
không được hoàn mỹ chính là có một anh trai gọi Tiểu Đa luôn có thể tùy thời
tùy chỗ xuất hiện ở trước mặt tôi, có khi còn mang bữa sáng mua cà phê cho
tôi . Tôi cũng không ngốc, dĩ nhiên biết anh ấy có ý gì, vì vậy tôi đã rất
nhiều lần ám hiệu với anh ấy tôi có bạn trai rồi, cuối cùng cơ hồ người của cả
tòa soạn đều biết tôi có anh bạn trai đẹp trai vô địch vũ trụ, làm cho tôi
giống như một kẻ khoe khoang cuồng tình. o(╯□╰)o
Đáng giận nhất là, anh trai này hoàn toàn không coi Tiền Đường ra gì,
liếc nhìn bằng nửa con mắt, không đúng, là liếc nhìn bằng một phần tư con mắt.
Anh trai này dáng dấp rất thú vị, anh ấy có gương mặt hình thang, mắt
cũng không biết là có bị bệnh tăng nhãn áp hay lé lác gì không, tóm lại lúc
nhìn người ta luôn
có cái gì đó không ổn. Nụ cười của anh ấy tương đối thê thảm, bất kể cao hứng
bao nhiêu, lúc anh ấy cười cũng làm cho người cảm thấy giống như là đang phúng
điếu, lạnh cả sống lưng.
Dĩ nhiên, trông mặt mà bắt hình dong cũng không phải là tác phong của
thanh niên tiến bộ. Nhưng người anh em này đã dùng chính bản thân mình chứng
minh đầy đủ một thành ngữ: trong ngoài như một. Cũng không phải nhân phẩm anh
ấy quá kém cỏi, chính là. . . . . . lạnh, anh ấy đi tới đâu thì mọi người ớn
lạnh tới đó, nhưng anh ấy lại không hề hay biết. Tôi gặp anh ta liền muốn đi
vòng qua đường khác, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy tôi là anh ta bám dính lấy,
cũng không biết rốt cuộc anh ấy yêu thích tôi ở điểm nào, để tôi sửa không được
sao!
Tôi vốn định coi anh ta như không khí không thèm lý tới, dù sao chẳng
qua cũng chỉ kaf đi thực tập, qua thời gian này cả đời mọi người không qua lại
với nhau nữa, tôi sẽ được thanh tịnh thôi. Kết quả người này càng ngày càng quá
đáng, giờ tan tầm liền lặng lẽ theo đuôi tôi . Tôi còn tưởng rằng chúng tôi
thuận đường, chờ đến khi về gần tới khu nhà tôi liền cảm thấy không được bình
thường. Tôi sợ quá, mặc dù thân thể nhỏ bé của ngài kia có vẻ chịu không nổi
một cước của tôi, nhưng tôi dầu gì cũng là phụ nữ, ngài có thể đừng dùng chiêu
sắc lang này làm tôi sợ được không?
Bất đắc dĩ, tôi đành phải triệu hồi Tiền Đường ra. Cũng không biết người
này gần đây đang lén lút làm gì với đám bạn học, cả ngày loay hoay không thấy
bóng dáng, hôm nay may mà cậu ấy ở nhà, vừa nhận được điện thoại liền chạy như
bay đến, không ngờ chạy bằng hai chân cũng có thể chạy nhanh đến vậy. Hiệu suất
làm việc của Tiền Đường từ trước đến giờ luôn kinh người, cậu ấy chạy đến
trước mặt tôi liếc nhìn sau lưng liền hỏi Tôi: “Là
cái bánh rán đó?”
Ặc, bánh rán? Phụt ha ha ha! Bánh rán! Tiền Đường anh thật là tài tình! Đúng,
chính là cái bánh rán đó!
Tiền Đường không nói hai lời xông lên chặn cái bánh rán đó lại đánh. Nói
thật đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiền Đường đánh người, trước mười tuổi thì
không tính. Lúc thằng nhãi này vận động đầu óc tuyệt đối không động chân tay,
dĩ nhiên, người bị cậu ấy tấn công bằng đầu óc sẽ đặc biệt hi vọng thứ cậu ấy
động chính là chân tay . =.=
Tiền Đường đánh người đánh rất chăm chú, bánh rán khoa trương kêu thảm,
tựa như có người cầm đao cắt thịt anh ta. Mặc dù nhìn bạn trai vì giúp tôi vận
dụng võ lực với người khác là một chuyện làm cho tôi rất cảm động, nhưng tôi
nghe tiếng anh chàng kia kêu thảm thiết thật đúng là không đành lòng, vì vậy đi
tới kéo Tiền Đường, “Tiền Đường, thôi,
còn đánh nữa anh ấy chết mất.”
Tiền Đường nhẹ nhàng tránh tôi ra, tiếp tục chiến đấu, “Không
có chuyện gì đâu, anh đánh rất kiềm chế, bảo đảm chỉ đau không chết được!”
Tôi dở khóc dở cười, “Đây là đồng nghiệp
của em.”
“Rắp
tâm bất lương, mượn việc công làm việc tư, phải dạy dỗ nhiều hơn.”
Bên này đang huyên náo rối loạn, thình lình một giọng nói nghiêm nghị
vang lên: “Làm gì đấy! Tiền Đường, tại sao
con lại đánh nhau?!”
Mồ hôi tôi lập tức liền túa ra, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng:
“Dì Đường. . . . . .”
Tiền Đường thấy là mẹ mình, đành phải dừng lại. Cậu ấy đứng thẳng thân
thể, đá đá bánh rán trên mặt đất, “Anh có thể lăn.”
