Khâu vá lại trăm năm

Chương 5


Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 5:

 
Ánh nắng xuyên qua màn cửa màu xanh nước biển nhạt chui vào trong căn phòng tĩnh mịch, nơi này ngoại trừ tiếng bàn phím đánh “Cạch cạch cạch” liên tục không ngừng thì chỉ còn lại tiếng “Vù vù” chuyển động của máy điều hòa không khí.
 
“A a a —- các cậu đoán dưới lầu tôi nhìn thấy cái gì!” Một giọng nam thô kệch trong kinh ngạc lộ ra hưng phấn, trong hưng phấn bao hàm lấy bát quái từ ngoài cửa từ xa mà đến gần.
 

“Bang” một tiếng, cửa thủy tinh của phòng làm việc bị lực lớn đẩy ra, lại “Bang” một tiếng khép lại, một nam sinh dáng người vô cùng khôi ngô kéo lệt xệt dép lê hùng hùng hổ hổ xông tới.
 
“Đậu xanh! Lão Viên!” Tạ Tuấn đang hết sức chăm chú gõ mã code bị tiếng động làm kinh động đến tay run một cái, mã code biến thành mã loạn: “Cậu gào to vớ vẩn cái rắm, dưới lầu có gà trống đẻ trứng hay là cóc mọc tóc?”
 
“Há lại chỉ có từng đó đâu chú Tuấn!” Nam sinh bị gọi là lão Viên có tâm hồn bát quái rõ ràng không hài hoà với một thân cơ bắp: “Chính là vừa rồi, tôi đi đổ rác xong mới vừa lên lầu được một nửa thì lão đại của chúng ta lái xe đến đây. Sau đó! Từ trong xe của cậu ta lại có một em gái bước xuống!” Lão Viên nhấn giọng vào hai chữ em gái, hết sức kích động.”
 
Nói xong “Chát” một bàn tay lên trên lưng Tạ Tuấn.
 
“Móa! Cậu có tật gì vậy!” Tạ Tuấn không chú ý, bị anh ta đập cho cả cái ghế cũng hơi lảo đảo.
 
“Đau không?”
 
“Nói nhảm, tôi cho cậu thử một chút?”
 
“Đau là được rồi, chứng minh tôi không phải đang nằm mơ.”

 
“…”
 
“Có phải mơ hay không để tôi giúp cậu giám định một chút.” Du Hiền ngáp một cái, bộ dạng uể oải lại đội lấy cái đầu tóc bị anh ta ngủ cho ngã trái ngã phải, từ phòng nghỉ đi tới, đặt mông ngồi vào trên ghế.
 
Lão Viên hưng phấn xoa tay: “Cùng nhau xuống dưới vây xem?”
 
“Không, như vậy quá low.” Du Hiền lấy ra cái điện thoại di động từ trong túi sau mông, bấm một dãy số, mở loa ngoài: “Không phù hợp với thiết lập nhân vật ưu nhã như tôi.”

 
Trong lúc trong ánh mắt hai người Tạ, Viên giống như đang nhìn đồ ngốc, điện thoại vang lên vài tiếng, đầu biên kia mới chậm rãi bắt máy, một giọng nói con gái truyền tới, dịu dàng nói: “Hội trưởng, dậy rồi à?”
 
“A, dậy rồi.” Du Hiền bình chân như vại dựa vào thành ghế, rung chân: “Anh tìm Tư Tắc, có thể đưa điện thoại cho cậu ta một chút không?”
 
Qua mấy giấy, giọng nói của Tư Tắc từ trong loa phát của điện thoại truyền đến: “Chuyện gì?”
 
“Bây giờ thì không có chuyện gì nữa rồi, chỉ muốn xác định một chút xem hai người có phải đang ở cùng với nhau hay không.”
 
Cái tên cá ướp muối này là đang chơi với lửa.
 
Ánh mắt của lão Viên và chú Tuấn nhìn anh ta giống như nhìn người điên.
 
Quả nhiên.
 
“Tuần này tiến độ của hạng mục tăng tốc gấp đôi đi.” Đầu bên kia nói xong, dứt khoát cúp máy.
 
Yến Chân không nghĩ tới Tư Tắc lại có phòng làm việc, hơn nữa ở ngay tại lầu hai.
 
Hai người thương lượng xong vị trí trưng bày thiết bị, lúc Tư Tắc mời cô có muốn đi lên nhìn một chút hay không, cô không hề nghĩ ngợi mà đồng ý, rất tò mò đại lão ngày bình thường đều làm những gì.
 
