Đọc truyện Khẩu Vị Nặng – Chương 18: Hiểu lầm lớn
Chu Văn
Trừng và em gái Lam muốn rủ tôi đi trượt băng, thời tiết lạnh như thế này muốn
tìm chỗ đi chơi thật đúng là không dễ dàng.
Tôi vừa
ngồi lên xe, em gái Lam cẩn thận nhìn mặt của tôi, “Tâm tình không tốt?”
Chu Văn
Trừng vừa khởi động xe, vừa chen miệng nói: “Con gái nha, mỗi tháng
luôn có vài ngày như vậy.”
Tôi
thấy trong khe hở dưới chỗ ngồi có một quả cầu thủy tinh nhỏ, liền móc nó ra
kéo cổ áo sau của Chu Văn Trừng mà nhét vào. Chu Văn Trừng há miệng run rẩy kêu
lên: “Ai
u chết ông rồi..ui ui, thứ gì vậy!”
Tôi ôm
bụng cười to lên. Em gái Lam cũng đang cười, nhưng cậu ta cười rất đoan trang,
một tay để trên chỗ ngồi một tay đỡ cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, không phát
ra tiếng động nào. Làm còn gái, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. =.=
Chu Văn
Trừng uốn qua ẹo lại, cuối cùng cũng moi được quả cầu thủy tinh nhỏ kia ra,
thuận tay đặt trong hộp chứa đồ. Cậu ta nhìn tôi trong kính chiếu hậu, nói: “Đoán chừng còn nửa giờ
mới đến, bà có thể ngủ một giấc.”
“Đừng có đùa, giờ này
cũng không kẹt xe nha. Nửa giờ, tui lên trời trượt băng à?”
“Đến thì bà sẽ biết.”
Cũng
không biết là vì Chu Văn Trừng lắm mồm nói như vậy, hay là ngày hôm qua tôi
thật sự ngủ không đủ, tóm lại cậu ấy mới lái xe đi một lát, đầu của tôi liền
bắt đầu từng chút từng chút trượt xuống, muốn ngủ, nhưng ngồi ở trong xe, ngủ
kiểu nào cũng không thoải mái. Bất đắc dĩ, tôi kéo em gái họ Lam bên cạnh qua,
“Mượn
bả vai dùng một chút.”
Em gái
Lam vui vẻ, “Tùy tiện dùng, đừng khách khí.”
Một lát
sau, tôi dựa vào em gái Lam, thoải mái hừ hừ, ” Em gái Lam, ông
thật là mềm nha.”
Giọng
nói hơi u oán của em gái họ Lam từ phía trên tôi truyền đến: ” Đánh giá một
người đàn ông như vậy, không tốt lắm đâu. . . . . .”
Chu Văn
Trừng vỗ tay lái cười: “Tôi nói, hai người các cậu có thể chú ý
một chút hay không, quá lưu manh rồi!”
. . . .
. . Đại gia à, chuyện gì cũng bị ông biến tướng vặn vẹo được!
. . . .
. .
Tôi bị
em gái Lam đánh thức, cậu ta vỗ sau lưng tôi, thấp giọng gọi tôi. Tôi mở mắt
ra, ngồi thẳng, duỗi thắt lưng một cái. Sau đó em gái Lam rút khăn giấy ra, bắt
đầu bình tĩnh lau nước đọng trên áo. . . . . . Nếu như mà tôi không nhầm, nước
kia hẳn là nước miếng tôi nhẽo ra. . . . . .
Tại sao
cuối cùng tôi lại làm chuyện mất mặt như thế ở trước mặt trai đẹp chứ. -_-#
xuống xe, trước mắt là một sân trượt băng lộ thiên, mặc dù diện tích không lớn,
nhưng người ít, thanh tĩnh, không khí cũng tốt. Chu Văn Trừng đứng trên băng,
chống nạnh nhìn chúng tôi, đắc ý nói: “Thế nào, cũng không tệ
lắm phải không?”
