Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 38:
Lúc đầu Y Hạo không để ý đến Tư Tắc. Tính anh ta vốn tùy tiện, không quá chú trọng chi tiết. Lúc nhìn thấy Yến Chân vẫn còn đang chìm trong niểm vui sướng sau bao năm gặp lại. Nhưng lúc sau, ánh mắt của nam sinh đứng cạnh cô quá mãnh liệt, khiến toàn thân anh lạnh buốt. Y Hạo mới dừng nói chuyện phiếm, quay qua nhìn nam sinh kia.
Sắc mặt Tư Tắc không đổi, tay đút vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Yến Chân cũng quay qua, có vẻ bạn trai mình không vui lắm.
Mặc dù Y Hạo không tinh tế, nhưng cũng không ngốc đến nỗi chuyện này cũng không nhìn ra. Anh hỏi Yến Chân: “Em rể?”
“…” Cách xưng hô như vậy khiến cho Yến Chân câm nín mất mấy giây. Sau đó vẫn gật đầu, giới thiệu hai người cho nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y Hạo đánh giá cả người Tư Tắc một vòng.
Dáng dấp chỉnh tề, là loại hình mà mấy nữ sinh thích nhất. Hay còn gọi là loại trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quần áo nhìn sơ qua thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy đây đều là hàng hiệu, chỉ là không nhãn hiệu logo. Rõ ràng là phú nhị đại, trong nhà cực kỳ có tiền.
Đừng hỏi sao anh biết được. Trong đội anh có một người cuồng hàng hiệu, ngày nào cũng phổ cập khoa học cho cả đội. Qua mấy lần anh ta cũng hiểu được bảy tám phần.
Loại nam sinh giàu có lại đẹp trai này rất nguy hiểm, thay bồ như thay áo. Em gái nhà anh lại ngây thơ như vậy. Ba em ấy lại không có ở đây, kẻ làm anh như anh ta đành phải kiểm tra giùm vậy.
Nội tâm Y Hạo bỗng sinh ra tinh thần trách nhiệm bảo vệ em gái.
Tư Tắc cũng đánh giá Y Hạo một vòng. Tứ chi phát triển, cả người cơ bắp, cho lẽ sinh viên khối thể dục. Là chui ra từ chỗ nào? Sao trước đây chưa từng nghe Yến Chân kể về người này?
Quan sát nhau xong, hai người liền đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu ánh mắt có thể phóng ra lửa, chắc bây giờ đã cháy khắp nơi rồi.
Làm cho trái tim Yến Chân cũng căng thẳng lên.
Mãi đến khi Tư Tắc dừng lại nghe điện thoại, đầu bên kia hỏi bọn anh đã đến chưa. Tư Tắc cúp máy, quay qua nói với Yến Chân: “Họ giục rồi, đi thôi.”
Yến Chân lập tức nói với Y Hạo: “Anh, bọn em đi trước. Lần sau lại mời anh ăn cơm.”
Y Hạo thu lại ánh mắt, gật đầu: “Được. Anh chờ em mời đi ăn.”
Yến Chân cảm giác được khí thế của người bên cạnh đã lạnh thêm mấy phần. Cô nhanh chóng kéo Tư Tắc đi lên lầu.
Thấy bạn gái mình thân quen với một người khác giới, mà người đó còn rất hay đến nhà cô chơi, quan hệ phụ huynh hai bên cũng rất tốt. Đương nhiên tâm trạng Tư Tắc lúc này chẳng vui vẻ gì.
Bỗng nhớ tới lúc trước nhìn thấy một câu hỏi trên mạng: “Người khác giới làm gì với bạn gái khiến mình khó chịu nhất?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người trả lời: “Chỉ cần người đó còn sống.”
Lúc đó anh cũng chỉ coi đây là một câu chuyện cười. Nhưng bây giờ mới thấy câu trả lời đó chính xác làm sao.
Anh nghiêng đầu hỏi Yến Chân: “Anh ta có bạn gái chưa?”
Yến Chân phản ứng lại anh ta là chỉ ai, suy nghĩ một lúc: “Chắc là không có.”
Tư Tắc nghiến răng: “Để anh giới thiệu cho anh ta.”
Yến Chân hoảng hồn nhìn anh. Đại thần hôm nay đổi tính à? Cái chuyện giới thiệu bạn gái cho người khác cực kì, cực kì không hợp với anh đâu!
Cảm giác không hợp này đeo bám hai người đến khi đến cửa phòng bao. Lúc này vẻ mặt Tư Tắc mới hòa hoãn lại.