Phòng làm việc chiếm giữ cả một tầng, ở chính giữa chỉnh tề đặt bàn máy tính, hai người một tổ, đối xứng trái phải.
 
Bên trái là phòng họp, bên phải là văn phòng của Tư Tắc.
 
Toàn bộ kết cấu của phòng làm việc rất rộng rãi, trong phòng thực vật xanh um tươi tốt, mạnh mẽ dồi dào.
 
Ngoại trừ Du Hiền còn có hai nam sinh khác, trong đó có một người thân đầy cơ bắp lại tính cách nhanh nhẹn tên là Viên Dịch Phong; một người khác đeo kính tương đối trầm ổn tên là Tạ Tuấn, nghe nói là bởi vì dáng dấp quá nóng nảy, lúc vừa học năm đầu tiên đại học, bị bạn cùng phòng nhiệt tình gọi là chú, từ đây biệt hiệu là chú Tuấn.
 
Còn có một người tên là Hướng Ninh, lúc này không ở đây, ra ngoài hẹn hò với bạn gái rồi.

 
Ngoại trừ Tư Tắc học toán học, còn lại đều là học máy tính. Phòng làm việc hiện nay đang mở rộng số liệu phân tích phần mềm, Tư Tắc phụ trách khai thác số liệu, Du Hiền là tiến hành chính.
 
Du Hiền đêm qua đánh mã code một đêm, lại tự mình tìm đường chết bị sắp xếp lượng công việc gấp đôi, giờ phút này đã ngồi phịch trên ghế mất đi mơ tưởng.
 
Lão Viên rất nhiệt tình, Tư Tắc về văn phòng xử lý bưu kiện, anh ta dẫn Yến Chân tham quan xung quanh.
 
Yến Chân tò mò trên lầu là làm cái gì.
 
Lão Viên nói: “Trên lầu để không, mấy tầng bên dưới được lão đại bao hết rồi, cậu ta không thích bị người ta quấy rầy.”
 
“…”
 
Được được, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
 
“Em là cô gái đầu tiên cậu ta dẫn đến.” Lão Viên chớp mắt một cái với Yến Chân.
 
“…”
 
Bạn học, mời thu lại cái ánh mắt vui mừng giống như lão quản gia này đi.
 
Yến Chân trở về phòng thì đã sắp chạng vạng tối.
 
Nhậm Khởi Phi ngồi trước máy tính nhăn mặt lại, vừa thở hổn hển nói lẩm bẩm, vừa gõ bàn phím cực nhanh. Cô ấy nghe thấy tiếng thì quay đầu, thấy là Yến Chân về, vội vàng đẩy bàn phím hỏi: “Yến Yến cậu về rồi. Có xem diễn đàn trường học không?”
 
Yến Chân lắc đầu, đi về phía cô ấy: “Làm sao vậy? Chuyện Weibo lần trước chưa qua sao?” Mấy ngày nay bận rộn việc nhiều cô cũng không rảnh xem điện thoại, quần chúng ăn dưa ăn quả dưa này cũng quá lâu rồi đi.
 
“Cậu sắp bị nói xấu đến mức thương tích đầy mình rồi, dăm ba câu nói cũng không rõ, vẫn là tự mình xem đi.” Nhậm Khởi Phi mở mấy bài viết ra cho cô.

 
Yến Chân xem xong, chợt cảm thấy sự không đồng tình cũng thật sự là không hiểu ra sao cả, cười lạnh một tiếng: “Cậu đừng tranh cãi với bọn họ nữa Phi Phi, mấy người tâm lý đen tối này tớ đại khái có thể đoán được bảy tám phần, lớp trưởng không phải hỏi trong nhóm có ai báo danh biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường không à, tớ đi.”
 
Đánh mặt phải dùng bản lĩnh thật sự.
 
Sáng ngày hôm sau học cả buổi, buổi sáng Nhậm Khởi Phi không dậy nổi nên cúp học rồi, xin nhờ Yến Chân giúp cô ấy mang cơm.
 
Giờ tan học giữa trưa, mỗi một cửa trong nhà ăn đều xếp hàng dài.
 
Hôm nay đúng lúc có món xương sườn chua ngọt cô thích, Yến Chân yên lặng đếm số bạn học trước mặt, hy vọng lúc xếp tới cô vẫn còn có thể mua được.
 
7, 6, 5, 4, 3… Lúc cách cô còn ba người nữa thì phần cuối cùng cũng bị mua mất rồi.
 