Tôi vui
sướng hô hấp không khí tươi mát trong trẻo lạnh lùng ở nơi này, nhìn khắp mọi
nơi một vòng, làm bộ gật đầu một cái, “Coi như đạt tiêu chuẩn,
nhanh đi mướn đồ đi.”
Sau khi
Chu Văn Trừng đi, em gái Lam đốt điếu thuốc, chậm rãi hút. Cậu ta tựa vào xe,
híp mắt nhìn tôi, hỏi: “Cốc Vũ, có tâm sự?”
“Éc. . . . . .”
Em gái
Lam ưu nhã gẩy tàn thuốc lá, “Đừng hiểu lầm, lẽ ra chuyện của bà, tui
không nên hỏi, bà muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Chỉ là tui thấy
gần đây bà cứ mơ mơ màng màng, hơi thất thần. Nếu là có cái gì cần giúp một tay
cứ nói với tôi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”
Tôi gãi
gãi đầu, trong lòng hơi cảm động, “Còn không phải là là chuyện kia, người
tội thích không thích tôi, người cậu ấy thích dường như cũng không thích cậu
ấy, một vòng luẩn quẩn, tất cả mọi người đều khó chịu.”
Em gái
Lam cười: “Chuyện
này thì có gì khó chịu, bạn gái trước của tui còn cho tôi đeo nón xanh ba năm
kìa, bà thấy tui vẫn vui vẻ đấy thôi.”
Tôi giơ
ngón tay cái lên, “Dạ, ngài là đại thần*.”
(* Đại thần: Từ này bắt
nguồn từ game online sau được lan rộng ra, các bạn TQ dùng để chỉ những người
nổi bật, giỏi giang; tương tự như chữ idol.)
Em Lam
cười cười. Cậu ta dịch chuyển thân thể, đến gần tôi một chút, thần thần bí bí
hỏi: “Biết
tại sao hai ta lại quen biết không?”
“Tại sao?”
“Lúc ấy, tui mới vừa
thất tình, Chu Văn Trừng chịu không được, nói muốn giới thiệu cho tui một người
bạn gái.”
“. . . . . .” Tôi không tự chủ được nhích qua một bên, kéo giãn khoảng
cách với em gái Lam.
Em gái
Lam từng bước từng bước mà ép sát tới đây, nhẹ nhàng đụng bả vai của tôi một
cái, “Thế
nào, chê tui không xứng với bà?”
“Không, không phải, tui.
. . . . .”
Em gái
Lam không đợi tôi nói xong, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, âm u nói: “Biết tại sao chúng tôi
dẫn bà tới chỗ này không? Nhìn đi, chỗ này hôm nay, trước không thôn xóm sau
không nhà trọ, đến lúc đó không phải chúng tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó
sao?”
Còn như
vậy nữa! Cả người tôi dần dần cứng ngắc.
Em gái
Lam nhìn tôi chằm chằm một lát, đột nhiên cười to, mắt cũng cong thành hình
trăng lưỡi liềm. Cậu quay ra phía sau lưng tôi nói: “Ông xem đi,
thế nào? Tui nói cái gì bả đều tin cả.”
Chu Văn
Trừng đồng tình vỗ vỗ bả vai của tôi: “Cốc Vũ, lời thằng nhãi
này nói một dấu chấm câu bà cũng đừng tin, dĩ nhiên, ngoại trừ mấy lời cậu ta
khen tui.”
Cái gì, là nói giỡn. Em gái Lam tuyệt đối là người trong ngoài bất nhất
nhất mà tôi từng thấy, cậu ấy không nói lời nào còn đỡ, nhìn qua còn tưởng là
người văn nhã hiền hậu, kết quả thằng nhãi này vừa lên tiếng, liền lộ nguyên
hình!
. . . . . .
