Khẩu Vị Nặng

Chương 29: Vật cản


Đọc truyện Khẩu Vị Nặng – Chương 29: Vật cản

Hôm nay, tôi mới vừa trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Trương phú bà nằm
bẹp trên bàn, ánh mắt ngơ ngác. Con nhóc này kể từ khi dính vào tiểu khủng bố
thì cả ngày còn kích động hơn cả gà chọi, hiếm khi dịu dàng nhu mì như thế này,
mặc dù loại dịu dàng nhu mì này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Tôi đi tới, đập bả vai cô ấy, “Hắc, thế nào, bà xã
khủng bố?” “Bà xã khủng bố” là biệt
danh chúng tôi mới đặt cho Trương phú bà, để phối hợp với bạn trai.

Trương phú bà nằm trên bàn, rên hừ hừ, không nói lời nào.

Khẳng định đã xảy ra chuyện, hơn nữa tất nhiên là chuyện lớn. Đối với Trương
phú bà bây giờ mà nói, trên căn bản chỉ có chuyện liên quan tới tiểu khủng bố
mới coi là chuyện lớn. Chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau? Không thể, chỉ bằng
cái tính khí dùng tua-vít đâm cũng không kêu đau của tiểu khủng bố, dù hai
người bọn họ gây gổ cũng không đến mức cãi lộn chứ?

Chính vì không hiểu rõ tình huống, tôi cũng không biết an ủi cô ấy thế
nào, đành phải nhéo mặt cổ, “Ai khi dễ bà à? Chúng
chị em sẽ bảo kê cho bà.”

Trương phú bà đột nhiên ngồi dậy ôm lấy eo tôi, tựa đầu trên bụng tôi,
uể oải kêu một tiếng: “Cốc ca.”

“Ai, ở đây.” Tôi
sờ sờ đầu cô ấy, nhìn bộ dạng yếu ớt mất tinh thần này của Trương phú bà, tôi
không đành lòng. Nhưng mà, có chuyện gì thì mau nói, lực lượng quần chúng mới
vĩ đại, bà xem những lần tôi và Tiền Đường có vấn đề không phải luôn nhờ những
kẻ biến thái như mấy bà cố vấn sao?

“Cốc ca, mới vừa rồi mẹ tui đến thăm tui, mua cho tui
rất nhiều quần áo.”

“Hở, như vậy cũng có thể khiến bà chán nản? Bà cố tình
khinh bỉ chúng chị em không có tiền mua hàng hiệu hử?”

“Không
phải.” Trương phú bà lắc đầu một
cái, ngước đôi mắt ửng đỏ kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Thật ra thì chuyện
xảy ra rất đơn giản, nhưng ý nghĩa ẩn sau nó cũng rất không đơn giản. Hôm nay
mẹ của Trương phú bà đến thăm cô ấy, vừa thấy mặt liền lôi ra phê bình một
trận. Vì sao? Bởi vì con nhóc này ăn mặc thật sự quá sức tục! ( Nguyên văn lời
mẹ Trương phú bà )


Áo thun Trương phú bà mặc hôm nay là áo tình nhân mua một lần với tiểu
khủng bố, túi xách cũng là do tiểu khủng bố mua cho, mặc dù nói không quá đắt,
nhưng đối với loại tôm tép như chúng tôi mà nói đã rất là xa xỉ, huống chi còn
tiêu hết số tiền tiểu khủng bố làm thêm kiếm được. Tôi còn nhớ cô ấy vô cùng
hưng phấn, thuận tay liền ném cái túi hơn một vạn mà mình thường xách ra cửa
sổ, khiến cho ba tên đói rách vĩ đại khác trong phòng phải bàng hoàng kinh hãi.

Con nhóc này thật ra thì không có khái niệm đối với tiền bạc, chỉ cần là
tiểu khủng bố mua cho, cho dù là cây viết ký tên, cô ấy cũng có thể ôm nó đắc ý
nửa ngày.