Bánh rán từ dưới đất đứng dậy chạy vội đi xa, hoàn toàn không giống như
là người mới vừa bị đánh. Tiền Đường nhíu mày cười với tôi, “Em
xem, anh nói anh ta không sao mà.”
Dì Đường kiềm chế cơn giận nói: “Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Tôi vội vàng giải thích: “Dì, là như thế này. .
. . . .”
Dì Đường cắt ngang lời tôi, “Tôi không hỏi cô.”
Một câu chưa kịp nói nghẹn ngang trong cổ họng, lên không
nổi xuống không được, thật khó chịu. Dì Đường lại chuyển hướng nhìn
Tiền Đường, “Con theo mẹ trở về.”
Tiền Đường ngoan ngoãn đi theo sau lưng mẹ mình, đi vài bước, đột nhiên
quay đầu nhìn tôi, ngón trỏ cùng ngón giữa đặt lên trên môi, tặng tôi một nụ
hôn gió.
Tôi biết cậu ấy đang an ủi tôi, người địa cầu ai cũng biết mẹ cậu ấy
không muốn gặp tôi, chỉ vì ngại thể diện của ba mẹ tôi, nên cũng không tiện mặt
nặng mày nhẹ với tôi . Hôm nay là lần đầu, nếu đây là bắt đầu, chỉ sợ chờ tôi
thật sự thành con dâu của dì, sẽ còn có chuyện kích thích hơn?
Ưu thương. o(╯□╰)o
Vì vậy tôi ưu thương quá độ liền làm một chuyện rất bựa. Tôi lấy một cái
chậu inox áp lên trên cửa nhà Tiền Đường, lỗ tai dính vào đáy chậu, muốn nghe
xem hai người bọn họ đang nói cái gì.
Tiền Đường và mẹ cậu ấy là cùng một loại người, am hiểu sức mạnh của sự
lạnh lùng, dù hai người gây gổ, cũng giống như là đang nói chuyện. Tôi và mẹ
tôi không giống bọn họ, dù hai chúng tôi đang nói chuyện, cũng như là đang gây
gổ. =.=
Dì Đường hỏi tại sao Tiền Đường đánh nhau, Tiền Đường trả lời là bảo vệ
bạn gái của mình. Không ngoài sở liệu, dì Đường nổi giận, quở trách Tiền Đường
một phen, mặc dù không nói đến tôi, nhưng ai cũng có thể đoán được thật ra dì
ấy đang bóng gió biểu đạt sự bất mãn đối với tôi, bởi vì dì lật lại những món
nợ cũ của Tiền Đường đều có phần tôi tham dự, đại ý là là tôi dạy hư Tiền
Đường.
Quay mặt, Tiền Đường vốn đã rất hư rồi mà! >_
Tiền Đường liền bắt đầu đàng hoàng nhận lỗi, chuyện này là do con sai
lầm rồi, may có Tiểu Vũ nhắc nhở con, chuyện này con cũng làm sai, ai bảo con
không nghe lời Tiểu Vũ. . . . . .
Dì Đường cười lạnh: con còn che chở cho nó.
Tiền Đường cũng cười lạnh: bà xã con, con không che chở, còn có thể
trông cậy vào ai?
Tiếp theo đó là tiếng sập cửa.
Tôi ở cửa ra vào nghe mà hết sức rối rắm, Tiền Đường càng che chở tôi,
dì Đường sẽ càng tức giận đúng không? Nhưng nếu anh ấy không che chở tôi, tôi
lại rất khổ sở. . . . . . Thật là một vấn đề khó xử, ưu thương nhìn trời.
Cửa đột nhiên bị mở ra, tôi không đề phòng, cả người mang theo cái chậu
lăn vào nhà Tiền Đường. Mất mặt quá! Tôi vội vàng dùng chậu che mặt.
Tiền Đường ôm ngang tôi từ dưới mặt đất lên, động tác này hết sức mờ ám,
mặt của tôi khẳng định lại đỏ rồi, lần này tôi càng không dám lấy chậu ra.
“Tiểu
Vũ?” Tiền Đường cúi đầu thổi hơi
bên tai tôi, làm cho tôi nhột nhạt vô cùng, cổ không nhịn được rụt một cái.
Tiền Đường hạ thấp giọng, dụ dỗ nói: “Tiểu
Vũ, ở nhà em hay là nhà anh?”
Tôi vén chậu lên, “Tiền Đường, anh muốn
làm gì!”
Tiền Đường nắm lấy cơ hội hôn tôi, cười nói: “Không
làm gì, tâm sự thôi, ” Cậu ấy dừng
một chút, lại hỏi, “Em cho rằng anh sẽ làm cái gì?”
Mặt già của tôi đỏ lên, đập chậu lên đầu cậu ấy, “Anh
có thể buông em xuống trước hay không?”
“Không
thể.”
“.
. . . . . Lưu manh.”
“Anh vừa mới giúp em dạy dỗ lưu manh, cám ơn anh thế
nào đây?”
“Cám
ơn cái gì nha, đây là nghĩa vụ của anh mà ưm . . . . .”
Một lát sau, tôi hất móng vuốt của Tiền Đường ra, “Sắc
lang, a, đừng sờ loạn!”
“Tiểu
Vũ.”
“Ừ?”
“Tiểu
Vũ.”
“Ừ.”
“Tiểu
Vũ.”
“Mẹ
nó, anh kêu xong chưa!”
“Tiểu
Vũ, đừng sợ.”
“Nói
nhảm.”
“Có
anh đây.”
“Nói nhảm!”