Kỹ thuật trượt băng của em gái Lam và Chu Văn Trừng quả thực không tệ,
hai người này nhanh chóng hất cẳng tôi ra, cắm đầu cắm cổ rượt đuổi trên mặt
băng, thỉnh thoảng còn khiêu chiến các loại động tác có độ khó cao, giống như
hai con báo biển chơi đùa trên mặt nước. Tôi ở bên cạnh nhìn nhìn, liền cảm
thấy ông trời rất không công bằng.
Đợi mọi người chơi mệt rồi, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi. Chu Văn Trừng vỗ
bả vai của tôi, hỏi tôi: “Sắp đến năm mới, muốn
quà gì?”
Tôi nâng cằm lên, đáp: “Tôi muốn một người
bạn trai.” Trước mắt liền
xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Tiền Đường, cậu ấy vuốt đầu tôi, cười híp mắt
nói”Ngoan ~” . . . . . . Tôi
run lên, phát hiện mình thật là bi kịch, ngay cả YY cũng không đáng tin cậy như
vậy.
Chu Văn Trừng đẩy tôi một cái, tôi ngã lên trên người em gái Lam, “Được
rồi, thỏa mãn ngươi. Trẫm thưởng Lam Địch cho ngươi!”
Em gái Lam vịn tôi, cười ranh mãnh , “Ừ,
cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, sao hai ta không an ủi lẫn nhau
sống qua ngày?”
“Đừng,
ngàn vạn đừng, nếu tui ở chung với ông, tuyệt đối sẽ sinh ra nghi ngờ với giới
tính của mình.”
Em gái Lam không lên tiếng, tay cậu ấy đặt trên vai tôi dịch xuống,
chuyển đến cái ót tôi, nhẹ nhàng nắm chặt . . . . . .
“A
a a! Đau a! Em gái Lam tui sai lầm rồi, tui thật sự biết lỗi rồi. . . . . . Ai
u ông nhẹ một chút. . . . . . Ông anh minh thần võ, uy vũ khí phách, tuyệt đại
vô song, em gái đáng yêu, ai. . . . . .”
Em gái Lam không bóp nữa, nhưng tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, “Gọi
anh.”
T_T Có thể đừng nhắc tới cái chữ này không . . . . .
Em gái Lam phát hiện ra sự dị thường của tôi, cậu ta thả tay xuống, nhìn
tôi, trong ánh mắt kia xẹt qua một tia áy náy, dĩ nhiên, có lẽ là ảo giác của
tôi .”Cốc Vũ, bà làm sao vậy?”
Tôi xoa cái ót, lúng túng xoay mặt đi, “Không
có, không có gì. Là. . . . . . Ặc, thật ra thì tui chỉ có chút tò mò, ông nói
một người con trai phí tâm ba lần bảy lượt bắt một người con gái gọi cậu ấy là‘
anh ’, có phải đại biểu người con trai bắt đầu có ý gì đó với cô gái không?”
Thân thể em gái họ Lam lui về phía sau một chút, cảnh giác nhìn tôi, “Cốc
Vũ, tui đã làm cái gì, khiến cho bà cảm thấy tui có ý với bà?”
“Không
phải là ý này. . . . . .” Hơn
nữa, dù tôi có ý này, ngài cũng không cần phải phản ứng như thế chứ? Tôi kém
như vậy sao tôi . . . . . . T_T “A, vậy là ý
gì?” Em gái Lam khôi phục bình thường.
“Nói thế này nhé, ông có một người chị, lớn hơn ông một
tuổi, sau đó thì sao, ông tuyệt đối không muốn gọi cô ấy là chị, còn luôn buộc
cô ấy gọi ông là ‘ anh ’, có phải chứng minh ông đối với người chị kia, Ặc, có
chút tình ý?”
Em gái họ Lam gật đầu một cái, lại lắc đầu, “Cũng
không nhất định, nếu như cô ấy không xứng làm chị thì sao?”