Nhưng hôm nay phản ứng của mẹ Trương phú bà thật sự đã nhắc nhở cô ấy,
thứ mà cô ấy không cần, lại có nhiều người mơ không tới. Chuyện như vậy càng
nghĩ càng giận sôi gan, Trương phú bà chỉ cần mặc một bộ quần áo bình thường
một chút mẹ của cô ấy đã nhìn không vừa mắt, huống chi cô ấy còn tìm một người
bạn trai gia cảnh bình thường?

Thẳng thắn mà nói, mâu thuẫn này thủy chung vẫn tồn tại, nhưng trước đây
hai người này một mực cố ý tránh né. Từ thái độ của mẹ cô ấy, xem ra con đường
sau này bọn họ rất khó thuận lợi rồi.

Tôi thở dài, hỏi cô ấy: “Chuyện như vậy
tiểu khủng bố có biết không?”

Trương phú bà lắc đầu một cái.

“Nhưng
mà. . . . . . dù hiện tại cậu ấy không biết, về sau hai người vẫn phải đối
mặt.”

Trương phú bà dụi dụi con mắt, “Cốc
ca, tui phải làm sao bây giờ.”

“Bà
đừng vội, nhất định sẽ có cách, dù sao bây giờ tuổi bà còn nhỏ, còn lâu mới bàn
tới chuyện cưới gả. Phương pháp cứ từ từ suy nghĩ, quan trọng nhất chính là hai
người không thể rối loạn. Các bậc cha mẹ chỉ sợ bà chọn không đúng người, đợi
đến khi bọn họ biết tiểu khủng bố là người thế nào, nhất định sẽ tiếp nhận cậu
ấy.”

Trương phú bà gật đầu một cái, sắc mặt khá hơn một chút.


“Thật
ra thì, tôi cảm thấy. . . . . . trong chuyện này, có lẽ áp lực của tiểu khủng
bố còn lớn hơn bà một chút. . . . . .” Xã hội dù hiện đại, phát triển thế nào, trên quan niệm cũng còn
mang khuynh hướng là đàn ông phải nuôi gia đình. Cho nên nếu như con gái gả vào
nhà giàu có, cho dù bị người đời nói trèo cành cao, cũng sẽ không quá khó coi,
bản thân tiêu tiền của chồng cũng sẽ yên tâm thoải mái; mà nếu như đàn ông lấy
vợ có tiền, mặc dù đa số ánh mắt người khác đều là hâm mộ, thế nhưng khi người
đàn ông đối mặt với vợ mình thì khó tránh khỏi áp lực, hơn nữa nếu người đàn
ông này lòng tự ái rất mạnh hoặc là có khuynh hướng theo chủ nghĩa đàn ông đội
trời đạp đất thì..

Phú bà Trương nghe tôi nói vậy, càng sốt ruột hơn. Tôi để tay lên bả vai
của cô ấy, tận lực đè thấp giọng nói, nhu hòa giống như cô giáo vườn trẻ, “Cho
nên , bây giờ không phải là lúc để bà rối trí, mà là thời điểm bà phải cùng
tiểu khủng bố chung sức vượt khó. Dĩ nhiên, chuyện này tốt nhất bà không cần để
cho ba mẹ biết quá sớm, bằng không dù giàn xếp ổn thỏa rồi, về sau ngộ nhỡ xảy
ra biến cố gì thì biết làm sao? Đêm dài lắm mộng mà. Ừ, hiện tại chủ yếu là
phải củng cố tình cảm và nghĩ biện pháp, đợi đến lúc thời cơ chín mùi rồi, hai
người cũng có thể đi đăng ký kết hôn, tranh thủ lúc tinh thần đang hăng hái,
tốc chiến tốc thắng, đến lúc đó gạo sống đã nấu thành cơm chín rồi, cuộc sống
gia đình của vợ chồng son cũng tạm ổn, một đôi kim đồng ngọc nữ ngọt ngọt ngào
ngào , ba mẹ bà còn có thể nói gì?” Ai
u mẹ nó, đây là tôi ư, từ lúc nào tôi trở nên có tài ăn nói như vậy hả? ? ?