Yến Chân trong nháy mắt liền buồn bã, tùy tiện mua một chút đồ đóng gói.
 
Trong lối đi nhỏ đều là bạn học bưng khay đồ ăn lui tới, có một nữ sinh vừa ăn xong bưng đĩa từ phía đối diện Yến Chân đi tới, lúc còn cách cô còn nửa mét, đột nhiên từ trong chỗ ngồi bên cạnh duỗi ra một cái chân, nữ sinh kia không chú ý bị vấp một cái, khay đồ ăn liền thoát khỏi tay bay về phía Yến Chân.
 
Yến Chân cố gắng tránh né, trên cánh tay vẫn dính một chút nước canh dầu mỡ, nhất thời trên người có mùi nồng nặc. Nữ sinh vội vàng xin lỗi Yến chân, lấy khăn tay ra lau cho cô, Yến Chân xua xua tay tỏ vẻ không sao.
 
Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười nhạo, Yến Chân quay đầu nhìn lại, chính là chủ nhân của cái chân kia — một nữ sinh buộc tóc kiểu đấm bốc*, trên trán đeo một cái dây màu xám, vẻ mặt khiêu khích.
 
*Tóc kiểu đấm bốc

 
Bạn học ăn cơm gần đó yên lặng di chuyển đến hơi xa một chút thì thầm với nhau.
 
Người qua đường A: “Ôi, kia không phải là Hà Yến Tri trong đội cầu lông của trường à? Nghe nói theo đuổi Tư Tắc rất lâu rồi.”
 
Người qua đường B: “Quá phong cách rồi, Yến Chân có vẻ yếu đuối, chỉ sợ chơi không lại Hà Yến Tri.”
 
Người qua đường C: “Có đánh nhau không? Tớ lựa chọn tiễn người đó đến phòng y tế?”
 
Người qua đường D: “Tư Tắc đại lão đâu?”
 

 
Yến Chân vốn dĩ bởi vì không mua được món ăn mình muốn mà có một chút xám xịt, lúc này ngọn lửa trong lòng liền lập tức vọt tới đầu. Cô đi đến trước mặt nữ sinh kia, từ trên cao nhìn xuống mặt không cảm xúc mà nhìn cô ta: “Nhận lỗi đi.”
 
Nữ sinh buộc tóc kiểu đấm bốc phát ra tiếng cười “Xùy”, có lẽ cảm thấy mình ngồi khí thế bị áp chế lại, cũng đứng dậy, từ trên xuống dưới quét qua Yến Chân một lần, khinh miệt nói: “Cô chính là Yến Chân? Cô cũng xứng ở bên cạnh Tư Tắc? Cảnh cáo cô cách xa anh ấy một chút, lần sau không đơn giản như vậy đâu.”
 
Hai người đứng đối mặt nhau, giương cung bạt kiếm, xung quanh xuất hiện một vòng khoảng không.
 
Yến Chân bị chọc giận mà cười lên: “Tôi xứng hay không do cô định đoạt? Bảo cô xin lỗi có nghe thấy không?”
 
Hà Yến Tri hất cằm lên, hoàn toàn không để Yến Chân vào mắt: “Muốn tôi xin lỗi cũng được, chỉ cần cô có thể đánh cầu lông thắng tôi.”
 
“…” Yến Chân im lặng, còn bị trung nhị bệnh* sao? 
 
(*: Là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở (hay “sơ trung” theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là “trung học” theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.)
 
Hà Yến Tri thấy Yến Chân im lặng, cho rằng cô chùn bước, mặt lộ vẻ tự mãn: “Nếu không dám tỷ thí, cô liền cách xa Tư Tắc ra một chút.”
 
Yến Chân bị mùi trên người hun cho buồn nôn, chỉ muốn nhanh trở về phòng tắm rửa: “Thời gian địa điểm?”
 
“7 giờ tối, sân đánh cầu lông ở sân vận động.”
 
Nói xong hai người đều không nhìn đối phương thêm một cái, rời khỏi nhà ăn.
 
Người qua đường Giáp: “Phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ ~~”
 
Người qua đường Ất: “Yến Chân có phải ngốc không, Hà Yến Tri là người trong đội của trường, làm sao có thể đánh thắng được!”
 
Người qua đình Bính: “A a a a a a, nhanh truyền lời, 7 giờ tối sân vận động!”
 
Người qua đường Đinh: “Tớ rất tò mò Tư Tắc học bá có thể xuất hiện hay không.”
 
Người qua đường Mậu: “Cảm thấy Yến Chân sẽ thua rất thảm…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.