Phục vụ giúp hai người đẩy cửa ra, bên trong đã có ba người đang ngồi, một nữ, hai nam.
Từ Dĩnh Sơ ngồi trong góc nghịch điện thoại. Hai nam sinh còn lại hò hét ầm ĩ chơi xúc xắc. Nghe được tiếng động, ba người ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Tắc dẫn bạn gái đi vào liền đứng dậy chào hỏi.
Tư Tắc giúp Yến Chân kéo ghế, sau đó ngồi xuống giới thiệu làm quen với nhau.
Nam sinh dáng cao, khuôn mặt thon gầy, đeo mắt kính, một chàng trai thành phố điển hình, tên là Thẩm Ương.
Nam sinh còn lại có cặp mắt đào hoa, cười lên lộ hàm răng trắng, có vẻ là người vô tâm, tên là Dụ Đông Phong.
Hai người này lại thêm Từ Dĩnh Sơ nữa. Không thể không nói, giá trị nhan sắc của bạn bè Tư Tắc cũng không kém.
Trong phòng nhiệt độ khá cao, Yến Chân cởi áo khoác, tùy ý vắt lên ghế.
Dụ Đông Phong rất biết cách làm bầu không khí trở nên sôi động. Trời nam đất bắc, cái gì cũng nói một chút. Cho dù là người không quen biết như Yến Chân cũng không thấy tẻ nhạt.
Từ Dĩnh Sơ vâ một mực im lặng, trầm mặc nghe Dụ Đông Phong nói chuyện. Tựa như đây chỉ là một buổi gặp mặt ôn chuyện xưa bình thường thôi.
Cho đến khi Tư Tắc hỏi bọn họ sao lại đến thành phố S.
Dụ Đông Phong cười: “Ha ha ha, không phải là do lúc tết không gặp à. Dĩnh Sơ bảo muốn đến thành phố S chơi, vừa vặn rảnh rỗi mấy ngày.”
Một thời gian trước, Từ Dĩnh Sơ khóc lóc tới tìm anh ta và Thẩm Ương. Cô công chúa này khóc đến không thở nổi, lớp trang điểm cũng nhòe cả đi, làm hai người bọn họ giật nảy mình. Lúc sau mới nghe cô ta nói có nữ sinh lảng vảng lại gần Tư Tắc.
Nói thật, anh ta và Thẩm Ương đều thấy Từ Dĩnh Sơ theo đuổi nhiều năm như vậy mà không được đáp lại, bây giờ Tư Tắc đã có bạn gái, cô ta cũng nên buông bỏ đi. Nhưng lớn lên cùng nhau, hai người cũng sớm coi cô ta như em gái rồi, không nỡ nói mấy lời đó. Cuối cùng đành phải đồng ý cùng cô ta đến đây xem thử. Nếu như nữ sinh kia là loại hám tiền. Vậy thì bọn họ sẽ giúp Từ Dĩnh Sơ. Dù sao cũng đã gặp không ít người như vậy rồi.
Kế hoạch của Từ Dĩnh Sơ vốn dĩ là để cho anh ta hoặc Thẩm Ương lén thông đồng với Yến Chân, buổi tụ họp lần này là một cơ hội. Nếu Yến Chân mắc câu, đợi thời cơ chín muồi, cô ta sẽ giả vờ không cẩn thận vạch trần. Lúc đó chắc chắn Tư Tắc sẽ chia tay Yến Chân. Còn cô ta thừa dịp đó xen vào giữa hai người.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy khí chất, hành xử của Yến Chân, chắc chắn cô không phải loại người kia. Sợ là Tư Tắc nghiêm túc yêu đương. Chuyện khác bọn họ còn nhường Từ Dĩnh Sơ được, nhưng nếu lần này còn nhường thì sẽ phá nát tình anh em nhiều năm nay. Bọn họ hiểu rõ con người Tư Tắc, một khi nghiêm túc, dù là ai khuyên cũng không nghe.
Đến lúc kết thúc, Yến Chân và Tư Tắc về trường học trước.
Từ Dĩnh Sơ nhìn Tư Tắc lấy áo khoác vắt trên ghế lên. Yến Chân cũng tự nhiên để anh mặc giúp.
Giữa hai người không có trao đổi gì cả, nhưng lại vô tình lộ ra sự ăn ý, như một nhát cứa lòng cô ta.
Đợi hai người rời đi, Từ Dĩnh Sơ mới rơi nước mắt cố kím nén nãy giờ.
Thẩm Ương im lặng từ đầu đến cuối bỗng thở dài, “Buông bỏ đi.”