Phú bà Trương nghe xong liền vội vàng gật đầu, cô ấy ôm tôi thật chặt,
dùng đầu cọ vào bụng của tôi, “Cốc ca, tôi yêu bà
đến chết mất!”

Tôi vuốt tóc cô ấy, nhẹ nhàng thở dài:
“Đáng tiếc tôi đã có Tiền Đường rồi, phải chi bà nói sớm một chút. . . . .”

Trương phú bà mặt không thay đổi đẩy tôi ra, bắt đầu gọi điện thoại cho
tiểu khủng bố.

Xem đi, đây chính là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát! Tôi ngồi xuống
cạnh bàn, cũng muốn gọi điện thoại cho Tiền Đường. Ừ, may mà hai chúng tôi đều
là con cái gia đình bình thường, không có những việc này để phiền lòng. Thật ra
thì. . . . . . Ai, cũng giống như câu nói kia, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi
cảnh. Khó khăn ngăn giữa tôi và Tiền Đường, thật ra là mẹ của cậu ấy. Chuyện

hai chúng yêu nhau dĩ nhiên không thể gạt các bậc phụ lão, mẹ tôi thì giơ hai
tay tán thành
rồi, chuyện này không cần nhiều lời. Ba tôi và ba của Tiền Đường cũng không có
ý kiến gì, rối rít bày tỏ chỉ cần hai đứa vui vẻ là được rồi, mấu chốt là ở mẹ
của Tiền Đường.

Mẹ Tiền Đường là một người đẹp lạnh lùng, Tiền Đường từ ngoại hình đến
tính tình có rất nhiều chỗ di truyền từ mẹ. Dì Đường bình thường không thích
nói chuyện, nhưng mà tôi biết dì không ghét tôi, giao tình giữa hai nhà chúng
tôi dầu gì cũng mấy chục năm rồi, hơn nữa tôi tự nhận là cũng không không hiểu
chuyện đến mức làm người ta chán ghét. Chẳng qua là, mặc dù dì không ghét tôi,
nhưng cuối cùng tôi lại không phải là con dâu lý tưởng của dì, các bạn cũng
đừng hỏi tôi là nhìn ra được từ đâu, trực giác của con gái có lúc còn
chính xác hơn cả suy luận Logic. Vì chuyện này tôi đã hỏi Tiền Đường, mỗi lần
cậu ấy đều che che giấu giấu, tôi biết cậu ấy sợ nói thật sẽ làm tôi khổ sở,
nhưng lại không muốn gạt tôi. Được rồi, vì không để cho cậu khó xử, sau này
loại vấn đề này tôi cũng không hỏi nữa. Dù sao cho dù mẹ cậu ấy không thích
tôi, tôi tin tưởng dì cũng sẽ không trở thành vật cản giữa chúng tôi, ít nhất
cũng không phải là vật cản quá lớn.

Tôi đang suy nghĩ miên man, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Í,
chẳng lẽ tôi và Tiền Đường tâm linh liên thông sao? A hi hi hi hi. . . . . .

Tôi mở điện thoại di động ra nhìn, không phải là Tiền Đường, lại là Chu
Văn Trừng. Từ lần trước tôi và Tiền Đường vì cậu ấy mà cãi nhau một trận, tôi
vẫn chưa liên lạc với cậu ta. Vốn là tôi còn lo lắng tinh thần của cậu ta không
tốt, sợ cậu ta nghĩ không thông, sau đó lại nghĩ, em gái Lam có tài ăn nói như
vậy, khẳng định hữu ích hơn tôi nhiều. Vì vậy tôi liền nhắn cái tin cho em gái
Lam, nói cho cậu ta biết Chu Văn Trừng muốn tự sát, ông xem làm sao thì làm.