Không nhận được câu trả lời trong phán đoán, thật thất vọng. Được rồi,
mặc dù tôi cũng cảm thấy dựa vào điểm này mà kết luận Tiền Đường có tình ý với
tôi, đó cũng là chuyện không đáng tin cậy. Ai, nhưng mà ngẫm lại, tôi cũng đáng
mặt làm chị Tiền Đường chứ? Ặc, nghĩ đến chuyện này đột nhiên tôi có một loại
cảm giác chột dạ. . . . . .
Lúc này, Chu Văn Trừng ở bên cạnh chen miệng nói: “Vòng
cả nửa ngày như vậy, Cốc Vũ, người bà nói là em trai nhỏ** của bà chứ gì?”
Tôi nghiêm túc nhìn Chu Văn Trừng, “Em trai thì
em trai, nhưng có thể đừng mang cái chữ ‘ nhỏ’ đó không?”
Em gái họ Lam cười khẽ đẩy Tôi: “Cốc
Vũ, bà lưu manh nhất đấy.”
(** Myu: Nguyên văn là Tiểu đệ đệ, các bạn không biết
tiểu đệ đệ là gì?? Ôi, các bạn ngây thơ quá, hãy tìm coi vài bộ sắc 18+ là bít
ngay í mà, tôi gợi ý nhá. Sinh em bé ra phải nhìn Tiểu đệ đệ để phân biệt giới
tính. Tôi cũng trở nên lưu manh rồi hihihi)
Hôm nay ý định của chúng tôi vốn là trượt băng một lát rồi trở về, nhưng
Chu Văn Trừng nói gần đó có một làng du lịch rất tốt, có thể ngâm suối nước
nóng. Nhiệt tình của tôi liền bị kích động, gọi điện thoại nói cho mẹ tôi không
về, bắt đầu trông mong mà nhìn chằm chằm vào Chu Văn Trừng.
Chu Văn Trừng ngậm điếu thuốc cười rất vô sỉ, “Người
đẹp, em không sợ chúng tôi có mưu đồ bất chính sao?”
Lúc này tôi cũng lười luyện miệng lưỡi với hai thằng nhãi này, “Anh
đẹp trai, anh muốn loại con gái gì mà không có, còn hơn lãng phí tinh lực trên
người em. Hơn nữa, dù là cướp sắc, ai cướp sắc ai còn không biết đấy.” Tôi vừa nói, còn dùng cùi chỏ chọt em gái họ Lam một
cái, cười hì hì nói, “Vóc người không tệ nha.”
“Cám
ơn, “ Tiếng cười của em
gái Lam rất trong trẻo, “Có muốn thử một chút không?”
Được rồi, bàn về lưu manh, ngài vĩnh viễn đứng ở một vị trí mà tôi phải
ngước nhìn.
. . . . . .
Hôm nay tôi cũng mệt mỏi rồi, ở trong làng du lịch ăn chút đồ, ngâm suối
nước nóng, lại cùng bọn Chu Văn Trừng đi dạo loanh quanh, Chu Văn Trừng và em
gái Lam cũng khuyến khích tôi nhất định phải thổ lộ với Tiền Đường, cho dù
chết, tôi cũng phải chết oanh liệt ? Đầu năm nay nam thừa nữ thiếu, nữ đuổi
theo nam tỷ lệ thành công rất lớn, cộng thêm mọi người đều quen biết
mất mặt một chút nhưng có lẽ cậu ấy sẽ nhất thời sơ ý sẽ lọt vào ma trảo
của tôi ? Thành công kiểu nào cũng là thành công mà!
Buồn cười nhất chính là Chu Văn Trừng còn dạy tôi làm sao để dụ dỗ đàn
ông, đại gia à, dù tôi có kém thế nào, loại chuyện như dụ dỗ đàn ông cũng không
cần một người đàn ông tới dạy!
Sau đó, tôi đi ngủ. Lúc ấy đại khái vẫn chưa tới mười giờ.
Ngày thứ hai rời giường, mở máy, trong điện thoại di động có một cái tin
nhắn .
Tiền
Đường: đừng quên mang bao.