Trên đường về, Tư Tắc lái xe. Yến Chân chợt nhớ đến chuyện anh muốn giới thiệu bạn gái cho Y Hạo, còi báo động trong lòng reo vang, “Đừng nói anh muốn giới thiệu Từ Dĩnh Sơ cho anh ấy nha?”
Từ Dĩnh Sơ cao ngạo như vậy, làm sao chịu tiếp nhận Y Hạo được chứ. Đến khi đó sợ là đánh nhau mất.
Vừa vặn gặp đèn đỏ, Tư Tắc phanh xe lại, quay qua buồn cười nhìn cô: “Em nghĩ gì vậy? Là một đàn chị cùng khóa thôi.”
Khoảng thời gian trước có một đàn chị đến nhờ anh giới thiệu bạn trai cho. Cô ấy nói muốn một anh bạn trai tính tình thẳng thắn, cởi mở một chút, còn phải mang một chút tính xâm lược nữa, kinh nghiệm sống chưa nhiều, hay bốc đồng. Loại này còn gọi là chó săn nhỏ. Anh thấy Y Hạo rất phù hợp yêu cầu, vậy nên định giới thiệu hai người cho nhau, tránh để anh ta rảnh rỗi là lại chạy đến nhà bạn gái mình chơi.
Yến Chân nghe vậy, có chút do dự: “Y Hạo thường phải huấn luyện, yêu xa như vậy có sao không đó?”
Đèn đỏ chuyển đèn xanh, Tư Tắc bật xi nhan rẽ trái: “Chuyện đó bọn họ sẽ tự tính.”
Yến Chân gật đầu: “Cũng đúng.”
Đang định gọi điện cho Y Hạo hỏi ngày mai bọn họ sẽ đi lúc nào thì giao diện điện thoại hiện thị có cuộc gọi đến.
Giọng Y Hạo qua microphone vang vọng giữa không gian kín, “Em gái này! Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên nhắc nhở em chuyện này.”
Yên Chân hỏi: “Nhắc nhở chuyện gì?”
Y Hạo: “Nhà bạn trai em có tiền lắm đúng không?”
Yến Chân lúng túng nhìn qua Tư Tắc đang chuyên tâm lái xa, “Chắc vậy… À?”
Tư Tắc: “Ừm.”
Yến Chân: “…”
Ở đầu bên kia, Y Hạo vẫn nói không ngừng như hạt đậu lốp bốp, “Em gái à, anh nói nghe nè. Em nhất định phải chú ý một chút. Loại nam sinh có tiền, đẹp trai này bình thường đều không đáng tin đâu. Cẩn thận anh ta cho em đội nón xanh đó.”
Tư Tắc bất ngờ. Người này bị gì vậy, sao lại nói xấu anh.
Yến Chân ho một tiếng: “Mấy nam sinh xấu mà không có tiền cũng chuyên lừa người đấy thôi. Nếu đều bị lừa cả, vậy sao không chọn người đẹp trai lại có tiền?”
Y Hạo bị hỏi đến ngu người, “Hình như… Hình như cũng có lý.
Yến Chân liền kết luận: “Cho nên là nhân phẩm không liên quan đến tướng mạo với có tiền hay không.”
Sau đó còn bổ sung thêm: “Đúng rồi, người anh nói không đáng tin kia muốn giới thiệu bạn gái cho anh đó.”
Y Hạo nghe vậy có chút ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ dần, “Hả? Nữ sinh kia mặt mũi thế nào?”
Yến Chân “Ồ” một tiếng: “Nam sinh các anh chỉ biết nhìn mặt thôi à. Người ta là một chị gái nhỏ học bá đó. Ngày mai anh đi mấy giờ? Có muốn sắp xếp gặp nhau không?”
Không hiểu sao Y Hạo lại thấy xấu hổ, giọng lại nhỏ hơn, nói chuyện cũng không lưu loát nữa, “Hai… Hai giờ.”
Yến Chân: “Vậy thì được. Chờ em bàn với chị gái nhỏ đó rồi báo anh sau.”
Lúc Yến Chân cúp máy cũng đã về đến trường. Tư Tắc dừng xe xong, tắt máy.
“Bạn trai, có thể liên lạc với đàn chị đó không?” Gương mặt Yến Chân đầy chờ mong. Thật kích động quá! Còn kích động hơn lúc mình yêu đương nữa.
Tư Tắc mở dây an toàn, dựa đầu lên ghế, “Không muốn giới thiệu cho anh ta.”
Yến Chân: “…”
Tư Tắc cười lạnh: “Không đáng tin đúng không. Vậy để anh ta mở rộng kiến thức một chút.”
Nguy rồi! Bạn trai ngạo kiều!