Cũng không biết hôm nay thằng nhãi này tìm tôi có chuyện gì, rốt cuộc
nhớ tới tôi định tính sổ chăng?

“A lô? Chu Văn Trừng?”

“Được,
còn nhớ tui, không tệ.” Giong
nói Chu Văn Trừng phấn chấn giống như người bình thường, phù rốt cuộc cũng sống
lại rồi.

“Sao lại nói vậy, tui thường xuyên nghĩ tới ông đó.” Khi đói bụng liền nghĩ tới ông, hì hì.

Chu Văn Trừng trách cứ, “Nghĩ tới tui mà
không gọi điện thoại cho tui.”

“Tôi
nào dám, bữa đó tinh thần ông chán nản, đúng là hù tui sợ chết khiếp, sau đó
quả thật muốn gọi điện thoại cho ông, lại sợ nghe được câu‘ thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã thăng thiên’.”


Chu Văn Trừng cười: “Bà còn lắm mồm với
tui, không phải là sợ vị ôn thần nhà bà nổi cơn ghen sao, tưởng tôi ngốc
à? . . . . . . Bà không có lương tâm không gọi điện thoại còn chưa tính, vì sao
nói với Lam Địch là tui muốn tự sát hả? Hai chữ tự sát kia viết như thế nào tui
còn không biết!”

Mẹ nó, em gái Lam bán tôi! Từ khi phát hiên cậu ta há mồm không có một
câu nói thật, tôi liền biết thằng nhãi này không đáng tin cậy rồi, hừ! Tôi cười
hắc hắc, nói với Chu Văn Trừng: “À, đó là câu nghi
vấn, quên dấu chấm hỏi đó mà. . . . . .”

Chu Văn Trừng hừ một tiếng, “Con người bà nha? Loại
câu như vậy cũng tùy tiện hỏi.”

“. . . . . .” Chu Văn Trừng, ông học xấu. =.=

Lúc này Chu Văn Trừng cười rất đắc ý, tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng
mặt mày hớn hở kia. Rất khó liên tưởng cậu ấy lúc này với cái người mấy hôm
trước còn hỏi tôi vấn đề cao siêu”Ý nghĩ tồn tại của con người là gì? “.

Chờ cậu ấy cười đủ rồi, tôi hỏi: “Hôm
nay ông gọi điện thoại không phải là vì tố giác tui chứ?”

“Không
phải, tui chỉ muốn hỏi bà, Chủ nhật có rảnh không?”

“Chuyện
gì?”

“Tôi
và Lam Địch đi câu cá, thuận tiện ở lại nông thôn chơi, bà đi không?”

“Đi.” Dù sao chủ nhật Tiền Đường cũng không rảnh theo tôi, để cho cậu ấy
hẹn họ với bọn dụng cụ ca ca và luận văn muội muội đi!

Khổ nỗi, chuyện như vậy tôi không biết có nên xin phép Tiền Đường một tiếng
không? Dù sao việc này cũng đâu tính là thân cận với nam sinh, cùng nhau câu cá
ăn một bữa cơm cũng không coi thân cận chứ? Chuyện này, nếu nói, thì giống như
tôi kiểu cách, có tật giật mình, không nói, lại giống như cố ý giấu giếm cái
gì. . . . . .

Thôi, không nghĩ nhiều nữa, rõ ràng không có gì cả, tại sao còn phải suy
nghĩ phức tạp như vậy? Quả nhiên người đang yêu đều mắc bệnh thần kinh!

Tôi
lấy điện thoại di động ra, để xuống, lại cầm lên, lại để xuống. . . . . . Rốt
cuộc, tôi quyết định, người đang yêu cũng cần tự do cá nhân, dù sao tôi không
nói, Tiền Đường cũng không biết, tôi quản tốt mình, không làm chuyện gì không
phải là được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.